Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 107: Yêu hận không ngừng


Đọc truyện Mặt Nạ Hoàn Mỹ – Chương 107: Yêu hận không ngừng

Nam tử mặc y phục đen chậm rãi bước ra xe ngựa, tầng tầng lớp lớp áo dài phức tạp hoa quý chạm đất, một người hầu chạy nhanh đến đặt một chiếc ghế mềm ở dưới xe ngựa. Nam tử áo đen bước một bước nhẹ nhàng xuống ghế mềm, khóe mắt đều tràn ngập ý cười rạng rỡ.

“Chỉ có mấy ngày không đến thôi, không ngờ nơi này lại thay đổi lớn thế vậy.”

Tiếng cười mềm nhẹ tràn đầy mị ý, đôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt liếc nhìn về phía mọi người.

“Thành chủ đại nhân, nơi này, quả thực mới bị hai vị công tử này phá hủy.” nam tử mặc áo đen cầm kiếm lúc đầu đã sớm chạy đến chờ đợi, lúc này mới tố khổ, ngón tay chỉ về hướng Cổ Nguyệt Lâu cùng An Lưu Quân.

Vị thành chủ đại nhân kia giữ nụ cười mềm mại, chậm dãi đi đến trước mặt An Lưu Quân cùng Cổ Nguyệt Lâu. Đôi mắt xinh đẹp cẩn thận đánh giá hai người một lúc, sau đó mới mở miệng.

“Hai vị công tử, không biết nơi này có điểm nào làm cho hai người cảm thấy khó chịu, đến mức phải phá hủy nó đến tận mức này?”

“Thực có lỗi. Lúc nãy quả thực do hai chúng ta có chút xing đột, nhất thời lỗ mãng mà phá hủy nơi này, thỉnh thành chủ đại nhân rộng lượng tha thứ.” Cổ Nguyệt Lâu khom người, áy náy nói.

An Lưu Quân thấy Cổ Nguyệt Lâu khom người, đôi mắt tím lóe lên một chút, khóe môi tà mị cong lên.

“Ta cùng Cổ huynh lúc nãy quả thực quá tức giận, cho nên mới tạo thành cảnh tượng như thế này, việc này quả thực do hai chúng ta gây nên, ta cùng với Cố huynh nguyện ý bồi thường tất cả tổn thất.” thanh âm trầm thấp mị hoặc tâm hồn người nghe, An Lưu Quân thiện ý cười nhìn thành chủ.

Mọi người thấy An Lưu Quân cùng Cổ Nguyệt Lâu cũng rất nghiêm túc chân thành nhận sai, nên sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, hơn nữa cử chỉ của hai người cũng rất xuất chúng không giống người thường, cho nên ấn tượng của mọi người về hai người lại tăng thêm. Thành chủ thấy Cổ Nguyệt Lâu cùng An Lưu Quân một người hát một người khen hay, chiếm được cảm tình của không ít người xung quanh, đôimắt xinh đẹp càng thêm cong, ý cười tăng thêm.

“Nếu như quả thật là do hai vị không cẩn thận, cũng không phải là cố ý gây ra, vậy thì nếu ta còn cố tình dâu dưa hai vị, quả thật đúng là không biết phải trái.”

Khóe môi cong lên, thành chủ vỗ tay một chút, lập tức có một người đàn ông trung niên toc tai hỗn độn tràn đầy mồ hôi chạy từ bên trong chạy ra, mỗi một bước chạy, mớ thịt béo trên người ông ta lại rung rung mấy cái.

“Thành, thành chủ.” Người đàn ông trung niên kia thở hồng hộc chạy đến bên cạnh thành chủ, mồ hồi trên trán không ngừng tong tong nhỏ xuống đất.


“Phủ Thắng, ngươi làm việc ở nơi này bao lâu rồi?” thành chủ mỉm cười nhìn người đàn ồn kia.

