Đọc truyện Mặt Nạ Hoàn Mỹ – Chương 112Quyển 3 –
“Nhị hoàng huynh…” Tu Thụy Nhĩ Tác Phỉ Đặc gặp đôi mắt tràn ngập khó tin cùng đau đớn của Phất Lai, khuôn mặt thanh tú không nhịn được mà quay đi, thanh âm có chút khổ sở.
“Vân Vương, bản quân là đế quân của Tác Phỉ Đặc, sao ngươi lại có thể trực tiếp gọi bản quân là hoàng huynh như vậy được?”Phất Lai Tác Phỉ Đặc nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, dùng ánh mắt lửa đỏ ngạo nghễ nhìn Tu Thụy Nhĩ, thể hiện hết khí thế của một vị đế vương bệ vệ oai nghiêm.
“Vâng, đế quân cao thượng, ta chính là người đã thả thánh quân Đồ Lan, xin đế quân trừng phạt.”
Tu Thụy Nhĩ hít sâu một hơi, đè nén cảm giác đau đớn chua sót trong lòng, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng lạ lẫm của Phất Lai.
“Nhận trừng phạt sao? Nếu Vân Vương biết mình có tội, vì sao lại còn phạm vào?” Phất Lai cười khẽ một tiếng, chậm rãi tiến đến ngồi xuống ngai vàng đỏ rực của mình, khóe miệng cười lại tràn đầy trào phúng.
“Trái tim của Tu Thụy Nhĩ bị rơi vào ma võng, không thể thoát ra được.” hơi nghiêng đầu liếc nhìn Quân Dạ Hàn, lại bắt gặp y đang ôn nhu nhìn Quân Mặc Li, Tu Thụy Nhĩ chỉ có thể nở một nụ cười chua sót.
Phất lại lại cười khẽ một tiếng, ánh mắt đỏ rực mang theo chút ma mị ám trầm, ngón tay khẽ vuốt ve hoa văn thêu trên vạt áo, thái độ không rõ ràng.
“Trái tim của Vân Vương đã nhập ma võng, cho dù hôm nay có sử phạt y, nếu có lần sau y cũng nhất định sẽ lựa chọn phản bội.” thanh âm cực kì lạnh lẽo vang lên, Thụy Tư Đặc bước đến chính giữa đại điện, ánh mắt lạnh lẽo như hai luồng kiếm bắn về phía Tu Thụy Nhĩ.
Tu Thụy Nhĩ cúi đầu, không có một lời giải thích, môi mím chặt.
Quân Mặc Li nhẹ nhàng đặt An Lưu Quân xuống đất. Quân Dạ Hàn ở bên cạnh nhanh chóng nắm chặt lấy tay hắn, cười ôn nhu. Quân Mặc Li liếc nhìn bầu không khí ngưng trọng nơi đại điện, chậm rãi kéo tay Quân Dạ Hàn đi đến hàng ghế đỏ rực xếp ở hai bên. Quân Dạ Hàn ngồi xuống ghế trước, thấy Quân Mặc Li đang định ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, liền nhanh tay kéo mạnh tay của hắn một cái. Quân Mặc Li hơi mất đà, ngã ngồi lên người Quân Dạ Hàn. Tùy ý người kia ôm eo mình, Quân Mặc Li cũng thoải mái mà tựa vào trên người y, ngón tay tùy ý mà nghịch nghịch mấy sợi tóc dài màu trắng của y.
“Li nhi, vở kịch tiếp theo nhất định sẽ rất phấn khích.” Quân Dạ Hàn ghé lại nói thầm vào tai Quân Mặc Li, đôi mắt cực kì dịu dàng thâm tình.
“Nga? Vở kịch được Dạ khen là phấn khích cũng không có nhiều lắm a.” Quân Mặc Li mỉm cười quay lại nhìn Quân Dạ Hàn, môi đỏ mọng hơi phất qua má y, mềm mại.
“Quả thực là một vở kịch không thể bỏ qua. Nhưng mà việc quan trọng hơn là, hôm nay Li nhi có vẻ làm không ít chuyện a?” Quân Dạ Hàn nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ khuynh thế của Quân Mặc Li, ánh mắt màu bạc hơi tối đi một chút, cánh tay ôm eo của Quân Mặc Li cũng ôm chặt hơn.
