Bạn đang đọc Mặt Nạ Của Hoàng Tử – Chương 6: Hợp đồng. Đã kí
Cũng cảm thấy có phần lâng lâng khó tả khi suốt quãng đường từ WC đi ra có đến gần chục con mắt nhìn tôi chằm chằm khó hiểu. Ầy. Thật ra thì tôi cũng không khó chịu cho lắm, và cũng như để chứng minh mình là học sinh mới rất thân thiện và dễ gần, tôi cứ thế cười như mới đắc cử tổng thống, từ WC đến tận lúc vào lớp lận.
—
Giờ Ngữ Văn cũng đã bắt đầu được 15 phút, ấy vậy mà cậu bạn Kiệt Luân từ lúc vào lớp đến giờ, mặt cứ đăm chiêu như đang tập trung vào cái gì đó có tầm vĩ mô lắm. Thôi cũng kệ, tôi đảo mắt mấy vòng rồi dừng lại bàn Quang Anh. Trời! Mặt cậu ấy còn khó coi hơn. Lông mày nhíu lại, mắt vẫn không dời quyển sách giáo khoa. Nói thêm là hôm nay lớp tôi học bài “ Thương vợ” của Trần Tế Xương.
Nhưng cũng không đúng cho lắm. Kiệt Luân thì có cậu Béo kia, học nhập tâm thì cũng không có gì là lạ. Nhưng còn Quang Anh? Đã có ai tỏ tình với cậu ấy hay sao?
TỎ TÌNH?
Trời ạ. Sao tôi không nghĩ ra cái vấn đề này cơ chứ. Lá thư. Đúng, lá thư. Có lẽ nào Quang Anh đã đọc ngay lá thư của tôi khi vào lớp và đăm chiêu suy nghĩ? Tôi cười hỉ hả trong bụng. Rồi như chợt nhớ ra, tôi lập cập mở máy tính ra bấm.
15,5 + 11,3 + 5,4 = 32,2.
15,5 là số thời gian lần đầu tiên tôi gặp Quang Anh. Hôm qua, lúc đi tìm WC. 15,5 phút. 11,3 phút là lúc tôi ra về, gặp cậu ấy ở cổng trường.
5,4 phút là lúc nãy. Khi tôi đưa thư cho cậu ấy.
Tổng cộng, gặp cậu ấy 32,2 phút. Vậy mà tôi đã dám thổ lộ tình cảm với cậu ấy và bây giờ, cậu ấy đang suy nghĩ khá là nghiêm túc về vấn đề này. Tôi phục tôi quá!
Cộc cộc cộc.
Chắc mẩm lại là tiếng gõ bàn của Kiệt Luân, tôi nhíu mày, ai oán kêu.
– Lặng yên cho tớ tính toán.
– Linh Đan. Em đang tính gì trong giờ Ngữ Văn vậy?
Chân như có công tắc tự động, tôi bật dậy. Cạnh tôi là gương mặt không hề có chút sắc thái biểu cảm nào của cô giáo dạy Văn. Phía trên, vài ba người bạn tò mò cũng quay xuống nhìn. Sống lưng lạnh toát, nhưng vẫn cố giữ lấy khí thế, tôi cười hì hì.
– Dạ. Em tính toán mấy dữ liệu.
– Em tính gì? – Cô giáo hỏi.
– Tính tuổi thọ của tác giả cô ạ. – Tôi đáp.
Kế bên, cậu bạn Kiệt Luân hắng giọng một cái. Hình như bỗng dưng tai tôi ù ù, nên bất giác nghe thấy có tiếng cười khúc khích trong lớp. Tôi len lén mắt lên nhìn cô, rồi giải thích thêm.
– Ngày trước, học ở trường cũ. Em vẫn hay có thói quen này cô ạ.
– Vậy tính toán xong thì tập trung vào bài nhé Linh Đan. Lớp mình đã học qua phần tác giả và đang tìm hiểu sang phần tác phẩm.
Khi cô quay lại với bài giảng của mình. Cậu bạn Kiệt Luân ghé sang chỗ tôi, thì thào.
– Ngày xưa. Lúc ở trường cũ. Tớ cũng hay mang máy tình ra để….Chia động từ trong giờ Tiếng Anh đấy.
