Mặt Nạ Của Hoàng Tử

Chương 23: " Hãy cứ thích tôi đi"


Bạn đang đọc Mặt Nạ Của Hoàng Tử – Chương 23: ” Hãy cứ thích tôi đi”

Ở vị trí trung tâm, cô giáo phụ trách với chiếc đàn ghi ta màu bạc sáng lấp lánh. Bên cạnh, là Ju cùng chiếc đàn màu nâu. Phía dưới, chúng tôi được chuẩn bị sẵn mỗi người một chiếc ghita màu xám.

Mọi người đã đủ đàn, và cô giáo bắt đầu nói qua Mic.

– Bây giờ, để tạo ra một sự khởi đầu mới vui vẻ, cô có một đề nghị thế này. Mỗi em hãy tìm ình một người bạn đàn, để trong suốt quá trình tham gia câu lạc bộ, các em có thể trao đổi với nhau, phát hiện lỗi sai của nhau để sửa, cùng nhau tiến bộ. Nào, các em có 15 phút để chọn ình một người bạn.

Cả căn phòng đều “Ồ” lên một cách thú vị. Rồi, tất cả mọi ánh mắt của con gái trong căn phòng rộng lớn đều đổ dồn về khối lớp 11. Nhìn thấy rõ sự ngượng ngùng và cố tình “lề mề” của họ khi ánh mắt rơi về phía Yul trong khi tay chân làm vài động tác nhấc ghế lên để tìm bạn đàn.
Dĩ nhiên, có ai đủ can đảm để tiến lại gần Yul và đề nghị cậu ấy là bạn đàn của mình? Ví dụ điển hình mà bây giờ học sinh nữ vẫn truyền tai nhau là; Nữ sinh lớp 10 bị Yul hất thẳng một chiếc bánh vào mặt ngày trước. Xôn xao cả trường và đủ sức đánh bại sự tự tin nhỏ bé của bất kì cô gái nào muốn tặng hoa, quà, bánh hay muốn làm quen với Yul. Vậy nên, họ chỉ có thể chờ đợi cơ hội duy nhất: Yul sẽ chủ động chọn mình trong giờ học đàn. Vì quy định là không ai được ngồi 1 mình cả. Dù cơ hội mong manh, nhưng ai cũng haó hức hi vọng!

Tôi và Hạnh Nhi quay sang nhìn nhau, lắc đầu ngao ngán nhìn đám học sinh kia, sau tay bắt mặt mừng, cười khúc khích.

– Linh Đan, Linh Đan. Tớ và cậu là một đôi. Haha.

Tôi cười híp mí, gật như gà mổ thóc đáp.

– Ừ. ừ. ừ!

Rồi cả hai đứa cứ vừa bắt tay, vừa cười như thế. Cho đến cái bắt tay thứ 10, Hạnh Nhi chợt khựng lại, tròn mắt nhìn tôi.

– Ối. Không được rồi. Còn Tùng nữa. Lần trước bọn tớ có giao kèo rồi.

Cằm tôi rơi xuống đất một cái đánh bộp!

Cánh tay cũng tự động ngừng lại, miệng giần giật.

– Thế này là sao?

Hạnh Nhi áy náy nhìn tôi, xong lại đảo mắt lên vị trí trung tâm. Rồi, chậm rãi đứng dậy, nói với lại với tôi.

– Để tớ lên nói với cô.

Tôi mếu máo gật đầu.

Cô bạn cười toe, rồi chạy lên phía bục giảng chính giữa. Chừng 2 phút sau đó, cô giáo phụ trách gật đầu. Rồi, phía trên kia, Hạnh Nhi chỉ tay một cách yếu ớt về hướng Ju. Không lẽ hôm nay cô bạn sẽ tập tạm cùng Ju và đợi ngày mai Tùng đến?
Trời ạ. Có nên ngưỡng mộ tình cảm của Tùng và Hạnh Nhi khi tôi đang trong hoàn cảnh này không vậy?

Tặc lưỡi. Thôi thì dạo qua một vòng ở khối lớp 12 xem nào. Dù sao thì tôi cũng biết chơi đàn ghi-ta rồi cơ mà. Nghĩ là làm, tôi lò dò đi tới khối học sinh lớp 12. Vẫn còn đang trong giai đoạn gạt bỏ mọi ánh mắt của học sinh nữ khi họ nhìn tôi có phần ngỡ ngàng ( đúng thôi, làm gì có học sinh khối 11 nào lớn vởn ở chỗ này. Hầu như họ đều chọn bạn cùng khối, và chắc nghĩ tôi có vấn đề khi không ngồi đó mà hòa cùng mấy trăm học sinh nữ đợi quyết định của Yul), vẫn còn đang lóng ngóng như vậy, thì “bộp” một cái vỗ vào vai.

