Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 9: Ngồi xuống và dùng trà đi


Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 9: Ngồi xuống và dùng trà đi

Học sinh nam nói rằng: Yul bí ẩn và khó đoán. Kiểu người hôm nay có thể bắt gặp trong một toán xã hội đen nào đó, nhưng ngay hôm sau, có thể lại thấy ngoan hiền làm bài tập về nhà.

Học sinh nữ nói rằng: Yul đúng là một thiên thần. Là kiểu người chỉ có trong truyện tranh và trong drama Hàn. Nhưng Yul chỉ để ngắm thôi. Lại gần sẽ chết cóng vì lạnh.

Tôi nói. Yul là người Nhật!

Không khí lớp học diễn ra khá bức bách. Kiểu như một quả bóng được bơm đầy không khí đăng cắng, căng và rất căng, nhưng không hề có dấu hiệu sẽ ngừng căng tiếp!

Chuyện ồn ào đầu giờ về chuyện tình cảm của nữ sinh lớp 10 với Yul vẫn trong phạm vi Siêu Hot của lớp tôi và cũng là của toàn trường Ping Yi. Mấy đứa con gái trong lớp rảnh ra là lại túm lại xì xào và tranh luận, thỉnh thoảng lại liếc sang bàn Yul. Bọn con trai hôm trước vây quanh Yul bàn chuyện bóng đá này nọ, hôm nay đứa nào đứa nấy một bàn, chẳng hiểu chú tâm vào mấy tờ quảng cáo làm gì, nhưng tôi cũng kịp để ý mấy mẫu xe máy trong mấy tờ quảng cáo trên bàn của họ.

Đúng là rất rôm rả!

***

Ra chơi, nhỏ Hạnh Nhi cầm một tờ giấy thông báo. Ra dáng một lớp trưởng quyền uy, cô bạn đứng trên bục giảng, nghiêm giọng thông báo.

– Cả lớp chú ý. Có một thông báo đặc biệt đây!

Khi chất giọng lanh lảnh có tần suất phủ sóng toàn lớp của Hạnh nhi vang lên, lúc ấy tôi mới thở phào vì cuối cùng cũng có giây phút tôi được nghe thấy tiếng thở của mình!

Lớp học yên lặng như khẳng định uy quyền của lớp trưởng.

– Thông báo là… Ngày kia cả lớp chúng ta tổ chức cắm trại nhé!

Hú… ú… ú.. ú.. ú..ú…

Z …ê …ê… ê… ê …ê …ê…

Ê … ê …ê … ê…. ê ….ê…

A…. a ….a….a…a….a…

Yeahhhhhhhhhhhhhh

Đó là những âm thanh còn sót lại trong giờ ra chơi cuối cùng của lớp tôi!

Được biết rằng kế hoạch đi cắm trại của lớp tôi thật ra đã được chuẩn bị từ trước, nhưng vì có thông báo sẽ có học sinh mới nên kế hoạch mới hoãn lại. Khi học sinh mới nhập học, tức là tôi, Yul, Ju và Tùng béo thì kế hoạch cắm trại mới chính thức được thầy chủ nhiệm duyệt.

Thật ra thì tôi cũng muốn … rú ầm lên lắm chứ. Nhưng vừa ngẩng mặt lên, gặp ngay ánh mắt của tên Ju ngồi bên cạnh, tôi nuốt nước bọt cái “ực“.

Đôi mắt nâu của cậu ta trong, rất trong. Trong veo đến mức tôi nhìn thấy cả nét mặt vừa nghi ngờ, lại có chút sợ sệt của mình. Nhưng tôi cũng nhanh chóng lấy lại phong độ, gì chứ tưởng rằng cậu ta vừa cứu nguy ột bé Dâu Tây nào đó là có quyền nhìn tôi bằng ánh mắt có phần đề phòng đấy hở.

Tôi hùng hồn hỏi.

– Bộ mặt tớ…..

– Không có nhọ. Nhưng đi cắm trại thì bằng ô tô đấy. Cũng khá xa. Mất chừng 2 đến 3 tiếng. Có hai xe, ngồi theo thứ tự bàn trên lớp.

– Có liên quan đến tớ à?

– Why not?

Why not? Why not? Cậu ta trả lời là Why not?

Why?

