Mặt Nạ Của Hoàng Tử

Chương 40: Vẫn không thể hiểu nổi


Bạn đang đọc Mặt Nạ Của Hoàng Tử – Chương 40: Vẫn không thể hiểu nổi

Tôi khẽ cựa mình dậy khi bên tai nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

– Đan. Dậy thôi.

Thật lạ rằng tôi có thể bật dậy ngay sau khi có đúng một tiếng gọi như vậy. Đến khi mọi thứ xung quanh trở nên rõ nét tôi mới nhận ra phía trên miệng hố một đám người áo đen lố nhố đứng xung quanh với cơ man nào là dây thừng và thang dây. Và cho đến khi tỉnh táo hơn nữa tôi nhận ra mái tóc khói bên cạnh.
Rồi cũng hiểu thêm ra đôi chút về đám người áo đen kia. Họ là người cùng phe. Hú hồn.

***


Chiếc xe ô tô không về ngay thành phố.

Tôi nghe thấy tiếng kêu la rất to. Tiếng van xin và cả tiếng gậy gộc. Tiếp đấm đá và tiếng những bàn chân nện xuống đất huỳnh huỵch.
Tôi nghi ngờ quay lại hỏi người quản gia phía sau.

– Phía trước có chuyện gì vậy bác?

– Ồ. Mấy chuyện của dân làng quanh đây đấy mà.

Tôi thì không tin. Phải có điều gì bất thường. Chắc chắn là vậy. Tuy rằng linh cảm của tôi chẳng lần nào là đúng nhưng lần này có vẻ như cũng thế thật. Nhưng dù vậy thì tôi vẫn tò mò chết đi được đấy.
Trong ánh mắt chợt lóe lên một ánh nhìn gian lận, tôi cười hì hì quay lại nói với bác quản gia bằng một giọng nhỏ nhẹ nhất.

– Bác có cần theo cháu tới tận chỗ cháu cần tới không?

Người quản gia có bộ ria mép như vẽ phía sau co mày nghĩ ngợi, sau thẳng thắn gật đầu.
Hai vạch đen chảy dài bên má, cách này đúng là không thể dùng được. Bước được hai bước chân, tôi hét toáng lên.


– Ối giời ơi. Có rắn kìa bác ơi.

Người phía sau thất thần nhìn xung quanh chưa biết xử trí thế nào, nhân cơ hội đó, tôi co chân phi như bay tới chỗ phát ra tiếng đấm đá mình nghi ngờ khi nãy.


Và tôi shock…

Phía trước là một cảnh tương tàn mà chỉ có trên phim tôi mới thấy. Có rất nhiều người áo đen đứng xung quanh trên tay đầy vũ khí sáng loáng. Phía dưới đất độ khoảng hơn chục người áo trắng nằm quằn quại trên mặt đất, mặt người nào cũng tím bầm và miệng rớm máu. Nhưng cảnh tượng đang diễn ra kia khiến tôi càng sững sờ và kinh ngạc hơn.

Một người mặc áo thun xanh bị giải tới và ném uỵch xuống phía dưới nền đất. Đăng Đăng, đúng là Đăng Đăng. Cái người mà mới hôm qua truy đuổi tôi và Yul và khiến chúng tôi rơi vào một cái hố sâu phía trong rừng. Hôm qua hắn còn hùng hồn và đầy sát khí, nhưng hôm nay nét mặt xanh nhợt và những gân tay xanh lét nổi lên trên hai cánh tay bị buộc ngược lại phía sau khiến tôi không còn nhận ra hắn của ngày hôm qua.
Ngay sau đó một chiếc oto đen lao tới. Đám người áo đen đứng gọn vào một phía, cửa ô tô mở và một dáng người quen thuộc bước ra. Yul.
Nhưng trong không gian này, tôi cũng chẳng thể biết được đó có phải Yul của ngày hôm qua. Yul lạnh lùng tiến tới chỗ Đăng Đăng đang nằm sõng soài trên mặt đất, dùng mũi giày đẩy mặt Đăng Đăng lên cao, sau cười khẩy. Tiếng nói như rít qua từng kẽ răng.

– Mày là Đăng Đăng.

Tiếng người dưới đất rên la.

– Đúng. Là tao. Chuyện ngày hôm qua là lỗi của tao. Hãy thả bọn đàn em của tao ra, mày muốn làm gì tao thì làm.

– Haha. Vậy xem ra mày chưa hiểu tao rồi.

Một ngón tay hiệu lệnh giơ lên, những người áo đen đứng xung quanh không ngừng nện gậy xuống đám người áo trắng phía bên dưới. Trong khung cảnh tương tàn, chân tôi như tê cứng.
Tiếng Đăng Đăng vùng lên.

– Yul. Mày là thằng khốn.

