Mặt Nạ Của Hoàng Tử

Chương 53. Chạy trốn.


Bạn đang đọc Mặt Nạ Của Hoàng Tử – Chương 53. Chạy trốn.

***
Ju không có ở lớp học.
Chưa yên tâm, tôi kéo Hạnh Nhi lên sân thượng.
– Hạnh Nhi có thấy Ju đâu không? Có liên lạc được với Ju không?
Hạnh Nhi xét thấy phản ứng thái quá của tôi, tròn mắt ngạc nhiên.
– Tớ không thấy. Mà đề tài lần này chúng mình chọn hơi khó đấy. Tớ đã kiếm rất nhiều tài liệu rồi. Cuối tuần chúng ta mới thuyết trình bài tập nhóm. Tớ nghĩ nên bổ sung….Ơ. Linh Đan.
Tôi giật mình, đáp.
– Ừ.
Hạnh Nhi nắm lấy tay tôi, hỏi lại.
– Có chuyện gì vậy Linh Đan?
Tôi nhìn xa xăm về phía chân trời. Ngày đầu tiên có nắng. Nhưng sao thấy tâm trạng u ám như những ngày mưa.
Hạnh Nhi thở dài.
– Thật ra hôm nay cả Tùng và Yul cũng không tới lớp.
Tôi quay lại, thảng thốt.

– Hai người đó cũng không đến lớp sao?
– Ừ. Cậu chỉ nghĩ tới Ju thôi đúng không?
Tôi ngập ngừng.
– Ju ngồi cạnh tớ. Hôm qua…Với lại là…
– Tối qua bác quản gia nhà Yul gọi điện cho tớ. Bác ấy bảo Yul có thể sẽ nghỉ học vài ngày tới, nhờ tớ ghi lịch học và lịch kiểm tra cho bạn ấy. Tớ hỏi mãi mới biết bố Yul đang trong bệnh viện.
Tôi sửng sốt.
– Cậu cũng biết bố Yul trong bệnh viện ư?
Hạnh Nhi gật đầu.
– Tớ đã bảo lúc trước tớ có giúp việc cho nhà Yul khi Yul vẫn còn ở nước ngoài đúng không? Hiệu trưởng là người đã giúp đỡ gia đình tớ, tớ coi hiệu trưởng như người trong gia đình mình vậy. Tớ nghĩ tớ cần đến thăm hiệu trưởng. Định kêu cả Tùng nữa nhưng hôm nay cậu ấy nghỉ học luôn. Cả Ju nữa.
– Thật ra là…
– Linh Đan, cậu cũng khác lắm. Có chuyện gì vậy.
– Tối qua…
***

Tan giờ học tôi và Hạnh Nhi tới bệnh viện thăm hiệu trưởng. Có điều khi tôi nói là sẽ đi cùng Hạnh Nhi, giọng mẹ tôi qua điện thoại gấp gáp hơn.
– Đúng đó con. Con và Hạnh Nhi nên tới đây. Nhanh nhé.
Tôi biết rằng mẹ tôi trước giờ vẫn quý Hạnh Nhi và quan tâm tới người bạn gái thân duy nhất của tôi, nhưng nhiều khi thấy mẹ tôi rất lạ khi tôi kể chuyện về cô bạn. Nhiều lần tôi định hỏi, nhưng lần lữa mãi chẳng lên lời.
Khi tôi và Hạnh Nhi tới bệnh viện thì hiệu trưởng đã tỉnh. Trong căn phòng lúc này chỉ có cô Huệ Chi. Mẹ tôi kéo tay tôi và Hạnh Nhi ra phòng chờ bên cạnh. Nét mặt mẹ hơi tái nhưng trong ánh mắt rạng ngời. Tôi hỏi.
– Mẹ không sao chứ? Có vẻ mẹ hơi mệt. Đêm qua chắc mẹ không ngủ được.
Mẹ tôi cười.
– Mẹ không sao. Đã bao lâu rồi mwois vui vẻ thế này. Linh Đan, lần này cám ơn con. Con gái mẹ thật là một cô gái tốt.
Tự nhiên tôi rùng mình.
Biết là bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi này nọ, nhưng có bao giờ mẹ tôi khen tôi nhiều như thế này đâu? Có khen thì cũng là gián tiếp. Tôi nuốt nước bọt hỏi lại.
– Mẹ. Con lại làm sai chuyện gì à?
Mẹ tôi lừ mắt nhìn, sau hướng mắt sang phía Hạnh Nhi.
– Bố con và các em vẫn khỏe chứ?