“Tất cả những chuyện hôm nay Li nhi làm, khi nào về nước, ta sẽ từng chút từng chút tính sổ.”gặm nhẹ vành tai của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn sâu kín cười một tiếng.
“Cũng tốt, Mặc Li cũng đang có ý này.” Quân Mặc Li cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn ba người khác vẫn đang trầm mặc trong đại điện.
Đặc biệt là sát khí cùng hàn khí quanh người Thụy Tư Đặc càng ngày càng gia tăng.
Phất Lai liếc mắt nhìn hai người đang diễn ân ái trước mặt người khác kia, khóe môi rõ ràng tăng độ cong, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến mức làm cho người ta phát run.
Thu hồi ánh mắt, y cúi đầu nhìn Thụy Tư Đặc, thản nhiên hỏi.
“Vậy theo ý của ngươi, bản quân nên trừng phạt Vân Vương như thế nào?”
“Nếu là trái tim bị rơi vào ma võng, vậy thì…” Thụy Tư Đặc hơi ngừng lại một chút, quay mặt liếc nhìn thân hình cực kì trấn định của Tu Thụy Nhĩ, khóe môi hiện lên một nụ cười cực kì vô tình. “Để ngăn chặn y không thể tái phạm thêm lần nữa, chúng ta chỉ cần lấy trái tim bị mắc vào ma võng kia đi là được. Nếu đã là vô tâm, vậy thì còn sợ gì ma chướng?”
Tu Thụy Nhĩ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ác ý lạnh lùng của Thụy Tư Đặc, khuôn mặt đã trắng bệch không còn chút máu.
Lấy trái tim đi, trở thành người “vô tâm”…
“Ngươi…” Tu Thụy Nhĩ nâng tay chỉ vào Thụy Tư Đặc, bàn tay run rẩy, không biết là vì tức giận hay là sợ hãi…
“Lấy trí tim đi?” Phất Lai hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vô tình lạnh lùng của Thụy Tư Đặc.
Nghe được câu hỏi nghi vấn của Phất Lai, Tu Thụy Nhĩ hơi an tâm một chút, nhưng…
“Sao bổn đế lại không nghĩ ra cách trừng phạt phù hợp như vậy nhỉ? Một trái tim đã bị ma võng vấy bẩn, nếu vất bỏ, có khi còn giữ lại được linh hồn trong sạch thuần tình.” Lời nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo chút hân hỉ cùng đồng ý, Phất Lai cực kì vừa lòng gật đầu nở nụ cười.
“Phịch.”
Tu Thụy Nhĩ ngã ngồi xuống nền đất, khuôn mặt lúc này quả thực là cực kì thảm hại, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Phất Lai, thân mình không ngừng run rẩy.
Không thể trách bản thân y vô năng, nhát gan, vì từ khi còn rất nhỏ, Tu Thụy Nhĩ đã được dạy rằng, trái tim của người trong hoàng gia không thể chịu một chút thương tổn nào, phải bảo vệ nó cẩn thận cả đời, nếu gặp phải kẻ thù quá mạnh, đối mắt với cái chết, cho dù tự bạo thân mình, cũng không được để kẻ thù lấy được trái tim.
