Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 29: Hoàng tử đi lạc


Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 29: Hoàng tử đi lạc

Này, có phải trong những bộ phim thần tượng và trong truyện tranh, tiểu thuyết thì nhân vật nữ chính sẽ có hôn ước với nhân vật nam chính. Và nam, nữ chính không biết đến điều đó?

Này, có phải là vì bản giao ước đó mà nhân vật nam, nữ chính ép buộc ở cạnh nhau, sau đó họ nảy sinh tình cảm?

Và cái kết là họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi???

Ôi Chúa. Con theo đạo Phật!

Sau màn bắt tay giữa con cái hai nhà, cả 5 người trong phòng bắt đầu ngồi vào bàn dùng bữa, tôi có thêm việc phụ nữa là cầu nguyện.

Mọi việc có vẻ diễn ra khá suôn sẻ khi những bậc phụ huynh say sưa cười nói kể về quãng thời gian cấp 3 của mình, còn tôi và người kế bên cạnh là Yul – Im thin thít dùng bữa.

Giữa bữa ăn, nhân viên có mang lên món thịt bò bít tết.

Vấn đề cũng chẳng có gì to lớn khi tôi nghiến răng nghiến lợi ken két vẫn không thể nào dùng dao cắt nhỏ được miếng thịt bò trong đĩa.

Còn đang lên cơ tay, thì một giọng nói trầm trầm vang lên.

– Để mình giúp.

Sau giọng nói trầm trầm đó, tiếng nói chuyện của các bậc phụ huynh cũng tạm dừng lại.

Tôi đảo mắt lên nhìn quanh, đáp khổ sở.

– Cám ơn cậu nhé Yul. Hihi.

Sau màn cười giả tạo, tiếp đó là tiếng cười nhếch môi của “người tốt” đang cắt thịt bò bít tết cạnh tôi, tiếp theo sau là tiếng của mẹ tôi.

– Yul nhà cậu càng lớn càng đẹp trai. Lại còn rất ga-lăng lịch thiệp nữa. Không như Linh Đan nhà bọn mình. Lớn rồi cứ như con nít vậy.

Một luồng khí nóng dâng lên trong người. Trời ạ, sao mẹ tôi có thể so sánh tôi với “con nhà người ta” như thế cơ chứ? Nếu biết ở trường bộ mặt thật của người “ga lăng lịch thiệp” này như thế nào thì chắc mẹ tôi không thể lấy cái ví dụ kinh điển là tôi “lớn rồi mà như con nít“. Ít ra thì mẹ tôi chỉ nói đúng một điều “ Yul nhà cậu càng lớn càng đẹp trai.”

Nghĩ đến đó thì tôi cũng bớt uất ức, nên là cũng bình tĩnh lấy cốc nước uống.

– Ước gì mình cũng có một cậu con trai như vậy!

“ Phụt”….

Nguyên một ngụm nước trong miệng tôi phun ra ngoài. Mẹ tôi nói câu đó là ý gì chứ???

Nhưng mà khoan hãy nói tới vấn đề về phép ẩn dụ trong câu nói vừa rồi của mẹ tôi, vấn đề trước mắt là tôi vừa “phụt” nước vào áo “người tốt đang cắt thịt bò” phía bên cạnh.!!!

Mặt mũi xây xẩm, tôi lóng ngóng lấy chiếc khăn giấy gần đó đưa cho người bên cạnh. Miệng thì nói với Yul, nhưng lại dùng ánh mắt đầy thiện chí nhìn sang phía ba vị phụ huynh phía trước. Nhẹ nhàng ứng xử.

– Xin lỗi cậu nhé Yul. Từ tận đáy lòng tớ vô cùng xin lỗi cậu. Dù số hạt nước văng vào áo cậu rất ít, nhưng hãy nhìn tấm lòng chân thật của tớ mà cầm lấy chiếc khăn lau thật to này đi!

– Nếu thật lòng như vậy, hãy lau giúp đi. Tay còn bận cắt thịt bò cho cậu!

Tôi suýt té ghế. Tên Yul này, không phải hôm nay cậu ta ăn phải thứ gì đó hết hạn chứ?

Nhưng không sao, nể tình hôm nay cậu có thái độ lịch thiệp cộng với tóc mầu nâu khác thường và ăn mặc cũng khá đứng đắn chứ không đậm chất ngang tàng như mọi ngày, nên là tôi cũng sẽ hạ một bước chân xuống dùng khăn lau áo cho cậu!

