Đọc truyện Mặt Nạ Hoàn Mỹ – Chương 134: Huyết tẩy thần giới (2)
Cẩm Linh thần phi ôm Quân Mặc Li, dùng tốc độ cực kì nhanh lướt đi trong không trung, hào quang màu xanh lam bao trùm cả hai người, không để lộ chút khe hở nào.
Từ phía sau, có hàng trăm những kim trâm tỏa ra hào quang xanh biếc phi đến, tấn công Cẩm Linh thần phi.
Cảm nhận được sát khí sát phạt cực kì nặng nề, Cẩm Linh thần phi cong khóe miệng, khẽ đạp chân vào không khí, thân mình nhẹ nhàng né tránh những ám khí kia.
Cẩm Linh thần phi nhẹ nhàng vọt đi, cũng xảo diệu né tránh sự tấn công, không hề tạm ngừng mà lao về phía trước. Nhìn cánh cổng to lớn hùng vĩ dần hiện ra trước mắt, Cẩm Linh thần phi càng thêm cẩn thận.
“Vị kia xin hãy đứng lại, có thần lệnh, không cho phép bất cứ thần tiên nào được ra vào cổng Kì Hợp.”
Nhìn bóng dáng màu xanh lam đang lao thẳng về phía cánh cổng, những thủ vệ mặc áo giáp bạc oai hùng nhanh chóng nâng trường kích chặn đường.
“Tránh ra.”
Cẩm Linh nhìn cũng không thèm nhìn, gầm lên một tiếng, một tay cũng vung lên, bắn ra nhiều luồng hào quang về phía những thủ vệ kia.
Thủ vệ ở cấm môn cũng không phải là tay gà mờ, nhanh chóng né tránh ám khí của Cẩm Linh, sau đó nhanh nhẹn nâng trường kích trong tay lên, chém nát những hào quang còn lại. Va chạm kịch liệt làm cho trường kích trong tay thủ vệ rung lên. Chỉ giây phút trấn động, cũng đủ để Cẩm Linh thần phi lợi dụng vọt qua, phi thẳng về phía cánh cửa.
Nhìn đại môn to lớn càng ngày càng gần, Cẩm Linh càng cảm thấy lo lắng. Y ôm chặt lấy thân mình mảnh khảnh của Quân Mặc Li, chuẩn bị sẵn để khi có điều bất ngờ xảy ra, có thể dùng thân thể của hắn làm lá chắn cho mình.
Bình yên đẩy ra cổng Kì Hợp, nhìn trận hình truyền tống đã ở ngay trước mắt, Cẩm Linh thần phi mới nhẹ nhàng thở ra một chút, bước chân cũng không hề có ý dừng lại. Khi mà y đang định bước vào trận hình, thì đột nhiên một chiếc giày thêu chỉ vàng bước từ trong trận hình ra, ngăn cản Cẩm Linh thần phi.
“Cẩm Linh mỹ nhân, đến nơi đây là được rồi, bên trong không phải là nơi ngươi có thể vào a.” giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo chút khuyên nhủ vang lên, sau đó, một nam tử mặc y phục đen tuyền xuất hiện.
Ngay khi bị ngăn cản, Cẩm Linh thần phi đã nhanh chóng lùi ra sau. Đến khi nhìn rõ người đến là ai, y nhíu mày.
“Minh Dương thần quân, ta với ngươi không hề có va chạm, vì sao lúc này lại ngăn cản ta?”
“Ai, Cẩm Linh mỹ nhân, ta cũng không muốn đâu, nhưng mà ngươi cũng biết “quan to hơn một bậc có thể ép chết người”, đây là ý chỉ của Thần Hoàng bệ hạ, ta không thể không nghe a.” Minh Dương thần quân bất đắc dĩ nói, nhưng đôi mắt ma mị của y lại lóe lên chút hưng phấn không thể che giấu.
“Phụ vương của ta…”
“Phụ vương của ngươi đã bị Thần Hoàng bệ hạ bắt a. Có lẽ bây giờ phụ vương của ngươi đang được thưởng thức cảm giác “sống cũng không bằng chết” ở trong ngục băng hỏa.”
Khẽ nhếch mi, Minh Dương thần quân mị cười nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cẩm Linh thần phi.
“Không thể như thế được! Đông Lăng thần quân cùng với phụ vương của ta…”
“Ha ha.” Minh dương thần quân nghe Cẩm Linh kinh ngạc thốt lên, cũng không nhịn được cười to.
