Bạn đang đọc Mặt Nạ Của Hoàng Tử – Chương 48. Cha và con.
***
Mẹ tôi đẩy cửa vào và đưa cho tôi một quyển truyện tranh. Tôi mừng suýt rơi nước mắt, nghẹn ngào nói.
– Đã từ rất lâu rồi trong con định nghĩ hai tiếng “truyện tranh” không thể chia sẻ cùng ai nữa.
Mẹ tôi phì cười, vừa pha sữa cho tôi vừa hỏi.
– Cón thấy trong người thế nào? Các bạn đi học một mình con chắc sẽ buồn.
Tôi được thể càng mếu máo.
– Con khỏe từ mấy hôm trước rồi đó. Con đi được rồi mà. Học kì mới cũng bắt đầu rồi, gần tuần con chỉ trong căn phòng này, chán quá rồi.
– Con cố gắng đợi đến chiều bác sĩ tháo băng. Lúc ấy có thể tự do đi lại. Giờ việc gì cũng phải cẩn thận.
– Con biết rồi mà. À. Yul thì sao hả mẹ?
Mẹ tôi đưa cốc sữa nóng cho tôi, vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói.
– Sức khỏe bạn ấy tiến triển rất tốt. Bố bạn ấy cũng mới vào thăm hôm qua. Con biết rồi chứ?
– Vâng. Con biết. Nhưng có phải là hai người họ không nói chuyện gì không ạ?
– Ừ. Bố Yul và Yul …Mà sao con biết chuyện này vậy?
Tôi cười hì hì.
– Hạnh Nhi nói cho con biết.
– Mấy đứa nhỏ này. Mà Hạnh Nhi avaxn học tập tốt chứ con.
– Vâng. Bạn ấy học tốt mà, Từ hôm Hạnh Nhi ở nhà mình về, hôm nào mẹ cũng hỏi bạn ấy học tập có tốt không. Mẹ quý bạn ấy nhiều vậy hả?
Mẹ tôi xoa đầu tôi, nói nhỏ.
– Ừ.
Tôi cười toe.
– Con cũng thích bạn ấy.
– Hai mẹ con đang nói chuyện gì mà vui vậy?
Thấy bố từ cửa bước vào, tôi phấn khích khoe khoang.
– Về chuyện của Hạnh Nhi đấy bố. mà bố xem, chiều nay con tháo băng chân rồi. Lại chạy nhảy được rồi.
Bố tôi cười xòa.
– Lại chạy nhảy cơ à? Nhưng mà chuyện cốc nước cam của Yul bố biết đấy nhé?
Mẹ tôi hỏi lại.
– Cốc nước cam. Là sao anh?
Tôi kếu ré lên đánh trống lảng.
– Ây da. Có gì đâu mẹ. CHỉ là việc con rót nước cam cho Yul thôi mà. Uầy, cốc sữa này mẹ pha ngon ghê. Con uống nhé.
Chưa yên tâm tôi còn quay sang nháy mắt với bố vài cái. Trời đất, để mẹ tôi biết chuyện tôi lừa Yul cốc nước cam trong tình trạng bệnh tình của cậu ấy như thế chắc tôi lại phải ngồi tự kiểm điểm bản thân trong 5 ngày mất.
Cũng may là bố tôi hiểu ý tôi. Bố chỉ hỏi.
– Chiều nay sau khi tháo băng chân xong. Con có lịch tới lớp chưa Đan?
– Con chưa, Sao vậy bố?
– Ừ. Chiều nay bác hiệu trưởng bận công tác. Mẹ Yul thì vẫn không thể về sớm được. Bố mẹ thì bận lịch ở toàn soạn. Các bạn con….
– Bố yên tâm. Tháo băng chân xong con sẽ ở lại chăm sóc Yul.
– Ừ. Rất tốt.
Mẹ tôi nghe cuộc nói chuyện của bố con tôi, vội vàng hỏi lại.
– Kìa anh. Linh Đan vừa tháo băng chân sức khỏe còn yếu. Nên cho con về nhà. Còn em sẽ xin phép về sớm thăm Yul.
– Đan Đan nhà mình làm được mà. Em cứ yên tâm.
– Nhưng con nó còn…
– Không sao mẹ ơi. Con khỏe mà.
Mẹ tôi nghe thấy lời nói chắc nịch của tôi, sau cũng không nói gì thêm. Tôi thì thấy hơi lạ. Hình như đế chế gia đình vừa mới lập lại thì phải. Mọi người mẹ tôi vẫn là người đưa ra quyết định và bố tôi là người phản đối theo hướng có lợi cho tôi cơ mà. Sao lần này mọi chuyện lại đảo lộn vậy nhỉ? Nghĩ cũng lạ, nên tôi nhanh nhảu hỏi.
