Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 2: Học sinh mới
Gương mặt đối diện ; Đôi mắt đen láy, hàng lông mày đều đặn và thẳng tắp. Mũi cao và môi mỏng. Đẹp. Đẹp. Đẹp!
Ghi chú: Lát điều tra xem có lạnh lùng, nhà giàu và học giỏi nữa không là ĐỦ TIÊU CHUẨN RỒI!Ôi. Mèng ơi. Diêm Vương ơi. Alô ơi.
Tôi ra sức dùng chút nhan sắc còn lại, lôi vũ khí bí mật và lợi hại nhất ra, Kungphu mà tôi đã tu luyện đầu tư bằng hàng giờ đứng trước gương của mình. MY eyes! (đang đeo khẩu trang thế không dùng mắt chắc định dùng trán à bà cô?)
Tôi…. chớp, chớp, và chớp liên tục.
Hận một điều là không có cái bảng nào đánh mũi tên hướng dẫn:
“ Nhìn vào đây này, nhìn vào đây này.”
Có phản hồi, có phản hồi.
Hoàng tử trước mặt bỗng dưng ngẩn người ra. Tôi hí hửng ra mặt. Miễn phí cho cái chớp nữa.
Chàng ta lại nhíu mày. Không sao, mừng quá nên có tác dụng phụ đây mà.
Cơ mặt người đối diện dãn ra, chàng lại chớp chớp mắt nhìn lại tôi. Đầu tôi kêu cái “tinh” một cái, sau lưng kêu cái “ tinh” phát nữa. Đủ vòng và cánh. Tôi ngây ngất bay đến 9 tận tầng mây.
– Mắt bạn bị hấp háy à?
Ắc Âu.
Một quả tạ rơi cái “phịch” một cái xuống đầu tôi, toé ra phụ đề: “Nothing in your eyes.”
Tôi như thiên thần gẫy cánh rơi không vận tốc xuống cái chảo lửa có con mụ mắt đen sì đang giơ ngón trỏ móc móc tôi “ xuống đây, xuống đây.”
Tôi cười như không, nheo mắt nhìn. Chậm rãi nhả ra từng từ một.
– Mình không hề bị hấp háy.
– Thế mắt bạn có bị lé không?
Một dòng khí nóng từ phổi, đang di chuyển lên cổ, và thóat ra ở tai tôi kêu “tu tu” 2 tiếng. Tôi cười khan, thôi thì vớt vát lại được cái “ dung nhan” không thì…. Tôi di di chân, trả lời từ tốn.
– Mình không hề bị lé.
Hoàng tử nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm khó lường, giọng nhẹ nhàng tới kì dị.
– Thế sao lại vừa nháy mắt lại vừa di di chân của bạn lên chân của tôi?
– Ầy, tôi di di chân là bởi tôi đang…..Hả? Chân của bạn?
Tôi cứng họng. Não tê tê. Người ngây ngây. Liếc mắt nhìn xuống cái chân bên dưới. Mặt tối sầm. Trên đầu, giông tố nổi lên ầm ầm.
Định bụng di di chân cho nó có dáng tự nhiên để tăng cái level e thẹn, giờ nhìn xuống mới té ngửa, chỗ đất hơi nhô cao mà tôi chắc mẩm là tư thế di di chân tốt bây giờ là bàn chân của Hoàng tử, thế chẳng nào lúc di di chân lại có cảm giác kì dị đến thế, ra sức, nghiến răng nghiến lợi di di thật mạnh cho nó có khí thế.. Tồi tệ hơn cả, điểm trừ thê thảm nhất. Cái chân lúc nãy tôi di di là cái chân đang buộc túi bóng hồng mà cái bạn có hàm răng “ăn đu đủ không cần thìa” đó lúc trước thấy tôi dẫm phải phân chó đã rủ lòng từ bi buộc hộ tôi để…. không làm dơ ra cỏ.