“Năm mươi sáu năm, đại nhân, ta đã làm kế toán cho nơi này năm mươi sáu năm rồi.” Người đàn ông trung niên hơi hoảng sợ lên tiếng.

“Đã hơn năm mươi năm rồi sao? A a, vậy Phủ Thắng ngươi chắc là rất hiểu biết đồ vật ở nơi đây?” thành chủ có vẻ nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy.” Phủ Thắng nghe thấy lời nói của y, kính cẩn trả lời.

“Vậy thì, làm phiền ngươi tính toán thiệt hại hôm nay đi. Để cho hai vị công tử này còn biết để bồi thường.” Thành chủ cười khẽ nhìn về phía Cổ Nguyệt Lâu.

“Vâng.”

Phủ Thắng khoảnh khắc tràn đầy vui vẻ, cung kính cúi người đồng ý. Sau đó y hơi cúi người, nhíu mày tính toán, hai tay vẩy vẩy nhanh, như đang tính toán gì đó. Một lát sau, Phủ Thắng hơi nhếch mày nhìn về phía thành chủ, nâng tay áo lau mồ hôi trên trán. “Đại nhân, tổng cộng là tám trăm sáu mươi hai vạn bốn nghìn không trăm hai mươi năm lượng bạc.”

“Hả…”

Những người xung quanh khi nghe thấy con số trên đều không nhịn được mà kêu lên một tiếng, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu nhìn anh lưu quân cùng Cổ Nguyệt Lâu. Thành chủ cũng nghe được, vẫn cười vui vẻ như trước.

“Hơn tám trăm vạn lượng bạc, nhưng vì hai vị đã rất có lòng mà chủ động bồi thường, nên ta sẽ bỏ qua số tiền lẻ, hai vị chỉ cần bồi thường tám trăm vạn lượng bạc là được rồi.”

Cổ Nguyệt Lâu cùng An Lưu Quân liếc nhìn nhau một cái. Tám trăm vạn lượng, số tiền này quả thực là không nhỏ. Một năm một gia đình người bình thường cũng chỉ tiêu hết tầm năm trăm lượng bạc, một phủ nhỏ cũng tầm mấy nghìn lượng. Gia tộc quyền quý một năm thu vào cũng chỉ đến con số mấy chục vạn lượng bạc, tám trăm vạn lượng bạc có lẽ phải bằng số tiền kiếm được trong mười năm. Vậy mà chỉ hủy một tòa nhà thôi, đã phải bồi thường nhiều tiền như vậy… quả thật là làm khó người khác.

“Thành chủ, ta có thể hỏi kĩ tám trăm vạn lượng này là tính như thế nào không?”


Cổ Nguyệt Lâu mỉm cười nhìn thành chủ.

“Phủ Thắng.”

“Vâng.” Phủ Thắng nhanh chóng cúi người lên tiếng.

“Thưa hai vị công tử, nhã các này đã xây dựng được trăm năm, tất cả những vật liệu xây dựng cùng đồ đạc đều được tính là cổ vật, mấy cái cổ vật này cộng lại cũng đã bằng mấy trăm vạn, để xây dựng được một nơi như thế này tốn khoáng năm mươi vạn lượng bạc, xây dựng trong hai mươi ngày, tiền công là một vạn lượng bạc, hơn nữa trong vòng hai mươi ngày này chúng ta cũng không thể mở cửa buôn bán, mỗi ngày tiền kiếm được tính ít cũng là mấy vạn, sau khi mở lại, vì sự kiện lần này, chắc chắn sẽ làm mất không ít khách quen, số tiền này tính ít cũng phải đến mười vạn, hơn nữa sau chuyện ngày hôm nay, cũng có không ít người bị thương, số tiền cần chi là…”

Mọi người thấy Phủ Thắng há miệng ngậm miệng, tính toán cực kì nhanh, đều cảm thấy có chút chóng mặt. Đợi cho đến khi mọi người đã chẳng thế nhớ nổi Phủ Thắng nói gì nữa, y mới ngừng lại.