Tôi tím mặt. “ Hứ” một cái rõ to.
+++
Ra chơi.
Gập quyển sách giáo khoa lại, tôi chống cằm theo dõi nhất cử nhất động của Quang Anh. Ầy, tôi biết là mọi chuyện đến như vậy là quá vội. Nhưng đằng nào thì kết thúc trong truyện bao giờ Hoàng tử chẳng về với nhân vật chính. Mà vấn đề là nhân vật chính trong lá thư tôi gửi Quang Anh là tôi. Sớm muộn gì thì cũng về với nhau, chi bằng sớm kết thúc có hậu ngay từ tập 1 cho rồi.
Tôi mơ màng nhớ lại lá thư của mình. Nói thật là tôi cũng không nhớ tối qua mình viết cái gì. Thế tóm lại là tối qua tôi viết cái gì, để mà sau khi đọc xong lá thư ấy, Quang Anh cảm xúc lại lẫn lộn như vậy.
Ngay cả khi ra chơi, cậu ấy vẫn khá là nghiêm túc với một tờ giấy trước mặt bàn. Tôi đoán phỏng chắc đó là lá của tôi. Nhưng rồi cũng để cho yên tâm hơn, tôi nhấp nhổm đứng ngồi không yên ghé mắt sang nhìn trộm xem tờ giấy đó là cái gì.
– Ê.
Tiếng Kiệt Luân khiến tôi suýt té.
– Gì mà như hét vào tai tớ thế? – Tôi càu nhàu.
Cậu bạn Kiệt Luân bên cạnh hít một hơi thật sâu, không nói không rằng. giơ ngón tay trỏ chỉ xuống dưới đất. Tôi thuận đà phóng tầm mắt xuống theo.
Ngượng ngùng. Ngập ngừng. Ngắm kĩ chân phải của mình đang dẫm lên chân trái của cậu ta, tôi cười “cứng ngắc”.
– Hi.
Rồi, không để cậu ta than vãn thêm, tôi hớn hở.
– Hey. Cậu đọc thư của tớ rồi chứ?
Kiệt Luân lật một trang sách. Mặc nhiên trả lời.
– Ừm.
– Nhanh vậy. – Tôi thích chí.
– Ừm.
Tôi cười hì hì, vặn vẹo tay.
– Đó là những gì tớ muốn nói.
Kiệt Luân ngừng đọc sách, liếc mắt sang nhìn tôi. Một hồi sau, cậu ta mới trầm ngâm.
– Là thật?
Tôi gật như gà mổ thóc. Thề sống thề chết.
– Tớ mà nói điêu. Tớ là cái niêu.
Có vẻ như những cái răng đang gây khó khăn cho nụ cười của Kiệt Luân. Cậu ta khẽ cười, rồi ngay sau đó, thản nhiên đọc sách. Vứt lại cho tôi hai chữ.
– Tạm tin.
***
Tiết cuối đã bắt đầu được 20 phút mà chỗ của Quang Anh vẫn trống trơn. Bão nổi cồn cào trong lòng, tôi cũng thấy có chút ăn năn vì lá thư của mình. Nào đâu tôi có ngờ cơ sự lại như thế này, nào đâu có biết Quang Anh vì lá thư của tôi mà lại suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng rõ ràng tiết 3 và 4 tôi vẫn thấy cậu ấy, thoắt cái, đã chẳng thấy đâu. Thiệt tình.
Tiết sinh hoạt khá là ồn ào sôi nổi vì mọi người trong lớp đang đăng kí sinh hoạt câu lạc bộ ngoại khoá. Nhỏ Hạnh Nhi từ bàn bên kia bỗng nhảy phóc sang bàn tôi, thỏ thẻ.
– Linh Đan, Linh Đan. Nghe kể cậu chơi ghi-ta cừ lắm.
Tôi giật thót, nhưng cũng có chút tự hào. Cười híp mí.
– Ầy. Cũng bình thường. Mà sao Nhi biết?
Cô bạn cười bí ẩn, móc tay chỉ sang cậu bạn Tùng béo bàn trên.
– Tùng có khoe với tớ.