Tôi bắt đầu thấy bực mình rồi đấy!

– Thế nghĩa là sao? – Tôi la lên.

– Vomina!

– Vomina? – Tôi hỏi vặn lại – Vomi….mina……..- giờ thì tôi chỉ lắp bắp.

Một đoạn quảng cáo với những dòng chữ xanh đỏ chạy xoẹt qua trước mặt tôi.

“ Say tàu xe? Đã có thuốc Vomina. Vomina có chứa Dimenhydrinate. Không dùng Vomina cho phụ nữ có thai ba tháng đầu, trẻ em dưới hai tháng tuổi,… đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.

Vomina – thuốc chống say tàu xe hiệu quả.”

Tôi chính thức thành con kì nhông khi mặt chuyển từ xám ngoét, sang đỏ rồi giờ thì tối om!

Ra là cậu ta vẫn còn nhớ cái lần tôi có “vô tình” chưa uống thuôc say xe và kết quả thì …. ra người cậu ta. Trời ạ, sao cậu ta có thể nhớ dai đến thế cơ chứ.

Lần ấy tôi cũng thấy ngại, cậu ta cũng ngại. Hai người đều ngại, vậy là huề. Thế mà bây giờ cậu ta còn nhắc tới làm chi?

Được rồi. Lần này tôi sẽ mang một hộp thuốc Vomina à coi! Chúng tôi được nghỉ ngày mai để chuẩn bị cho ngày cắm trại sắp tới cơ mà.!!!

…..Có một chút hí hửng!

– Không biết Yul có đi cắm trại cùng lớp mình không nhỉ?

– Ước gì Yul đi cùng lớp. Cắm trại mà được ngắm cậu ấy thì quả là một điều tuyệt vời đấy.

– Tớ nghe nói là Yul chẳng bao giờ thích những hoạt động kiểu như thế này đâu.

– Suỵt. Các cậu nói nhỏ thôi. Yul nghe thấy bây giờ.

Có vài tiếng xì xào trong lớp. Có nhiều tiếng xì xào trong lớp. Có rất nhiều nhiều tiếng xì xào trong lớp.

……………Rất nhỏ. Nhỏ. To. Hơi to…………….

Nhưng bỏ qua tất cả những tiếng xì xào, những lời đoán già đoán non. Sau khi Hạnh Nhi đọc xong thông báo mới cho cả lớp, Yul đứng dậy và ra khỏi lớp

trong sự ngỡ ngàng của các thành viên còn lại.

Thật ra thì việc Yul ra khỏi lớp vào giờ ấy thì chẳng có gì là không hợp lí cả. Vì sau tiết sinh hoạt, học sinh có thể về nếu muốn. Chỉ vì Yul quá nổi bật trong lớp, trong trường, và thậm chí còn ngoài trường và sức ảnh hưởng của Yul mạnh mẽ thế nào thì tôi cũng chưa biết. Nhưng mà nếu chỉ nhìn Yul không thôi, thì chắc cả ngày không ăn gì tôi cũng chịu được.

P/s: Nếu có ai bao đi ăn thì tôi có thể suy nghĩ lại.

Ngồi trong lớp học, tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng reo, hò, hú, hét của con gái. Ban đầu là ngoài lớp học, sau đến hành lang, rồi đến sân trường, cổng trường và cuối cùng thì….Brừm…..mmmmmmmmmmm!


Đó là tiếng xe máy của Yul!

***

Hôm sau, tôi cứ đoán già đoán non mãi.

Thế rốt cuộc thì thầy hiệu trưởng giàu đến cỡ nào vậy?

Này nhé, tính riêng trường Ping Yi này thôi cũng đủ làm người ta choáng ngợp rồi đấy. Sau rồi lại nghe thầy hiệu trưởng làm thương gia. Trời ạ. Sao có thể giàu và thành đạt đến mức đó được cơ chứ!

Đang loay hoay search tên thầy hiệu trưởng trên mạng, tôi có nghe thấy tiếng của mẹ, vọng từ cầu thang lên

– Linh Đan. Mai con đi cắm trại cùng lớp đúng không?

Tôi vẫn gõ bàn phím lạch cạch, đáp thật to.

– Vâng.

Mẹ tôi lại hỏi.

– Cắm trại hai ngày hả?

Tôi vẫn gõ bàn phím, đáp.

