Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 32: Hãy đi cùng Girl Friend (p2)
Lúc trước, khi được hỏi những khoảng cách thế nào được gọi là xa? Tôi luôn trả lời: “ Khoảng cách từ Trái Đất tới Mặt Trời, từ Trái Đất tới Mặt Trăng, từ hành tinh này tới hành tinh khác.”
Khi ấy, bố tôi xoa đầu tôi và mỉm cười.
“ Con nói đúng. Những khoảng cách vĩ mô đó thật là xa. Nhưng, xa hơn cả, đó là khoảng cách giữa hai người thân quen nay trở nên xa lạ.”
Tôi ngây ngô.
Nhưng giờ, tôi đã hiểu.
Lúc Yul kéo tay tôi ra khỏi căn-tin trường. Khi tôi bước qua phía bên này của ô cửa, khoảng cách giữa tôi và Ju là vô tận.
—
– Sao lại im lặng như vậy? Bộ kéo tay tôi lên sân thượng là để im lặng hả?
Người bên cạnh tôi khẽ lim dim mắt, hai tay để hờ lên lan can phía trước, bờ vai hơi nhô lên như đang cố hít thật sâu không khí trong veo trên này.
Tôi cụp mắt, lặng thinh nhìn từng top học sinh đang chơi đùa bên dưới. Sân thượng này luôn vắng người.
Vì bây giờ đã cuối tháng 11 và gió trên đây lạnh thấy bà!
– Cà phê.
Tôi thở dài thườn thượt. Sao Yul lại nhắc tới cà phê vào lúc này? Không phải cậu ta đang có ý bảo tôi chạy hết 5 tầng cầu thang và xuống căn-tin mua cà phê đó chứ?
Nghĩ tới đây, tôi giãy nảy.
– Tớ vừa uống cà phê xong. Nếu thích thì cậu đi mà mua…..- Sau lại ngập ngừng – Nhưng nếu tớ suy nghĩ kĩ thì có thể thay đổi, dù gì thì 5 tầng cầu thang cũng…
– Quay sang đây.
Lời còn chưa kịp hết, tôi đã ngớ người. Chẳng hiểu sao, đầu cũng tự động quay như robot. Vốn dĩ tôi chỉ cao đến gần vai Yul. Khi quay sang lại phải ngửa cổ ra phía sau 1 góc hướng 45 độ.
Cánh tay phía trước từ từ lại gần, tôi trố mắt. Cơ mặt tự nhiên co rúm lại. Cậu ta…cậu ta không định cho tôi một cú đánh vì tội không nghe lời đó chứ?
Nghĩ tới đây viền mắt tự nhiên chuyển sang màu đỏ. Răng va vào nhau lập cập như người vừa bị rơi xuống Nam cực.
Bàn tay đang tiến lại rất gần, rất gần. Rồi cho đến khi cách mặt tôi chừng hai gang tay, đột nhiên khựng lại giữa không trung.
Tôi thì không ngừng cầu nguyện.
Giọng nói phía trước có chút bất lực.
– Miệng còn dính cà phê.
Giật mình, tôi vội đưa tay lên che miệng.
Tôi hận.
Tôi hận là sao không có cái lỗ nào ở dưới chân để tôi có thể chui xuống đó quách cho rồi. Thảo nào miệng nãy giờ cứ thấy đăng đắng, té ra là lúc nãy uống cà phê còn dính lên mép!
Khuôn mặt màu vàng Mặt Trăng giờ đang dần chuyển sang đỏ rực như Mặt Trời. Khoảng cách giữa mặt trăng và Mặt trời rõ là xa. Giống như tâm trạng xấu hổ khi nãy của tôi giờ chuyển thành có chút bực bội.
Tôi hậm hực chuyển đề tài.
– Cậu kéo tôi lên 5 tầng cầu thang chỉ là để chỉ cho tôi việc khi nãy, lúc trong căn-tin tôi uống cà phê rồi bị lem lên miệng đó hả?
Người bên cạnh hờ hững liếc nhìn tôi, sau lại quay lại với tầm nhìn khi nãy, lạnh nhạt đáp.
– Là cậu kéo tôi.
Tôi rùng mình. Tôi kéo tay cậu ta?
Đến lúc này thì trong đầu cũng lờ mờ nhớ lại hình ảnh của mình khi nãy.
Nửa đoạn đường đầu, Yul kéo tay tôi đi.
Nửa đoạn đường sau, tự nhiên cứ thấy bực mình, chẳng hiểu tại sao lại xông lên trước, không nhớ rằng tay mình đang bị tay Yul dẫn, thế rồi hóa ra lại là tôi lôi cậu ta lên tầng 5.
Mà sao lại lên tầng 5 để tìm cái gì đó ngắm cơ chứ??!
Nghĩ tới, nghĩ lui, cuối cùng chẳng nghĩ ra. Chỉ thấy phía dưới sân trường kia, Bình Nguyên và Ju đang chậm rãi lên lớp!
