Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 59
***
Phần 1.
Trong căn phòng kính trong suốt, những li kem đủ sắc mầu được bầy la liệt trên bàn. Hương thơm từ Kem vỗn dĩ sẽ khiến tâm trí người ta ngất ngây, nhưng lúc này lại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, mở lời.
– Cậu ổn chứ?
Yul ngồi đối diện tôi, những ngón tay thon dài đan nhẹ vào nhau, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười tương xứng.
– Có ai bị thương đâu. Lúc đó Ju đã đẩy tôi ta khỏi chiếc khung. Lẽ ra cậu nên hỏi Ju câu hỏi đó.
Tôi im lặng.
Yul đẩy chiếc ghế, hai bàn tay cho trong túi quần, chân vắt chéo, khóe miệng hơi giần giật.
– Cậu thật đúng hẹn.
Tôi hướng tầm mắt qua vòm trời phía ngoài, đáp nhẹ bâng.
– Chẳng phải cậu hẹn tôi câu chuyện còn lại sẽ được kể trận đấu bóng rổ kết thúc sao?
Người phía trước di chuyển khỏi chiếc ghế, giọng trầm xuống một cách quái dị.
– Một tuần sau khi tôi gặp cậu ở rạp chiếu phim, chiều nào tôi cũng tới quán kem này. Tôi từng có ý nghĩ rằng cậu sẽ tới quán kem này và kêu tôi phải nói hết mọi chuyện ngay thời điểm đó. Cậu có thể biết sự thật bất cứ lúc nào cậu muốn…Nhưng tiếc là tôi đoán nhầm.
Tiếng cười khô khốc của Yul khiến không gian xung quanh trùng xuống, tôi xoay ghế, mở lời.
– Nhưng dù sao thì mọi chuyện chẳng phải là rất đúng thời điểm?
– Có lẽ vậy. Thời điểm này cho câu chuyện cuối cùng chắc là hợp lí. Chắc hẳn là cậu đã biết lí do Ju về Việt Nam?
– Vì cậu ấy muốn tìm hiểu về bố cậu ấy.
– Đúng. Vậy có biết lí do vì sao ngay từ khi mới nhập học Ju đã tiếp xúc và làm quen với cậu?
– …
– Chắc cậu cũng có câu trả lời. À, cái anh chàng béo ú đó, tên gì nhỉ. Tùng, đúng rồi. Chẳng phải là cũng hẹn hò với cô bạn lớp trưởng của cậu hay sao. Và tôi nhớ không nhầm thì cô bạn lớp trưởng đó là con gái của một người trong quá khứ từng là bạn thân của mẹ Ju. Hẳn là một mớ quan hệ dây mơ rễ lá nhỉ?
Tôi không đáp, chỉ thấy viền mắt mình nóng dần. Tôi cúi đầu nhìn xuống mũi giầy.
Yul bước lại gần, cúi đầu xuống gần mặt tôi, lạnh lùng nói.
– Và có lẽ trong khoảng thời gian quen biết cậu, Ju cũng nhặt lượm được kha khá thông tin về hiệu trưởng. Nhỉ?
Tôi quay mặt sang hướng khác, khẳng định.
– Chưa bao giờ Ju hỏi tớ về hiệu trưởng cả.
– Đan, cậu có tin là trong cuộc sống không phải như trong truyện tranh, không phải như trong cổ tích này, người ta có thể dễ dàng giúp đỡ một ai đó mà không toan tính không? Cậu nghĩ rằng ngay từ đầu Ju nhận lời giúp đỡ cậu theo đuổi tôi là vì cậu ta tự nguyện?
Ngừng một chút, Yul cho hai tay vào túi quần, những bước chân đều đều tiến lại gần về phía ô cửa kính, giọng nói lạnh lùng lẫn trong sự khinh thường dội lại.
– Một đứa nhỏ bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng. Một ngày một cặp vợ chồng nọ đến nhận nó làm con nuôi. Người ta cứ ngỡ đứa trẻ sẽ nhận được sự chăm sóc tử tế và sống trong điều kiện tốt nhất. Nhưng tất cả, cũng chỉ là màn kịch. Người cha nuôi bận việc tối ngày, hết công việc thì lại nhớ về quá khứ, về người phụ nữ mà ông không bao giờ có thể quên. Sau này lớn lên, đứa trẻ mới biết người mẹ của nó đã có một gia đình khác bên nước ngoài. Và hiện tại, người cha sống trong quá khứ cũng đã tìm được người mình muốn tìm. Đứa trẻ nhận nuôi kia ngay từ đầu đã được chỉ định là người nối nghiệp một công ty có tầm cỡ thế giới. Như vậy có phải là điều may mắn? Có phải là sự ưu đãi của thượng đế? Không. Đó là sự bất hạnh. Là sự bất hạnh.
