Mắt Mèo

Chương 8


Đọc truyện Mắt Mèo – Chương 8

Khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng mưa cũng tạnh.

Vũ Nhi cầm ô đi về nhà, trông cô vô cùng mệt mỏi, ngước nhìn ngôi nhà đen dưới bầu trời u ám, thở dài thườn thượt.

Cô nhận ra bên ngoài cánh cổng sắt đã lắp chuông cửa.

Cô ấn chuông, Đồng Niên ra mở cửa, anh hỏi đầy quan tâm: “Công việc có tiến triển gì không?”

Vũ Nhi không trả lời, đi thẳng vào phòng khách.

Cô đổ vật người xuống bộ ghế sofa mới mua, lặng thinh không nói.Đồng Niên ngồi xuống cạnh cô, an ủi: “Vũ Nhi, em không phải lo, đã mắc xong vi tính rồi, lắt nữa chúng ta lên mạng tìm xem có công ty nào quảng cáo tìm nhân viên, chắc chắn sẽ có cơ hội”.“Không có gì đâu, em chỉ cảm thấy chúng ta đã quá ngây thơ, cứ nghĩ ở đây sẽ đầy rẫy cơ hội tìm việc làm.

Nhưng giờ đây, em nghĩ chúng ta đã nhầm rồi.

Hôm nay, ở trung tâm giới thiệu việc làm, em thấy rất nhiều người thất nghiệp, có nhiều người cùng độ tuổi chúng ta, có người nửa năm nay vẫn còn chưa tìm được công việc phù hợp.

Có khi chúng ta còn khó khăn hơn bọn họ.”

“Đúng vậy, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

Đồng Niên vuốt tóc cô, nói: “Nhìn kìa, em ở ngoài cả ngày, bị thấm mưa ướt hết cả rồi, mau đi tắm nước nóng thôi.”

Vũ Nhi gật đầu, nói: “Cám ơn anh, Đồng Niên.

Nhưng anh cũng phải nghĩ cách đi tìm việc nhé?”

“Anh đồng ý, em mau lên gác tắm đi.”

Vũ Nhi lê bước chân mệt mỏi lên bậc cầu thang đi lên tầng hai.Tắm xong, cô mới thấy thoải mái hơn một chút.

Cô mặc đồ ngủ, sắc mặc đã hồng hào hơn nhiều, mái tóc dài hãy còn bốc hơi nóng, cô bước xuống lầu.

Đồng Niên đã chuẩn bị sẵn bữa tối trên bàn ăn.Đồng Niên ngắm nhìn cô, khen ngợi.


“Em tắm xong, trông xinh quá, mau ăn cơm nào.”

Vũ Nhi ngồi xuống bàn, mỉm cười và nói: “Được ở cùng anh, em thực sự rất hạnh phúc.”

Đồng Niên mỉm cười, không tiếp lời.Lúc ăn cơm, Vũ Nhi chợt nói: “Đồng Niên, ở Thượng Hải, chúng ta không có bất cứ họ hàng thân thích nào sao?”

“Em hỏi điều này làm gì?”

“Anh trở về đây sống, cũng cần phải thông báo với họ một tiếng chứ.”

“Không, anh không có họ hàng thân thích.

Vũ Nhi, còn em thì sao?”

Vũ Nhi chỉ vào mình, nói: “Em à? Em đương nhiên chẳng có ai, nhưng… ngoài anh rể.”

“Anh rể? Chị gái em chẳng phải đã…”

“Vâng, gọi là anh rể chẳng qua là em gọi bừa mà thôi.

Thực ra, anh ấy là bạn trai của chị gái em, vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp, tình cảm giữa họ rất sâu sắc, chị gái đã từng dẫn anh ấy về nhà.

Ấn tượng của em về anh ấy rất tốt.”

“Anh ấy cũng là cảnh sát?”

“Đúng vậy, hình như sau khi tốt nghiệp, anh ấy được cử đến Thượng Hải.

Nhưng đã mấy năm trôi qua rồi, cũng mất liên lạc từ lâu, chẳng lẽ anh thực sự không có lấy một người họ hàng thân thích nào sao?”

Vũ Nhi hỏi Đồng Niên.“Đúng thế, giờ gia tộc nhà anh chỉ còn lại một mình anh, anh là người thừa kế duy nhất.”

“Nghe anh nói vậy, có vẻ như có một món gia sản kếch sù.”

“Gia sản? Ngoài ngôi nhà này, anh chẳng còn gì nữa cả.”

Vũ Nhi ngạc nhiên.

“Nhà anh có thể có được cả ngôi nhà to thế này, lại không có tiền sao?”

“Đúng vậy, thực ra nhà anh không hề giàu có.

Hồi anh còn nhỏ, trong nhà có đồ ăn ngon, phần lớn các phòng ở đây đều đóng cửa để không.

Cha anh là một nhân viên quản lý hồ sơ bình thường, mẹ anh là giảng viên của Học viện Mỹ thuật, nhưng hồi đó, lương giáo viên rất thấp, chứ không cao như bây giờ.”

“Mẹ anh là giảng viên Mỹ thuật?”