Nghe nhắc đến tên mình, Tùng quay xuống bàn tôi, giơ tay con thỏ, rồi quay sang Hạnh Nhi, khoe khoang.
– Tớ nói không sai đâu. Linh Đan chơi ghita đỉnh dã man luôn ý.
Và chủ đề tôi chơi ghita đỉnh cũng kết thúc khi Hạnh Nhi và Tùng quay sang nhìn nhau, ngượng ngùng.
Tôi cười gượng.
– Hai người mới quen mà thân nhau dữ.
Trộm nghĩ.
+1 Cho tình cảm của Tùng béo và Hạnh Nhi.
+1 Cho tình cảm của Tùng béo và Kiệt Luân.
Rồi, lén mắt sang nhìn Kiệt Luân, có lẽ nào sau cái vẻ trầm tĩnh đang đọc sách kia, là một cơn ghen ngầm không? Rõ ràng là Tùng với Kiệt Luân hôm qua tình cảm còn mặn nồng son sắt, còn dạy nhau chơi ghita nữa cơ mà?
Chốt lại thì chỉ có một ý thế này: Tùng Béo đúng là một sát thủ lợi hại!
– Chắc cậu sẽ tham gia lớp ghita chứ? – Hạnh Nhi chống tay lên cằm, hỏi tôi.
– Để tớ suy nghĩ đã. – Tôi ậm ừ.
– Gì chứ! Tham gia đi mà. À. ở đây có 3 người rồi đây này. Tớ. Tùng với Kiệt Luân. – Hạnh Nhi nài nỉ – Thôi. Về đội của bọn tớ đi.
Tôi xoay xoay cây bút trong tay, kì thực thì tôi muốn xem Quang Anh sinh hoạt ở câu lạc bộ nào, rồi sau đó mới đăng kí theo sau. Hận một nỗi là giờ cậu ấy không có trong lớp, nhỡ đăng kí câu lạc bộ ghita mà Quang Anh không tham gia thì sao? Vậy thì lỗ vốn quá.
Đang trong lúc tư tưởng phân tán, ý nghĩ bay loạn xạ, thì…
– Hạnh Nhi. Cho một suất câu lạc bộ ghita nhé.
Quang Anh? Quang Anh vào lớp từ bao giờ thế? Câu lạc bộ ghita ư?
Tôi kéo tay áo Hạnh Nhi, thều thào.
– Tớ cũng thế.
– Sao giờ Linh Đan. Mỗi lớp chỉ có 4 người tham gia câu lạc bộ này được thôi.
Hạnh Nhi vừa dứt lời, ruột, gan, lòng, phèo của tôi như lộn hết cả lên. Hai bàn tay chỉ chực quặp lại đưa lên phía trước mà gào lên 4 chữ chấn động “ KHÔNG PHẢI THẾ CHỨ”. May mà khả năng chịu đựng của tôi đã được rèn giũa từ bé, tôi bấm bụng, giọng van lơn.
– Không còn cách nào để tớ tham gia nữa hả Hạnh Nhi? Tớ là tớ mê ghita lắm lắm ý.
Kiệt Luân nãy giờ chú tâm đọc sách, khi nghe thấy câu vừa rồi của tôi, cậu ta khẽ rùng mình, giọng trầm như mưa đá.
– Nếu muốn như thế thì hai người có thể xuống gặp cô phụ trách.
– Đúng rồi. Hay Hạnh Nhi dẫn Linh Đan xuống hỏi cô Thư phụ trách đi. – Cậu bạn Tùng béo reo lên.
– Ừ ha. Vậy mà tớ không nghĩ ra. Tùng thông minh thật đấy. – Hạnh Nhi hể hả.
Mặt mũi đen thui, tôi móc ngón tay trỏ chỉ sang Kiệt Luân, thều thào.
– Tớ tưởng ý tưởng đó là của cậu ấy.
—
Phòng cô phụ trách ở dãy nhà đối diện với phòng học của chúng tôi, cách một dãy nhà, nên tôi và Hạnh Nhi xin phép thầy giáo chủ nhiệm ra trước giờ sinh hoạt 10 phút.