– Vâng.

– Thế giờ này mà chưa chuẩn bị gì à?

Tôi lại đáp.

– Vâng.

– Xuống đây mauuuuu!

Răng tôi suýt vập vào bàn phím khi âm lượng của mẹ tôi to một cách đột ngột. Sau rồi cũng thẫn thờ khi nghĩ tới điều mà mẹ tôi vừa nói “ Chưa chuẩn bị gì à?“.

Tôi tắt máy tính, rồi lập cập bước xuống cầu thang. Vừa đến chân cầu thang, mẹ tôi đã nghiêm túc.

– Con gái con đứa, mai đi cắm trại thì hôm nay cũng phải lên lịch xem mình cần mua cái gì, chuẩn bị cái gì cho buổi cắm trại của ngày mai chứ.

Tôi lẩy bẩy kéo chiếc ghế đối diện, nhưng chỉ dám ngồi chớm mé, sau rồi mới thều thào:

– Con tưởng bố ở nhà.

– Thế bây giờ thì con hết tưởng chưa? Sao việc gì con cũng chờ đợi và ỷ vào người khác thế?

Tôi đưa mắt dáo dác nhìn quanh phòng ăn một lần nữa, lại cẩn thận đưa tai sang ngóng bên phải hướng phòng giặt đồ, sau rồi buột miệng.

– Hình như con không thấy tiếng máy giặt.

– Bố con đi công tác rồi. Bây giờ thì việc của con, con tự lo lấy.

Lên phòng thay quần áo, xỏ đôi giày vải và khẽ khàng đóng cửa một cách cẩn trọng nhất, tôi rụt rè ra ngoài trong yên lặng.

Thực ra thì sau khi đi qua nhà bếp lấy vài tờ tiền mẹ tôi để sẵn trên bàn, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ tôi.

“ Đúng là con hư tại bố mà.”

Ầy, thật ra thì mẹ tôi nói không đúng cho lắm. “ Con hư tại mẹ” mới đúng cơ chứ!

Vì sao ư?

Vì thực ra trong suy nghĩ non nớt của tôi, bố tôi đang nhận đảm đương trách nhiệm chăm sóc tôi như một người mẹ thì đúng hơn!

Mẹ tôi nghiêm khắc và khá là khắt khe, dù tôi là con gái một. Mẹ tôi luôn hướng tôi tới mẫu “ Tự làm“. Nghĩa là: Đừng bao giờ ỷ vào người khác và chờ đợi sự giúp đỡ.

Cái gì không làm được thì hỏi. Hỏi để làm. Khó quá không làm được thì mẹ tôi sẽ làm mẫu. Một lần duy nhất. Sau đó tôi phải làm lại lần nữa ẹ tôi coi lại.

Bố tôi ban đầu đứng cổ vũ tôi nhiệt tình. Sau thấy cái vẻ vụng về của tôi, bố có ra tay giúp đỡ. Nhưng là bằng một cách lén lút.

Tôi vẫn còn nhớ năm lớp 6, hồi ấy tôi rất thích để tóc ngắn. Càng ngắn tôi càng thích. Có lần mẹ tôi đưa tiền cho ra quán cắt tóc, thế là tôi phi thẳng ra quán cắt tóc và một mực khẳng định:

– “ Cháu muốn cắt đầu đinh!“.

Mặc cho lời can ngăn của chú thợ cắt tóc, tôi vẫn leo tót lên chiếc ghế cạnh đó, ngồi im lìm như pho tượng.

Khuyên mãi không thành, cuối cùng chú nọ cũng chịu cắt tóc cho tôi.

Nhìn quả đầu mới tinh đầy ăn ý của mình. Tôi lấy làm thích thú và đắc chí lắm.

Nhưng ngay khi vừa về đến nhà, chẳng phải kể thêm, mẹ tôi giận tới cỡ nào.

Cũng bởi quả đầu mới này, tôi bị phạt lau nhà cho tới khi tóc mọc dài như cũ thì thôi.

Tôi mếu máo khóc lên khóc xuống. Đến bao giờ thì tóc tôi có thể mọc dài đến ngang vai như cũ được đây?

Nhưng mặc kệ những giọt nước mắt “ cố ý” hối lỗi của tôi, mẹ tôi vẫn quay vào phòng của mình. Chỉ còn lại tôi với cây chổi lau nhà trước mặt.