– Mẹ. Sao hôm nay mẹ lại….
Lời còn chưa hết, mẹ tôi đã phán một câu xanh rờn.
– Con nên ở lại chăm sóc Yul. Và nhớ chăm sóc bản thân nữa. Lớn rồi.
Nghe câu này của mẹ tôi mừng rớt nước mắt. Vỗ ngực thở phảo. Đấy. Thế mới đúng là gia đình tôi chứ.
***
Thật ra việc tháo băng chân cũng rất đơn giản. Chỉ là tôi ngồi yên cho bác sĩ tháo. Cũng chỉ mất có 30 phút.
Tôi đã đi lại được cách đó vài ngày. Do bố mẹ tôi cẩn thận nên đã “xin” cho tôi nghỉ thêm 1 thời gian để vết thương thực sự lành. Thời gian này là đầu học kì hai nê bạn bè cũng tất bật với lịch học. Họ chỉ đến khi tan trường.
Sức khỏe của Yul cũng dần ổn định. Bác sĩ nói cậu ấy cần nghỉ ngời và giữu tinh thần thoải mái thì cũng sẽ sớm được xuất viện giống tôi thôi.
Tôi chăm chú vào quyển truyện tranh sáng nay mẹ tôi mang tới. Trong phòng bệnh của Yul có một chiếc tivi, nhưng vì cậu ấy đang ngủ nên tôi chẳng thể coi tivi được. Vậy là đành ngồi trên ghế đọc truyện tranh. Đọc đi đọc lại đến lần thứ năm rồi.
Đương lúc định đọc lại lần thứ sáu thì một thanh âm trầm bổng vang lên.
– Đọc đi đọc lại một quyển truyện. Không chán á?
Tôi lắc đầu trong vô thức. Khi kịp nhận ra người phía trước đã ngồi dậy tự bao giờ, tôi ngạc nhiên hỏi.
– Ủa. Yul dậy từ bao giờ vậy?
– Từ lúc cậu đọc đến lần thứ ba.
– Ủa. Sao biết tớ đã đọc đến lần thứ ba.
– Nhìn là biết.
– Ủa…
– Bỏ cái từ “Ủa” của cậu đi. Lấy ở đâu ra vậy?
– Trong truyện này nè. Ủa, sao cậu biết có từ “Ủa”. Ủa. Hay nhỉ.
Người phái trước giọng trầm hẳn xuống.
– Cậu thử “Ủa” lần nữa coi.
Tôi cười hí hí. Đặt quyển truyện sang một bên, rời ghế sopha, tiến lại gần chỗ Yul và pha cho cậu ấy một cốc nước cam.
Yul hất hàm hỏi.
– Không định ngậm một ngụm nước cam như lần trước à?
Tôi nhe răng đáp.
– Ầy. Thù dai vậy. Đùa chút thôi mà.
– Dạo này cậu có vẻ thích đùa nhỉ?
– Trong truyện những nhân vật thông minh hay đùa như thế đấy.
Giọng bên cạnh đầy khinh bỉ.
– Tức là ….cậu nghĩ cậu thông minh?
Tôi nghiêng mặt 1 góc 45 độ. Hùng dũng đáp.
– Tất nhiên.
Có một tiếng cười. Yul chậm rãi nói giọng đầy ẩn ý.
– Những người ngốc thường thì bao giờ cũng nghĩ họ thông minh.
Tôi suýt sặc nước miếng. Sao cái con người này cứ có cơ hội nói là bắt đầu nghĩ cách chèn ép tôi vậy. Nhưng mà không sao, nể tình cậu đã vì tôi mà bị thương như vầy, nên là tôi phải nhẫn nhịn. Trong mắt lúc này lúc nào cũng phải lấp lánh hai chữ “NHẪN” mới được.
Tôi hắng giọng một cái rõ to ra điều đã nghe thấy Yul nói những cố tình bỏ qua không chấp, nặn ra một nụ cười tôi đưa cốc nước cam cho Yul.
– Uống đi cậu.
Yul hờ hững nhìn cốc nước cam trên tay tôi, sau cũng miễn cưỡng cầm lấy.
– Chân cậu thế nào rồi. – Yul hỏi.
Tôi đá đưa chân của mình trên không trung, lượn vài vòng xung quanh phòng, thẳng thắn đáp.
– Cậu nhìn xem. Rất tốt rồi.
“phụt”, có một tiếng cười rất khẽ và hình như người phía trước bị sặc nước. Sau một hồi ho sặc sụa mới nhíu mày, do dự nói.
– Không phải động tác này rất quen sao?
