Mặt Nạ Của Hoàng Tử

Chương 43. Cái tát.


Bạn đang đọc Mặt Nạ Của Hoàng Tử – Chương 43. Cái tát.


***
Khi mũi giầy tôi vừa chạm tới bậc thềm cửa đầu tiên, một giọng nói lạnh lùng có chút ngái ngủ khiến tôi giật mình.
– Đi học sớm vậy.
Mắt tôi suýt rơi xuống đất khi thấy Yul đang đứng cạnh chiếc moto quen thuộc. Giờ mới có 6 giờ sáng.
Theo phản xạ, tôi giơ tay con thỏ lên cao, vẫy vẫy, rụt rè nói.
– Chào buổi sáng.
Người phía trước liếc mắt nhìn tôi, sau lạnh lùng quay đầu xe. Trước đó còn tung về phía tôi chiếc mũ bảo hiểm.
Tôi chộp được. Và theo kinh nghiệm đã ở bên cạnh cậu ta cũng đã được 1 thời gian tôi ôm chiếc mũ bảo hiểm, lững thững trèo lên xe.
Lần này thì tôi không phải đánh đu trên chiếc moto mỗi lần trèo lên như khi trước. Nghĩ cũng cứ lạ. Thời gian này tôi không uống sữa tăng chiều cao, chiếc xe thì trông không có vẻ gì là lùn đi. Vậy cớ là vì sao mà hôm nay tôi bước một phát đã ngồi lên được trên xe vậy?
Tôi bám chắc vào thành xe phía sau, gào lên.
– Xe của cậu bị lùn đi à?
Người phía trước hình như giật mình. Tay ga vẫn đều đều, phong thái vẫn rất bất cần, nhưng giọng nói thì có vẻ như đang chịu đựng.
– Sao nói to thế?
Tôi liếc bốn bề đường phố, thủ thỉ hỏi lại.
– Xe của cậu bị lùn đi à?
Lưng người phía trước hơi nhô lên sau lại hạ xuống. Giọng nói nhẹ nhàng quỷ dị.
– Tôi mới cho người lắp lại cái chỗ để chân.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
– Nhanh vậy.
– Muốn là phải làm ngay.
Nghe câu này, tôi hận một điều là không có cái bàn nào ở đây. Nếu mà đang ngồi trước cái bàn chắc tôi đã phải đập bàn đôm đốp tỏ thái độ tán thưởng và ngưỡng mộ trước tinh thần khả khái theo chủ nghĩ độc tài của người phía trước. ” Muốn là phải làm ngay”!!!
Thấy tôi không nói gì, cậu ta lại nhồi thêm câu nữa.

– Thích là được.
“Thích là được?” ” Thích là được”! Sự thật là tôi bị câu này của cậu ta chèn cho chết nghẹn.
Tôi hoạch họe.
– Đâu phải cái gì thích cũng là được. Còn nhiều cái cậu thích cũng không được đấy.
Giọng nói phía trước lạnh tanh.
– Trong từ điển của tôi không xuất hiện hai từ “Không được”.
– Vậy ngày mai tôi sẽ đi Bus đi học.
– Không được!
– Đó. Haha. Vậy là trong từ điển của cậu đã có hai từ “không được” rồi đó.
Lần này tấm lưng phía trước nhô lên rõ cao như hít một hơi thật sâu, sau không thấy buông thõng xuống, tôi phấp phỏng chắc cậu ta đang nén nhịn một cơ cuồng phong. Biết điều nên tôi ngồi im re không nói thêm một câu nào nữa!
***
Vì Yul đến nhà tôi từ khá sớm, công thêm tôi ra ngoài cũng khá sớm, bằng cả hai đều đi sớm. Ban đầu tôi nghĩ đi sớm thế lại hay, không bị ai dòm ngó chỉ chỏ, nhưng giờ thì nghĩ : mình nghĩ thế thật ngu, đến sớm chẳng phải là tâm điểm hay sao??!
Sự thật là từ hôm tôi nay trường Ping Yi có một sân khấu ngoài trời nhỏ. Bắt đầu từ kì hai trước giờ học, giờ ra chơi giữa các tiết học hay sau giờ đi học về, ai muốn đứng lên sân khấu đó thể hiện một bài hát gì thì cứ thả sức thể hiện, nhưng chỉ một bài vào 1 ngày.
Lí do thì cũng chỉ là học sinh trong trường tuyệt đối 100 phần trăm muốn tham gia câu lạc bộ ghita. Mà khổ cái lớp đã full chỗ ngay từ cái giây thứ 01 khi Yul bước vào câu lạc bộ. Số học sinh không may mắn đã đề xuất một ý tưởng cho ban văn nghệ trường, và cái sân khấu này được thiết kế ra nhằm mục đích hi vọng có một lần tình cờ nào đó học sinh toàn bộ trường có thể được thấy Yul chơi đàn. Vì cơ bản thì câu lạc bộ ghita khá nghiêm ngặt và kín.
Tôi còn nhớ hôm qua sau khi nói như quát hỏi lí do vì sao tôi nghỉ học thì lại thủ thỉ Hạnh Nhi kể cho tôi chuyện có một sân khấu mới. Tôi hỏi lí do. Khi nghe Hạnh Nhi thủ thỉ trong điện thoại nói đây là lí do khả quan, tôi còn tưởng mình nghe nhầm, sau lại còn cười ngu nghi ngờ hỏi ” Không phải thế chứ”. Hạnh Nhi đáp chắc nịch ” Chắc chắn đấy.” Và hôm nay thì nó đã là như thế rồi đấy!
Và mọi chuyện lẽ ra cũng chỉ là như thế cho đến khi tôi bước vào cổng trường và suýt té khi thấy sân trường khá là tấp nập. Bây giờ vẫn khá sớm và mới có 1 chuyến Bus đầu tiên tới trường.
Ngẩn người. Tự nhiên có một linh cảm chẳng lành.
– Vào lớp thôi. – Người phía sau giục.
Tôi lưỡng lự quay lại hỏi.
– Nhưng giờ trong lớp làm gì có ai?
Người đằng sau nhún vai.
– Có tôi.