– Chào em. Cô bé!

Tôi giật mình xoay người lại. Xoay người lại, lại càng giật mình hơn khi nhìn thấy người phía trước mình.
Đó là một anh hơi gầy, da trắng xanh, đeo kính cận và niềng răng. Tôi rụt cổ, trố mắt nhìn trân vào người đối diện, yếu ớt đưa ngón tay trỏ chỉ vào mặt mình, tìm lời giải thích.

– Anh gọi em ư?


Người đối diện cười phớ lớ, gật đầu lia lịa, đáp.

– Ừ. Gọi em. Anh là Đăng Đăng. Em tên gì?

Tôi cười gượng gạo, thều thào.

– Em là Linh Đan.

Rồi, anh bạn kia vỗ tay cái đét một cái. Giọng cao vống lên.

– Đăng và Đan. Hợp nhau quá em ơi.

Mặt mũi xây xẩm, tôi đứng như trời trồng, không biết làm gì hơn là cứ trố mắt ra nhìn vào nụ cười của người phía trước. Lát sau mới rụt rè hỏi lại.

– Hợp nhau ạ?

– Ừ. Em tập đàn với anh nhé?

Tôi thẫn người. Cười méo. Cơ miệng định vén lên một lời nhầm lẫn nào đó, nhưng lời chưa kịp ra, một giọng nói khác đã đóng băng tất cả.

– Người đó tập cùng tôi!

Tôi nín thở, giọng nói này nghe quen vậy? Đừng nói là….
Là Yul!

Rồi, một cách nhanh chóng, cổ tay tôi bị một bàn tay tóm lấy và kéo đi. Hơi lạnh từ bàn tay kia khiến đôi chân tôi chẳng còn động đậy theo ý mình được. Chính xác là bị lôi đi!
Chỉ còn biết dùng ánh mắt hối lỗi ngàn lần nhìn về hướng hai mắt kính sáng loáng dày cộp của anh Đăng Đăng kia, may thay người đó cũng đang ngớ người nhìn lại tôi. Tiếc lắm, nhưng làm gì được. Từ trước đến giờ mới có người đề nghị tôi bằng một lời đáng yêu như thế đấy!

Yul kéo tôi đi, như con diều hâu cắp lấy con gà bé nhỏ, lướt trên mọi ánh nhìn, bỏ qua mọi lời xì xào. Tôi cúi gằm mặt đi phía sau, chăm chú ngắm đôi giày xanh da trời của mình, cơ mặt chẳng thể biểu cảm được trạng thái gì. Vì cơ bản là đã bị mấy trăm ánh mắt xung quanh thiêu rụi rồi!

Im thin thít. Giả câm giả điếc. Đi phía sau.

Tới chỗ khối 11, Yul buông tay rồi ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Bình thản đưa cho tôi chiếc đàn, lạnh lùng lấy một chiếc đàn khác đặt lên chân mình, rồi lật lật mấy tờ giấy có ghi lời nhạc phía trước. Trong đôi mắt lạnh sắc bén ấy, cảm tưởng như cả căn phòng lúc này chỉ có chính bản thân cậu ta. Ánh mắt chẳng dừng lại nơi đâu, ngoại trừ cây đàn và bài nhạc phía trước.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực. Dù gì thì mình cũng đang cần tìm người học đàn cùng. Có ở vị trí trung tâm hay chỉ lét đét đứng ở ngoài thì cũng thế thôi. Nói cách khác thì dù có chơi đàn với anh chàng Đăng Đăng kính cận kia, hay học đàn cùng trung tâm vũ trụ là Yul bên cạnh, thì có khác nhau đâu. Chỉ là cầm đàn lên và gảy!

Xung quanh, mọi ánh mắt ngỡ ngàng, nghi ngờ, khó hiểu cũng dần dẹp bớt, khi cô giáo thông báo qua loa.

– Bây giờ chúng ta ổn định vị trí và nhìn lên đây nào.

Bên dưới cũng im lặng hơn.


– Các em hãy xoay ghế về phía bạn của mình. Nhìn mẫu nhé. Như Ju và Hạnh Nhi lúc này.

Tôi suýt té khỏi ghế. Ju và Hạnh Nhi?

Nhìn đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc của Hạnh Nhi đang hướng về phía mình, tôi cười đau khổ vẫy tay lại. Liếc sang người tên Ju kế bên, cậu ta vẫn thản nhiên chăm chú nghe lời giáo viên phụ trách. Tôi bực mình, cũng chăm chú nghe!