Lần ấy, bố tôi đi công tác về muộn. Vừa về tới nhà, bố tôi đã la lên:

– Em ơi, cháu em mới lên chơi à.

Tiếng mẹ tôi trong phòng vọng ra.

– Con gái anh đấy.

Tôi mếu máo quay mặt ra. Bố tôi cứ đứng nhìn tôi mãi. Sau thấy vẻ mặt giận dỗi của tôi, bố ôm tôi vào lòng, nói nhỏ.

– Con gái bố trông thật cá tính.


Tôi mừng muốn khóc, hỏi lại.

– Thật không bố?

– Thật. Nhưng bố vẫn thích tóc cũ của con hơn. Nó hợp với con.

Bố chẳng kịp thay quần áo vừa đi làm về, cùng tôi lau sàn nhà bếp. Lần ấy, tôi biết ơn bố lắm lắm. Lúc lau nhà xong, tôi còn thủ thỉ.

– Bố ơi. Bây giờ con gọi bố là mẹ được không?

Bố tôi phì cười.

– Sao lại gọi vậy con?

– Vì bố cứ như mẹ ấy. Chỉ có mẹ mới không mắng và đánh con chứ.

Bố tôi mỉm cười.

– Không con à. Cả bố và mẹ đều yêu thương con. Nhưng cách thể hiện tình yêu của mỗi người sẽ là khác nhau. Con hiểu chứ?

Những kỉ niệm về tuổi thơ và nụ cười ấm áp của bố như cuộn phim tua chậm trong tâm trí tôi. Dù thời gian có trôi thật chậm như ngày xưa, hay vèo vèo như lúc này, tôi vẫn cảm thấy gia đình mình chẳng có gì thay đổi. Mẹ tôi vẫn là một người nghiêm khắc, ít ra thì với tôi. Bố tôi vẫn vậy, vẫn nụ cười ấm áp, luôn cổ vũ và dộng viên tôi mỗi khi tôi có chuyện buồn. Và đó là lí do tôi ra khỏi nhà với tiền của mẹ trong tay và nụ cười phơi phới. Gia đình luôn là điều tuyệt vời nhất.

Gì chứ, tôi sẽ chứng minh ẹ tôi thấy, tôi tự lập như thế nào. Bằng chứng là giờ thì tôi đã tới siêu thị.

Lượn lờ vài vòng quanh khu Mì Ăn Liền mà tôi cứ lưỡng lự mãi. Không biết cắm trại ở trường mới có dùng Mì không? ầy, thật ra thì nghĩ cũng hơi “hai lúa”, nhưng tô thề là mấy gói Mì Ăn Liền này đã cứu sống cái dạ dày của tôi ở lần cắm trại gần nhất mà tôi tham gia.

Trường cũ tôi học cũng hay tổ chức những hoạt động ngoài trời thế này. Lần ấy cũng bởi lớp tôi toàn con trai, nên việc nấu nướng khá là chật vật. CŨng may mà nhờ mấy gói Mì tôi vô tình trúng khi chơi trò “ Ném Vòng” ở hội trợ, cả lũ mới được một bữa no nê. Ầy, thực ra thì đó là lần ăn Mì ngon nhất mà tôi nhớ, có lẽ chẳng phải tại gói Mì, mà là bởi không khí mà chúng tôi tạo nên: tranh nhau từng sợi mì một.

Rõ là cái gì tranh về ăn lúc nào cũng ngon hơn bình thường.

“ Alo. Alo. Kính chào quý khách.

Hiện nay, siêu thị Pazu của chúng tôi đang có chương trình “ Chơi ghi-ta thần kì, nhận ngay Mì” ở quầy số 8, ngay đại sảnh. Vậy chúng tôi thông báo cho những quý khách ở tầng 3. Quý khách có thể đăng kí tham gia ngay bây giờ để nhận những thùng Mì may mắn nhất.

Chúc quý khách chọn được những món đồ ưng ý tại hệ thống siêu thị Pazu.

Cảm ơn quý khách vì đã mua hàng tại hệ thống siêu thị của chúng tôi.”

Tôi nghe trọn bộ nội dung thông báo tại quầy bán Mì không bỏ sót một từ nào.