“Cẩm Linh mỹ nhân, ta vẫn cho rằng ngươi là một người thông minh, ít nhất là còn hơn so với phụ vương vô dụng của ngươi. Không ngờ ngươi lại có thể đi tin tưởng lão già Đông Lăng kia. Lão già kia, từ lúc các ngươi có âm mưu phản nghịch đã bán đứng các ngươi cho Thần Hoàng bệ hạ, vậy mà các ngươi lại còn tin tưởng y như vậy. A a, làm ta buồn cười chết mất.”
Cẩm Linh thần phi khiếp sợ nhìn Minh Dương thần quân, mím chặt môi, chậm rãi lùi về sau. Chỉ một bước nữa thôi là y có thể chạm chân vào mép mây, nhưng đúng lúc này, một bóng người lại hiện lên bên ngoài cổng Kì Hợp.
“Cẩm Linh, thả Li nhi ra.”
Giọng nói lạnh nhạt thanh đạm như mây vang lên, rõ ràng là nhẹ nhàng, lại mang theo một thứ uy nghiêm làm cho người ta không thể phản kháng.
Cẩm Linh thần phi nhìn Quân Dạ Hàn đứng cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp hiện lên từng đợt sóng.
“Bệ hạ, ngài biết rõ ta sẽ không làm như vậy.”
Dừng chân, Cẩm Linh thê lương nhìn Quân Dạ Hàn, sau đó sốc Quân Mặc Li dậy, năm ngón tay bấu chặt vào cổ Quân Mặc Li.
“Là do Cẩm Linh quá tham lam, vọng tưởng chiếm được nhiều hơn nữa, cho nên mới rơi xuống tình trạng như hôm nay. Lúc này ta cũng không còn gì nữa, chỉ còn hắn ở trong tay. Cho dù chết, ta cũng sẽ không buông tên phàm nhân này ra.” Ánh mắt khôi phục vẻ lạnh nhạt, đầu ngón tay của Cẩm Linh tụ lại chút thần lực, đặt ở cổ của Quân Mặc Li, da thịt trắng nõn bị đâm phá, có chút máu chảy ra.
Nhìn da cổ trắng mịn đang chảy máu của Quân Mặc Li, ánh mắt vô cảm của Quân Dạ Hàn có chút dao động.
“Buông Li nhi ra, ta sẽ thả ngươi đi.”
“Bệ hạ, ngài không cần hứa hẹn những điều vô dụng như vậy. Ta đã sớm không quan tâm đến việc sống chết, chết cũng được, chết có thể mang theo người mà ngài quan tâm nhất, như vậy ngài cũng sẽ nhớ rõ về Cẩm Linh, ha ha…”
Cẩm Linh cười lớn tiếng, ánh mắt lại càng trở nên trầm tĩnh, lạnh nhạt.
“Nhưng mà ta nghĩ, chắc bệ hạ cũng không quan tâm lắm đến tên phàm nhân này. Vì ngài rõ ràng biết rõ ta sẽ bắt hắn, vậy mà vẫn bỏ mặc hắn để đi bắt phụ vương của ta.” Cười khẽ một tiếng, Cẩm Linh thần phi lùi sát ra mép mây, ngón tay có thần lực sắc bén vẫn để sát vào cổ của Quân Mặc Li, không dám buông lỏng.
“Không, sự tồn tại của Li nhi, không có một thứ gì, không một ai có thể sánh bằng được.”
Quân Dạ Hàn khi nhắc đến Quân Mặc Li, khóe miệng không thể kìm nén được, khẽ cong lên, đôi mắt vô cảm lúc này lại tràn ngập thứ tình cảm ôn nhu, dịu dàng nhìn khuôn mặt ngủ say của Quân Mặc Li. Sau đó, y bước từng bước lại gần.
“Không ai có thể sánh bằng? Bệ hạ, vậy thì những quân thị thần phi đã ở bên cạnh ngài mấy nghìn năm nay thì sao? Chẳng lẽ bọn ta, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không bằng hay sao? Mấy nghìn năm, chẳng lẽ không thể so sánh với mấy năm kẻ phàm nhân này ở bên cạnh ngài?” Cẩm Linh thần phi buồn bã lên tiếng, nhìn Quân Dạ Hàn ngày càng đến gần, chỉ cảm thấy cực kì trào phúng, cũng cực kì đau khổ.
