Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 41: Bạn mới. Bạn cũ


Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 41: Bạn mới. Bạn cũ

Hai ngày nay lớp tôi thi học kì.

Đặt dấu chấm cho bài thi học kì môn cuối cũng là lúc cả lớp hồ hởi với thông báo mới. Sẽ có một học sinh mới chuyển tới lớp tôi vào tiết cuối.

Hạnh Nhi cầm tờ giấy thông báo trên tay, ngúng nguẩy.

– Kì thực là tớ rất tò mò về bạn nữ sẽ chuyển tới lớp mình đấy.

Tôi vò đầu bứt tóc bấm lại máy tính kiểm tra lại bài toán trong đề thi, gật gưỡng trả lời.

– Bạn nữ ấy là người của công chúng à?

Hạnh Nhi chồm qua gạt chiếc máy tính của tôi sang một bên, cất giọng thần bí.

– Nghe đâu là người theo đuổi Yul khi Yul ở bên Mĩ ấy. Cậu không có cảm giác gì đặc biệt khi nghe những thông tin này sao?

Tôi hít một hơi thật căng, hỏi lại.

– Theo cậu thì tớ nên có cảm giác gì?

– Thì…đại loại là lo sợ, ghen tị, đố kị hay là…đề phòng.

Tôi bóp trán hỏi lại.

– Vì sao tớ phải có những cảm giác ấy vậy?

Hạnh Nhi gần như la lên.

– Thế không phải cậu và Yul là….

– Lịch kiểm tra học kì muộn cho những bạn kiểm tra sau là bao giờ vậy Hạnh Nhi?

– Ơ kìa Tùng. Không thấy là tụi con gái bọn tớ đang bàn chuyện bí mật sao?

– Bí mật của cậu thì cả lớp này ai cũng biết.

– Hả? ý cậu là sao hả Tùng?

Tôi chống cằm nhìn Hạnh Nhi và Tùng béo tranh cãi, sau rồi cũng không quen ngồi yên, quyết chí hỏi một câu.

– Vậy khi nào có lịch vậy Hạnh Nhi?

Hạnh Nhi ngừng đôi co với Tùng, lừ mắt nhìn tôi, sau thở hắt.

– Cậu và Tùng xem lịch cho Ju chứ gì. Hình như là tuần sau. Sao chẳng có ai quan tâm tới vấn đề mà tớ đang nói vậy.

Tôi và Tùng quay sang nhìn nhau, sau hỏi lại một câu.

– Hạnh Nhi đang nói tới chuyện gì vậy?

Hạnh Nhi hậm hực trả lời.

– Thì là vấn đề bạn mới đó.

Tôi và Tùng chỉ biết nhìn nhau, lắc đầu, thở dài thườn thượt.

***


Nhưng cũng chỉ độ 15 phút sau đó chính thức thì cả tôi và Tùng béo đều bắt đầu hối hận khi đã không “thảo luận” về vấn đề bạn mới mà Hạnh Nhi có nhắc tới. Tiết học bắt đầu khi Hạnh Nhi bước lên bục giảng thông báo về sự có mặt của thành viên mới và ngay sau đó phía cửa lớp xuất hiện một gương mặt lạ. Một nữ sinh. Một nữ sinh thực sự rất xinh đẹp.

Cô bạn có vẻ đẹp rất Tây. Mắt xanh nhạt, mái tóc bồng bềnh xoăn lọn và làn da trắng không tì vết. Ngay cả một đứa con gái là tôi khi nhìn thấy học sinh mới cằm còn trễ tới tận cổ thì cũng không lấy làm khó hiểu khi con trai trong lớp người nào người ấy đều thẫn thờ, Tất nhiên là trừ người mang sắc mặt của tảng băng sống kia.

Một giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương vang lên.

– Tên mình là Ruby.

Ấn tượng mà cô bạn để lại trong những giây phút đầu thực sự khiến cả lớp tôi ngưỡng mộ về độ dễ thương. Cho đến khi chừng 1 phút sau đó, cô bạn mạnh dạn thông báo.

– Và mình là bạn gái của Yul.