Bên tai trái tôi, phụt. “ Chơi ghi-ta thần kì”

Bên vai phải tôi, phụt. “ Nhận ngay Mì.”

Trong lòng cũng xuất hiện cảm giác kì quái khi mường tượng ra hình ra viễn cảnh cả lớp mới của tôi nhìn tôi bằng con mắt hai gói Mì lấp lánh. Rồi là Tùng béo, rồi là Hạnh Nhi, rồi là cậu bạn Ju và ngay cả Yul kiêu ngạo và lạnh lùng nữa. Tất cả sẽ bị khống chế bởi cái dạ dày, mà cái dạ dày thì bị khống chế bởi thức ăn, còn tôi thì khống chế thức ăn bằng cả một THÙNG MÌ. Trời ạ. Cơ hội là đây.

Không cần đắn đo thêm, tôi phi thẳng xuống ngay quầy 8 với tinh thần 100%.

Công nhận là cuộc chơi nào miễn phí thì cũng đông người tham gia. Cũng may là tôi nhanh tay nhanh chân nên cũng xếp kịp vào số 4.

Luật chơi thế này. Phía trước gian hàng có để một cây đàn ghi-ta, bên trên đánh một mũi tên to tướng “ Ghi-ta thần kì“. Người chơi xếp lượt theo thứ tự, mỗi người có 10 phút để chơi một bài ghi-ta mà mình yêu thích. Thành tích được chấm theo tràng pháo tay của mọi người bên dưới, thí sinh nào được khán giả bên dưới hoan hô ủng hộ đông nhất thì người đó sẽ giành giải thưởng.

Giải thưởng là 3 thùng mì ăn liền.

Không khí bắt đầu “ Nóng “ lên khi MC của gian hàng bước ra và thông báo cuộc chơi đã bắt đầu. Bên dưới, trừ chỗ cho các thí sinh là 25 ghế ứng với 25 màn chơi ghi-ta thì mọi người cũng bắt đầu để ý đến gian hàng số 8. Vì vị trí diễn ra cuộc chơi sát ngay đại sảnh, nên thu hút được khá đông người theo dõi. Tôi bắt đầu thấy hồi hộp khi người thứ nhất chơi một bài nhạc cổ điển khá là cừ!

Rồi, người thứ hai, thứ ba……

Cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Thú thật là ngay cả khi cầm cây đàn trên tay tôi còn không biết nên chơi bài gì cho hợp với không khí khí ở đây.

Một bản nhạc nhẹ thì cũng không hợp, chậc, “Dị” một chút chắc là sẽ tạo sóng.

Suy nghĩ đơng giản và hành động ngay, tôi bắt đầu lẩm nhẩm lời bài hát.

Rock N Roll của Avril Lavigne.

I don’t care about my makeup

I like it better with my jeans all ripped up

Don’t know how to keep my mouth shut

You say so what (what)

I don’ t care if I’m misfit

I like it better than the hipster of all ****

I am the mother f-cking princess

You still love me.

…..

Ban đầu, tôi chỉ dám lẩm nhẩm và chơi đàn theo giai điệu có sẵn trong đầu. Sau rồi, có chút “ngấm” tôi chơi hăng say hơn, hát to hơn. Nhún nhẩy mạnh bạo hơn. MC của chương trình thấy tôi có vẻ cố gắng, nên đã chạy ra và để sẵn cho tôi chiếc Mic để giọng của tôi được to hơn. Vì cơ bản chẳng có ai vừa chơi đàn vừa hát máu lửa như tôi cả, nên trên sân khấu không được bố trí sẵn Mic.

Có Mic, tôi như được tiếp thêm sức mạnh, chẳng để ý xem xung quanh thế nào nữa, tôi hát hết mình. Chơi ghi-ta hăng say. Và nhảy như chưa bao giờ được nhảy.

…..


When it’s you and me

We don’t need no one to tell us who to be

We’ll keep turning up the radio

Well it’s you and I

Just put up a middle finger to the sky

Let them know we’re still rock ‘n roll

Rock ‘n roll

Hey hey hey

Rock ‘n roll

Hey Hey Hey…

….