Nhỏ Hạnh Nhi có dáng người gầy gầy, tung tăng phía trước. Tôi lật đật đi theo sau. Độ vài bước, cô bạn quay lại, đi lùi, hỏi.
– Linh Đan, cậu học đàn ghita từ bao giờ vậy?
Tôi chắp tay sau lưng, đáp.
– Từ hồi bé xíu.
– Học đàn ghita có khó không Linh Đan?
– Cũng không khó lắm. Nếu Hạnh Nhi thích, tớ sẽ dạy cho. – Tôi gợi ý.
Cô bạn ngừng đi lùi, mỉm cười bí ẩn.
– Tùng dạy cho tớ rồi.
Cũng không biết lí do vì sao, khi nghe đến cái tên “ Tùng” và “ Ghita” trong đầu tôi lại chập chờn hình ảnh “ Mắt dõi mắt, tay theo tay” trong buổi tập ghita của Tùng và Kiệt Luân. Đúng, hôm qua, mới hôm qua xong. Bất giác, rùng mình. Trong lòng cũng chợt lăn tăn xuất hiện cảm giác tội lỗi khi giấu diếm, che đậy một sự thật nào-ai-ngờ như vậy. Đắn đo một chút, tôi mở lời.
– Hạnh Nhi.
– Ừm.
Nhìn dáng vẻ yêu đời của cô bạn, tôi nghẹn ngào.
– Tùng, cậu bạn hơi béo ý… Cậu ấy với Kiệt Luân…
– Là bạn rất thân của nhau đấy. – Hạnh Nhi ríu rít.
Ầy, thật khó để mở lời để cho cô bạn này biết khi cứ định nói một câu về cậu bạn Tùng béo kia, là cô bạn phản bác ngay như thế này.
– Mà sắp tới lớp mình sắp có thêm một bạn mới nữa đấy Linh Đan ạ.
Uầy, giờ bạn mới còn quan trọng nữa đâu. Thiệt tình Hạnh Nhi vẫn không biết cậu Béo và Kiệt Luân có tình cảm với nhau sao?
– Là một bạn Nữ Linh Đan ạ.
Nếu là nữ thì tôi đâu có quan tâm lắm. Nhưng việc bạn Tùng Béo và Kiệt Luân có tình cảm với nhau, tôi nên nói với Hạnh Nhi thì đúng hơn. Rồi, phải làm thêm một việc tốt nữa chứ!
– Mà hình như là bạn gái ở nước ngoài theo Quang Anh về trường mình. Tin này Hot nhất trường trong tuần này đấy. Linh Đan. Sao cậu im lặng hoài vậy?
Không gì có thể ngăn tôi làm việc này, tôi phải nói cho Hạnh Nhi biết mối quan hệ của Kiệt Luân và Tùng béo. Tôi phải làm việc tốt!
– Hạnh Nhi. Tùng béo và Kiệt Luân…..Hả???
Tôi suýt bị cái âm từ “ hả” làm cho trễ cằm. Khoan hẵng làm việc tốt.
– Nữ? Học sinh mới? Bạn gái Quang Anh? Về lớp?
Hạnh Nhi đẩy gọng kính cận, ngó nghiêng nhìn tôi.
– Nãy giờ cậu suy nghĩ gì vậy? ừm. bạn gái Quang Anh ở nước ngoài đấy. Lần trước tớ có nói là Quang Anh du học, à không, bị đuổi học ở trường nước ngoài đúng không. Giờ bạn gái cậu ta định chuyển vào lớp ta đây này.
Hạnh Nhi huyên thuyên một hồi, chân tôi như có bê tông. Từng bước đi nặng trịch, cuối cùng thì bê tông cũng đông lại, nặng nề, tôi không nhấc nổi. Điều duy nhất tôi muốn biết.
– Cô bạn ấy… có thích con trai không?
Hạnh Nhi trợn trừng mắt nhìn tôi, la ó.
– Bạn gái Quang Anh mà. À, không đúng. Là cái đuôi của Quang Anh thì đúng hơn. Khổ, trong giờ học nhận được thư chuyển lớp của cô bạn kia. Quang Anh cứ thần người ra.