Đang phẩy phẩy mấy hạt nước trên áo Yul, thì người ngồi cạnh bố mẹ tôi lên tiếng.

– Linh Đan chắc vẫn còn nhớ bác đúng không?

Tôi cười như mếu. Làm sao có thể “quên” được bố của Yul, hiệu trưởng của trường Ping Yi và giờ là bạn bè thân thiết từ thời cấp 3 của bố mẹ tôi cơ chứ.

Tôi thật thà đáp.

– Vâng. Cháu nhớ lần đó bác vào lớp và có cho chúng cháu làm bài kiểm tra.

– Haha. Đúng. Vui vì cháu nhận ra. Ta còn nhớ hôm đó cháu là cô bé mạnh dạn hỏi ta: lí do lại có bài kiểm tra đó đúng không?


Tôi gật đầu rối rít. Sau lại vội vàng lắc đầu. Tôi còn nhớ lần đó hiệu trưởng đích thân xuống chỗ tôi giải đáp và còn gọi tên tôi. Vậy không lẽ…

– Hai đứa ở trên lớp thế nào. Có thân nhau không?

– À. Bọn cháu…..

– Bọn con rất thân.

Còn chưa biết trả lời câu hỏi của hiệu trưởng thế nào, thì Yul bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Cậu ta quay sang mỉm cười với tôi, sau nhẹ nhàng đặt đĩa thịt bò xuống bàn, giọng nói nhẹ nhàng tới quỷ dị.

– Thịt bò của cậu được rồi đó.

Tôi mở to mắt, rùng mình một cái, chậm rãi lấy dĩa, từ tốn ăn ngay!

– Thân là tốt rồi. – Hiệu trưởng điềm đạm,

Sau đó, tiếng cụm li lại vang lên.

– À. Mà mẹ Yul…?

– Thật xin lỗi. Cô ấy hơi nhiều việc. Mà mải để ý đến bọn trẻ, vừa nãy chúng ta có nói đến cộng đồng người Việt bên Nhật. Hai vợ chồng cậu có qua đó chứ?

– Bọn mình có qua đó. Nhưng mà không biết thêm được chút tin tức gì.

Sau câu nói có chút thất vọng của mẹ tôi, tiếng thở dài của hiệu trưởng khiến không khí trùng xuống. Nét mặt nghiêm nghị và nụ cười khi nãy của hiệu trưởng trong giây lát biến mất, đôi mắt đầy u sầu không khỏi khiến người đối diện ông phải chạnh lòng.

– Xin lỗi. Con ra ngoài một chút.

Lần này thì không khí càng ngột ngạt hơn khi tiếng cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại. Yul đột nhiên xin phép ra ngoài. Nói là xin phép, nhưng lời nói mang theo thái độ dửng dưng với người lớn của cậu ta khiến mọi người trong căn phòng chẳng còn cảm thấy tự nhiên như lúc trước.

Cảm thấy rõ sự thiếu tự nhiên này bởi tôi không thể dễ dàng dùng đĩa thịt bò bít tết mà cậu ta cắt cho tôi được nữa, nên là có ý gợi chuyện.

– Con hỏi chút, vậy bố mẹ và bác đã gặp nhau bên Nhật sao?

Mẹ tôi cười mỉm, nhẹ nhàng gật đầu.

– Ừ.

Mắt tôi sáng hơn cả đèn pha.

– À. Vậy lần trước bác hiệu trưởng cho bọn cháu làm bài kiểm tra đột xuất xong vội vàng qua Nhật là để đi chơi đợi ngày bố mẹ cháu qua sao?

– Sao cháu biết? – Hiệu trưởng vừa nghi ngờ lại vừa như đang nhịn cười hỏi lại.

– Ầy. Chuyện trong trường học sinh biết nhanh lắm bác. Nhưng mà cháu tưởng bác sang đó tìm người? – Tôi vọt miệng.

Sau câu vọt miệng của tôi, đáng tiếc rằng không khí lại buồn thê thảm hơn lúc Yul vừa đi ra. Một lúc sau, hiệu trưởng mới lên tiếng.

– Ừ. Nhưng tiếc là lại không tìm được.

Bây giờ thì tôi không thể nuốt trôi miếng thịt bò trong cổ họng được khi gặp ngay ánh mắt của mẹ. Lẩy bẩy đẩy đĩa thịt bò lên phía trước, rụt rè nói.