Giọng tôi run run.
– Yul à. Mọi chuyện….
– Chắc cậu không thể nào hiểu được cảm giác, một mình trong ngôi nhà mà có đi ba ngày cũng không hết, một mình ngồi cạnh chiếc bàn ăn có ăn cả tuần cũng sẽ vẫn dư, một mình với cả tủ quần áo khổng lồ. Một mình….
– Yul.
– Cậu thấy không? Ngay cả việc tôi lấy tên giả, tôi về nước, tôi học trong trường thì cha của tôi cũng không mảy may biết. Sao lúc nào ông ấy cũng chỉ sống trong quá khứ vậy?
Người phía trước hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng không lệch lạc.
– Tôi không có ý định kể cho cậu những chuyện này. Chỉ là muốn cho cậu biết thật ra trên đời này chẳng có gì tự nhiên mà như thế. Lòng tốt thì thường đi cùng với một kế hoạch.
Tôi chưa thể mở lời, thì cánh cửa phía sau đã hé mở.
– Vậy ra đây là kế hoạch của cậu sao?
Tôi ngỡ ngàng xoay người lại, là Ju. Làm thế nào mà cậu ấy biết tôi ở đây vậy. Tôi lúng túng đẩy ghế đứng dậy. Ngay sau phía tôi, Yul cũng bước lại gần, lạnh lùng hỏi Ju.
– Theo cậu thì như nào được gọi là kế hoạch?
Hai người, ở rất gần tôi. Nhưng cảm giác như mỗi người một thế giới. Tôi lùi dần lại phía sau, cố gắng thoát ra khỏi ánh nhìn của họ.
Một bàn tay rất ấm chợt nắm lấy tay tôi, Ju chậm rãi nói.
– Đan, ra ngoài cùng tớ. Tớ có chuyện cần nói.
Tôi cúi xuống phía dưới nhìn bàn tay của Ju, mắt nhòe đi. Nếu Ju định nói cho tôi biết mọi chuyện ngay từ lúc đầu đã là kế hoạch, là rằng việc Ju quen tôi, luôn bên cạnh tôi, cổ vũ tôi, lắng nghe tôi, tất cả chỉ là vì bố mẹ tôi từng là những người bạn rất thân của hiệu trưởng, thì Ju không cần nói đâu. Tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi.
– Tớ hỏi cậu một câu được không Ju?
– Uhm.
– Có phải ngay từ đầu cậu làm quen tớ là vì đã biết trước bố mẹ tớ là bạn rất thân của bố cậu?
Tôi không nhìn thẳng vào mắt Ju khi hỏi câu hỏi đó, chỉ thấy bàn tay Ju siết chặt tay tôi hơn nữa. Hơi thở phía trước như hụt hẫng, bất lực. Nếu Ju không muốn trả lời, thì cậu ấy có thể không trả lời cũng được.
– Uhm.
Tôi biết là Ju sẽ không bao giờ bỏ lửng câu hỏi nào của tôi. Dù không muốn nghe bất cứ câu trả lời nào, cớ sao tôi lại hỏi Ju câu hỏi mà tôi đã biết đáp án? Tôi buông dần cánh tay Ju, nước mắt không ngừng rơi dù tôi không muốn.
– Ju về đi. Tớ muốn ở lại đây.
– Đan. Cậu nghe tớ nói đã. Thật ra…
– Tớ không muốn nghe cậu nói gì cả. Không bao giờ muốn nghe cả. Cậu về đi, tớ không muốn nhìn thấy cậu. Không muốn.
Tôi gào lên trong tuyệt vọng. Tôi thực sự rất mệt mỏi.
…oOo…
Vỗn dĩ cuộc sống phía trước tôi chẳng thể nào giống như một bộ phim, một cuốn truyện tranh, một tiểu thuyết nào. Sự thực là khi người ta đặt bút viết truyện thì người ta đã nghĩ tới cái kết. Có mở đầu thì sẽ có kết thúc. Sao trước giờ tôi không hiểu được điều đó?