Người trong hoàng thất không giống với dân chúng bình thường, mất đi trái tim, họ không chết, mà sẽ biến thành một kẻ si ngốc. Không, nói như thế vẫn còn quá hoa mỹ, sự thật, chính là biến thành một con rối, một cái xác không hồn, không có tư tưởng, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm của hoàng tộc… sống như vậy, so với cái chết còn thống khổ gấp trăm vạn lần…
“Hoàng huynh… ta là tam đệ của huynh a… huynh từng nói…”
“Vân Vương.” Phất Lai cắt đứt lời nói của Tu Thụy Nhĩ, khóe môi nhếch lên, trào phúng nói. “Đừng nói đến những chuyện đã từng với bản vương. Lúc này, bản vương cảm thấy cực kì hận bản thân, đã từng coi ngươi là thân đệ đệ hết lòng bảo vệ, đúng là nhìn sai người. Tám năm trước, ngươi muốn đi Đồ Lan, tất cả mọi người phản đối, bản vương vì ngươi đã quỳ trước mặt phụ hoàng bảy ngày, chỉ cầu phụ hoàng chấp thuận nguyện vọng của ngươi. Ngươi bị thương tổn, muốn quay lại Tác Phỉ Đặc, bản quân liền vì ngươi mà tiếp nhận ngôi vị đế vương này. Ngươi muốn có quyền thế trong tay, nhưng vì đã gả đi Đồ Lan mà không thể có được tước vị, bản vương lại vì ngươi mà nghịch lại cả thiên hạ, phong ngươi là vương gia.” Phất Lai bình tĩnh đứng dậy, chậm rãi bước từ trên ngai vàng xuống đi về hướng Tu Thụy Nhĩ. Bước chân nhè nhẹ, nhưng lại như gõ trống vào trong lòng Tu Thụy Nhĩ, làm cho y không thể ngừng run rẩy.
“Giờ thì sao rồi? Bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cảm thấy khó khăn? A a, sao ngươi không ngẫm lại cảm giác của bản vương khi ngươi phản bội ta? Tất cả những việc ngươi làm cho thánh quân Đồ Lan là vì tình, vậy tất cả những việc ta làm vì ngươi, trong mắt ngươi là cái gì vậy? Một sợi tóc của thánh quân Đồ Lan cũng không bằng?” Phất Lai đi đến trước mặt Tu Thụy Nhĩ, đứng bệ vệ, từ trên cao nhìn xuống y. Tu Thụy Nhĩ ngửa đầu nhìn Phất Lai, đôi mắt tràn ngập cầu xin.
“Hoàng huynh, Tu Thụy Nhĩ biết sai rồi, từ nay về sau Tu Thụy Nhĩ không dám như vậy nữa, sau này đều sẽ nghe lời hoàng huynh, sẽ không bao giờ làm chuyện ngốc nghếch nữa.” khẽ túm lấy vạt áo của Phất Lai, Tu Thụy Nhĩ cực kì yếu ớt hèn mọn mà cầu xin.
“Có một số chuyện đã xảy ra thì không thể thu hồi lại, Tu Thụy Nhĩ, ngươi nói có phải bản vương đã đối xử với ngươi quá tốt hay không, cho nên ngươi mới coi đấy là điều đương nhiên, không thèm để ý đến lễ pháp mà tùy ý làm bừa?”
Phất Lai cười lớn, ánh mắt đỏ rực tràn ngập trào phúng cười nhạo, bước sang bên cạnh một bước, làm vạt áo trong tay Tu Thụy Nhĩ bị giật ra. Nghiêng đầu nhìn Thụy Tư Đặc đứng ở bên cạnh, ý cười của y càng tăng thêm, ánh mắt đỏ rực tràn ngập thứ hào quang ma mị.
“Thụy Tư Đặc, chuyện này liền giao cho ngươi.” Thụy Tư Đặc lạnh lùng cong khóe miệng, ánh mắt bắn về phía Tu Thụy Nhĩ, sau đó liền đi đến bên cạnh y, dùng một tay túm lấy cổ áo của y.
“Thụy Tư Đặc, ta là người trong hoàng thất, ngươi không có quyền lấy đi trái tim của bản vương…”
Tư thụy nhĩ cố gắng giãy dụa khỏi bàn tay của Thụy Tư Đặc, ánh mắt xanh biếc tràn ngập phẫn hận, khủng hoảng.
“Đế quân đã cho phép ta.” Thụy Tư Đặc dùng ánh mắt lạnh lẽo mà cười nhạo Tu Thụy Nhĩ, thấy y vẫn còn giãy dụa, liền càng nắm chặt lấy y phục của y hơn, không cho phép y có thể nhúc nhích.
“Nếu không phải vì ngươi, sao hoàng huynh lại có thể trở nên như vậy được, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên nô phó, đồ phế…”
“Chát!…”
Tiếng tát vang lên khắp đại điện, khoảnh khắc đánh gãy lời nói của Tu Thụy Nhĩ. Tu Thụy Nhĩ bị tát quay mặt sang một bên, ánh mắt trợn to kinh ngạc, khuôn mặt trắng nõn thanh tú nhanh chóng sưng đỏ.
