Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 13: Chết. Quên tiền rồi!
***
Khi đói thì việc hít hà hương thơm thức ăn chẳng khác nào cực hình đau khổ nhất cho cái dạ dày đang teo tóp của tôi.
Nồi Mì thơm phức và nức mũi được bưng lên một cách cẩn thận, cả bốn người chúng tôi bắt đầu động đũa.
Đang ăn ngon lành, bất chợt cô bạn Hạnh Nhi chống cằm vẻ đăm chiêu lắm.
– Không biết Yul có quay lại không nhỉ?
“Phụt”, nguyên một miếng Mì to bự hạ không vận tốc từ miệng tôi rơi xuống bát. Thế không lẽ ba người này ngồi im lặng như pho tượng suốt từ đầu đến giờ chỉ để đợi cái tên Yul đó quay lại sao? Và té ra, nồi Mì đã hết phân nửa là do tôi?
Nói ra thì lại chứng minh mình là người ham ăn vô duyên, không nói ra thì cũng nhận mình là người vô duyên. Ngẫm nghĩ đôi chút, tôi cương quyết khẳng định.
– Yên tâm. Yul không quay lại đâu.
Hạnh Nhi đá mắt sang nhìn tôi, dò xét.
– Thật hả? Ủa. Mà sao Đan biết.
Tôi hắng giọng.
– À, ờ. Thì tớ đoán thế.
– Thôi. Loanh quanh mãi. Cả nhóm ăn thôi.
Cái này thì tôi hoàn toàn nhất trí với Tùng béo. Tôi giơ cao đôi đũa, quẩy lên không trung.
– Ăn. Ăn.
Vừa cho được sợi Mì vào miệng, một thanh âm trong trẻo nhưng mang theo âm sắc ngờ vực vang lên.
– Mì này Tùng lấy nước ở đâu đun vậy?
Sau câu nói của Ju, cả tôi và Hạnh Nhi đều trợn tròn mắt, người cứng ngắc, cơ miệng cũng tự đồng ngừng hoạt động, chăm chú quay sang nhìn Tùng béo như thể cố năn nỉ cậu ta nói được 2 từ “ Nước sạch”
– Nước ở con suối dưới kia kìa.
Sặc! Chính thức là tôi bị sặc Mì. Cái con suối đằng kia ư? Trời đất. Tôi và Hạnh Nhi vừa rửa tay, rửa chân ở đó xong đấy bạn hiền ơi!!!
Ăn Mì bẩn không sợ. Mà sợ nhất là cảm giác nghĩ mình ăn phải Mì bẩn. Nghĩ mình ăn phải Mì bẩn không sợ, mà sợ nhất là đó chính là Mì bẩn thật.
Sau bữa ăn huyền thoại, trong túi tôi lúc nào cũng thủ sẵn mấy cuộn giấy. Cơ bản là bụng dạ tôi yếu, ăn uống không hợp lí là thế nào cũng sẽ bị điệu đi đánh trận với Tào Tháo!!!
***
Chiều tối, sau khi nghe thấy hiệu lệnh tập trung của thầy chủ nhiệm và cũng chắc chắn rằng cái bụng của mình vẫn “sống tốt nhăn răng” tôi lập cập chạy ra Trại Lớn.
Ra đến nơi thì cũng chỉ biết cúi mắt ngắm mũi, mũi ngắm mười đầu ngón chân, chân nặng nề lê bước.
Đúng là sức mạnh của mĩ nam tên Yul có tầm ảnh hưởng rất lớn. Sáng nay, cũng chẳng biết lí do vì sao cậu ta đưa tay lên xoa đầu tôi như xoa thú cưng, sự việc cũng chỉ có thế, ấy vậy mà tối nay, khi vừa mới ló mặt ra khỏi trại của nhóm, lập tức tôi bị hàng trăm ánh mắt bủa vây.
Nữ thì ghen ghét đố kị, nam thì e dè không dám tiếp cận. Biết là giờ mà cất lời giải thích cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nên tôi im thin thít theo dõi màn đốt lửa trại.
Sau tiết mục đốt lửa trại, là tiết mục nhảy múa hát ca tự do. Tôi vốn dĩ cũng chẳng hứng thú gì lắm nên là cứ ngồi lì một chỗ ôm đĩa thức ăn.