Căm một điều là bây giờ không có cái lỗ nào ở đây. Không cần phaỉ đẩy tôi cũng tự động nhảy vào.
Sực nhớ ra là đang đeo khẩu trang, lòng dạ tôi cũng vững vàng hơn một chút.(bái phục cô.)
– Hahaha. Chân mình bị cà nhắc ấy. hahaha.
Tôi nhấc cái chân lên, đu đưa, lượn vài vòng làm dáng người cà nhắc chữa thẹn. Trong lòng chắc mẩm: “ Dù gì thì Hoàng tử cũng không thấy mặt mình, tranh thủ chuồn ván cờ này bày ván cờ khác vậy.” Đúng là bậc cao nhân. Tôi phục tôi quá!
Hoàng tử nhìn điệu bộ của tôi, sững người, không động đậy.
Tôi đánh đòn chí mạng, híp mắt ra điệu là mình đang cười, xua xua tay, giọng lanh lảnh.
– Kệ mình. Bạn không phải xin lỗi mình vụ đụng người vừa rồi đâu. Hihi. Bạn đi đường bạn đi. Chân tôi nó bị cà nhắc ấy mà. Haha.
Tôi lượn vaì vòng nữa cho ra dáng cà nhắc. Tăng độ chân thật. Hoàng tử vẫn nhìn tôi chằm chằm. Nét mặt không phản ứng.
Tôi vẫn cười ngô nghê. Rồi “xoẹt”, cái suy nghĩ trong đầu chạy ngang trước mặt. Tôi khác naò một con khỉ đang làm xiếc cho khách qua đường coi??!
Ngó trước, ngó sau. Cằm tôi rơi cái “ bộp”.
Sau lưng Hoàng tử và là trước mặt tôi, cậu bạn “ăn đu đủ không cần thìa” lúc trước giờ nhìn tôi không chớp mắt. Bên cạnh cậu ta, một tên béo ú đang gặm dở miếng bánh mì mồm há hốc, miếng bánh mì thân thiện lăn ra ngoài. Ôi. Linh Đan ơi là Linh Đan, sao càng Đan càng rối thế này??!
Thôi thì mặc kệ, bỏ qua “đu đu không cần thìa” tôi he hé mắt nhìn Hoàng tử, vẫy vẫy tay ra hiệu chào tạm biệt.
Cơ mặt Hoàng tử từ từ chuyển biến, hiện lên một nụ cười, gật đầu nhè nhẹ. Rực rỡ quá. Chói loá quá. Chắc cũng tại ánh nắng lung linh khiến mắt tôi hơi chói đâm ra nhìn nụ cười của Hoàng tử hơi bị gượng gạo. Kệ! Dù gì thì cũng gặp Hoàng tử và được cười với chàng . Tôi toét môi đáp lại tấm chân tình ấy. Trong giây lát, sực nhớ đang đeo khẩu trang, tôi hậm hực tiếc rẻ đưa tay lên vẫy vẫy.Hoàng tử quay lưng.
1s… 2s….3s……5s
– Hey.
Hòang tử gọi với tôi lại.
Biết ngay mà, dù tôi đeo khẩu trang nhưng nhìn cũng đáng yêu lắm chứ bộ, chắc người đó không lỡ rời xa tôi đây. Tôi mơ màng. Chỉ hai từ thôi: Lãng mạn! ( mở ngoặc : Y như phim Hàn Quốc).
Giọng Hoàng tử văng vẳng đâu đây.
– Ai bị cà nhắc chân cũng thối vậy hả?
Vâng, chỉ hai từ thôi: Thê thảm! ( Mở ngoặc : Hệt như phim Việt Nam.)
Nghe câu hỏi vừa xong. +1 điểm cho độ đau lòng.
Nhìn dáng vẻ như chẳng có gì đùa cợt kia +1 điểm cho độ ức chế.
Tôi hậm hực, mắt nảy lửa, ngúyt một cái kéo dài vạn dặm bỏ rơi Hoàng tử. Quay gót.