– Đã lên đây rồi thì tôi cũng có điều muốn hỏi.
Tôi vẫn dán mắt vào cặp đôi phía dưới sân trường kia, mạnh mẽ đáp lại.
– Cậu cứ hỏi.
– Sao lại sợ tôi?
Tôi hơi ngẩn người. Chính xác là cảm thấy bất ngờ. Một con sư tử lại đi hỏi một con cừu là vì sao lại sợ bị ăn thịt ư?
Vậy vì sao cừu lại sợ sư tử? Vì sao chuột lại sợ mèo? Vì sao muỗi lại sợ ếch? Vì sao thỏ lại sợ cáo?…Thế rốt cuộc là vì sao?
Chẳng tìm ra được nguyên nhân, tôi vặn vẹo hỏi lại.
– Vì sao tớ lại sợ cậu?
Người bên cạnh khẽ giật mình, môi mím chặt. Một lát sau mới hỏi lại.
– Tức là không?
Tôi gật như gà mổ thóc, đáp ngay.
– Đúng đó!
– Rất tốt.
Tôi chẳng biết hai từ “Rất tốt” của Yul tốt đến mức nào, chỉ biết rằng sau câu nói ngắn gọn và xúc tích này, không khí ở đây công nhận là tốt hơn hẳn.
Cả hai đều im lặng!!!
***
Vừa vào lớp, Hạnh Nhi đã phi ngay ra chặn tôi ở đầu bàn, nghi ngờ hỏi.
– Cậu và Yul đã đi đâu vậy? Cậu có bị làm sao không? Hai người đã thân tới mức nào rồi?
Tôi nhăn nhó nhìn cô bạn, sau ngồi thụp xuống ghế, ai oán kêu.
– Sao trong lớp chỉ có mỗi mình cậu vậy? Chán chết đi được đấy.
Hạnh Nhi vẫn không buông tha cho tôi, hỏi dò.
– Cả lớp đi thực hành thí nghiệm môn Hóa rồi. Chỉ có tớ ở lại tổng kết sổ đầu bài tuần này thôi. Mà không phải Yul đi cùng cậu sao?
Tôi gục mặt xuống bàn, đáp mông lung.
– Tớ cũng không biết. Lúc ở sân thượng, cả hai cùng xuống. Sau đi đến giữa sân trường, Yul kêu tớ vào lớp trước. Vậy là tớ đi thẳng thôi.
– Hai bọn cậu lên sân thượng á?
– Ừ.
– Trời. Lãng mạn quá.
Tôi ủ rũ ngẩng mặt lên, đau khổ hỏi lại.
– Cậu nghĩ là lãng mạn thật hả?
Hạnh Nhi cười gượng, vỗ vỗ vào vai tôi, tỏ vẻ cảm thông sâu sắc.
– Hiểu hiểu. Tớ ngồi cạnh Yul thôi mà cũng đã cảm thấy bất tiện khi con gái trong lớp rảnh cái là lại quay sang đây tăm tia rồi. Huống hồ, chuyện của cậu với Yul bây giờ cả trường ai cũng biết!
“ Bộp” – Cằm tôi rơi.
– Cả trường biết? – Tôi lắp bắp.
Hạnh Nhi hồn nhiên đáp.
– Đúng đó. Cậu không thấy Yul là trung tâm của trường Ping Yi này hay sao? Việc gì liên quan đến Yul ai chẳng quan tâm.
Ôi mother ơi. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy việc đi cùng với một “mĩ nam” là một thảm họa.
Nhỡ may có Fan cuồng nào của cậu ta xông ra thị uy thì chắc tôi không còn sợi tóc nào khi trở về nhà mất.
Nghĩ tới đây, chợt thấy lạnh hết cả sống lưng, rùng mình một cái.
Liếc mắt sang phía Hạnh Nhi, thấy cô bạn cứ nhăn trán mãi. Tôi tò mò.
– Sao vậy Nhi, sổ đầu bài có vấn đề à?
– Không. Là giấy thông báo có vấn đề đó.
– Giấy thông báo?
– Ừ. Cậu còn nhớ lần xuống dưới đăng kí câu lạc bộ ghi-ta, tớ có nói về giấy thông báo của một học sinh mới không?
– Có. – Tôi gật đầu.
– Theo giấy thông báo thì 5 tháng 12, tức là tuần sau đó, cô bạn này sẽ chuyển tới lớp mình. Nhưng chẳng hiểu sao, giờ lịch chuyển lại bị lùi lại.
– Lùi đến bao giờ vậy Nhi?
– Trong này không ghi. Chỉ ghi tạm thời ngừng chuyển vì lí do gia đình.
Cả hai đứa còn đang ngồi đoán già đoán non về lí do của người bạn mới kia, thì phía trước cửa lớp, Tùng béo xuất hiện, thở không ra hơi gọi với vào bên trong.
– Không xong rồi. Yul và Ju đang đánh nhau ở phía sau trường.