Cơ bản là cũng cảm thấy cô đơn khi cô bạn duy nhất trong lớp mà tôi tin tưởng Hạnh Nhi giờ đang cười hớn hở với cậu bạn Tùng béo bên cạnh, thi thoảng có đưa tay lên vẫy vẫy. Tôi ở bên này thỉnh thoảng cũng vẫy vẫy lại, sau lại ôm đĩa thức ăn.
Đang lúc nhấn nhá chút hoa quả, thì phía trước xuất hiện một chiếc bóng trải dài. Ngẩng đầu lên, tôi gặp ngay ánh mắt khó hiểu của Ju.
– Sao ngồi im lìm ở đây vậy? – Ju hỏi.
Tôi thở dài đánh thượt, rồi lại iếng nạc sườn vào mồm, nhai rau ráu. Vừa nhai, vừa nói.
– Tớ đang muốn quan sát mọi người thôi.
Ju chọn một chiếc ghế và ngồi cạnh tôi, cậu ta chống tay lên cằm nhìn cái miệng đang căng phồng của tôi, nhíu mày, nhìn chăm chăm.
Tôi nghẹn. Chính thức là tôi nghẹn. Vì nghẹn, tôi chỉ ấp úng.
– Bộ Ju chưa thấy ai ăn nạc sườn bao giờ hả?
Vẫn phong thái ung dung, vẫn kiểu dửng dưng nhưng vô cùng dễ gần của mình, Ju khẽ cười, đáp.
– Biết không, nếu đây là nước Nhật, thì không chỉ tôi nhìn, mà tất cả mọi người trong bữa tiệc sẽ nhìn Linh Đan. Bằng ánh mắt…tệ hơn ánh mắt lúc nãy của tôi.
Nghe xong những lời nhẹ nhàng này, tôi càng nghẹn. Cũng chính vì giọng nói quá nhẹ nhàng, nên tôi lại càng càng nghẹn hơn.
Mau chóng lấy lại nụ cười tươi tắn mọi ngày, tôi đánh trống lảng.
– Hây da. Buổi cắm trại lớp mình cũng vui nhỉ.
– Thiếu Yul, vui chứ?
Lần này thì tôi nuốt không trôi miếng nạc sườn nữa rồi. Sao hôm nay lắm người cứ thích làm tôi phải nghẹn thế nhỉ. Hết nghẹn Mì, nghẹn vì bị xa lánh, giờ cô đơn ngồi ăn nạc sườn cũng bị làm cho phát nghẹn.
Tôi quệt ngang miệng, đáp.
– Bộ cậu nghĩ tớ và Yul có chuyện gì à?
Vẻ mặt người bên cạnh có chút thay đổi, thần sắc rõ ràng không còn ung dung như lúc ban đầu, nhưng cũng chỉ thoáng trong giây lát.
– Hỏi vui thôi. Cậu ăn nạc sườn tiếp đi.
Tôi bĩu môi. Sau khi làm mất hứng ăn nạc sườn rồi giờ còn kêu tôi ăn tiếp được sao.
Sau rồi tôi và Ju cũng có nói thêm vài câu nữa, vừa nói, vừa nhìn nhóm bạn phía trước nhảy múa xung quanh đống lửa trại.
Ngồi mãi cũng ê người, may sao vừa lúc đó, thầy giáo chủ nhiệm thông báo cho chúng tôi đến giờ tham quan lễ hội địa phương.
Khỏi phải nói, tôi mừng rơn. Điều duy nhất tôi muốn lúc này chỉ là xuống dưới thị trấn tấp nập kia, để thoải mái hò hét, để thoải mái ăn uống và hơn nữa, để thoải mái nói chuyện mà không bị những ánh mắt dò xét của con gái trong lớp.
Hừm.
Đi phía trước là thầy chủ nhiệm, tiếp theo sau đó là từng tốp học sinh cứ 5 người một hàng xếp lớp đi sau. Từ chỗ chúng tôi cắm trại vào thị trấn không xa, chỉ cần băng qua một con đường mòn nhỏ có đèn điện hai bên đường là tới. Trùng hợp là ngày chúng tôi cắm trại, trong thị trấn này cũng tổ chức lễ hội.
Sau một hồi thuyết phục lên xuống, nói tới khô cả cuống họng, sùi cả bọt mép cuối cùng nhỏ Hạnh Nhi cũng thuyết phục được thầy chủ nhiệm cho chúng tôi tham quan lễ hội này. Với điều kiện trước 9 giờ tối phải có mặt ở trại của nhóm.