– HÌnh như Yul đi hơi lâu. Để con qua xem bạn ấy thế nào.

Đó. Ý mẹ tôi là như vậy đó!

Chậm chạp đi ra phía cửa, khi tay cửa vừa kéo ra, tim tôi suýt vọt ra khỏi lồng ngực.

– Cậu…. Uhm…..uhm…..

***


– Này. Tôi khuyên cậu nha, đừng có động đến tôi à nha. Tôi là tôi biết Karate, Kungfu, Judo, Tae Kwon Do và 28 từ nguy hiểm khác à nha.

– Cậu vẫn là người vừa ngố vừa ngốc nhưng vẫn tỏ ra mình là người thông minh như ngày đầu nhỉ?

Sặc cả nước bọt. Cái tên Yul này rõ ràng là quá hống hách so với giới hạn rồi đó. Dù tôi không thể biết giới hạn đó là bao nhiêu, nhưng lần này thì bực mình thật rồi đó!

Tôi ngẩng cao đầu, nhìn trực tiếp vào đôi mắt phía trước, mạnh mồm nói.

– Sao cậu lại đứng sau cánh cửa nghe trộm?

Cậu ta đảo mắt đi nơi khác, nhếch môi cười, đáp lạnh te.

– Tôi không nghe trộm!

Tôi bĩu môi.

– Cậu có thể giấu tôi trong lời nói. Nhưng làm sao có thể giấu trong ánh mắt.

Lời vừa dứt. Đôi mắt đầy cao ngạo phía trước lập tức dừng di chuyển. Chính xác hơn là Yul đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Vốn dĩ khoảng cách trước đó là 3 bước chân, nhưng khi tôi vừa huyênh hoang về khả năng đoán ý qua ánh mắt của mình, cậu ta bình thản tiến thêm ba bước chân nữa, còn tôi, sau khi lùi ba bước chân, lưng đã dính vào tường.

Cảm giác cả cơ mặt bị đóng băng khi hơi thở lạnh lẽo đang rất gần. Rất gần.

Yul chống một tay lên tường, mỉm cười.

– Cậu hiểu tôi quá!

Viền môi người đối diện vẽ thành một nụ cười hoàn hảo, nụ cười có thể thiêu rụi bất kì một đứa “mê trai” nào kiểu như tôi. Nhưng tôi thề, nhìn thấy nụ cười đầu tiên lung linh này, còn đáng sợ hơn nụ cười nửa miệng quen thuộc của cậu ta.

Tôi vẫn giữ nét mặt nghiêm túc và tỉnh táo. Cao giọng đáp.

– Nếu cậu không nghe trộm thì tại sao khi tôi mở cửa, cậu lại vội vàng che miệng tôi rồi kéo tôi ra cái chỗ không có ai này?

Ánh mắt quái dị lóe lên rồi biến mất. Yul buông thõng cánh tay đang chống vào tường, đút hai tay vào túi quần, cuối xuống, thản nhiên đáp.

– Muốn nói chuyện riêng. – Sau lại quay đầu sang hai bên, giọng đầy bí ẩn – Chỗ này không có ai hả?

Tôi ngó nghiêng xung quanh. Đúng là không có ai thật. Sau chỉ biết cười ngu. Đây có phải là vẽ đường cho hưu chạy, chỉ đường cho quân thù, đào hố ình nhẩy xuống không vậy?

Tôi run rẩy, lắp bắp.

– Cậu định nói chuyện gì?

– Thì chuyện đó đấy!

Tôi tím mặt. Đúng là càng đẹp trai càng đen tối mà. Nhưng vẫn cố gằn giọng hỏi lần nữa.

– Chuyện gì?

– Chuyện đó!

Mặt tôi đen như *** nồi bị cháy. Hắn đen tối hay tôi không được trong sáng vậy?

Dáo dác đưa mắt tìm dụng cụ phòng thân, bất chợt nhớ ra là mình có mang điện thoại. Tôi vội vàng rút điện thoại, giả bộ nghe.

– Alo. Alo. Alo mẹ à. Con đang ở chỗ này nè…….

– Mượn chút.

Màn hình điện thoại còn chưa sáng, chiếc điện thoại trên tay tôi đã bị người đối diện giật một cách bất ngờ. Sau đó, cậu ta rảo bước sang chỗ khác, hí hoáy bấm bấm.


Không phải cậu ta định gọi đồng bọn đó chứ?