“Ngài đừng tiến đến nữa, bệ hạ, Cẩm Linh biết bệ hạ mạnh mẽ đến mức không kẻ nào có thể bằng, nhưng bệ hạ cũng nên biết, tay của ta sẽ không chậm hơn động tác của ngài.” Cẩm Linh thần phi cố gắng đè ép cảm xúc của bản thân, lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Quân Dạ Hàn nhìn Cẩm Linh, bàn tay khẽ nắm chặt.
Cẩm Linh liếc nhìn Quân Dạ Hàn một cái, sau đó cực kì quyết đoán giơ tay, đâm thẳng về phía cổ của Quân Mặc Li. Đồng thời, một luồng hào quang sắc bén cũng bay vụt về phía Cẩm Linh cùng Quân Mặc Li. Chỉ trong nháy mắt, Cẩm Linh cảm nhận được sự đau đớn đến cùng cực ở ngực, cảm giác lạnh lẽo như băng nhanh chóng xâm nhập vào linh hồn. Y khiếp sợ, mở to mắt nhìn Quân Dạ Hàn.
“Ngươi, ngươi… cũng đủ tàn nhẫn. Không ngờ, ngay cả mạng sống của hắn ngươi cũng, không cần.”
Ho nhẹ một tiếng, Cẩm Linh thần phi muốn cười to, lại phát hiện ngay cả cười y cũng không còn sức để làm.
Minh Dương thần quân theo dõi tất cả, lúc này cũng nhịn không được, kinh ngạc nhìn Quân Dạ Hàn.
“Bệ hạ, ngài…”
Quân Dạ Hàn lạnh nhạt, âm u nhìn Cẩm Linh cùng Quân Mặc Li ngã xuống đất, sau đó chậm rãi đi đến.
Y hơi cúi người, khẽ nắm lấy thanh kiếm đang đâm xuyên qua cả hai người kia, đôi mắt ôn nhu.
“Cẩm Linh, sự tàn nhẫn của ta, chưa bao giờ dùng để đối phó với Li nhi.”
Cẩm Linh cố hết sức ngẩng đầu, nhìn nụ cười ấm áp của Quân Dạ Hàn, chỉ cảm thấy cực kì mơ hồ. Hai ánh mắt đối thị một lúc, Cẩm Linh mệt mỏi hạ tầm mắt, nhìn Quân Mặc Li cũng bị kiếm đâm xuyên qua đang nằm đè trên người mình, lại cười khẽ một tiếng.
“Không đối phó với tên phàm nhân này, chỉ tàn nhẫn với chúng ta thôi, đúng không? A a, bệ hạ, vậy lúc này ngươi dùng kiếm đâm xuyên qua cả tên phàm nhân này, ngươi vẫn có thể nói là mình không nhẫn tâm với hắn sao?” máu đỏ tươi không ngừng lan rộng, Quân Mặc Li nhắm mắt nằm trên người Cẩm Linh, mà kiếm của Quân Dạ Hàn thì đang xuyên qua ngực của hắn, cắm vào Cẩm Linh ở bên dưới.
Cẩm Linh cảm thấy ngực mình lạnh lẽo, lại suy yếu cười, cũng nâng tay, mềm yếu mà đẩy Quân Mặc Li một cái.
“Cẩm Linh.” Quân Dạ Hàn bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Cẩm Linh. “Ngươi, rất giống Li nhi của ta, cho nên Li nhi của ta, đành phải nhờ vào ngươi.”
Khẽ nhếch môi, Quân Dạ Hàn ôn nhu cười, khuôn mặt vốn đã cực kì xuất sắc của y, lúc này lại có thêm một thứ lực hấp dẫn cực kì lớn, làm cho người ta không thể rời mắt.
Cẩm Linh thần phi còn chưa thoát được khỏi nụ cười của Quân Dạ Hàn, đã chợt giật mình cảm thấy thần lực trong cơ thể đang không ngừng biến mất. Vết thương ở ngực nóng bỏng, giống như đang bị lửa thiêu cháy, làm cho người ta đau đớn đến chết. Quân Dạ Hàn nắm chặt lấy chuôi kiếm, những điểm hào quang xuất hiện, không ngừng di chuyển, theo thên kiếm chạy xuống miệng vết thương của Quân Mặc Li và Cẩm Linh. Nhìn hào quang tụ tập ở miệng vết thương càng ngày càng nhiều, Quân Dạ Hàn càng không thể nhịn được mà cong khóe miệng, chờ mong cười.