Liếc nhìn đồng hồ, giờ mới có 7 giờ, tôi hí hửng đảo mắt ngắm đông ngắm tây, chạy lại chỗ này sờ một tí, chỗ kia động một tí. Sau một hồi sờ và động, cuối cùng cũng thấy mỏi chân. Lúc ngửa mặt lên, thì chẳng thấy mấy cái áo trắng đồng phục học sinh và cái áo đen của thầy chủ nhiệm đâu nữa.
Nhưng tôi cũng vững lòng vững dạ tản bộ một mình, gì chứ bản đồ còn ở trong túi quần và cái đường từ lễ hội trở về chỗ cắm trại đã hằn sâu vào não bộ của tôi rồi.
Nghĩ là vậy, tôi tung tăng chạy nhảy, hết xem mấy chiếc mặt nạ kì quái, lại chạy sang chỗ tô tượng. Hết chen lấn vào chỗ mọi người chơi trò ném vòng, lại vào khu đấu vật.
Phải công nhận là lễ hội này rất là…Thập cẩm. Trò gì cũng có.
Công nhận lần thứ hai là lễ hội này rất là nhiều đồ để chơi.
Và công nhận lần thứ ba là lễ hội này có phần quái lạ. Đúng, rất là quái lạ!
Bằng chứng là ban đầu tôi càng đi thì càng đông người, bây giờ thì càng đi càng hẻo lánh.
Gần chục sọc đen chảy dài trên má, miệng ú ớ không thể nói thành lời khi định thốt lên cái suy nghĩ vừa chạy xoẹt qua đầu.
Không….Không….lẽ….không lẽ là tôi LẠC ĐƯỜNG…. sao?
“ Tìm trẻ lạc.
Cháu Linh Đan trong quá trình đi cắm trại với lớp không may lạc đường, nếu ai có nhìn thấy cháu có thể liên lạc với tôi theo số 09XX. …”
Nghĩ đến đây, viền mắt tôi bắt đầu nóng lên. Nghĩ tới cái bản tin tìm trẻ lạc hiện rõ mồn một trong đầu, cả người tôi co rúm lại. Sờ tay vào túi quần, tôi suýt nữa thì gào lên “ Rơi mất bản đồ từ lúc nào vậy”
Đứng bơ vơ giữa cái ngã tư không một bóng người, tôi bắt đầu tưởng tượng ra những bóng ma kì dị từng xem. Chân tay run lẩy bẩy, tôi ôm mặt ngồi sụp xuống khóc tu tu như một đứa trẻ. Gì chứ, ít ra thì cũng có con ma sợ tiếng khóc của trẻ con chứ bộ!!!
– Không định đi chơi một mình tiếp hay sao mà ngồi ở đây khóc vậy?
Eh. Sao cái giọng này nghe quen quá vậy?
Ngẩng mặt nhìn lên, tôi thấy mờ mờ dáng người cao lêu nghêu, chẳng nhìn thấy rõ mặt người phía trước, chỉ thấy đôi mắt nâu nâu. Dụi mắt, dụi mắt, tôi lại dụi mắt lần nữa.
Trời ơi. Ju. Ju bạn hiền. Ju vị cứu tinh của tôi.
Bằng một phản xạ nhanh nhất với cái suy nghĩ “ trời ạ, cả tỉ năm không gặp cậu”, tôi đứng phắt dậy, choàng tay qua người Ju, ríu rít.
– May quá. May quá. May quá.
Ju đứng im lìm như pho tượng cho tới khi tôi nói đủ đúng 3 từ “ May quá” và cười ngặt nghẽo như con dở hơi. Đến khi tinh thần bình thường trở lại, tôi cũng đứng bất động như pho tượng luôn!
Chợt nghĩ tới phân cảnh “mình là một cô gái nhút nhát”, sau khi quá vô tư ôm chầm lấy cậu bạn cùng lớp học, cô vội ôm mặt bỏ chạy vì xấu hổ.
Còn giả sử là “ cô gái mạnh mẽ”, chắc cậu bạn sẽ lĩnh đủ một cú đấm như trời giáng và tiếng thét nảy lửa “ Đồ dê xồm, sao không né cái ôm của tôi?”