Đồng Niên gật đầu: “Tranh sơn dầu của bà rất đẹp.”

“Có thể nhìn thấy tranh của bà ở đâu?”

“Anh không biết.”

Vũ Nhi ngẩng đầu , dường như đang nghĩ ngợi điều gì.“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ, không biết mẹ anh là một người như thế nào? Đồng Niên, anh nói mẹ anh bị mất tích phải không? Sao bà lại mất tích nhỉ?”

“Em đừng hỏi nữa.”


Vũ Nhi vẫn lẩm bẩm một mình: “Bà đi đâu được nhỉ? Giờ bà đang ở đâu nhỉ?”

“Chính là ở trong ngôi nhà này.”

Đồng Niên lạnh lùng nói.Vũ Nhi hoảng sợ trước câu nói của Đồng Niên, cô kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì cơ? Ở trong ngôi nhà này?”

“Đấy chỉ là cảm giác, từ cái buổi tối mẹ anh mất tích, anh đã có cảm giác này, bà vẫn chưa đi, bà vẫn luôn ở bên cạnh anh, chính là ở trong ngôi nhà này.”

Đồng Niên đau buồn nói.“Không thể như vậy được.”

Đồng Niên gật đầu: “Anh biết, anh biết.

Có lẽ, khi em mất đi người em yêu quý nhất, em cũng sẽ nghĩ như vậy.

Đứa trẻ nào cũng sẽ có cảm giác như vậy khi nó mất đi người mẹ ruột của mình.”

“Em hiểu.”

“Không, em không thể hiểu được.”

Đồng Niên thoáng giận dữ, nhưng giọng anh nhanh chóng dịu trở lại.

“Anh xin lỗi, Vũ Nhi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa.

Hôm nay chúng ta ngủ sớm đi, sáng sớm mai anh đi đến trung tâm giới thiệu việc làm.”

Mới hơn chín giờ tối, họ đã đi ngủ, nhưng Vũ Nhi không tài nào ngủ được.

Ngoài trời không mưa, căn phòng vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng hơi thở đều đều của hai người.Vũ Nhi không biết tại sao mình lại như vậy, cô tự đếm thời gian, có lẽ đã rất muộn, nhưng cô vẫn tỉnh.

Hơn nữa, mai còn phải dậy sớm, điều này khiến tâm trạng cô càng trở nên rối bời.Đúng lúc đang cựa mình, cô bỗng nghe thấy thứ âm thanh gì đó, khiến cô nổi da gà – tiếng khóc của trẻ con.“Trời ơi!”

Cô thầm kêu, cầu mong rằng âm thanh đó chỉ là do sự tưởng tượng của cô, hoặc là trong cõi mộng.

Thế nhưng, lý trí nói với cô, âm thanh đó thực sự tồn tại, rõ ràng cô nghe thấy tiếng đứa trẻ đang khóc, âm thanh không chói tai, nhưng rất rõ ràng, có lẽ đây là đứa bé gái.

Quyết không thể là tiếng mèo kêu, cô chắc chắn mình có thể phân biệt được.Vũ Nhi lập tức mở to đôi mắt, trong bóng đêm, trần nhà đang đối diện với cô.

Tiếng khóc đó phát ra từ trên tầng trên, ngày càng rõ hơn, cứ bám riết lấy cô.

Thậm chí cô còn cảm thấy âm thanh này hơi quen, lại càng khiến cô sợ hãi hơn.Cô rùng mình, khiến Đồng Niên nằm cạnh tỉnh giấc.“Vũ Nhi, em sao vậy? Em đang run rẩy, nguời em rất lạnh, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Đồng Niên ôm chặt lấy cô.“Anh không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy gì?”

Đồng Niên nín thở nghe ngóng, nhưng chẳng nghe thấy gì.

“Không có tiếng bước chân, tiếng bước chân đêm qua không xuất hiện nữa.”

“Không phải là tiếng bước chân, mà là tiếng trẻ con khóc.”

“Tiếng trẻ con khóc? Em đang đùa đấy à? Làm gì có thứ âm thanh này?”

Vũ Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng khóc đó.

Cô nói từng tiếng một: “Anh nghe đi, em không đùa đâu, em đảm bảo em thực sự nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, ngay trên đỉnh đầu, trên trần nhà ấy.”

“Anh không muốn lên trên đó lần nữa đâu.”

“Em cũng không muốn anh lên, em chỉ muốn anh ở bên em.”

Vũ Nhi buồn bã nói.“Được rồi, Vũ Nhi, anh mãi mãi ở bên cạnh em, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, em mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”

“Nhưng…”

Cô bỗng nhiên không nói nữa, bởi tiếng khóc đó chợt biến mất.

Cô lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trong bóng tối, cô nhắm mắt lại.Đồng Niên cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục ngủ.

Vũ Nhi cuộn tròn người, trong lòng bồn chồn lo lắng.

Cô dỏng tai, lắng nghe từng âm thanh phát ra trong phòng, nhưng không phát hiện ra điều gì.“Lẽ nào thực sự là do tưởng tượng?”

Cô không tài nào trả lời được, cô chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng hoảng loạn rối bời


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.