Tôi nghi ngờ hỏi lại.
– Quen là thế nào?
Yul đặt cốc nước cam sang bàn bên cạnh, đôi mắt đen liếc qua tôi, nhả ra từng tiếng một.
– Cái lúc mới nhập học. Lúc cậu va vào tôi, có lẽ là sau sân trường. Chẳng phải cậu cũng đi cà nhắc như này sao.
Mặt tôi đen thui. Một chũ NHẪN trogn mắt đã lặn mất. Tôi cố kìm nén, hít vào thở ra, hít vào thở ra. Tôi cười phớ lớ.
– Ầy. Cậu có trí nhớ rất tốt đấy.
Người phía trước gật gù đồng tinh, sau lại nhếch môi nói tiếp.
– Tôi còn nhớ nhiều thứ lắm.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực, thều thào hỏi lại.
– Cậu còn nhớ gì nữa?
– Bức thư. Đúng. Bức thư đầy ác ý cậu gửi cho tôi.
Mặt tôi từ đen xám chuyển sang đen kít. Chữ NHẪN còn lại lặn mất. Đúng là cậu ta đang cố tình làm tôi phát điên đây mà. Tôi mím chặt môi nói.
– Cậu kể lại những chuyện này là ý gì đấy?
Yul nhún vai, bình thản lấy quyên truyện tranh tôi để trên mặt bàn, buông lời.
– Để chứng minh.
– Chứng mình điều gì.
– Là cậu không phải nhân vật thông minh.
Nhìn dáng vẻ ăn nhập trong tư thế đọc truyện của người đối diện, giọng nói lúc này của cậu ta chẳng có ý gì là giễu cợt mà khá nghiêm túc, chính điều này lại càng xúc phạm tôi. Cậu ta đa sỉ nhục trí thông minh của tôi.
Uất quá. Chẳng nói lên lời nào.
– Nhưng mà không sao. Dù cậu cso không thông minh, thì kiểu người như cậu…tạm được.
Tôi cười khan hai tiếng hỏi lại.
– Kiểu người như tớ? Là…
– Đã ngốc lại còn cứ thích thể hiện mình là thông minh.
Bà nó! Vòng vèo một hồi kết cái cuối cùng là tôi NGỐC. Ông cha ta dạy chẳng sai ” Non sông khó đổi, bản tính khó dời.” Đúng là đã là bản chất của con người thì khó mà có thẻ sửa đổi. Sao lại có thể nhẫn tâm sỉ nhục trí thông minh của người khác như thế chứ.
– Chuyện của Ruby.
Nghĩ cứ bực nên khi Yul hỏi tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên. Chỉ gật gù ra điều đang nghe.
– Thật ra Ruby có bệnh.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Định mở miệng hỏi vài câu thì….
“Cạch” – Tiếng cánh cửa phòng mở.
Xoay người lại tôi ngỡ ngàng nhận ra hiệu trưởng. Vội vàng cúi đầu chào.
– Em chào thầy ạ.
Hiệu trưởng cười, xoa đầu tôi nói.
– Ở ngoài thì không cần gọi ta vậy đâu con.
Tôi cười toe.
– Vâng. Lần sau con sẽ gọi hiệu trưởng là hiệu trưởng nghen. Giờ con ra ngoài nhé.
Hiệu trưởng còn chưa cất lời, Yul đã lên tiếng gọi tôi lại.
– Không cần ra ngoài đâu. Dù sao thì cũng không có chuyện gì để nói.
Tôi ngập ngừng.
– Sao lại vậy….
– Đan à. Con cứ ở lại đây đi. Chúng ta cũng đều là người một nhà mà.
Trong đôi mắt của hiệu trưởng, tôi thấy rõ nỗi buồn vô hạn. Tôi không biết giữa hiệu trưởng và Yul có chuyện gì, nhưng rõ ràng Yul luôn tìm mọi cách tránh né cha mình. Cũng giống như ngày lễ hội hoa anh đào, Yul dẫn tôi đi qua hiệu trưởng, lanh lùng mở một lời chào. Xong lại lạnh lùng bước đi. Có một khoảng cách, rất xa giữa họ. Và ngay cả cách họ nói chuyện lúc này cũng vậy.
Tuy ở lại trong phòng nhưng tôi vẫn giả vờ bận một việc gì đó. Phòng bệnh của Yul khá rộng nên tôi vờ xem xét những bức vẽ về chế độ dinh dưỡng treo trên cửa sổ. Hiệu trưởng và Yul thỉnh thoảng có nói đôi lời. Tôi cố gắng để tai mình không hướng vào cuộc nói chuyện của họ, nhưng những âm thanh cứ lọt thỏm tới. Nội dung cuộc nói chuyện cũng chỉ xoay vần theo cấu trúc; hiệu trưởng hỏi – Yul trả lời.