“Đừng tưởng rằng ngươi là người của hoàng thất thì ta không dám động thủ. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên hoàng tử vất đi, không có bề ngoài kia, ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng.” Thụy Tư Đặc chùi mạnh tay phải vào áo của Tu Thụy Nhĩ, giống như tay y bị dính thứ gì bẩn thỉu muốn lau đi.
“Bệ hạ ngươi không thể xúc động, phải biết thương hương tiếc ngọc với mỹ nhân chứ.”
Tiếng cười thanh linh bỗng nhiên vang lên, thanh âm rõ ràng trong trẻo truyền khắp cả đại điện. Thụy Tư Đặc hơi cứng người lại một chút, buông Tu Thụy Nhĩ xuống, y quay người nhìn về phía Quân Mặc Li đang ngồi trong lòng Quân Dạ Hàn, lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Bệ hạ a, chẳng lẽ Hải hoàng bệ hạ nhanh như vậy đã quên những lời mà Mặc Li từng nói sao?” Quân Mặc Li cười nhẹ lên tiếng, ánh mắt cong cong nhìn về phía Thụy Tư Đặc, không, phải là Tắc Mâu Tư Đặc.
Y nghĩ mình che giấu rất khá, nhưng Quân Mặc Li ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra y là ai. Chỉ vì ngay từ đầu, hắn đã có thể cảm nhận được y, cảm nhận được suy nghĩ tình cảm của y. Từ giây phút bước vào cổng thành gặp được Tắc Mâu Tư Đặc, Quân Mặc Li đã nhận ra y, chỉ là vẫn giả vờ không biết. Hắn nhìn ra, Quân Dạ Hàn cũng nhìn ra, nhưng có một số việc không thể vạch trần quá sớm, nếu không nhưng vở kịch đặc sắc thế này sẽ không thể diễn ra được.
Tắc Mâu Tư Đặc nhìn khuôn mặt cực kì hoàn mỹ của Quân Mặc Li, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, hào quang lóe lên một chút, quần áo trên người y dần dần biến ảo, áo dài màu bạc bay lượng, mái tóc bạc dài chạm đất.
“Xem ra chúng ta quả thật đã diễn một vở kịch hay cho các ngươi xem a.” Phất Lai chuyển ánh mắt về phía Quân Mặc Li, khóe môi khẽ nhếch.
“Vở kịch này hay thì cũng hay, nhưng dù sao Tu Thụy Nhĩ cũng là người cứu Dạ, hơn nữa còn từng là phi tử của Dạ, chuyện hôm nay không nên làm quá mức tuyệt tình.” Quân Mặc Li cười nhẹ liếc nhìn Quân Dạ Hàn, ánh mắt trong suốt chỉ tràn ngập ý cười đơn thuần.
“Đương nhiên…” Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Quân Mặc Li, cảm giác được sự ghen tuông phát ra từ trên người hắn, ý cười trong mắt càng tăng thêm. Tu Thụy Nhĩ vốn đang vô cùng tuyệt vọng, nghe được câu trả lời của Quân Dạ Hàn, khuôn mặt trong giây lát lại tràn ngập chờ mong cùng hy vọng, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp khi nhìn về phía Quân Dạ Hàn đều là tình yêu.
Quân Dạ Hàn khẽ vuốt ve mái tóc dài của Quân Mặc Li, quay lại nhìn vè phía Tu Thụy Nhĩ, hòa nhã cười.
“Tu Thụy Nhĩ đã từng sống với bản quân một thời gian, cũng trợ giúp bản quân thoát khỏi gông xiềng. Nhưng mà hiện giờ, hắn đã quay lại Tác Phỉ Đặc, là Vân Vương của Tác Phỉ Đặc, bản quân lại là đế quân của Đồ Lan, không được phép tham dự vào việc của quốc gia khác.”
Lời nói nhẹ nhàng như gió xuân, lại nháy mắt đánh rơi Tu Thụy Nhĩ xuống địa ngục, cũng làm cho Quân Mặc Li không nhịn được mà bật cười.