Lời vừa dứt, những tiếng xì xào trong lớp nổi lên. Đám con trai thì vỡ mộng, tụi con gái thì thầm to nhỏ, một số ánh mắt có nhìn về hướng tôi một cách ái ngại. Tôi tỉnh queo huýt sao vu vơ ngửa mặt ngắm quạt trần trên tường nhà. Mọi chuyện sau đó chấm dứt khi Yul tự ý rời khỏi lớp học và cô bạn Ruby kia vội vã đuổi theo sau.

– Linh Đan cậu không sao chứ?

Hạnh Nhi vẫn lẽo đẽo theo sau tôi khi tôi rời lớp học tới phòng học ghita để lấy bài nhạc phổ.

Tôi xốc balo trên vai, tặc lưỡi hỏi lại.

– Tớ thề tớ hứa là tớ không sao. Mà tớ có thể làm sao được cơ chứ.

– Thế không phải là cậu….

– Tớ nói lần nữa là tớ và Yul chẳng có chuyện gì đặc biệt cả.

– Ờ.

Thấy Hạnh Nhi có điệu giận dỗi, tôi cười hì hì đánh trống lảng.

– Thế hôm nay cậu không về cùng Tùng à?

Hạnh Nhi vặn vẹo tay, cười trừ.

– Thật ra là Tùng đang đợi tớ ở nhà xe.

Tôi trố mắt hỏi lại.

– Thế sao cậu theo tớ lên đây?

– Thì lo cho cậu chứ sao.

– Trời ạ…

– Rồi rồi. Vậy tớ về trước nhé. Nhớ chọn bài đàn nào thật sôi nổi nhé. Hội thi thể thao cũng lớn đấy.

Tôi phì cười khi người nhìn dáng cô bạn vừa chạy vừa nói với lại. Hạnh Nhi lúc nào cũng vui vẻ và tốt bụng như vậy đấy.

Việc tôi ở lại sau giờ học để chọn bài nhạc phổ trong lớp ghi ta này là do tôi được chọn vào đội trưởng đội cổ vũ của trường. Cũng chẳng hiểu vì sao được chọn, chỉ thấy cô giáo phụ trách của trường có nói qua loa đại ý là tôi là học sinh nữ từng chơi đàn chuyên nghiệp nhất nên cô chọn tôi. Tôi tặc lưỡi nghĩ có lẽ nhất thời lớp ghi ta chưa chọn được ai, với lại cũng đang trong thời gian vừa thi học kì xong, rảnh rỗi nhiều, chơi đàn nhiều âu cũng có thể giải tỏa được chút bực tức trong lòng.

Cũng chẳng hiểu vì sao bực tức. Nếu theo như lời Hạnh Nhi nói thì có phải là tôi bực tức vì chuyện Ruby nói cô ấy là bạn gái của Yul? Cũng không hẳn là vậy. Từ cái hôm xảy ra vụ xô xát của Đăng Đăng, cái hôm mà Yul nói với tôi 2 từ “ Im đi”, tôi và Yul không nói chuyện hay đúng hơn là thậm chí không nhìn mặt nhau hai ngày sau đó. Cũng bởi một phần lí do nữa là thời gian đó lớp tôi thi học kì. Đến ngày hôm nay là ngày thứ ba, thì có sự xuất hiện của học sinh mới. Học sinh mới này lại là bạn cũ của Yul. Và tôi có đang bực tức vì điều đó?

Không. Chắc chắn là tôi không bực tức chuyện đó. Cái bực tức này xuất phát từ lâu rồi, từ lúc trước khi có vụ xô xát với Đăng Đăng, trước khi Ruby tới. Một sự bực tức rất là khó chịu. Kiểu như là có ai đó đã ăn quỵt của tôi thứ gì vậy. Đúng. Chắc chắn có ai đó đã ăn quỵt của tôi, nhưng nhất thời tôi lại không nghĩ ra. Vậy nên cứ ấm ức mãi.

– Làm bài tốt chứ?

Đang lúi húi chọn bài nhạc phổ tôi chẳng để ý Yul đã tới từ lúc nào. Cho đến khi cậu ta bất thình lình lên tiếng khiến tôi giật mình đánh rơi tập bài nhạc xuống nền đất.


Tôi chép miệng.

– Ừ. Tạm được. Nhưng cậu đến lúc nào vậy?

– Trước cậu.

Tôi hoài nghi hỏi lại.

– Không phải thế chứ, lúc tớ và Hạnh Nhi vào đây phòng này làm gì có ai?