Nội dung cũng chỉ xoay quanh chuyện Yul còn đau ở đâu không!
Chừng 5 phút sau đó, Yul khẽ vươn vai, lớn tiếng gọi tôi.
– Đan. Qua đây đi.
Tôi cười méo, lật đật chạy lại. Yul lạnh lùng nói.
– Tôi muốn đi ngủ. Giúp tôi nằm xuống đi.
Tôi đúng là số nô tì mà.
Yul xoay người vào trong và lấy chăn chùm kín đầu. Tôi ái ngại nhìn hiệu trưởng.
– Chắc bạn ấy mệt quá.
Hiệu trưởng thoáng nhìn Yul, sau nói.
– Ừ. Vậy để Yul nghỉ. Ta cũng về đây. Cám ơn con đã chăm sóc cho Yul.
Tôi cười cười, di di chân xuống nền nhà.
– Không có gì đâu ạ. Để con tiễn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nhìn tôi gật đầu, sau rời bước. Tôi hồ hởi chạy lên phía trước mở cửa phòng. Nhưng khi cánh tay chạm vào tay nắm cửa, một gương mặt bỗng xuất hiện sau đó. Chắc hẳn là Ju cũng vừa mới tới. Tôi mừng rỡ reo lên.
– Ủa. Ju à.
– Bạn con à Đan?
Tôi quay người lại đáp.
– Vâng. Đây là Ju bạn cùng lớp con và Yul đó hiệu trưởng.
Vốn dĩ khi tôi chạy lên trước mở cánh cửa thì hiệu trưởng vẫn đi ở phía sau, thành ra khi Ju vừa tới hiệu trưởng vẫn chưa thể nhìn thấy mặt Ju. vừa lúc tôi cười híp mí với Ju thì …….Ju vội vàng chạy.
Tôi sững người, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hôm nay Ju làm sao vậy?
– Bạn con đâu rồi Đan?
Tôi đáp khó hiểu.
– Con cũng không biết nữa. Bạn ấy vừa mới ở đây, và đột nhiên chạy mất tiêu.
– Chắc bạn ấy có việc đột xuất. Mà bạn con tên….
– Là Ju đó hiệu trưởng. À, có lần hiệu trưởng gặp bạn ấy rồi. Bạn ấy ghi sai tên cùng Yul đó.
Hiệu trưởng nhíu mày nghĩ ngợi, sau khẽ à lên một tiếng.
– Ta có nhớ đôi chút. Con thì sao? Khỏe thật rồi chứ.
– Vâng. Con khỏe thật mà.
– Vậy tốt. Yul nhờ con chăm sóc rồi.
– Vâng. Hiệu trưởng cứ yên tâm ạ.
…
Nhìn dáng hiệu trưởng dần mất hút sau cầu thang máy bệnh viện, tôi chợt thấy xót xa. Hiệu trưởng bằng tuổi bố mẹ tôi nhưng trông già hơn rất nhiều. Cũng đúng thôi, hiệu trưởng có rất nhiều chuyện để lo. Trường học, công ty, dự án và cả cả chuyện của Yul nữa. Vậy mà cái người đạo làm con đang nằm trên giường kia lại nỡ nói năng cộc lốc như vậy với cha của mình. Rõ ràng là được chiều chuộng quá đây mà. Thiệt tình có điều kiện mà không biết phát huy!
***
“Có điều kiện mà không biết phát huy?” Có điều kiện mà không phát huy? Có thể dùng những câu này mà nói với Yul vào buổi chiều hiện tại không?
Tôi – Sao tớ không thấy bác quản gia tới nhỉ?
Yul – Tôi không cho bác ấy đến.
Tôi – Sao vậy?
Yul – Vì đủ người phục vụ rồi.
Tôi ngó xung quanh căn phòng. Chỉ có tôi và Yul. Làm gì có người phục vụ nào. Nghĩ tới nghĩ tới nghĩ lui, sau hận một điều là mình đã nghĩ ra. Thế không lẽ cậu ta coi tôi là người phục vụ sao?
Tôi – Bật tivi coi đi Yul.
Yul – Tôi cần yên tĩnh.
Tôi – Nhưng mà thấy buồn quá.
Yul – Qua kể chuyện cười cho tôi đi.
Tôi – Sao cậu vừa nói thích yên tĩnh?
Yul – Giờ hết thích rồi.
Tôi dở khóc dở cười. Tôi chăm sóc cho cậu ta khỏi bệnh. Vậy ai sẽ là người chăm sóc tinh thần cho tôi đây??!