“Cho nên, hôm nay các vị phải bồi thường tổng cộng là tám trăm sáu mươi hai vạn bốn nghìn không trăm hai mươi năm lượng bạc.”

Cổ Nguyệt Lâu hơi ngây người nhìn Phủ Thắng, khuôn mặt có cảm giác cứng ngắc.

“Cổ mỗ đã hiểu, vậy ta cùng với An huynh sẽ nhanh chóng chuyển tiền đến.”

Rất hiếm khi được nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của Cổ Nguyệt Lâu cùng An Lưu Quân, Quân Mặc Li nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, tiếng cười thanh linh quả thực vô cùng động lòng.

“Ai?”

Thành chủ nghe được tiếng cười trong vắt kia, hơi kinh ngạc một chút, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ lập tức lạnh lùng.

“Bạn cũ gặp lại, thành chủ không biết có còn nhớ đến người bạn cũ là ta không?”


Không khí hơi dao động một chút, không trung như gợn sóng, hai thân ảnh dần dần hiện rõ ra trước mặt mọi người. Thành chủ nhìn rõ hai người kia, khuôn mặt càng trở nên cứng ngắc.

“Lam Thánh Âm!”

Thành chủ nhìn chằm chằm vào một người trong hai người, lời nói vang lên có chút ngạc nhiên, cũng có hàn ý.

“Nga? Xem ra thành chủ có biết ta. Nhưng mà ta lại không hề biết thành chủ a.” Quân Dạ Hàn lên tiếng, khóe môi nhếch lên.

Khuôn mặt của Quân Dạ Hàn nhanh chóng biến đổi, Quân Mặc Li quay sang liếc nhìn y một cái, khóe miệng cũng khong nhịn được mà cong lên.

“Đương nhiên ta có biết. Lam Thánh Âm, từng là vị Cửu hoàng tử được sủng ái nhất của thánh quân Đồ Lan, cũng từng là đế hậu cao quý nhất của Tác Phỉ Đặc đế quốc, chỉ tiếc là…” thành chủ dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Lam Thánh Âm, ý cười nhè nhẹ.

“Được thành chủ biết đến quả thực là vinh hạnh của Thánh Âm.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn vị thành chủ tươi cười trước mặt, cũng không có chút biến sắc trước lời nói tuy là thương tiếc lại có chút trâm chọc của y.

“A a, Lam công tử, ngươi nói như vậy quá khách khí rồi. Ta chỉ có chút thắc mắc, không biết hai người cố tình ẩn thân ở một bên như vậy là có ý gì?” Thành chủ cười khẽ, dung nhan diễm lệ mang đến cảm giác cực kì mê hoặc, hấp dẫn.

“Bởi vì người ta yêu không thích phiền toái, nhưng lại rất thích ở một bên xem náo nhiệt, nên ta đành phải ẩn thân cho tiện.” Quân Dạ Hàn mỉm cười, vươn tay vòng quanh eo Quân Mặc Li, động tác cực kì tự nhiên.

“Người yêu?” thành chủ nhắc lại từ này, lúc này y mới chú ý đến Quân Dạ Hàn còn đang ôm một người trong ngực, trẻ tuổi, tướng mạo cũng khá thanh tú.

Từ cái nhìn đầu tiên, thành chủ đã cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nhưng vì quá mơ hồ, nên y cũng không hề chú ý đến chút cảm giác kì lạ này nữa.

“Đúng, chúng ta là người yêu.” Quan Mặc Li cũng mỉm cười nhìn thành chủ, tuy rằng nơi đáy mắt không hề có chút ý cười nào.

Hắn có thái độ như vậy cũng rất hợp tình hợp lý, vì dù sao đối phương cũng có thái độ không mấy tốt đẹp đối với người yêu của hắn.