Tôi lại thuộc mẫu không nhút nhát nhưng cũng không đến mức quá mạnh mẽ. Tôi luôn phân xử công bằng với mọi tình huống bằng cái đầu có những suy nghĩ viển vông, tự kỉ và quái dị của mình.
Bằng chứng cho cái tố chất công bằng này đó là. Ju cũng ngại. Tôi cũng ngại. Vậy là huề.
Thở phào nhẹ nhõm bởi cái suy nghĩ ấy, tôi xông pha lên ngay để dẹp tan bầu không khí nặng nề này.
– Đi ăn thôi. Tớ trả tiền.
***
Chẳng cần tốn công lần mò vì quán Tào Phớ này tôi đã ngấp nghé đi qua cả thảy cũng phải chục lần. Hên xui cái là cả chục lần ấy, lần nào quán cũng đông khách đến độ mọi người phải xếp hàng chờ đồng loạt. Đông và kiên nhẫn đến mức tôi có nói gian tuổi mình là học sinh cấp 2, ấy thế mà vẫn bị ông chủ phát giác. Sau khi hậm hực bỏ đi và lè lưỡi trộm vì bị phân biệt đối xử, tôi mới buông xuôi đi tìm quán tào Phớ khác. Và thế là bị lạc đường. Hazzzz
Nhưng giờ thì tôi có thể vác cái khuôn mặt dễ chịu hơn hớn của mình vào đây một cách đường hoàng được rồi.
6 bát Tào Phớ được bưng lên, sau khi cả hai chào hỏi qua loa, tôi bắt đầu vào công cuộc cải tiến cái dạ dày. Nhưng mà quái lạ, cho đến khi tôi ăn đến bát thứ 2, người phía bên cạnh vẫn chưa thấy động đũa. Trong khí khí im lìm của cả quán tiếng ăn trâu bò của tôi nghe đến là…. Yếu ớt.
Cho đến khi không thể chịu được tiếng ăn khô khốc của mình, tôi mới ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu lên đã giật mình, suýt nữa thì văng nguyên miếng Tào phớ ra ngoài.
Người đối diện mang khuôn mặt bình thản đến kì lạ, đôi mắt nâu tựa như mặt hồ, bình yên quá đỗi. Tôi biết tác phong của Ju vẫn luôn bình thản, ung dung. Nhưng cái vẻ bình yên này hơi quái dị à nha!
Đợi iếng Tào Phớ trôi xuống cổ, tôi mới trong trẻo cất lời.
– ủa. Sao Ju không ăn Táo Phớ vậy?
Ju mỉm cười, rành mạch nói từng chữ.
– Tớ không ăn được Đậu Non.
Một đàn quạ đen trong phút chốc bay cái vèo qua đầu, tôi tối sầm mặt. Tức tối.
– Vậy vớt hết Đậu Non qua bát tớ đi.
Ju cười cười, đẩy bát của mình về phía tôi, đáp.
– Đan ăn hết hộ tớ đi.
Mẹ tôi dạy: Không bao giờ được lãng phí thức ăn.
Gôn-sa-rốp từng nói:“ Khó khăn là một phần của cuộc sống, và nếu bạn không chia sẻ nó, bạn sẽ không mang lại cho người yêu mến bạn cơ may để yêu bạn nhiều hơn.”
Tôi nói: “ Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau!”
Vậy nên tôi không thể lơ đi lời cầu cứu này của Ju được.!!!
—
Vác cái bụng căng mòng vì ăn hết 3 bát Táo Phớ của mình và 3 bát ăn giúp bạn, tôi ì ạch rời khỏi chỗ. Sự thực là Táo Phớ trong bụng tôi sắp trào ngược từ dạ dày lên tới cổ rồi. Lững thững đi tới quầy tính tiền, và gạt phăng lời đề nghị trả tiền của Ju, tôi hùng hồn nói với chú nọ.
– Chú ơi. Tính tiền cho cháu.
– 6 Tào Phớ. 72 nghìn.
Haha. Rẻ quá. Đúng là lần sau phải dẫn Ju vào đây ăn Tào Phớ nữa mới được. Nghĩ thoáng qua một hồi, tôi mở cặp lấy ví. Mò mẫm được lúc lâu, tôi chỉ có thể thốt lên 4 chữ thế này.
– Chết. Quên tiền rồi!