“ Bộp”
Cằm tôi rơi. Quả thật nếu có giải thưởng cho người xuất sắc ăn nhiều “ dưa bở” nhất chắc có lẽ tôi giành vị trí quán quân mất. Cứ ngỡ là trong giờ học vẻ mặt đăm chiêu của Quang Anh là do tác dụng phụ từ lá thư tỏ tình của tôi. Ai dè, đó lại là tờ giấy thông báo chuyển trường của cô bạn kia.
Ngẫm lại sự việc thì cũng có 2 từ an ủi. “ Cái đuôi.”
– Ừm. Cái đuôi. Vì nghe đâu cô bạn kia đơn phương thích Quang Anh thôi.
Yeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!
Nghe lời giải thích của Hạnh Nhi, trong đầu tôi, một bầy thiên thần hú ầm ĩ. Phải thế chứ. Chốt một câu là : tôi-đã-có-đối-thủ-rồi!
Bỗng dưng trong đầu lại vang lên giai điệu bài hát : “ I am the best” của 2Ne1.
“ Là cà trê cha lá cà
Là cà trê cha lá cà
Trê trê trê cha lá cà.
Bram ta ta ta ta ta ta ta ta Best
Bram ta ta ta ta ta ta ta ta Best
Oh my God…”
—
Sau một hồi năn nỉ, trình bày nguyên nhân của việc muốn chơi ghita, hậu quả của việc không được tham gia câu lạc bộ ghita, rồi lân la kể thêm vài tấm bằng khen chơi ghita. Cô phụ trách cũng gật đầu phá lệ. Tôi mừng rơi nước mắt!
Vừa bước ra khỏi văn phòng, thì tiếng trống báo tan học cũng vang lên, tôi cám ơn Hạnh Nhi rối rít, rồi ba chân bốn cẳng phi thẳng lên lớp học. Không còn chần chừ gì nữa, đây là cơ hội của tôi trước khi cô bạn bên nước ngoài của Quang Anh chuyển về đây, tôi phải ghi điểm thật nhanh với cậu ấy mới được. Dù gì thì Quang Anh cũng đâu có cảm tình với cô bạn kia, chỉ là cô gái ấy yêu đơn phương Quang Anh. Suy nghĩ như vậy, công nhận là có thêm động lực. Bởi ít ra, tôi cũng không là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của họ.
Mà nếu như giả sử Quang Anh cũng có tình cảm với cô bạn kia thật, tôi cũng muốn thử xem cơ hội của mình là bao nhiêu phần trăm!!!
Tặc lưỡi.
Tôi chạy một mạch vào lớp, tóm vội cái cặp, lao ra cổng trường, ôm cây đợi thỏ. Đứng thở dốc mà hận một điều mình đúng là số Khổ? Sao lúc vào lớp tôi không để ý xem có Quang Anh ở trong lớp hay không mà đã cắm đầu phi ra cổng? Sao không hỏi ai đó trong lớp xem Quang Anh về chưa? Sao không tìm ngoài lớp xem thế nào, biết đâu cậu ấy vẫn chưa về?
Phóng ra cổng trường cũng chỉ vì lí do: Gặp Quang Anh. !!!
Thôi thì mọi chuyện cũng đã rồi.
Tôi chỉnh sửa lại quai cặp, cào cào những lọn tóc mái loà xoà, làm bộ mặt nghiêm chỉnh nhất để tiến tới cuộc đàm phán tình yêu.
Cũng đã được 5 phút, tôi bắt đầu thấy sốt ruột.. Hay là Quang Anh đã về? Không. Phía bên khu để xe vẫn còn đông lắm, làm sao Quang Anh có thể lấy xe nhanh như vậy được! Nhưng nhỡ đâu hôm nay Quang Anh không đi xe đạp? Ầy, không phải thế chứ! Hôm qua cậu ấy vẫn còn đi cơ mà. Biết đâu hôm nay cậu ấy nổi hứng muốn đi xe Bus?
Tôi tím mặt. Lắc lắc đầu cho cuộc đối thoại của Thiên Thần và Ác Quỷ tan ra, nhưng kì thực trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Ai bảo tôi luôn hành động không suy nghĩ kĩ thế cơ chứ!!
– Sao đứng giữa lối đi vậy?
– Đợi người. Mà đường rộng thênh thang….. Ớ. Quang Anh?