When it’s you and me

We don’t need no one to tell us who to be

We’ll keep turning up the radio

Well it’s you and I

Just put up a middle finger to the sky

Let them know we’re still rock ‘n roll

When it’s you and me

We don’t need no one to tell us who to be

We’ll keep turning up the radio

Well it’s you and I

Just put up a middle finger to the sky

Let them know we’re still rock ‘n roll

Rock ‘n roll

Hey hey hey

Rock ‘n roll

Hey Hey Hey

Phù…..!!!!

Tôi thở không ra hơi khi hát xong câu cuối bài hát mà tôi nghĩ chắc mình không bao giờ có thể đủ sức hát. Tôi điềm tĩnh treo đàn vào chỗ cũ, dựng lại chiếc Mic.

Bộp…Bộp…Bộp…Hay quá. Thật xuất xắc….!

Mắt tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài khi nhìn xuống bên dưới. Cũng phải đến vài trăm người đang bao quanh chỗ khu tôi đang nhảy múa hát ca. Trời ạ! Nãy giờ tôi nào đâu có nghĩ là mình đang tham gia cuộc thi để nhận Mì.

Nhưng cũng có chút vui mừng và cảm giác nâng nâng khó tả khi nhận được những tràng pháo tay giòn giã động viên như thế. Tôi mỉm cười rạng rỡ cúi chào mọi người, rồi cũng từ từ lui vào sân khấu bên trong chờ đợi những phần thi tiếp theo.

Thực ra thì bây giờ, khi đang ngồi vào hàng ghế đợi công bố kết quả, tôi cũng không còn cảm giác muốn được giải như lúc đầu. Chỉ là hôm nay tôi đã mạnh dạn đứng trước đám đông, mạnh dạn thể hiện một bài hát mà tôi từng nghĩ: Chắc mình không hát được vì nốt hát quá cao và bài đàn quá khó.

Vậy mà cuối cùng, tôi vẫn chiến thắng được sự tự ti và dụt dè của chính mình. Rõ ràng, chiến thắng bản thân luôn là chiến thắng khiến người ta cảm thấy dễ chịu và mãn nguyện nhất.

Tôi cứ ngồi vừa đăm chiêu theo dõi bài đàn của những thí sinh tiếp theo, vừa gật gù chiêm nghiệm về bản thân như thế. Cho đến khi phần thi cuối cùng kết thúc, tiếng MC của chương trình cùng tiếng mọi người hô vang bên dưới Avril Lavigne.

Tôi cũng hô vang để chia vui cùng bạn có tên Avril Lavigne ấy.

– Avril Lavigne. Chúc mừng bạn.

Rồi cũng lóng ngóng quay lại để tìm người bạn đoạt giải kia để bắt một cái bắt tay để chúc mừng. Quái lạ, nhân vật chính sao mãi chưa thấy lên sân khấu. Tôi cứ ngó nghiêng như vậy, cho đến khi cảm giác có một bàn tay nào đó vỗ cái “phịch” một cái vào vai tôi.

– Avril Lavigne. Sao vẫn còn đứng ở đây.

Avril Lavigne? Tôi là Avril Lavigne? Tôi ấp úng hỏi lại.

– Tôi là Avril Lavigne?

– Không phải bạn hát bài Rock N Roll sao?

Tim tôi nhảy loạn xạ. Sao tôi lại có cái trí nhớ ngắn hạn thế này không biết.

Đành vậy, tôi cũng không giải thích gì thêm với người bạn tốt bụng, bước những bước chân đầu tiên – run lập cập – lên sân khấu.

– Chào bạn. Bạn có thể ọi người biết tên của mình không?

Tôi nhận lấy chiếc Mic từ tay của MC, thật thà đáp.

– Tên mình là Linh Đan.

– Phần trình diễn của bạn hết sức sôi động, giọng hát cũng rất cuốn hút. Bạn có từng học hát ở đâu không vậy?

Tôi cười hì hì.

– Mình chỉ học chơi đàn ghi-ta thôi. Còn hát thì không.

Nét mặt của MC bên cạnh có vẻ như nghi ngờ câu trả lời của tôi lắm. Những tiếng “ Ồ” bên dưới khiến tôi có phần ngượng nghịu.

– Vừa rồi, khi nghe tới tên Avril Lavigne tôi thấy bạn hơi lúng túng và hình như không biết mình đọa giải đúng không?

Tôi nghiêm túc gật đầu.