Đăng Đăng chồm người dậy và húc thẳng đầu về phía trước, Yul khá nhanh nhẹn và lách kịp thời. Đám người áo đen còn lại lập tức chạy đến nhưng Yul đã ra dấu cho họ dừng lại. Yul túm lấy vai áo Đăng Đăng dí chặt anh ta xuống nền đất. Trên nền đất bụi bặm, Đăng Đăng thở hổn hển. Đám người áo đen cũng đã dừng nện gậy xuống đám người phía dưới. Thanh âm lạnh lùng đầy sát khí tiếp tục vang lên.

– Mày đã có lòng với anh em của mày như vậy. Chi bằng cho họ một cánh tay của mày đi.

Tôi chết lặng khi nhìn thấy Yul thản nhiên cầm lấy con dao nhỏ mà một người mặc áo đen mang tới. Đăng Đăng nằm phía dưới đất cơ mặt đã đông cứng lại chẳng thể nói lên được lời nào, mọi hành động của Yul lúc này đều dẫn tới sự chết chóc.

Tôi biết là mình không thể đứng nhìn. Tôi biết là tôi cần phải làm điều gì đó. Rồi….Tôi lao ra như một mũi tên.

– Yul. Không được đâu.

Cả đám người áo đen, áo trắng sững sờ nhìn tôi như một sinh vật lạ. Phía dưới nền đất Đăng Đăng nhìn tôi đầy van lơn. Ánh mắt người đối diện đầy quái dị, thoáng trong giây lát bất ngờ, Yul vứt con dao xuống nền đất, chậm rãi hỏi tôi.

– Cậu làm gì ở đây?

Tôi còn chưa kịp trả lời, tiếng bước chân và tiếng người quản gia dội lại từ phía sau đầy hấp tấp.

– Tôi nói cô ấy cứ ở trong xe ô tô chờ cậu quay về nhưng cô ấy nói muốn ra noài để hít thở không khí. Sau cô ấy nói muốn đi vệ sinh, rồi nữa dọa rắn tôi và chạy tới đây. Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi.

– Không. Là do tớ muốn tới đây, bác quản gia không có lỗi. Nhưng Yul, cậu có thể tha cho Đăng Đăng được không? Dù gì anh ta cũng học cùng trường chúng ta.

Người quản gia kéo tay tôi ngăn lại.

– Thưa cô. Chúng ta về xe ô tô đợi cậu chủ.

– Cháu muốn ở lại….

– Về thôi.

– Cháu…


– Đủ rồi. Im hết đi.

Tiếng Yul vang lên như bóp méo mọi âm thanh xung quanh. Mọi thứ rơi vào sự im lặng dễ sợ. Cả tôi và bác quản gia đều giật mình.

Yul hỡ hững ném con dao đang cầm trên tay xuống nền đất, bước những bước chậm rãi về phía tôi. Đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt tôi, lạnh lùng hỏi.

– Tôi hỏi cậu làm gì ở đây?

– Chỉ là tớ không muốn cậu làm Đăng Đăng đau.

Tiếng Yul như rít lên theo gió.

– Từ bao giờ cậu ình can thiệp vào chuyện của tôi vậy?

– Tớ…tớ…chỉ là….

– Im đi.

Cổ họng tôi đắng ngắt. Và sự thật là tôi không thể nói lên một lời nào. Tôi sợ. Thực sự là tôi rất sợ. Tôi sợ khi nhìn vào ánh mắt đầy băng giá đó, đôi mắt đầy giận dữ và cái nhìn như muốn mọi thứ phía trước phải sụp đổ. Bất giác mọi ánh sáng phía trước như nhòe đi.


Tôi chỉ còn nghe thấy hai tiếng người ngay sau lúc ấy.

Tiếng Yul đáp lại đầy dữ dằn.

– Bỏ hết đi.

Và tiếng người quản gia bên cạnh.

– Về thôi cô gái.

***


Sau bữa cơm tối tôi tự khóa mình trong phòng.

Sự thật là có quá nhiều chuyện để suy nghĩ. Có quá nhiều thứ mà tôi không thể hiểu. Và có quá nhiều những cái không thể hiểu mà nghĩ mãi vẫn không ra.

Lúc chiều, khi Yul lầm bầm bỏ đi với 3 từ. ” Bỏ hết đi”. Mọi chuyện dường như chưa xảy ra. Đăng Đăng được thả, đám người áo đen cũng biến mất nhanh chóng. Chỉ còn tôi và người quản gia của Yul.

Trong chiếc xe thân dài chỉ có tôi, người quản gia và một người lái xe. Suốt chặng đường về tới nhà, bác quản gia chỉ nói đúng một câu khiến tôi lưỡng lự.

– Khá lắm cô bé.

Kì thực thì tôi không biết người quản gia đó khen tôi hay là đang mỉa mai cái việc tôi đã phá đám chuyện của Yul. Kì thực thì nghĩ mãi không ra suốt cả chiều tới giờ.!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.