Tôi đau khổ hỏi lại.
– Có hai người chúng ta đến sớm thôi à?
– Còn cả mình nữa.
Tôi chưa nghe được câu trả lời từ người mình đã hỏi thì giọng nữ trong trẻo phía sau đã vụt tới. Nghiêng người nhìn phía sau lưng Yul. Da trắng, má hồng, tóc xoăn. Ruby!
Đột nhiên tôi co rúm người lại. Trong đầu xuất hiện nụ cười khó hiểu ngày hôm qua của Ruby.
Yul không hề quay lại, vẫn lạnh lùng nói với tôi.
– Vào lớp thôi.
Tôi lén mắt nhìn ra phía sau, lời vẫn chưa thoát khỏi cuống họng, Ruby cười tươi, ánh mắt long lanh, vui vẻ nhìn tôi, nói.
– Có sân khấu mới kìa. Linh Đan có muốn chơi một bài ghita không?
Tôi tròn xoe mắt nhạc nhiên. Hết ngẩng đầu lên nhìn Yul sau lại lén nhìn Ruby, trong đầu lúc này xuất hiện hai phương án.
Thứ nhất : Theo Yul vào lớp.
Thứ hai: Cùng Ruby tới chỗ sân khấu mới kia, thử vài cây đàn.
Nói chung là bản chất vấn đề của việc đi học sớm này đã là nguy hiểm rồi. Mà có nguy hiểm theo cách nào thì cũng là nguy hiểm. Thôi thì hãy chọn cách nguy hiểm nhất đi!
Tôi mím môi, mạnh dạn đồng ý.
– Được. Ruby.
Người phía trước nhìn tôi ngỡ ngàng có phần khó hiểu, trong ánh mắt quái dị ẩn lên một lời đe dọa, tôi rùng mình, vội vàng lẩn mắt sang hướng khác.
Đang phân vân chưa biết làm gì tiếp theo thì một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, Yul hạ giọng xuống.
– Đừng có làm loạn. Vào lớp thôi.
Tôi cười ngượng.
– Chỉ là một bài đàn thôi mà.
– Nghe lời chút đi.