– Tôi cứ nghĩ tên mình là Linh Đan, chứ không nghĩ là Avril Lavigne.

– Đúng là giờ bạn đã là Linh Đan rồi đấy. Nhưng lúc nãy, bạn hát tuyệt như Avril Lavigne, chúc mừng bạn!

Giọng MC vừa dứt, tiếng vỗ tay giòn giã khiến tâm trạng tôi càng lâng lâng hơn nữa. Và ngay cả khi một chiếc vòng hoa nhỏ xíu được ban tổ chức cài lên đầu, tôi vẫn còn trong trạng thái mơ hồ khó diễn tả.

Điều bất ngờ nữa là tôi được tặng cây đàn Thần Kì mà tôi vừa chơi. Ôm không xuể những phần thưởng được tặng, tôi cười tươi rói chụp ảnh lưu niệm.

***

Chiến thắng vang dội ở siêu thị, tôi khệ nệ xách một đống đồ đạc trên đường về nhà. Trong đầu cũng đang mường tượng lại viễn cảnh lung linh vừa rồi, lại nghĩ tới tương lai, lẽ nào nếu tôi mà thi trượt Đại Học, tôi có nên làm ca sĩ không nhỉ?


Uầy, có thể lắm chứ.

Tôi cười híp cả mí khi nghĩ tới viễn cảnh đó, nhưng miệng cũng nhanh chóng kéo lại một đường méo xệch khi nhớ lại.

– Nếu con không thi đỗ Đại Học, thì ở nhà rửa bát cho gia đình. – Lời tuyên ngôn bất hủ của mẹ tôi.

Nhưng nếu tôi vừa đỗ Đại Học, vừa làm ca sĩ thì sao nhỉ?

– Chào cô. Cô là Linh Đan?

Tôi giật mình quay sang. Một người khá là to cao, mặc đồ đen, đeo kính đen và tóc cũng đen nốt. Chẳng biết người này đi cạnh tôi từ khi nào, chỉ biết là anh ta là kẻ vừa phá bĩnh giấc mơ “kép” của tôi, tôi càu nhàu.

– Là tôi. Anh là ai?

– Cô có thể đi với chúng tôi một lát không?

Tôi giãy nảy, tên này có vừa trốn trại ở đâu về không vậy. Không quen không rành tự dưng rủ người khác đi cùng là sao. Bộ nghĩ tôi ngu à.

Tôi đẩy nhanh đống đồ của mình, thẳng thừng.

– Không.

– Hi vọng cô đi cùng chúng tôi.

Tôi gào lên.

– Không là không. Một là một, hai là hai……..Uhm…Uhm….

Ngay khi tôi vừa từ chối một cách khốc liệt, người áo đen bên cạnh đã dùng bàn tay mà tôi nghĩ nó phải to bằng cái rổ, kèm theo một chiếc khăn trắng, bịt thật chặt miệng tôi và kéo tôi lên chiếc xe ô tô đen cạnh vỉa hè. Khoảng hai bà người áo đen trên xe ô tô cũng kéo nhau xuống, và bằng một cách nhanh chóng, họ di chuyển đống đồ đạc của tôi lên xe.

Tôi mếu máo ngồi im lìm. Bên cạnh là hai người áo đen dáng dấp to cao, phía ghế trước cũng là hai người áo đen nữa, nhìn là biết dân xã hội đen rồi. Mặc dù khi vừa lên xe ô-tô, người áo đen thô lỗ bịt chặt mồm tôi lúc nãy có thả tôi ra ngay, tôi cũng không kêu la.

Kêu la gì được khi cái xe này kín như bưng và dùng kính cách âm tối tân nhất. Lại còn 4 tên áo đen đeo kính mặt không cảm xúc này nữa chứ, lặng yên không kêu la thì không bị tiêm thuốc ngủ.

Tôi mếu máo ngồi thu lu vào một góc ghế. Cất giọng rề rề.

– Nhà tôi rất nghèo. Các ông bắt nhầm người rồi.

Người áo đen bên cạnh đáp ngay.

– Chúng tôi không nhầm.

Tôi nghĩ ngợi một chút, rụt rè khai.

– À, tôi có đoạt giải ghi-ta vừa nãy. Có thể coi cũng có chút gia tài, các ông có thể lấy mà xài.