– Sau đó, mỗi em cầm một cây đàn. Ngón cái đánh 3 dây 1,2,3 bằng cách bật từ trên xuống, ngón trỏ đánh dây 4 bằng cách móc từ dưới lên, ngón giữa đánh dây 5 bằng cách móc từ dưới lên, ngón áp út đánh dây 6 cũng bằng cách móc từ dưới lên. Hãy chơi những dây cơ bản như vậy, từng người một.

Cả lớp bên dưới gật gù. Cô giáo lại nói tiếp.

– Từng người chơi một. Và người bạn đối diện các em sẽ nghe và sửa lại. Sau đó lại đổi vị trí. Đó là lí do cô muốn các em tìm ình một người bạn.

Nghe đến “tìm ình một người bạn” đồng loạt từng ấy ánh mắt của học sinh chĩa thẳng vào vị trí tôi.
Có thể nói là tôi đã quen với những ánh mắt kiểu này, nên vẫn dỏng tai nghe tiếp.

– Nào. Bây giờ các em thực hành đi!

Tay tôi bắt đầu run cầm cập!

Bên dưới, những chiếc ghế bắt đầu kêu lịch kịch vì mọi người xoay người lại đối diện với nhau. Tôi ngồi yên như phỗng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tại sao tôi lại phải ngồi yên như phỗng ?

Rõ ràng là cậu ta chủ động muốn tôi học đàn cùng, rõ ràng chủ động lôi tôi về đây. Nói một cách chính xác, người ngồi phía trước, tên Yul kia, là người cần tôi!
Gật gù tâm đắc, tôi hùng hổ xoay ghế lại. Nắm chắc tay, chuẩn bị phòng thủ!

Yul đánh nhịp 5 ngón tay trên cây đàn, hất hàm.

– Chơi trước đi.

Tôi hùng dũng ngẩng đầu lên một góc 75 độ, hất hàm lại.

– Nhường cậu chơi trước!

Hàng lông mày người đối diện hơi nhíu lại, coi bộ cậu ta vừa khó hiểu, vừa bất ngờ lắm. Tôi lắc lắc đầu cho tỉnh, rồi hai tay chống cằm, bộ dạng tỏ vẻ như đang chăm chú theo dõi.

Ánh mắt người đối diện trong giây lát lóe lên một ánh nhìn quái dị. Nhưng vẫn nhếch môi, lạnh nhạt đáp.

– Không!

– Lí do? – Tôi tiến tới.


Cậu ta vỏ quýt dày.

– Không thích!

Tôi móng tay nhọn.

– Không thích cũng phải thích!

Nói xong câu ấy, tóc gáy bỗng dựng đứng cả lên khi gặp ngay cái mím môi của người phía trước. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cây đàn đối diện, rề rề giải thích.

– Thì đằng nào cậu chẳng phải chơi đàn. Chơi trước hay chơi sau thì cũng có khác gì nhau đâu. Huống hồ cậu lại là người muốn tớ học đàn cùng!

Những ngón tay thon dài lại gõ nhịp trên thân đàn, nhưng lần này, bị hụt. Chiếc ghế đối diện cũng khẽ nhúc nhích, cây đàn cũng đã được đặt đúng vị trí. Tôi cười gian hai tiếng. Xem ra, Yul đã bắt đầu chơi ghi-ta thật!

– Chỉ tôi cách chơi.

Tôi suýt té ghế. Sao cơ? Yul đang nhờ tôi đấy ư? À, thì ra là Yul không biết chơi ghi-ta. Tôi chắc mẩm trong bụng, mọi ngày cậu vẫn cậy thế bắt tôi phải tới chỗ này chỗ nọ, lộng hành tàn nhẫn, trong mắt chỉ có khái niệm ra lệnh cho người khác. Nhưng bây giờ, cuối cùng trời xanh cũng có mắt, trao cho tôi xứ mệnh cao cả này. Hôm nay, cậu sẽ là người đứng bên dưới nghe tôi chỉ đạo!
Nghĩ vậy, tôi gật gù.

– Được! Được! Nhìn đây này.

Nói rồi, thả hồn vào những giai điệu trầm bổng. Gì chứ, chơi ghi ta đối với tôi còn dễ hơn cả ăn kem.
Nửa khúc nhạc đầu, tinh thần hứng khởi, chơi say mê.
Nửa khúc sau, não bộ chợt nhận ra điều gì đó, bất giác thấy tê tê.
Khúc cuối, thì chìm hẳn!

“Chỉ tôi cách chơi?” – Cậu ta đâu có nhờ cậy tôi chỉ cách chơi. Mà là đang ra lệnh cho tôi!
Còn tôi thì mang vẻ mặt hí hửng ra sức thực hiện nghĩa vụ. Sô Nô tì thì vẫn là số nô tì mà!