Quân Mặc Li thừa nhận, bản thân hắn là một kẻ vô tình, không, phải nói là cực kì vô tình. Kiếp trước hắn vì lý tưởng mà rời bỏ gia đình, không hề để ý đến những người thân cực kì yêu thương hắn, khóa lại tất cả những kí ức ấm áp vào sâu tận đáy lòng. Hắn chỉ tiến tới vì những gì mà hắn muốn, bỏ lại tất cả ở phía sau. Kiếp trước, hắn vứt bỏ đi mọi tình cảm của mình, kiếp này, hắn cũng là một kẻ vô tâm, không có trái tim.
Cho dù là ích kỉ, hay là tuyệt tình, hắn đều có thể tự hào mà nói hắn là kẻ đứng thứ nhất.
Nhưng đến khi gặp được Quân Dạ Hàn, hắn mới nhận ra cho dù hắn có tuyệt tình như thế nào đi chăng nữa, cũng không bằng một phần của Quân Dạ Hàn. Quân Dạ Hàn, ngươi đưa cho người khác hy vọng cực kì lớn, sau đó lại cho người ta một kích trí mạng, làm cho người ta hy vọng, sau đó lại đổi lấy được tuyệt vọng, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, đều nắm người ta trong tay, dùa giỡn xoay quanh, làm cho người ta rơi vào địa ngục, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.
Hơi ngừng lại, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn.
“Li nhi rất vui sao?” Quân Dạ Hàn vuốt ve khuôn mặt của Quân Mặc Li, mỉm cười nói.
“Không, chỉ cảm thấy buồn cười thôi…” Quân Mặc Li hơi lắc đầu, đôi mắt trong suốt tràn ngập ý cười.
Tắc Mâu Tư Đặc nhìn chằm chằm hai người trước mắt, ánh mắt lạnh như băng không chút cảm xúc.
“Vậy bản hoàng ta hôm nay cũng sẽ không tham gia vào việc riêng của Tác Phỉ Đặc nữa, chuyện của Vân Vương, đế quân tự lo liệu vậy.”
Phất Lai thu hồi ánh mắt, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của tắc mâu tư đăch, khóe môi cong lên.
“Người đâu, lôi vân vương tới Cửu Yến đài, dụng hình, lập tức thi hành.”
Lời nói cực kì nhẹ nhàng bình thản vang lên, ngay sau đó, một đội binh lính tiến vào, túm lấy Tu Thụy Nhĩ lôi ra bên ngoài.
“Hoàng huynh, ta biết sai rồi! Hoàng huynh, tha cho ta đi! Tha cho Tu Thụy Nhĩ…”
Tu Thụy Nhĩ bị túm chặt lất, chỉ có thể mở miệng kêu gào, thanh âm hoảng sợ tràn ngập tuỵet vọng, giãy dụa. Phất Lai mỉm cười nhìn y bị lôi đi, sau đó cũng bình thản mà bước ra bên ngoài.
“Li nhi, chúng ta cũng có thể đi xem, dù sao sau đó cũng có chuyện tốt đang chờ chúng ta a.” Quân Dạ Hàn cười khẽ, nắm lấy tay Quân Mặc Li, ôn nhu kéo hắn đi ra bên ngoài. Quân Mặc Li không lên tiếng, chỉ mỉm cười đi theo y, đi về hướng Củu Yến đài.
Từ xưa đến nay, tâm tư của một đế vương là thứ khó thăm dò nhất, khi ngươi nghĩ rằng ngươi đang được sủng ái, chờ đợi ngươi lại là một địa ngục tối đen. Tu Thụy Nhĩ, hay là Lam Thánh Âm, đều chỉ là quân cờ. Một khi vô dụng, sẽ bị loại bỏ. Giống như bản thân hắn, cũng đã suýt từng bị loại bỏ. Đây là một trò chơi, cực kì tàn khốc, những kẻ tham gia dùng chính sinh mệnh của mình làm đại giới, người thua, hôi phi yên diệt, biến thành cát bụi, còn kẻ thắng, sẽ là người nắm quyền thiên hạ.