Mắt tôi suýt rơi. Đang đứng ngắm bàn chân lẩm bẩm một mình, bỗng dưng nghe có tiếng càu nhàu, định càu nhàu lại, ai dè ngẩng đầu lên lại là…Con thỏ mình đang ôm cây đơi.
Quang Anh thiệt tình đúng là một Hot boy đình đám. Y phim. Y như trong truyện. Tóc màu khói, được vuốt keo dựng đứng, trông rất cá tính. Hai hàng lông mày thẳng tắp, cùng màu tóc. Đôi mắt như để hút thần hồn của người đối diện. Đen láy, trong veo, tựa như mặt hồ buổi sớm, nhưng cũng kì bí, khó đoán. Chiếc mũi cao, và môi mỏng. Da trắng nhưng không có vẻ yếu đuối, trái lại, trông rất hấp dẫn và khoẻ khoắn. Khá cao và gu thời trang cực ổn.
Chưa bao giờ não bộ tôi hoạt động tốt như thế này. Trong chớp nhoáng mà phân tích ra đầy đủ yếu tố ngoại hình của người đối diện. Nhưng rồi, tôi cũng lấy lại được khí thế của mình, hùng dũng xông lên phía trước.
– Quang Anh.
Quang Anh một tay dắt xe đạp, một tay đút vào túi quần, có chút hoài nghi.
– Sao vậy?
Tôi nắm tay, hít một hơi thật căng, hùng hồn.
– Bây giờ cậu mới về à? !!!
– Ừ. Có sao không?
Trời! Sao cậu ấy lạnh lùng vậy chứ?!! Sao có thể nhẫn tâm nói một câu như vậy trước câu hỏi quan tâm của tôi như thế? Đúng là kiểu lạnh lùng vô cảm.
Hận một nỗi bây giờ không chạy được vè nhà. Mà rú ầm lên. : “Đã tìm ra. Đã tìm ra một người như trong truyện tranh rồi.” Đúng là mẫu người tôi thích rồi. Cứ lạnh lùng nữa đi nhé.
– Tránh ra một chút cho tớ lấy lối về được không?
– Đưa tớ lá thư ban sáng tớ nhường lối cho. – Tôi buột miệng.
Lời vừa bay ra, miệng bỗng tê cứng. Quang Anh đảo mắt nhìn tôi một lượt, hỏi.
– Đây là những gì cậu muốn nói à?
– Ừ. – Tôi trả lời.
– Tận đáy lòng? – Quang Anh hoài nghi.
– Ừ. – Tôi kiên quyết.
– Ấn tượng về tớ xấu như thế sao?
– Ừ….Hả?
– Đây là lá thư sáng nay. Trả cậu. Tớ về trước.
Quang Anh chìa ra trước mặt tôi một tờ giấy gấp tư, tay như có công tắc tự động, tôi vồ ngay lấy như tìm được báu vật, nhưng cũng không quên nói lời cuối cùng đang ấp ủ trong lòng.
– Tạm biệt.
Một chiếc lá vàng rơi cái vèo. Tôi nhấc từng bước chân nặng nề. Rốt cuộc hôm qua tôi đã viết cái gì gửi Quang Anh vậy?
“ Cậu đang đọc thư của tớ đúng không? Cậu đang đọc đến dòng này? Thôi, đừng đọc nữa nếu như bây giờ tâm trạng cậu không được tốt.
Ầy. Quả nhiên là cậu vẫn cố tình đọc? Vậy thì tớ cũng cố tình nói cho cậu biết rằng: “ Tớ đã biết tình cảm của cậu với một bạn nam trong lớp rồi đấy. hihi” Yên tâm, tớ sẽ không nói cho ai biết đâu. Hôm nay xin lỗi vì đã nghĩ xấu về cậu nhé. Cũng cám ơn nữa.”
Tôi suýt té. Đây là lá thư tôi định gửi cho Kiệt Luân mà. Nhầm thư rồi!!!
Hai dòng nước mắt chảy vào trong. Đen thui!!! Trong lòng, điệp khúc vang lên : “ Sao Quả Tạ luôn soi sáng đường cháu đi. Nào cùng tiến về phía trước!”