Sao tôi không thể hiểu giữa thế giới thực và thế giới trong truyện là hai thế giới khác nhau? Sao tôi lại đi tìm ình một hình mẫu lí tưởng? Sao tôi lại tin vào những giấc mơ mầu hồng? Và tại sao lại khiến tôi không thể tin?
Tôi trở về với cuộc sống bình lặng.
– Linh Đan, hôm nay không tới trường cùng Ju sao?
– Không.
– Lạ nhỉ. Cậu đi một mình à?
– Tớ đi xe cùng Yul.
– Cậu và Ju có chuyện gì vậy? Thời gian này rất lạ, không làm bài tập nhóm chung, không tới trường chung. Bộ giận nhau à?
– Không có. Tớ đang bận xem lịch thi.
– Đúng rồi đó. Sắp tới là thi học kì hai rồi. Nhanh quá, vậy là vèo cái đã hết năm học. Cậu ôn gì chưa Đan? Mà không biết Tùng ôn chưa nhỉ? Phải hỏi cậu ấy đã.
– Cậu lúc nào cũng nghĩ về TÙng như vậy hả HạnhNhi?
HạnhNhi ngừng soạn tin nhắn, ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi thu xếp mấy quyển sách trên bàn định tới thứ viện thì cô bạn đã kéo tay tôi lại.
– Đan, cậu có chuyện gì vậy?
– Là Tùng đó. Cậu nên hỏi Tùng đó. Có phải là ngay từ đầu Tùng đã muốn làm quen với cậu đúng không? Cậu thực sự không biết lí do vì sao à? Cậu không nghi ngờ gì à?
– Đan, chuyện này…
– Tớ mệt mỏi về chuyện của họ lắm rồi. Cậu cũng nên xem lại một vài thứ.
Tôi gom vội sách vở, rời khỏi lớp học. Nhưng ngay khi vừa bước tới cửa lớp, đã gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Tùng. Tôi chẳng nói gì thêm, đi thẳng tới thư viện.
Thời gian này tôi chỉ ở trong thư viện mỗi giờ ra chơi. Sau đó một tháng, khi Ju rời khỏi căn phòng trong suốt, tôi không nhận được một lời giải thích nào. Mà cũng phải thôi, vốn dĩ mọi chuyện đã là như thế, còn cần một lời giải thích nào nữa. Không lẽ tôi muốn Ju nói thêm rằng “ mọi chuyện cậu ấy không cố ý”. Nhưng dù cậu ấy có thể không giải thích, và tất cả đã như là một kế hoạch, thì cậu ấy có thể xin lỗi tôi. Và tôi sẽ quên hết những gì đã xảy ra. Sẽ là như thế.
Nhưng Ju dường như biết mất ngay sau lúc ấy. Những tiết học trong lớp, ngồi cạnh nhau, cảm giác như cách xa vời vợi. Ngay cả một lời chào, một lời tạm biệt cũng khó nói. Khoảng cách giữa tôi và Ju còn lạnh hơn cả một người dưng chưa từng gặp mặt. Là vì tôi không cho cậu ấy cơ hội để giải thích hay là vì Ju không muốn giải thích cho tôi?
– Cậu muốn nghe nhạc Jazz?
Tôi di chuyển đống sách sang một bên, vờ vịt ghi chép, lắc đầu.
– Muốn ăn Kem?
Lắc đầu.
– Lấy được rồi.
Tôi nhíu mày, gọi với lại.
– Yul, tớ không đùa đâu. Trả tớ quyển sách đi.
Yul dửng dưng nhìn xuống quyển sách trên tay, lạnh lùng nói.
– Suốt ngày trong thư viện không chán à? Muốn đi ngắm hoàng hôn không?
Tôi hỏi lại.
– Ở đâu vậy?
– Hơi xa. Nhưng cứ đi đi. Tôi sẽ cho Đan xem một thứ. À, mà nếu không đi là tối nay tôi nhá máy là không học bài được luôn đấy.
Tôi gượng cười, gật đầu.
***
Vùng ngoại ô.
Nơi này không khí trong veo chứ không ngột ngạt như trong thành phố. Cảm tưởng như dù có phóng xe chạy vèo vèo mấy chục cây số suốt con đường này thì tóc cũng sẽ không vương một hạt bụi nào.
Một chiều mùa hè ngắm hoàng hôn cạnh một cánh đồng cỏ lau thật là một nơi lí tưởng thả bay những cảm xúc bấy lâu chất chứa trong lòng. Nhưng giá mà những suy nghĩ trong đầu tôi có thể nhẹ bâng theo cơn gió thế kia.