– Là do cậu không để ý. Tôi ngồi ở ghế đằng kia và nhỏ lớp trưởng có thấy tôi.

Tôi khẽ “à” lên một tiếng. Giờ thì tôi hiểu vì sao khi nãy Hạnh Nhi lại vội vàng rời khỏi lớp ghita rồi. Ra là cô bạn đứng đối diện cùng tôi còn Yul thì lại ngồi ở hàng ghế phía sau lưng tôi. Và họ thấy nhau. Còn riêng tôi thì chỉ thấy một chồng nhạc phổ cao ngất ngưởng phía trước. Ngẫm ra vậy, sau rồi hỏi lại lần nữa.

– Cậu vào đây làm gì?

– Đợi cậu.

Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn người phía trước, yếu ớt cất lời.

– Đợi tôi từ khi nào vậy? Mà có chuyện gì vậy?

Yul thản nhiên tiến lại gần chỗ tôi, cúi xuống nhặt đống giấy tờ bài nhạc khi nãy tôi làm rơi, vừa sắp xếp lại chồng giấy, vừa đáp lại.

– Từ khi tôi ra khỏi lớp. Gặp để nói chuyện.

Nhìn dáng người cao lêu nghêu đang cố còng lưng nhặt mấy tờ giấy rơi dưới nền đất một cách ngập ngừng, tôi bỗng hả lòng hả dạ. Hả lòng hả dạ xong lại nảy ra ý hách dịch. Nảy ra ý hách dịch tôi cười phấn khích. Sau lao vọt tới chiếc ghế gần đó, ngồi rung đùi, vênh váo hỏi lại.

– Gặp rồi đó. Có chuyện gì cậu nói đi.

Nét mặt người phía trước tối sầm lại. Rõ là cậu ta cảm thấy mình đang bị nép vế. Ánh mắt nhìn tôi mờ mịt, sau mấp máy môi.

– Qua đây nhặt giúp giấy tờ đi.

Tôi vẫn ngồi vắt vẻo trên ghế, gục gặc đáp.

– Cậu làm rơi giấy thì cậu phải là người nhặt chứ. Với lại lúc này cậu là người có chuyện cần nói cơ mà.

Giọng người phía trước trầm hẳn xuống.

– Qua đây.

Giọng tôi đáp lại chắc nịch.

– Không qua.

Im lặng.

Yul vẫn chậm rãi nhặt từng tờ giấy trên mặt đất. Tôi ngồi cắn tay trên ghế. Đúng là sự im lặng có thể khiến người khác chết tư tưởng trong sợ hãi mà. Và đúng là tôi vốn số nô tì, khổ quá quen rồi giờ sướng quá không chịu được. Phục vụ người khác quen rồi, giờ người khác phục vụ lại nơm nớp lo sợ. Tặc lưỡi một cái, lù đù tiến tới nhặt những tờ giấy đang vương vãi trên nền đất.

Có tiếng cười khẽ. Tôi bấm bụng chịu đựng. Cậu cứ cười đi, cười nữa đi, dù sao thì hôm nay cậu cũng đã phải cúi mình trước những bài nhạc phổ của tôi rồi!!!

– Chuyện của Đăng Đăng. Hãy quên đi.

Tôi vẫn nhặt giấy thoăn thoắt, gật đầu một cái.


– Chuyện Ruby. Là cô ta đơn thuần thích tôi.

Tôi vẫn nhặt giấy thoăn thoắt, gật đầu một cái nữa.

– Cậu không có chuyện gì để hỏi tôi sao?

Tôi vẫn vẫn nhặt giấy thoăn thoắt, gật đầu lần ba.

– Là chuyện gì?

Tôi vẫn vẫn vẫn nhặt giấy thoăn thoắt, gật đầu lần thứ tư, sau sực nhớ ra câu hỏi khi nãy, lại lắc đầu nguây nguẩy.

Yul ngừng nhặt những bản nhạc trên mặt đất, lạnh lùng nói.

– Vậy tự nhặt hết đi.

Nói xong câu đó cậu ta đứng dậy, thản nhiên đi ra ngoài.

Tôi trố mắt nhìn cậu ta. Sau lại đưa mắt nhìn lại một sập bài nhạc phổ rơi tung tóe xuống nền đất mới chỉ được thu xếp có một nửa, cứ nghĩ đến viễn cảnh phải còng lưng dọn một đống giấy tờ này trong khi lỗi lại là của cậu ta lại khiến tôi cáu tiết. Cáu tiết quá tôi vùng dậy, đuổi theo dáng người phía trước, vừa đuổi vừa gọi với lại.