Nghĩ tới đây, chân tôi như có công tắc tự động, vọt chạy lại phía chỗ Yul, giằng lại chiếc điện thoại.

Tiếc là lực tay của cậu ta quá mạnh, khi tôi giằng lại thì vẫn không đủ lực. Dù cậu ta có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức.

– Đứng yên đó.

Một tay cậu ta duỗi thẳng sang ngang ngăn tôi về một phía, tay còn lại vẫn liên tục bấm bấm. Vốn dĩ tôi chỉ mấp mé gần đến vai Yul, nên là dù tôi có ra sức hít vào rồi lại bật lên cao vẫn không thể nào với được đến chiếc điện thoại phía tay kia. Nhìn bàn tay chắn ngang trước mặt, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng.

“Ngoàm….”

– Aaaaaaa

Bịch…bịch….bịch……

– Đáng đời!

___oOo___

Vừa về đến nhà, tôi cật lực đánh răng!

Lâu rồi không giở mưu kế “cắn” ai đó, hôm nay tự dưng thấy ngượng mồm và cảm giác như sái quai hàm.

Chính xác là cái lúc trên sân thượng đó, tôi đã nghiến răng nghiến lợi cắn tay Yul! Sau khi cắn, thì lấy đà bật lên thật cao cướp lấy chiếc điện thoại rồi co giò chạy biến!

Gì chứ, ai bảo cậu ta không nghe lời mà trả điện thoại cho tôi.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì mình cũng hơi quá răng! Bằng chứng là sau khi tôi trở vào phòng ăn được 15 phút và cố thu mình trong chiếc ghế, thì lát sau Yul vào. Cũng may là cậu ta không trả thù bằng cách cắn lại tôi. Nhưng cũng cảm thấy khổ sở vì điều đó. Suốt bữa ăn, Yul không hề nói lời nào. Lặng lẽ dùng bữa.

Đến lúc về, vì mỗi nhà đi một xe nên là tôi cũng có thể thở phào. Nhưng sau cửa xe oto, chợt thấy lóe nên ánh mắt đầy do dự.

Thực sự thì chẳng hiểu nổi cái con người này nữa. Trên trường thì ngang tàng độc ác, sao hôm nay bỗng dưng hiền khô vậy?

Đánh răng đến lần thứ 5 thì dười nhà mẹ tôi gọi xuống. Đành để lại cái điều đang ăn năn vì quá răng kia ở lại, vội vàng phi xuống dưới nhà.

– Con có muốn ăn thêm không Đan?

Tôi vỗ vỗ cái bụng phình phịch, lắc đầu.

– Con no rồi. Với lại con vừa đánh răng.

Bố tôi kéo ghế xuống ngồi cạnh mẹ tôi, giọng nghi ngờ.

– Lần nào ra ngoài ăn tối con cũng về ăn thêm vì kêu không được no cơ mà. Lần này có vẻ lạ.

Tôi nhanh nhảu.

– Con vừa cắn tay…..- Nói đến đây lập tức định hình được vấn đề, nên là đánh trống lảng – Mà bố mẹ đi Nhật làm gì vậy?

Mẹ tôi chậm rãi uống nước, sau nhỏ nhẹ.

– Bố mẹ tìm một người bạn. Rất thân.

– Có phải cũng là người mà bác hiệu trưởng tìm không ạ?

– Ừ.

– À. Mối tình đầu của bác ấy. Con biết rồi!

– Con biết chuyện này ư?

Nhìn nét mặt ngạc nhiên của cả bố và mẹ, tôi càng sửng sốt hơn.

– Bạn con có nói qua qua, nên con chỉ biết vậy. Bạn ấy dặn con không được nói cho ai. Ấy chết………..

Nói đến đây, tôi vội vàng lấy tay lên che miệng thật chặt. Sau rồi lại nghẹn ngào nhắc lại.

– Bố mẹ không được nói cho ai đấy.

Bố mẹ tôi quay sang nhìn nhau, cả hai đều ngỡ ngàng. Tôi lại càng khó hiểu. Chuyện này có gì mà khó hiểu như vậy?

– Con còn biết chuyện gì nữa không?


– Con không bao giờ nói là con biết Yul không phải là con ruột của hiệu trưởng cho bố mẹ đâu!

“Choang…”

Chiếc cốc trên tay mẹ tôi bất ngờ rơi xuống nền nhà. Thứ âm thanh khô khốc phát ra từ tiếng vỡ khiến tôi giật mình. Bố tôi vội nắm lấy tay tôi, giọng trầm xuống.