“Li nhi, ngươi sắp trở thành thần rồi.”
Cẩm Linh cảm nhận thần lực trong cơ thể sói mòn dần, cảm thấy rất kỳ lạ, lại nghe thấy Quân Dạ Hàn nói như vậy, liền cố nhịn đau đớn, quay đầu khiếp sợ nhìn Quân Dạ Hàn.
“Bệ hạ, ngài nói gì?”
“Thần mạch, Cẩm Linh ngoan, giúp Li nhi của ta luyện thần mạch a.”
Cúi thấp người, Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Cẩm Linh, hai tay chậm rãi buông chuôi kiếm ra. Lúc này, Cẩm Linh cảm thấy linh hồn của mình như bị xé rách làm đôi, cảm giác đau đớn quả thực là khắc vào tận xương tủy. Xương cốt của y giống như đang bị dần nghiền nát, từng khớp xương một bị gỡ ra, làn da trẻ tuổi bóng loáng cũng nhanh chóng biến dạng, trở nên khô héo già cả. Nhưng mà tất cả sự hủy hoại về thể xác này, lại chẳng bằng một phần vạn sự đau đớn trong tâm của y.
Mở to đôi mắt tràn ngập thù hận, oán hận cùng với tuyệt vọng nhìn Quân Mặc Li, Cẩm Linh chỉ cảm thấy mình là kẻ đáng thương nhất trong thiên địa này.
Ngay từ đầu, y đã rơi vào cái bẫy của bệ hạ, từ lúc y bắt đầu lên kế hoạch làm phản, cho đến lúc rơi vào kết cục như thế này. Y bị lừa, cuối cùng lại đem mấy nghìn năm thần lực của mình đưa cho kẻ phàm nhân mà y căm thù nhất, lại còn giúp hắn tạo thành thần mạch…
Đúng vậy a… bệ hạ ngài lên kế hoạch để ta trở thành một tội nhân, sau đó để trừng phạt tội lỗi của ta, ngài phạt ta phải tạo thành thần mạch cho tên phàm nhân này… đúng là hợp lý a…
Bệ hạ, ngài quả nhiên là không có trái tim, quả nhiên là đủ tàn nhẫn. Mấy nghìn năm làm bạn ở bên cạnh ngài, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có hay sao? Sao ngài lại dùng phương pháp ngoan độc như vậy để trừng phạt Cẩm Linh…
Minh Dương thần quân đứng ở bên cạnh, chứng kiến tất cả, khuôn mặt có chút tiếc nuối. Ngươi yêu ai không đi yêu, lại đi yêu một kẻ không có trái tim như Thần Hoàng bệ hạ, quả thực là đáng tiếc…
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Quân Mặc Li, nhìn bông sen thuần trắng đang nở rộ trên mu bàn tay của hắn, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Sinh mệnh của Cẩm Linh khô cạn, bông sen trên tay Quân Mặc Li càng trở nên rực rỡ. Nhìn Cẩm Linh dần khép hai mắt lại, Quân Dạ Hàn nâng tay nhấc thanh kiếm kia lên. Sau đó nhìn cũng không nhìn Cẩm Linh lấy một cái, Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng ôm lấy Quân Mặc Li, đặt một tay lên vết thương của hắn. Hào quang trắng lóe lên, miệng vết thương trên ngực Quân Mặc Li dùng tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được để khép lại.
“Bệ hạ, còn những thần phi khác…”
“Giết.”
Quân Dạ Hàn không hề ngần ngại mà lên tiếng, sau đó ôm Quân Mặc Li bước đi. Minh Dương thần quân ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn biến mất, hai cánh tay không rét mà run lên. Cho dù y đã sống đến hơn vạn năm, tâm tư đã hoàn toàn chai sạn, vẫn có chút không thể chịu được sự tuyệt tình của Quân Dạ Hàn. Nhiều thần phi như vậy, vậy mà y lại có thể bình thản đưa ra mệnh lệnh như vậy.
Minh Dương thần quân bỗng có chút nhớ thương Quân Dạ Hàn của trước đây. Lúc ấy tuy y là kẻ không có trái tim, vô cảm, nhưng ít ra sẽ không tuyệt tình đến mức như vậy. Tuyệt tình đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Thở nhẹ một hơi, Minh Dương thần quân cũng nhanh chóng biến mất.