Từng nghe “ Thua keo này, ta bày keo khác”. Nghe nữa “ Còn nước còn tát”. Lại nghe
“ Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.” Tôi mím môi, nắm chặt tay, hùng hồn tiến về phía trước. Nhất định buổi mai sẽ giải thích với Quang Anh mọi chuyện mới được.
Đằng sau. Quay!
Cách đó độ vài bước chân, Kiệt Luân đang đứng dựa lưng vào tường đọc sách. Chiếc cặp đeo chéo vắt sang một bên, một chân chống lên tường, hai tay nâng nhẹ cuốn sách, đôi mắt chăm chú. Tư thế rất nho nhã, ung dung.
Một dòng điện chạy xẹt qua người. Nếu là tôi đã đưa nhầm thư cho Quang Anh vậy không lẽ lá thư tỏ tình của tôi đang nằm trong tay Kiệt Luân.??! Hèn chi trong giờ học cậu ta đăm chiêu như thế.
Tôi nhón nhẹ từng bước chân, rón rén định quay đầu lại, không gây tiếng động.
– Linh Đan phải không?
Biết là sớm muộn gì mọi chuyện cũng cần phải giải quyết, tôi quay đầu lại, cười ngu chào hỏi.
– Haha. Kiệt Luân. Cậu vẫn chưa về sao?
– Đợi cậu cùng về.
Não tê tê, chân tay như thừa thãi, tôi lắp bắp hỏi lại.
– Đợi tớ?
– Ừ. Chẳng phải trong lá thư cậu viết cho tớ đã nói rõ tất cả sao?
Bỗng trong đầu tôi nảy lên một bài thơ, đại ý là như này.
Tôi hình dung mình như một con ngố
Ra sức đào một cái hố thật to
Điều cuối cùng trăn trối chỉ là.
“Không cần phải đẩy, để tôi tự nhẩy.”
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, xua xua tay.
– Ấy. Không phải đâu. Nhầm rồi, nhầm rồi.
Kiệt Luân gập quyển sách lại, tiến lại gần tôi.
– Đây, để tớ đọc cho nhé. “ Tớ là Linh Đan. Tớ nói trước là cậu không có sự lựa chọn nào đâu. Vì thế hãy để tớ thích cậu. Nhưng tớ tin là cậu cũng sẽ thích tớ thôi. Thế nhé!” Đấy, đây có phải là những gì cậu viết không?
Tôi nhìn chằm chằm lá thư trên tay Kiệt Luân. Gật như gà mổ thóc. Rồi như sực nhớ ra, lại lắc đầu rối rít.
– Không phải thế. Không phải thế.
Kiệt Luân tiến lại gần tôi hơn, trong đôi mắt nâu của người đối diện, tôi thấy rõ vẻ hốt hoảng của mình. Bỗng, cậu ta rùng mình, chợt cười lớn.
– Hahaha.
Tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy mỗi răng của Kiệt Luân mà thôi.!!!
– Linh Đan, cậu mắc cười quá đấy. Thế ai đã từng hùng hồn tuyên bố rằng : “Tớ mà nói điêu, tớ là cái niêu.” ?
Mặt mũi đen thui, tôi đá một hòn sỏi dưới chân, trả lời xuôi xị.
– Ờ. Nhưng cũng không tìm được cái niêu nào giống tớ đâu!
– Vậy lá thư này là của Quang Anh đúng không?
– Ờ. Ầy….Suỵt suỵt.
Tôi ngó trước, ngó sau như một tên ăn trộm. Giờ ngón trỏ lên mồm ra dấu.
– Khẽ thôi, khẽ thôi. Sao cậu biết?
– Nhìn cậu thì biết. Sao thế? Đến nước này rồi mà cậu còn ngại?
Kiệt Luân cúi người xuống nhìn tôi, tôi nuốt nước bọt cái “ực”, thều thào.
– Cậu không được nói cho ai biết nhé.
– Vì sao? – Cậu ta thắc mắc.
– Vì vì….Vì… Cậu mà nói chuyện của tớ là tớ nói cho tất cả mọi người biết mối quan hệ của cậu với Tùng béo đấy?