An Lưu Quân từ khi hai người xuất hiện, ánh mắt chưa từng rời khỏi người thiếu niên áo trắng trước mặt. Tuy người thiếu niên này, khuôn mặt cũng không xuất chúng, chỉ hơi có chút thanh tú, nhưng không biết vì sao, y lại bất giác mà nhìn chăm chú vào người này. Nghe đến người thiếu niên kia khẳng định hắn là người yêu của Lam Thánh Âm, chẳng biết vì sao trong lòng An Lưu Quân cảm thấy đau thắt lại, cảm giác khó chịu nhức nhối tràn ngập trái tim, mãi không tiêu tan.


“Vậy sao? Thật không ngờ ngươi lại nhanh chóng tìm được người yêu mới như vậy. Hơn nữa, người này còn là Cửu hoàng tử thực sự của Đồ Lan.” Thành chủ hơi nhếch miệng, ánh mắt mị hoặc bắn về phía thiếu niên còn mang theo chút chán ghét. Mới vừa rồi, không ngờ y lại có thể so sánh tên này với Mạc thiếu gia, đúng là buồn cười…. Mạc thiếu gia, dung nhan tuyệt mỹ, trí tuệ sắc sảo. Trong lòng y, Cửu hoàng tử chỉ có thể là một người duy nhất, mà người yêu chân chính của Cửu hoàng tử cũng chỉ có thể là vị đế quân cao thượng như thần kia, Quân Dạ Hàn.

Cửu hoàng tử chân chính sẽ không kết đôi cùng Lam Thánh Âm, sẽ không quên tất cả mọi chuyện, cũng sẽ không quên tất cả những thù hận mà Lam Thánh Âm mang đến cho hắn, cũng sẽ không bỏ qua tất cả những chuyện ấy để đi cứu Lam Thánh Âm.

Lam Thánh Âm, vì sao ngươi vẫn còn sống? Cho dù ngươi bây giờ phải trả giá, trở thành nô lệ của Cửu hoàng tử của Đồ Lan, nhưng như thế chẳng thể bù lại được nỗi hận thì trong lòng y.

“Cửu hoàng tử? Thành chủ gọi người yêu của ta như vậy là có ý gì?” Quân Dạ Hàn hơi co tay vòng chặt lấy eo Quân Mặc Li, khuôn mặt hơi khẩn trương nhăn lại.

“Ngươi còn cố tình ngụy trang để làm gì a? Hiện giờ có ai là không biết Cửu hoàng tử đến Tác Phỉ Đặc giao quốc thư, mà Lam Thánh Âm a, chính là nô lệ của Cửu hoàng tử.” Thành chủ cười khẽ, đôi mắt tà mị nhìn thiếu niên nép mình trong lòng Quân Dạ Hàn, càng cảm thấy chán ghét hơn nữa.

Cửu hoàng tử sao? Nếu thực sự là Cửu hoàng tử, làm gì có chuyện giống như một tên yếu đuối luôn dựa giẫm vào người khác như vậy? Đúng là một kẻ mặt dày đáng ghét.

Cảm nhận được tầm mắt ác ý chán ghét của thành chủ Tất Nghiễn, Quân Mặc Li quả thật không thể giấu được sự ngạc nhiên. Xem ra lúc này đây, y thực sự ghét hắn cùng với Lam Thánh Âm. Nhưng nguyên nhân là gì a?

“Li…”

Một thanh âm hơi run rẩy lại mang theo kinh hỉ truyền đến, đôi mắt tím của An Lưu Quân tràn ngập chờ mong, ôn nhu nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li.

Mà cùng lúc, Quân Mặc Li cũng cảm nhận được cánh tay đang vòng quanh eo mình lại mạnh thêm, quả thật muốn bật cười.

“Là ngươi, đúng không, Li…”

An Lưu Quân chậm rãi tiến về hướng Quân Mặc Li, ý cười tăng thêm.

Thành chủ mạnh run lên một cái, kinh ngạc nhìn An Lưu Quân, lại nhìn Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li lúc này, lạnh nhạt không chút phản ứng, ánh mắt trong suốt, đến mức không thể xuất hiện nổi chút hình ảnh phản chiếu nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.