( thế không phải nguyên nhân là do cô không còn gì để mơ mộng nữa à?)
***
Sau một hồi tìm toét cả mắt mũi, tôi cũng tìm ra nơi gột rửa đi nỗi thống khổ của tôi – WC.
Trường mới được cái nhà vệ sinh cũng sạch sẽ thông thoáng, tạm yên lòng, môi trường tốt có lẽ kết quả cũng tốt đây! ( Cho hỏi WC thì ảnh hưởng gì đến kết quả học tập hở cô?)
Tôi trút cái balô, thở phào cúi xuống tháo cái túi nilong buộc ở chân.
– Ăn đu đủ không cần thìa. Aaaaaaaaa!
Tôi ức chế. Ức chế cật lực.
Giá như cậu ta không đeo cái của nợ này vào chân tôi thì có lẽ cái đống phân này cũng không loang lổ ra giầy của tôi như bây giờ. Cộng thêm cả cái việc di di chân làm dáng kia nữa, chẳng thế mà Hoàng tử kêu thối. Đau lòng!
Tôi cúi xuống tháo giầy, vặn vòi nước, xả. Lẩm bẩm nguyền rủa chủ nhân của con chó đáng ghét kia, mà trường mới chả lớp, không có lao công hay sao lại để môi trường ôi nhiễm nặng nề như thế.
– Chó của hiệu trưởng đấy.
– Chó của hiệu trưởng thì đã sao? Tưởng chó của hiệu trưởng mà tôi không dám rủa à.
Tôi hồn nhiên trả lời theo phản xạ. Ngước mặt lên mới để ý, giọng nói vừa rồi là của bạn gái bên cạnh. Tôi hạ giọng, chậm rãi.
– Rủa sao cho con chó đó mau ăn…chóng béo. Hì hì hì.
Bạn gái bên cạnh dù không xinh bằng tôi ( thật không?) nhưng được cái là cũng dễ thương gần bằng tôi (đùa hay thật đấy?) Đeo kính cận, tóc buộc hai bên xoăn tít nhìn tôi cười thân thiện.
– Bạn là học sinh mới à?
– ừ.- Tôi cười híp mí.
– Thế chẳng nào dám cho cả giầy lên bồn rửa tay.
Tôi tím mặt. Cái trường này là nơi quái quỷ gì thế??!
– Chuông reo rồi. Tìm lớp và vào sớm nhé? Bye.
Cái bóng nhảy nhót đã xa, tôi mới lẩm bẩm được một từ.
– ừ…
Chẳng có tinh thần giúp đỡ bạn bè gì cả. Lẽ ra phải hỏi xem: Bạn học lớp nào? Bạn ở đâu? Bạn tên gì? Hay đại loại là mấy câu cảm thán xã giao như: Da bạn đẹp thế! Bạn dưỡng như thế nào vậy? Mắt bạn trông đáng yêu quá! Bạn dễ thương thật đấy! ( !!! miễn bàn)
Thiệt tình.
Chiếc giầy cũng có vẻ tạm ổn, dù hơi ướt. Tôi co giò chạy, sực nhớ ra nãy giờ tôi chưa tìm lớp học. Cầm tờ giấy địa chỉ lớp trên tay, tôi mày mò nghiên cứu. Lớp mới của tôi tổng cộng có 45 người tính cả tôi và ba người bạn nữa cũng vừa chuyển tới. Ô. Thế hoá ra là cũng có người mới nữa à. Hi vọng cả ba người kia đều là con trai để tôi có dịp toả sáng.
Tôi cười gian hai tiếng sau cái ý nghĩ “thơ ngây” ấy.
Tầng 3. Phòng 109. Lớp 11a2.
– Thưa thầy cho em vào lớp ạ.
Tôi cười rạng rỡ, hai mắt híp chặt không nhìn thấy Tổ quốc nhưng cũng lại he hé nhìn xem phản ứng của đông đảo các đồng chí trong lớp như thế nào.