– Này. Quay lại đây nhặt giấy tờ đi. Này.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lúc phi ra ngoài cửa người phía trước bỗng dừng lại và thế là theo đà tôi cắm đầu vào lưng người đi trước.

Còn đang xoa đầu nhăn nhó thì một giọng nói nhỏ nhẹ dễ mến ở đâu đó gọi tới.

– Yul. Cậu đi đâu vậy. Tớ tìm hoài.

Tôi ôm trán cau có, khi ngẩng đầu lên đã thấy học sinh mới xinh đẹp chỉ còn cách tôi và Yul chừng năm bước chân nữa. Trong giây lát, Yul khẽ xoay người lại, một bàn tay lạnh buốt choàng qua eo tôi, kéo sát tôi vào người bên cạnh. Tôi giật mình, há hốc miệng ngạc nhiên. Yul….Yul…cậu ta làm gì vậy?

Tôi cố hết sức tách mình ra khỏi bàn tay lạnh buốt bên cạnh, nhưng mọi cố gắng đều hóa đá khi Yul đáp lạnh tanh.

– Ruby. Đây là bạn gái tôi. Linh Đan.

Bước chân người phía trước dừng lại. Mặt tôi đen như *** nồi bị cháy. Cơ miệng cứng lại chẳng nói được từ nào. Nhưng đúng là do ăn ở tốt nên dù tôi không nói được lời nào nhưng người phía trước cũng đã cất tiếng kêu thay.

– Yul. Lần này được bao lâu vậy? Đó có phải là đứa con gái mà cậu vừa mới quen không? Nếu chỉ vì muốn tránh mặt mình thì không cần phải vậy đâu. Mình…

– Không. Lần này là thật.

Cô bạn kia nói đến đâu, tôi gật đầu đến đó. Nhưng cho đến khi lời cô bạn bị ngắt quãng bởi giọng nói lạnh lùng chắc nịch của Yul, tôi nuốt nước bọt đánh ực. Yul thản nhiên đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu tôi như vỗ một con thú cưng, sau cao giọng.

– Mọi người. Đây là bạn gái tôi.

Giờ đang là tầm học sinh các khối đi học về. Vốn dĩ chỉ cần Yul xuất hiện thôi cũng đã đủ sức hút khiến học sinh ba khối chen lấn xung quanh rồi, và khi Yul cao hứng nói lời khi nãy, tôi tưởng xung quanh tôi không còn không khí để thở. Cộng với sự xuất hiện của học sinh nữ vô cùng xinh đẹp phía trước kia nữa, chính thức rằng tôi cảm thấy mình như một con muỗi đang vo ve bên cạnh hai con sư tử và xung quanh là bầy voi.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, cho đến khi ánh mắt bất thình gặp ánh mắt đầy cao ngạo và thách thức phía trước, tôi vội cụp mắt xuống và bắt đầu cầu nguyện. Tôi thề là tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào đầy dữ dằn như thế.

Yul nhún vai, kéo tay tôi tiến tới cổng trường.

***

– Hãy cẩn thận.

Tôi ôm riết cái vành tay cầm sau chiếc xe mô tô, nói át tiếng gió.

– Từ khi tôi ngồi sau chiếc xe mô tô này thì tôi biết chắc là mình phải cẩn thận rồi.

Tiếng phanh xe gấp đánh “két” ngay sau đó. Yul tấp xe vào ven đường, tháo mũ bảo hiểm, không quay đầu lại phía sau chỉ dửng dưng nói.

– Cẩn thận với Ruby. Ý tôi là vậy.

Tôi vẫn ngồi co ro phía sau, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, thều thào nói.

– So với Ruby thì chiếc xe của cậu đáng sợ hơn nhiều.

– Vậy không lẽ cậu định về một mình?

Tôi gân cổ lên cãi.


– Tại cậu chứ bộ. Tại cậu nói ra cái điều đó chứ.

Lưng người phía trước hơi nhô lên hít một hơi thật sâu, sau mới trả lời.