Giọng Yul trầm xuống như mưa đá, tôi nuốt nước bọt đánh ực. Chân như có công tắc tự động cũng định quay lại phía cầu thang đểm lên lớp. Nhưng vừa lúc xoay người lại thì thấy xa xa kia Hạnh Nhi đang vẫy tay rối rít về phía tôi. Như người chết đuối vớ được phao, tôi cũng giơ một cánh tay lên cao vẫy rối rít lại.
Đúng là chỉ có con gái mới có thể cảm thông cho nhau. Sau khi thấy tôi vẫy vẫy, hạnh Nhi chạy bình bịch tới. Cô bạn cười vui vẻ.
– Chào mọi người. Hôm nay đến sớm quá ha.
Tôi tay bắt mặt mừng, hớn hở khoe.
– Quá sớm luôn ấy. Nhìn kìa Hạnh Nhi. Phía kia có sân khấu đẹp quá.
– Mọi người có muốn thử chơi một bài đàn không?
Lời đề nghị của Ruby khiến tôi và Hạnh Nhi nhì nhau dè chừng, Ruby nhún vai.
– Xem ra các bạn trong câu lạc bộ ghita ai cũng đều ngại thể hiện.
Tôi xua tay.
– Không phải thế đâu.
Ruby hỏi lại.
– Vậy cậu có thể chơi một bài ghita không?
Tôi gật đầu, quyết tâm.
– Được chứ.
– Tôi đã bảo là cậu không được đi đâu hết.
Tôi nhìn Yul nhăn nhó khó hiểu. Hôm nay cậu ta bị làm sao vậy? Định làm kì đà cản mũi tôi đấy ư? Định càu nhàu thì Hạnh Nhi đã vỗ vai tôi, hồ hởi nói.
– Thôi, Linh Đan cứ ở lại như ý của Yul đi. Tớ thay mặt lên chơi ghita là được chứ gì.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì Hanh Nhi đã chạy ngược lại phía sân khấu.
Học sinh trong trường cũng đã đến khá đông, những tiếng đàn đầu tiên của Hạnh Nhi khiến mọi người dần trật tự. Tiếng đàn chào ngày mới nhảy tung tăng khắp sân trường, Hạnh Nhi đánh đàn khá hơn trước rất nhiều.
Tôi say sưa cùng những âm thanh mượt mà, sau giật mình loay hoay tìm kiếm một thứ gì đó có thể mang lên sâu khấu khi cô bạn kết thúc bài đàn của mình. Nhưng khi vừa xoay người chợt nhận ra bàn tay mình vẫn nằm trong bàn tay lạnh giá của người bên cạnh. Tôi khẽ cử động tay để có thể thoát ra, nhưng Yul lại càng siết chặt tôi hơn. Tôi há hốc mồm ngạc nhiên.
– Hôm nay cậu bị làm sao vậy?
Yul yên lặng không đáp. Tôi càng khó chịu. Định mở miệng lần thứ hai thì…..
Rầm mmmmmmmmmmmmmm……………………….!
Một âm thanh chát chúa dội lại từ phía sân khấu. Tấm phông nên bằng bìa dày cộp không hiểu sao tự động đổ xuống. Tôi dãn căng tròng mắt, hốt hoảng tìm kiếm Hạnh Nhi. Tôi gào lên.
– Hạnh Nhi. Cậu đâu rồi.
Học sinh tứ phía bao kín sân khấu, tiếng xì xào, tiếng la và tiếng khóc thét. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Tôi co chân định chạy nhưng Yul vẫn siết chặt lấy tay tôi. Trong ánh mắt hoảng loạn, tôi vẫn kịp nhận ra nụ cười giả tạo của cô gái phía trước. Cánh tay còn lại tôi túm lấy áo Ruby, hỏi lại.

– Ruby. Tại sao mọi chuyện lại thế này? Sao cậu cứ khăng khăng kêu bạn tôi lên sân khấu. Tại sao?
Ruby hất văng cánh tay tôi khỏi áo, cô ta đưa những ngón tay thon dài lên phẩy vai áo mình, sau nhìn tôi cười khẩy.
– Tôi không mời bạn cậu. Tôi mời cậu.
Viền mắt tôi nóng lên, tôi hỏi lại.
– Vậy theo như ý cậu thì người sẽ bị tấm phông đè lên kia là tôi?
“bốp” “Bốp”. hai tiếng vỗ tay khô khốc của Ruby càng khiến nụ cười của cô ta xảo trá hơn.
– Đúng. Thông minh đó.
– Tại sao? Tại sao cậu lại ghét tôi như vậy?
– Vì mày dám đi bên cạnh Yul.
Câu trả lời dứt khoát của Ruby khiến tôi giật mình. Hóa ra mọi sự ghen tị, độc ác, toan tính của cô gái xinh đẹp phía trước này chỉ là vì tay tôi đang nằm trong tay Yul. Và Yul. Sau tất cả mọi chuyện cũng chỉ im lặng.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi người bên cạnh.
– Tại sao cậu không nói gì? Có phải cậu biết là sân khấu sẽ đổ không? Có phải đó là lí do cậu không cho tôi lên kia.
Yul không nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ dửng dưng đáp.
– Đúng.
– Vậy sao không nói trước với Hạnh Nhi. Tạo sao vậy?
– Tôi không quan tâm tới cô ta.
Tôi thất thần lùi lại. Tôi thực sự không thể hiểu Yul. Không thể nào hiểu được. Tôi la lên.
– Chính vì cậu không nói sân khấu sẽ đổ thì cậu cũng độc ác như chính cô bạn Ruby của cậu thôi.
Yul chợt nhìn xuống phía tôi, ánh mắt đỏ lừ , cơ miệng giần giật. Nhưng tôi còn chưa kịp nghe cậu ta nói gì thêm, thì một cái đẩy vai bất thình lình và tiếng Ruby gần như quát lên.
– Sao mày dám nói như vậy với Yul hả?
” Bốp”. Một cái tát.
– Đây là cái giá mà cậu phải trả khi đã làm thương bạn tôi.
Ruby trợn mắt nhìn tôi, miệng lưỡi líu lại khoogn thể nói lên lời nào. Đôi mắt Yul tối sầm và bàn tay cũng dần lới lỏng khỏi tay tôi. Tôi giật tay mình khỏi tay Yul, lùi lại và chạy về phiá sân khấu.
Tôi chưa từng tát ai khi họ làm tổn thương tôi. Nhưng làm tổn thương bạn tôi, thì tôi sẽ không đứng yên mà nhìn đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.