– Linh Đan. Chuyện này không thể tùy tiện nói như vậy con hiểu không?

Tôi mếu máo lắc đầu.

– Con không biết. Chỉ nghe bạn con kể thôi.

– Bạn con là ai?

– Bạn ấy là lớp trưởng lớp con. Hạnh Nhi.

Mẹ tôi ngỡ ngàng quay sang nắm lấy tay bố tôi, nước mắt trực rơi, giọng nén lại.

– Hạnh Nhi. Hạnh Vân? Đúng là con gái cô ấy rồi. Lẽ nào….Con gái cô ấy còn sống?

Tôi càng lúc càng không hiểu những chuyện mà bố mẹ tôi đang nói tới. Sao hôm nay lắm chuyện khó hiểu như vậy?

– Đan. Bây giờ con lên phòng và đi ngủ sớm. Bố mẹ cần nói chuyện riêng. Tối mai, con mời Hạnh Nhi sang nhà mình ăn tối nhé!

– Nhưng mà con……Vâng. Con lên phòng đây!

***

Vừa cầm vào chiếc điện thoại, lập tức tôi nhận được một tin nhắn. Từ số máy lạ. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn có hai từ nhưng cũng đủ làm hồn phách tôi bay đến chín tầng mây.

– Tôi. Yul.

Run rẩy nhìn xuống màn hình điện thoại. Sao cậu ta lại biết số điện thoại của tôi vậy trời? Không lẽ, lúc trên sân thượng đó, cậu ta giật điện thoại của tôi là để lấy số?

Nghĩ đến đây, cổ họng nghẹn lại, lẩy bẩy soạn tin nhắn.

– Tôi Linh Đan.

Ngay sau đó, điện thoại rung lên bần bật báo có cuộc gọi đến. Hồn phách bay chín tầng mây rơi không vận tốc. Thế này thì chết chắc rồi. Run rẩy ấn vào nút nghe, tôi tuôn ra một tràng.

– Tại cậu nói đến chuyện đó đó gì đó nên là tôi mới cắn cậu đấy chứ. Lại còn giật điện thoại của tôi nữa chứ. Cậu có hai tội là nói chuyện đó đó và giật điện thoại. Tôi chỉ có một tội là cắn cậu. Vậy nên cậu vẫn nợ tôi một tội. Nể tình chúng ta một lớp nhưng lại khác phái nên tôi cho qua. Vậy nhé. Ngủ ngon và đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi cúp máy đây.

– Khoan.

Nãy giờ nói một thôi một hồi, nước miếng văng tung tóe. Định bụng cúp máy nấp vào nhà vệ sinh, nhưng chỉ một từ “Khoan” lạnh lùng của người đầu dây bên kia, cũng đủ làm tôi sợ sệt. Tuy cậu ta không thể nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn cúi đầu gần tới bụng. Không dám tắt điện thoại

– Thứ nhất. Chuyện đó mà tôi nói là chuyện chuẩn bị cho lễ hội hóa trang sắp tới.

Đầu tôi cúi tới đầu gối rồi.

– Thứ hai. Tôi không giật điện thoại của cậu. Chỉ đơn giản là lấy điện thoại và lưu số.

Lần này thì đầu đã cúi tới bàn chân.

– Vậy cậu nghĩ ai nợ ai?

Tôi đang bò rạp xuống mặt đất. Câu cuối của cậu ta có được coi như là một lời đe dọa không vậy?

Nghẹn ngào nhận lỗi.

– Được rồi. Mai tôi sẽ cho cậu cắn lại tôi!

Trong điện thoại bỗng dưng nghe thấy tiếng thở mạnh như đang kìm nén cái gì đó rất khủng khiếp. Tôi khổ sở nhắc lại.

– Miễn phí thêm cái đấm nữa được chưa. Nhưng mà này, đấm nhẹ thôi nhé. Tôi trông thế mà yếu lắm. Cậu….

– Này….

Giật cả mình. Làm cái gì mà quát tháo om sòm vậy.

– Mai tới lớp nói chuyện. Chào.

Chết chắc. Lần này thì chết chắc rồi. Định bụng gọi điện thoại cho Hạnh Nhi kể về chuyện hôm nay, nhưng sau khi nhận được lời khủng bố của tên Yul này, có lẽ bây giờ tôi phải đi viết di chúc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.