– Vì nếu tôi không nói lúc đó thì sớm muộn gì Ruby cũng biết. Học sinh trong trường đều hiểu theo ý tôi và cậu là một đôi. Và cậu biết đấy, có nhiều người hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.

– Chắc họ hiểu theo nghĩa là cậu mồi chài tớ thôi.

Yul bất thình bước xuống xe, khoanh tay nhìn tôi, hỏi lại.

– Cậu lúc nào cũng lạc quan như vậy đấy hả?

Tôi lè lưỡi. Nhưng tất nhiên là trên đầu vẫn còn đội chiếc mũ bảo hiểm to sụ kính che hết mặt nên người đối diện không nhìn thấy. Được đà tôi bĩu môi đáp lại.

– Thế đó không phải là sự thật à?

Yul mím môi, nét mặt chịu đựng, lạnh nhạt nói.

– Bỏ mũ bảo hiểm ra rồi nói chuyện tiếp.

Tôi đâu có ngu. Cậu định kêu tôi bỏ mũ bảo hiểm ra rồi khi tôi nói đúng sự thật nhưngg lại không vừa ý cậu thì cậu sẽ cho tôi vài cú đấm chứ gì. Thế thì cậu hơi bị khinh thường khả năng phán đoán tình huống của tôi rồi đấy. Tôi hơi bị khôn đấy nhé!

Tôi vẫn ngồi lì trên xe, lắc đầu.

– Không. Tớ thích đội mũ bảo hiểm.

Khóe miệng người phía trước khẽ nhếch lên, trong mắt ẩn ý gian tà.

– Không sợ mũ bảo hiểm có thuốc mê à?

Tôi rệu rã trả lời.

– Thôi chết tôi rồi.

Vừa lật đật bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, Yul đã cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt tôi, lẩm bẩm.

– Xem ra thì trán cậu không vấn đề gì.

Tôi xì một tiếng cãi.

– Bộ cậu nghĩ tớ bị nóng đầu à?

Yul ném cho tôi ánh mắt nhìn khinh khỉnh, đáp lại.

– Chẳng phải lúc trước bị đập đầu vào lưng tôi hay sao?

Nói mới nhớ. Chẳng thế mà tự nhiên đội mũ bảo hiểm cứ thấy nặng đầu. Tôi dè chừng hỏi.

– Chuyện của Ruby đó. Sao cậu không…

– Giờ cậu mới chịu hỏi cơ à?

Tôi cười khan hai tiếng, điềm nhiên nói tiếp.

– Sao cậu không …

– Đừng hỏi nữa.

Tôi im bặt. Cái con người này thật tình là rất kì quái đối lập mà. Tôi không hé răng hỏi chuyện thì lại la ó rằng tôi không hỏi gì à. Khi tôi hỏi thì lại ngay lập tức chặn họng người khác. Thế này thì thà đội mũ bảo hiểm vào còn hơn.

– Cậu chỉ nên biết rằng rôi nói cậu là bạn gái của tôi là chỉ muốn tốt cho cậu. Nếu để cô ta tự tìm hiểu thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Vậy nên từ ngày mai, hãy đợi tôi đến đón rồi hãy đi học.

Tôi ho sặc sụa trong chiếc mũ bảo hiểm. Thế không lẽ cô bạn Ruby từ nước ngoài trở về đây để trở thành phù thủy hay sao mà tôi lại phải đề phòng như thế? Mà sao cô bạn lại nhằm vào tôi? Vì Yul à? Nhưng dù sao thì Ruby cũng chỉ là một cô gái. Và tôi cũng thế. Vậy là huề. Có gì đâu mà tôi phải đề phòng. Nhưng thiết nghĩ là tôi không nên cãi nhau đôi co với Yul vì đằng nào thì cậu ta quyết cái gì là sẽ làm cho bằng được mặc kệ ý kiến của người khác. Mặc kệ tôi có thích hay không. Chi bằng sáng mai tôi cứ đi học sớm và Yul sẽ không thể gặp được tôi ở trước cửa nhà. Vậy là vừa giữ sức cãi nhau lại thuận cả hai bên. Nghĩ vậy tôi mở kính mũ bảo hiểm, nhe răng cười.

Yul nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đưa tay vỗ cái phịch một cái khiến kính mũ bảo hiểm của tôi rơi xuống, đắc ý nói.

– Lúc nào cũng biết nghe lời thế có phải tốt không. Giờ thì về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.