Đến cái mức này thì tôi không thể nhịn được nữa. Giọng cao vống đầy thách thức.
Nói trúng tim đen và xem ra cậu ta lại không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy, Kiệt Luân hơi đơ người, rồi cũng cố hỏi một câu.
– Theo cậu bọn tớ có mối quan hệ gì?
– Người yêu. – Tôi gào lên.
Rồi lấy lại khí thế áp đảo, tôi nhìn trừng trừng vào mắt cậu ta. Bốn mắt nhìn nhau, sát khí đằng đằng. Biết ngay là cậu ta sẽ sớm thua cuộc thôi mà.
Kiệt Luân “ừm” một tiếng. Một lúc sau, cậu ta mới trầm ngâm.
– Vậy thôi. Cho chuyện này qua vậy.
– Không. – Tôi cương quyết.
– Vậy…?
– Hãy giúp tớ theo đuổi Quang Anh.
– Hả…?
Với thâm niên từng bị áp đảo, bây giờ tôi hiểu rõ lợi thế của mình lắm. Một khi đã có khí thế như này, phải lân la tiến lên ngay. Đơn thân độc mã không bao giờ có thể chiến thắng ngoại mục được, dù một mình tôi cũng có thừa khả năng cưa cẩm Quang Anh. Nhưng dù sao kéo bè kéo cánh vẫn hơn. Tự thấy phục bản thân mình quá.
– Nếu cậu giúp tớ, tớ sẽ không nói cho ai biết chuyện của cậu với Tùng béo đâu. – Tôi thỏ thẻ.
Kiệt Luân nửa cười, nửa như không. Hỏi nhỏ.
– Chỉ thế thôi à?
– Ờ. À. Tớ sẽ dạy đàn ghita cho cậu nữa. – Tôi khẳng định.
– Có vẻ thú vị đấy.
—
– Cô ơi, cô có C2 không ạ?
– Có. Cháu gọi mấy chai?
– Có lạnh không ạ?
– Có.
– Vậy cô có Trà Xanh không?
– Có Trà Xanh lạnh.
– Vâng. Cho cháu 5 lon Bò Húc!
Kiệt Luân mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi tu lon Bò Húc. Tôi xua xua tay, giục.
– Uống đi Kiệt Luân.
– Bộ cậu định đi húc ai à?
Tôi suýt sặc, cười ngắc ngứ.
– Tớ thích uống Bò Húc.
– Vậy mà gọi đồ uống sành điệu ghê.
Nói thật nếu không nể tình cậu bạn đi cùng ban đầu tôi gọi là Đu Đủ, sau cảm tạ lần đưa về nhà mà gọi là Kiệt Luân, rồi đưa nhầm thư thành cùng hội cùng thuyền, nếu không tôi đã chí choé ngay lại rồi. Tôi lấy tay quệt ngang mồm, mở lời.
– Căn-tin trường đúng là một nơi lí tưởng để kí hợp đồng đấy. Bắt đầu thôi.
Kiệt Luân đảo mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn lon Bò húc, lát sau mới cất được tiếng. “Ừ.”
Tôi cười hì hà, vỗ cái đét vào vai cậu ta, to tiếng.
– Bộ cậu nghĩ tớ uống Bò húc xong húc đổ cậu với cái quán này hay sao mà co rúm người vào ghế thế.
– Mấy đứa có đánh nhau hay say Bò Húc thì ra ngoài sân nhé. Quán toàn đồ dễ vỡ đấy.
Tiếng cô chủ quán vừa dứt. Tôi câm như hến. Hí hoáy viết bản hợp đồng. Đại ý thế này.
“ Hợp đồng thoả thuận trợ giúp.
Tôi. Tống Linh Đan sẽ nhận đảm đương trách nhiệm giúp bạn Dương Kiệt Luân chơi ghita cho đến khi cậu ấy biết chơi và hài hài lòng thì thôi.
Đổi lại, Dương Kiệt Luân sẽ giúp tôi có nhiều điều kiện để theo đuổi Quang Anh.
Chúng tôi xin hứa sẽ làm đúng bản hợp đồng. Nếu một trong hai phá lệ, sẽ phải đồng ý một việc do bên kia đề ra ( không được vi phạm pháp luật).”