– Cậu đã làm gì khi trong thư viện?
Tôi lắc vài nhánh cỏ lau gần đó, đáp mông lung.
– Có lẽ là đọc tiểu thuyết.
– Có lẽ à?
– Ừ. Vì kì thực thì chẳng biết trong đống lộn xộn đó tôi đọc cuốn nào nữa.
Yul cười khẽ. Vươn vai rồi bỗng nằm xoài trên cánh đồng cỏ.
– Cậu đang trốn tránh điều gì đó à?
Tôi chống tay ra phía sau, duỗi thẳng chân, hướng tầm mắt tới những áng mây trôi bồng bềnh phía trên, lắc đầu.
– Không. Chắc là tôi cần một khoảng thời gian.
– Tôi nghĩ rằng Đan cần nhiều thời gian hơn nữa kia. Thực sự là thời gian này nói chuyện với Đan rất chán.
Tôi quay sang nhìn người bên cạnh. Yul nhắm hờ mắt như đang ngủ. Nét mặt tựa thiên thần nhưng sao nụ cười lúc này thấy chua xót quá. Tôi không hỏi gì thêm. Ngẩng đầu lên phiá khoảng trời phía trước, rồi bất chợt reo lên.
– Đám mây. Có đám mây kìa. Nó hình cỏ bốn lá đấy.
Yul giật mình mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đám mây tôi chỉ. Sau đứng dậy, nói với lại với tôi.
– Đồng cỏ này lúc trước có người đồn là có cỏ bốn lá. Đan muốn đi tìm không?
Tôi hít một hơi thật sâu, gật đầu.
Và cho tới khi đến khi trời xây xẩm tối, tôi vẫn chẳng tìm thấy một nhánh cỏ bốn lá nào. Yul thì cho đến khi chở tôi về đến trước cổng, mới thật thà khai.
– Thật ra ở cánh đồng cỏ đó không hề có cỏ 4 lá.
Tôi tức điên người, hậm hực vào trong nhà chẳng thèm chào hỏi gì ất công. Gì chứ nguyên cả tiếng đồng hồ tôi bò lê suốt bãi cỏ đó để tìm kiếm một nhánh cỏ bốn lá. Vậy ra cậu ta lừa tôi.!!!
– Đan à. Con lại không ăn cơm sao?
– Dạ không. Con không đói, với lại con cũng vừa đi ăn về xong ạ.
Tôi khẽ đóng cửa phòng. Quăng cặp xuống giường rồi lăn ra ngủ.
***
Phần 2.
Sáng sớm, vừa tới trường tôi đã thấy HạnhNhi đứng trước cổng. Tôi cố ý đi tránh sang cửa phụ, nhưng HạnhNhi đã chạy tới.
– LInh Đan. Tớ có chuyện cần nói.
– Cậu định nói về chuyện của Ju và Tùng nữa sao? Tớ không muốn nghe nữa.
– Đây là lần cuối cậu nghe thấy tớ nhắc về chuyện của họ đấy. Chiều nay Ju sẽ bay về Nhật. Còn nữa, tháng trước, sau trận đấu bóng rổ, bọn tớ đã định chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, nhưng tiếc là…như cậu thấy đấy.
Chân tôi vừa bước được hai bước chân đã khựng lại. Cả tháng nay Ju không nhắn tin, không gọi điện, không nói chuyện với tôi. Và giờ thì lại đột ngột sang Nhật? Và rốt cuộc thì cũng chẳng đến để nói cho tôi biết rằng cậu ấy chuẩn bị đi. Vậy nếu HạnhNhi không thông báo cho tôi thì cậu ấy định lặng lẽ rời bỏ nơi này như những lần trước sao? Ai là người đã nói sẽ không bao giờ bỏ đi đột ngột nữa? Rõ là độc ác mà.
– Vậy cậu gửi lời tới Ju giúp tớ. Chúc cậu ấy có một cuộc sống mới thật tốt.
Tôi chạy thật nhanh lên thư viện. Trốn vào một góc không có ai. Mọi chuyện có lẽ cũng nên kết thúc. Tại đây. Vì ngay cả đến lúc này, tôi còn không biết là mình đang bực tức điều gì? Tôi đang giận dỗi điều gì? Tôi mong chờ điều gì? Và vì sao tôi lại hành động như vậy? Rõ ràng là tôi chẳng biết mình đang ở đâu trong mớ cảm xúc hỗn độn này.