Đúng như tôi dự đoán. Cả lớp nhìn tôi. Im lặng.
Tôi nín thở, giữ vững nụ cười trên môi.
Sau khoảng chừng 5s, thầy giáo bước từ bục giảng xuống, nở nụ cười trìu mến, dẫn tay tôi vào lớp.
Trường mới tuy học sinh (mở ngoặc: nữ) không thân thiện nhưng bù lại, giáo viên ( mở ngoặc :Nam) thì thân thiện quá đi.
Thầy dõng dạc.
– Đây là học sinh mới thứ tư trong lớp của chúng ta. – Rồi thầy quay sang tôi – em tự giới thiệu về mình cho các bạn biết đi.
– Xin chào các bạn. Mình là Linh Đan. Tên đầy đủ là Tống Linh Đan. Tên trên danh sách lớp cũng là Tống Linh Đan. Các bạn có thể gọi mình là Linh Đan. Hi.
Bên dưới im lặng.
Thầy giáo hắng giọng.
Bên dưới vẫn im lặng.
Thầy giáo hắng giọng to hơn.
Bên dưới
“Bộp”….”Bộp”……Bộp bộp bộp. Những tràng pháo tay vang lên như sấm.
Tôi cảm động rớt nước mắt. Thầy giáo thân thiện quá đi.
– Vì em là học sinh mới không phải duy nhất ngày hôm nay, thầy giới thiệu luôn ba bạn mới vào trước em 5 phút.
Tôi gật, gật, gật đầu liên tục.
– Bạn đầu tiên: Dương Kiệt Luân.
Tôi đưa mắt theo hướng mắt của thầy, một bóng người đứng dậy.
– Đu đủ không……
Suýt chút nữa tôi thốt lên luôn cả cụm “đu đủ không cần thìa.” May mà che tay kịp. Thầy quay sang nhìn tôi.
– Em biết bạn Kiệt Luân sao?
– Dạ. Không không không. – Tôi rối tít.
Ánh mắt của người bên dưới sượt qua tôi. Hú hồn.
– Bạn thứ hai. Trần Quang Anh.
Tôi như đội mồ sống dậy. Hoàng tử của tôi. Thế này mới có không khí chứ. Tôi như mở cờ trong bụng. Len lén nhìn Hoàng tử xem cậu ta có nhận ra tôi không. Phù!!! Hên lại thắng Xui rồi. Cậu ấy không nhận ra tôi.
Ầy, xem ra còn có chút sáng sủa.
– Ơ. Cà nhắc.
Đen thui.
– Ấy. nhầm người. Nhầm người rồi. – Tôi rối rít lần thứ 2.
– Quang Anh, em gặp Linh Đan rồi sao?
– Dạ, em…
– Mới đến trường sao mà quen nhau được. Thầy giới thiệu bạn thứ ba.
Hic. Thầy giáo mình quả là thân thiện mê ly.
– Hoàng Sơn Tùng. – Giọng thầy cất lên. Mắt tôi đảo xuống dưới đất.
Là cái tên Béo đi cùng “đu đủ không cần thìa”.
– Vì Linh Đan mới chuyển đến, các em giờ học cùng lớp nên cố gắng giúp đỡ nhau. Học kì một đã bắt đầu được hai tuần, các em học sinh mới cố gắng thu sếp sách vở để đuổi kịp chương trình.
Rồi thầy quay sang phiá tôi.
– Vì Linh Đan đến sau, nên thầy sẽ sắp xếp cho em ngồi với bạn mới để em tiện giao tiếp và trao đổi bài. Vì cảm giác người mới với người mới dễ cảm thông hơn.
Ôi! Thầy. Ngàn vạn lần cảm ơn thầy. Thầy thân thiện quá đi.