– Dạ. Họ đều khỏe ạ. Con muốn hỏi sức khỏe của hiệu trưởng…
– Chú ấy nghỉ ngơi thêm tuần nữa là sẽ khỏe thôi. À. Hai đứa có thấy Ju đâu không?
Tôi và Hạnh Nhi dè chừng nhìn nhau, tôi đáp mông lung.
– Hôm nay bạn ấy không đi học. Cả Yul nữa mẹ ạ. Con thật không hiểu nổi vì sao Ju lại như thế nữa.
– Linh Đan, Hạnh Nhi. Có lẽ mẹ nên cho hai đứa biết chuyện này. Các con đã đủ lớn rồi. Nhưng hai đứa phải thật bình tĩnh khi nghe chuyện.
Cả tôi và Hạnh Nhi im lặng. CHúng tôi ngồi nghe câu chuyện của 16 năm về trước….
***
Câu chuyện tình yêu của hiệu trưởng và cô Huệ Chi lấy đi nước mắt của rất nhiều người. Câu chuyện về một tình yêu đầy xót xa.
Hiệu trưởng gặp cô Huệ Chi trong chuyến thực tế ở Sapa. Hai người yêu nhau và từng có một quãng thời gian bình yên nơi Sapa huyền ảo. Hết kì thực tập, hiệu trưởng quay lại trường Đại học với lời hứa sẽ quay lại khi kết thúc kì thi tốt nghiệp.
Ngày hiệu trưởng quay về thành phố cũng là lúc bố cô Huệ Chi qua đời. Nỗi đau mất người thân còn chưa lành sẹo, tin hiệu trưởng lấy vợ như một tia sét đánh ngang vai cô. Khi ấy, bố mẹ tôi là bạn của hiệu trưởng đã từ trường tới thăm cô Huệ Chi.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản khi gia đình cô Kim Phúc – mẹ của Yul phát hiện ra cô Huệ Chi đang mang thai đứa con của hiệu trưởng. Bố mẹ tôi đã cố gắng chăm sóc cô Huệ Chi trong thời gian cô Huệ Chi sinh con. Bạn cô Huệ Chi là cô Hạnh Vân lúc ấy cũng vừa sinh. Nhưng cô không qua khỏi do ca sinh khó. Cô Hạnh Vân là mẹ của Hạnh Nhi.
Lúc ấy, người giúp việc cho cô Huệ Chi đột ngột gặp tai nạn. Bố mẹ tôi đoán có chuyện chẳng lành nên đã giúp hai mẹ con cô Huệ Chi sang Nhật.
Sau này khi cuộc sống ổn định, mỗi lần bố mẹ tôi đi công tác nước ngoài đều qua thăm cô Huệ Chi. Họ cũng mừng vì cô Huệ Chi đã có cuộc sống mới. Nhưng vài năm trước bố mẹ tôi không thể liên lạc được với cô Huệ Chi. Mọi người rất lo lắng cho cô ấy.
Hiệu trưởng kể từ ngày đó vẫn sống trong sự chờ đợi vô vọng. Bố mẹ tôi từng hứa với cô Huệ Chi là sẽ giấu kín chuyện về đứa con của cô và hiệu trưởng. Cô Huệ Chi muốn con cô ấy có một cuộc sống bình thường không tranh giành địa vị.
Nhưng một cách vô tình, hiệu trưởng lại gặp bố mẹ tôi bên Nhật. Chẳng thể giấu được chuyện, bố mẹ tôi kể lại mọi chuyện cho hiệu trưởng nghe.

