Đọc truyện Mắt Mèo – Chương 80
Trước khi trở về Sở, Diệp Tiêu trở lại ngôi nhà đen.
Nói một cách chính xác, anh không bước vào ngôi nhà đen, mà đi thẳng vào ngôi nhà phía sau ngôi nhà đen.
Anh lao nhanh lên tầng ba của ngôi nhà, mở gian phòng anh vẫn dùng để theo dõi ngôi nhà đối diện.Đầu tiên Diệp Tiêu nhìn thấy hai hàng chữ trên tường, đây chính là sự sỉ nhục và kích thích mà hung thủ đã để lại cho anh.
Sau đó, ánh mắt anh dịch chuyển sang mấy khung ảnh treo trên bức tường khác.Anh lấy khung ảnh xuống, trên khung ảnh có một lớp bụi dày bao phủ, anh lấy tay phủi nhẹ lớp bụi, trong những bức ảnh đen trắng đó, anh nhìn thấy một bức chụp toàn thể gia đình.
Cả gia đình gồm bốn người, bố mẹ ở độ tuổi trung niên ngồi trên ghế, hai cậu thiếu niên đứng phía sau họ, cậu đứng bên trái chừng mười tám, mười chín tuổi, còn cậu đứng bên phải chắc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Anh nhìn lại khuôn mặt người thiếu niên đứng bên trái, khuôn mặt này khiến anh liên tưởng đến Hứa Văn Minh trẻ đi mười mấy tuổi, chắc sẽ có khuôn mặt như thế này.
Còn ánh mắt cậu thiếu niên bên phải trông vô cùng u sầu, như thể đang ẩn giấu điều gì.Chợt Diệp Tiêu phát hiện ra phía sau lưng khung ảnh có kẹp thêm một số thứ, dường như có một lớp ở giữa.
Anh mở từng kẹp giữa sau khung ảnh, nhìn thấy trong đó để một tập giấy vẽ.
Những trang giấy này dường như khá lâu năm rồi, ở góc đều có vết mốc, ố vàng.
Trên giấy là tranh ký họa bằng bút chì, trên từng bức tranh đều ghi rõ ngày hoàn thành, có tất cả mười mấy bức, Diệp Tiêu giở đến bức tranh có thời gian lâu nhất, đó là ngày 10 tháng 12 năm 1987.Trong tranh có một ô cửa sổ rộng, bên trong cửa sổ có một bàn phấn trang điểm, trước bàn phấn có một người phụ nữ tóc dài đang ngồi.
Có thể nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ đó trong gương của bàn phấn, cô ta rất xinh đẹp, đang chải mái tóc dài, trước ngực cô còn đeo một sợi dây chuyền.
Diệp Tiêu nhìn sang ngôi nhà đen qua cửa sổ, bức tranh này chính là vẽ cảnh trong phòng ngủ.
Ở tầng hai có thể khẳng định, tất cả những thứ trong bức tranh này được vẽ từ chính góc độ này.Diệp Tiêu giở tiếp theo đúng trình tự thời gian, anh nhìn thấy người phụ nữ trong tranh thường xuyên ngồi trong một gian phòng vẽ tranh, trong những bức tranh này, hình tượng người phụ nữ dường như vô cùng hoàn mỹ.
Diệp Tiêu còn cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong tranh có vài phần giống Vũ Nhi.Trong bức tranh tiếp theo, có xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông đó giơ tay lên tát vào mặt người phụ nữ.
Mấy bức tranh kế tiếp đều thường xuyên xuất hiện cảnh người đàn ông đánh đập người phụ nữ.
Trong đó có một bức tranh người phụ nữ nằm dưới đất, để lộ tấm lưng trần, trên lưng chằng chịt những vết thương.Thời gian hoàn thành mấy bức tranh cuối là ngày 19 tháng 6 năm 1988.
Thoạt tiên anh nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ đang nói chuyện trong phòng, nét mặt vô cùng đáng sợ.
Tiếp theo là cảnh người đàn ông bóp chặt cổ người phụ nữ.
Cảnh tượng cuối cùng, hình như người phụ nữ đã chết, cô bị dính chặt vào bức tường, người đàn ông đang dùng gạch, vữa để xây một bức tường mới lên trên người phụ nữ, đây là bức tranh cuối cùng.Diệp Tiêu lại hướng ánh mắt sang cửa sổ tầng ba đối diện, bây giờ, bức tường đó đã được dọn, bộ xương đó cũng đã được đưa đến Sở công an để điều tra.
Cuối cùng anh đã hiểu, bộ xương đó là của ai và cô ấy đã bị ai sát hại.
Diệp Tiêu rút di động, gọi cho đồng nghiệp: “Alo, tôi, Diệp Tiêu đây, Hứa Văn Minh có còn ở đó không?”
“Vừa viết tường trình xong, đang làm thủ tục cho anh ta đi.”
Diệp Tiêu vội nói: “Đừng để anh ta đi, tôi còn có một số việc cần hỏi anh ta.
Còn nữa, anh hãy giúp tôi kiểm tra xem, Hứa Văn Minh ở đâu trước năm hai mươi tuổi? Cám ơn.”
Chờ đợi giây lát ở đầu dây bên kia vang lên giọng đồng nghiệp, anh nói địa chỉ nhà mà hơn mười năm trước Hứa Văn Minh đã sống – chính là ngôi nhà này.Diệp Tiêu lắc đầu: “Tôi đã đoán đúng, cám ơn anh, nhớ phải giữ anh ta lại, tôi về ngay đây.
Tạm biệt.”
Rõ ràng, lần trước khi Diệp Tiêu phát hiện ra Hứa Văn Minh ở dưới nhà, anh ta đã nói dối, anh ta không phải đến thăm Vũ Nhi, mà là đến thăm lại nhà cũ.
Diệp Tiêu cất khung ảnh và các bức tranh ký họa vào trong cặp của mình, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.