Lòng dạ tôi sôi sùng sục, mắt dính vào Quang Anh. Trong lòng chắc mẩm, thầy sẽ đưa tôi ngồi cạnh Quang Anh vì có mỗi hai chỗ trống. Của Quang Anh và của “đu đủ” – Kiệt Luân kia thôi. Trong lòng tôi vang lên câu khẩu hiệu.
“Thầy thân thiện và hiểu ý học sinh quá cơ.”
– Linh Đan ngồi cạnh Kiệt Luân nhé!
Cho tôi rút lại vế sau của câu khẩu hiệu.
Một giọt nước xanh lè to đùng chảy từ trên chán tôi xuống. Tôi đưa đôi mắt tối om nhìn “đu đủ”. Ối. Cậu ta cười.
Tôi lê thân. Ủ rũ đi qua bàn Quang Anh , ngàn vạn lần muốn với tay kéo áo. Trong không khí nghiêm trang im lặng của cả lớp. Tiếng lê chân của tôi nghe đến là não nề. Tôi đặt ba lô phịch một cái. Giơ tay thỏ, gọi là cái màn chào hỏi. Ối. Cậu ta lại cười.
Giọng thầy vang lên:
– Thầy lưu ý với những em học sinh mới. Khi đến trường, các em nên đi đủ cả hai chiếc tất. À. Không được đi giầy ướt nữa.
Tôi chột dạ.
Chậm chậm người cúi xuống. Thều thào được ba chữ: “ Lạy chúa tôi.”
Tôi quên béng mất là lúc trước khi rửa giầy, tôi có tháo tất ra. Ngước lên, một vệt nước in hình đế giày chạy từ bục giảng xuống cái bàn tôi đang ngồi.
Ngàn vạn lần : Cho tôi rút lại cả cái câu khẩu hiệu cảm thán về thầy lúc trước.
Thở dài, sườn sượt, não nề nhận ra. Hoá ra đó là lí do cả lớp im lặng như thế khi tôi lê thân bước vào.
Quay sang nhìn “đu đủ”, cậu ta cười toe. Giá như biết được nụ cười ấy “chói loá” như thế nào có lẽ cậu ta sẽ suy nghĩ kĩ càng lại trước khi đưa ra quyết định : Cười.
Đúng là trong cái khó lại ló cái khôn. Nhìn điệu cười của cậu ta, mắt tôi lập tức loé sáng. Vụ án đã được phá.
Tôi nặn ra một nụ cười hiền lành, đôi mắt nheo nheo nhìn “Đu đủ”, rồi vụt sáng thách thức.
– Đố cậu phát âm được một từ.
– Từ gì? – Cậu ta vừa giở giở mấy trang sách, vừa trả lời tôi. Giọng điệu có vẻ thích thú.
Tôi mừng thầm trọng bụng, nhẹ nhàng.
– Từ “ CHUM”.
– Thế mà cũng phải đố. Tôi có thể đọc được cả tá. Nghe này: “ CHUM” “ Chum” “ CHUM.”
Trong lòng tôi quặn lên từng khúc. Cười đau hết cơ miệng, chảy cả nước mắt, nhưng vẫn nhịn. Bấm bụng cười hỉ hả. Hahaha!
Nói thật. Khi phát âm từ “ CHUM” miệng cậu ta… gọn thật. Thế có phải đỡ khổ sở cho mấy cái răng đang thi nhau đua ra hứng lấy ánh sáng kia không.
Như sực hiểu ra điều gì, mặt cậu ta đỏ dần dần. Giở sách xoành xoạch. Tôi e hèm. Giở sách theo.
“Phụt” Bên vai trái của tôi con mụ Ác quỷ chắp tay lia lịa, thều thào: “ Em vái chị ngả nón.”
Bên vai phải, Thiên thần không ngớt lấy tay bóp cổ tôi.
Tôi rùng mình. Hừ một tiếng. Lẩm bẩm: Đùa chút cho vui thôi mà!
Xoay xoay bút trong tay, tôi len lén đưa mắt liếc trộm sang Quang Anh ở dãy bàn bên kia. Quả là kiệt tác!