Liếc mắt nhìn lên, gặp ngay nụ cười nửa miệng đặc trưng của cậu ta, tôi nghẹn ngào cúi đầu xuống.
Rồi, lần này chiếc ghế đối diện xoay chuyển, những ngón tay cử động nhanh gọn, và âm thanh thánh thót vang lên. Bài đàn này giống hệt bài đàn mà tôi vừa chơi, chỉ có điều nó mang đủ âm sắc từ đầu đến cuối, chứ không từ nhiệt huyết sang ngờ vực rồi tràn đầy bức bối như bài đàn ban đầu kia của tôi.

Tôi xị mặt xuống.

– Biết chơi còn bày đặt!

– Tôi vừa học.

“Tôi vừa học?” ??? Tôi thừa nhận là đã bị lời này của cậu ta làm cho nghẹn muốn khóc. Bài đàn vừa nãy tôi phải tập tành gần hai tuần mới thạo, vậy mà cậu ta chỉ có nghe tôi đánh đàn một lần, là biết cách chơi?
Một câu trả lời gián tiếp khinh bỉ trí thông minh của tôi!

Tôi cười như không, nheo mắt nhìn Yul, thì thào hỏi lại.

– Có thật không?

Cậu ta không đáp vội, duỗi nhẹ tay về phía trước ra vẻ mệt mỏi lắm. Sau đưa ngón trỏ lên không chung vạch một đường nằm ngang.

– Tập trung.

Tôi khẽ “A” lên một tiếng, ra là cậu ta tập trung nghe tiếng đàn, nên là nhớ lâu đến thế.


Phía trên kia, cả Hạnh Nhi và Ju cũng đang chăm chú tập đàn. Coi bộ Hạnh Nhi hào hứng lắm, nét mặt cô bạn sáng bừng lên. Bên cạnh, nét mặt Ju có chút xanh xao, hình như cậu ấy hơi mệt.
Đang lơ ngơ nhìn xuống, thì ánh mắt vô tình chạm ngay ánh mắt nâu của người mà tôi nghĩ hơi mệt kia. Đôi mắt dứt khoát, không do dự của Ju trong giây lát khiến tôi lúng túng. Nhưng may là cậu ấy chỉ nhìn lướt qua tôi, sau lại chăm chú vào bài đàn của mình.

Phần khởi động cũng ngốn khá nhiều thời gian của bọn tôi. Lúc ai nấy đều thở phào vì đã có thể hiểu được chút ít về ghi ta thì cũng đã đến giờ về.

***

Tôi có ý đi chậm lại để chờ Hạnh Nhi, nhưng hình như cả Hạnh Nhi và Ju đều đang bận trao đổi điều gì đó với cô giáo phụ trách.
Quay sang, sau hồi trống, tôi vừa mới chạy lên lấy tập bài đàn thì Yul đã biến mất từ lúc nào. Tặc lưỡi. Cậu ta mà không bí ẩn, thoắt đến, thoắt đi thì có lẽ không còn là Yul nữa!

Tôi lững thững rời khỏi lớp học.

Vừa đặt chân ra tới cửa, đã gặp ngay một cái vỗ vai.

– Em về một mình sao?

Phía trước, là nụ cười có hàm răng hơi đen vì đeo niềng của anh khối 12, Đăng Đăng. Tôi rụt cổ, trả lời theo bản năng.

– Vâng. Em định về một mình!

Người kia gãi đầu gãi tai, sau ngượng ngùng đưa tay lên dí sát cặp kính cận vào mắt, mấp máy môi.

– Hay để anh đưa em về?

Tôi giật nảy, sao lại có người tốt như vậy trời.??

– Người này về cùng tôi!

Thanh âm này rất quen, rất dứt khoát, rất ma lực!

Một lần nữa, chẳng biết Yul đến từ đâu, chỉ biết cổ tay tôi lại bị siết chặt. Nhưng lần này, cậu ta không lôi tôi đi ngay, mà còn xoay người sang nhìn anh chàng kính cận kia, lạnh nhạt nói.

– Nếu còn lần sau. Thì đừng mong có cơ hội sống sót!

Tôi còn chưa kịp ngoái cổ lại nhìn anh chàng kính cận kia lần cuối, thì đã bị lôi đi xềnh xệch.

Thật là không thể hiểu nổi. Không thể nào hiểu nổi.

Thật không thể hiểu được tại sao bàn tay của cậu ta lại lạnh lẽo đến như vậy? Cảm tưởng như cổ tay tôi đang nằm trong một viên đá, chứ không phải là trong bàn tay một ai đó. Quá lạnh lẽo, lạnh đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa.
Thu hết sức mình, tôi giật một cái thật mạnh, kiên quyết đáp.

– Tay cậu lạnh quá!

– Vậy thì hãy cứ thích tôi đi!

Giờ thì không phải lạnh nữa. Mà là bị đóng băng rồi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.