Hai người áo đen bên cạnh tôi quay sang nhìn nhau, rồi làm ra vẻ họ cố nhịn cười, sau rồi bí ẩn nói.

– Cô giữ im lặng được không?

What? Đi bắt cóc khủng bố người khác rồi lại ình cái quyền làm mẹ tôi đấy à? Sao lại kêu tôi im lặng? Chỉ có mẹ tôi mới hay nói câu đó với tôi thôi đấy!

Tôi gào lên.

– Bộ điên à. Thả tôi ra. Các người là ai? Hả? Sao cứ im lặng như vậy? Nếu các ông mà cứ tiếp tục không cho tôi biết các ông là ai thì tôi….Tôi làm sao mà biết các ông là ai. Thế tóm lại các ông là ai? Hả?…Uhm…Uhm….

– Thế này ổn hơn đấy.

Một bàn tay có chiếc khăn trắng ngay sau đó đã bịt chặt miệng tôi lại. Tôi ức sắp khóc.

Két…..

Bịch bịch bịch….

Tiếng phanh xe và tiếng bước chân những người áo đen di chuyển. Người áo đen cạnh tôi buông tay và nói.

– Đến nơi rồi, thưa cô.

Và nhanh như cắt, tôi được đưa ra ngoài.

Phía trước mặt tôi là một tòa nhà khá là sang trọng. Hai bên đường, những chiếc xe đen nối nhau chạy dài đếm sơ qua cũng phải đến gần chục chiếc. Tôi choáng ngợp trước vẻ uy nghi của khung cảnh trước mặt, run run hỏi lại.

– Sao lại đưa tôi đến đây?

– Mời cô vào bên trong.

……………Thế là tôi bị dẫn vào bên trong.

Chính thức là tôi bị không gian phía trước làm mờ mắt khiến cho những tiếng kêu la cứ ở mãi trong vòm họng không chịu thoát ra, thành thử là cứ im thin thít và trố mắt nhìn mọi thứ.

Phía trong đại sảnh, một đài phun nước được ốp bằng loại đá quý gì đó thì tôi không biết, chỉ biết là nó lấp lánh đến kì lạ, những vạt nước phun lên dưới ánh đèn bên dưới trông đến là lung linh.

Sảnh lớn được lát đá cẩm thạch dẫn thẳng đến một khu vườn toàn hoa tulip hồng thơ mộng. Phía bên phải là những bóng đèn chùm vàng tươi, bên trái là một bể bơi rất là hoành tráng.

Xung quanh đại sảnh được ôm gọn bởi lớp kính dày trong suốt nhìn thấu ra bên ngoài. Tôi cứ nuốt nước bọt ừng ực và luôn tự hỏi bản thân mình rằng.

– Ở chỗ mà tôi đang sống có một nơi như thế này ư?

Tôi ngửa cổ nhìn lên.

– Ôi má ơi. Còn những 5 tầng nữa cơ à?

– Chính xác là còn 5 tầng rưỡi.

– Thế cơ à. Mà đây là nơi quái quỷ nào vậy?

Tôi quay sang hỏi một câu xanh rờn. Nhưng cũng ngay lúc đó, khi chưa nhận được câu trả lời, tim tôi như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Người trước mặt tôi, Là Yul.

Tôi lắp bắp.

– Cậu? Là cậu?

Người trước mặt với mái tóc vàng rủ xuống hai bên trông rất quyến rũ. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, hôm qua khi cậu ta ở trường thì Yul có mái tóc khói và dựng đứng cơ mà??!

Nhưng ánh này, đúng, ánh mắt này, là sao?

Đôi mắt đen láy như biển sâu, đôi mắt không có giới hạn, đưa người ta vào thế giới khác, ánh mắt khiến người đối diện trong phút chốc cảm thấy cô đơn. Nhưng cũng chẳng thể nào giấu đi được cái vẻ lạnh lùng, sắc lẹm.

Đôi mắt này, đích thực là Yul, không lẫn đi đâu được.

Yul thản nhiên ngồi xuống cạnh chiếc bàn được bố trí gần đó, phớt lờ câu hỏi và bỏ qua cái mặt đang đần thộn của tôi. Đan hai tay vào nhau, cậu ta nhìn tôi rồi hất hàm.

– Ngồi xuống và dùng trà đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.