Hiệu trưởng vô cùng đau lòng, ông đi công tác và tìm kiếm mẹ con cô Huệ Chi bên Nhật những ngày sau đó nhưng vẫn không có một tia hi vọng nào. Cho đến lần về nước, ngày mà Ju và Yul khai tên giả khi nhập học, hiệu trưởng nhận được tin có người cung cấp thông tin rằng con trai của cô Huệ Chi có qua sân bay ở Nhật. Ngay hôm ấy, hiệu trưởng bay sang Nhật.
Nhưng nào có ai ngờ, người mà bấy lâu nay hiệu trưởng tìm kiếm, đứa con ruột mà ông chưa bao giờ có thể thấy được mặt lại là Ju. Học sinh đã khai tên giả mà hiệu trưởng phạt hôm ấy.
Ju là con trai của cô Huệ Chi và hiệu trưởng.
Cô Huệ Chi nói rằng trong lần du học ở nước ngoài, tình cờ Ju biết được về những chuyện trong quá khứ, Ju đã bay về Việt Nam. Lấy tên giả để nhập học vào chính ngôi trường mà cha đẻ cậu xây dựng lên.
Cô Huệ Chi đã cố gắng giải thích rằng mọi chuyện đã qua, nhưng Ju vẫn muốn ở lại Việt Nam. Đi cùng Ju còn có một người bạn thời ấu thơ, – Tùng.
Mẹ tôi nói; Chuyện của người lớn chỉ là vượt qua được giới hạn của sự Đối mặt. Cô Huệ Chi luôn né tránh hiệu trưởng bởi cô nghĩ hiệu trưởng đã có một cuộc sống riêng. Nhiều năm trước cô không liên lạc với bố mẹ tôi là bởi cô có dự án xây dựng trường học từ thiện bên nước ngoài. Nhiều lần bố mẹ tôi qua Nhật luôn đi cùng hiệu trưởng nên cô đã cố tình né tránh họ. Bây giờ, khi cô Huệ Chi gặp hiệu trưởng, mọi nút thắt đã được gỡ. Cả hai đều có dự án xây dựng trường học từ thiện. Bố mẹ tôi mừng vì điều đó. Nhưng ai cũng lo…
Người lớn không hoàn toàn đúng. Nhưng chắc chắn rằng họ hành động như vậy là muốn tốt cho những người con của mình.
Còn bọn trẻ?
Họ cũng có những lí do riêng. Ju không dễ dàng gì chấp nhận hiệu trưởng là cha của mình. Người mà Ju nghĩ đã bỏ rơi mẹ con cậu ấy. Yul và Ju cũng không dễ dàng gì khi giáp mặt nhau. Mẹ tôi nói có thể Yul đã biết Ju là con ruột của hiệu trưởng. Bọn con đều là bạn của Yul và Ju. HI vọng hai đứa có thể khiến những suy nghĩ của 2 chàng trai đó thay đổi.

Tôi chợt nhận ra Trái đất này thật tròn. Thì ra mỗi người mà ta gặp trong cuộc sống này đều có mối tương quan lẫn nhau. Thì ra chẳng có gì tự nhiên mà thế. Nó ở đấy là để có những mối ràng buộc phía sau. Thì ra chúng tôi là những đứa con của những người lớn lúc trước ràng buộc nhau bởi chữ Tình.
***
Dù đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng cả tôi và Hạnh Nhi vẫn chưa thể nói lên được lời nào khi mẹ tôi kết thúc câu chuyện. Vậy ra việc học tập ở trường Ping Yi của Ju là bước đầu tiên khi Ju trở về Việt Nam. Hôm ở bệnh viện thăm Yul, tình cờ thấy hiệu trưởng và Ju bỏ chạy, vậy ra những lần Ju tránh không gặp mặt bố mẹ tôi và hiệu trưởng là cũng bởi Ju biết rất rõ mối quan hệ cuả mẹ mình với họ? Ra là vậy.
Bố mẹ tôi chỉ nhìn thấy Ju khi chào đời và họ không thể nhớ được cậu ấy sau 16 năm sẽ như thế nào. Còn hiệu trưởng, ông cũng chỉ biết tin mình có một người con chưa bao lâu. Ju sẽ ẩn danh thân phận của mình đến bao giờ? Có phải là chưa phải lúc không? Có phải là vì chính tôi hôm qua đã vô tình đi sâu vào bí mật mà Ju đang giữ chặt nên cậu ấy mới giận tôi như thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.