Đọc truyện Mắt Mèo – Chương 23
Mấy tiếng sau, Diệp Tiêu từ hiện trường vụ án đi ra, anhlặng lẽ cởi cúc áo ngực, đưa tay lên cổ, thở dài một tiếng.
Anh nhìn cầu thang tối om về phía trước, hình dung lại xem hàng ngày nạn nhân đã điđi về về một mình thế nào.
Có lẽ cô ấy là một người dũng cảm, nhưng vẫnkhông thoát khỏi cái chết.
Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu, đột nhiênvung nắm đấm về phía tường, đấm một đấm nặng nề lên đó, tiếng của cú đấm vang dội trong cầu thang.“Anh bực mình lắm à?”
Một đồng nghiệp đến đứng sau anh.Diệp Tiêu cúi đầu nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay trong lòng tôi không được vui.”
“Đó là do vụ án này?”
“Không hoàn toàn như vậy, còn do một số nguyên nhân khác.”
DiệpTiêu quay đầu lại, nhìn người đồng nghiệp đang đứng trong bóng tối, anhtừ từ nói: “Bất kể thế nào, thì đây cũng là vụ án thứ ba bị bóp cổ chếttrong hai tuần nay rồi.”
“Từ tất cả những chứng cứ mà hiện nay chúng ta có được, cả ba vụ án này đều do một hung thủ gây ra, đây là án mạng giết người liên tiếp.
Ai mà biết được, nạn nhân tiếp theo của hung thủ sẽ à ai? Hắn không phảigiết người để cướp của, cũng không phải hãm hiếp, cũng không giống vớigiết người để báo thù, cả ba nạn nân đều là những cô gái trẻ sống độcthân, giữa ba người bọn họ chẳng có bất cứ một mối liên hệ nào, ba người hoàn toàn không quen biết nhau, nhưng lại bị cùng một hung thủ giếthại.”
“Có lẽ hung thủ bị bệnh thần kinh.”
“Cũng có thể, hắn mắc bệnh thần kinh.
Cũng có thể, hắn rất thông minh.”
Diệp Tiêu không trả lời, lại một nắm đấm nặng nề vung lên tường.Đồng nghiệp giữ tay anh lại nói: “Diệp Tiêu, anh làm sao thế? Từtrước đến nay anh luôn là một người rất bình tĩnh cơ mà, anh hãy lý trílên.”
Người đồng nghiệp phát hiện ra tay của Diệp Tiêu đã bị chảy máu,vội nói với anh: “Anh mau về trụ sở đi, rồi băng tay lại.
Còn nữa, nhânchứng chứng kiến tận mắt vụ việc vẫn còn ở trụ sở, anh có thể hỏi cô ấychi tiết hơn.”
Nghe đồng nghiệp nói xong, Diệp Tiêu không nói gì nữa, vội vàng đixuống, tiếng bước chân của anh vang dội trong cầu thang, phát ra một âmthanh buồn thảm.
Nửa tiếng sau, Diệp Tiêu đã về đến trụ sở, trong đạisảnh, anh nhìn thấy nhân chứng chứng kiến tận mắt sự việc – La Tư.
Cóngười đang lấy lời khai của cô, Diệp Tiêu cũng không nói gì, chỉ đứngyên lặng bên cạnh quan sát.
Bỗng nhiên anh cảm thấy La Tư có nét gì đórất quen, hình như đã gặp ở đâu, cô là một cô gái xinh đẹp, nét mặtdường như vẫn còn nỗi sợ hãi.
Cô mặc quần áo và trang điểm như đangchuẩn bị đi đâu xa, giống như đang chuẩn bị đi du lịch.Diệp Tiêu xem đi xem lại các ghi chép vừa rồi – Tên: La Tư.
25tuổi.
Nghề nghiệp: Phóng viên.
Đơn vị công tác: tòa soạn báo “Họa báoHoa trên biển”.“Họa báo Hoa trên biển?”
Diệp Tiêu đọc khẽ, anh nhớ lại một nămtrước, vụ án mà Thành Thiên Vũ tự sát tại tòa soạn “Họa báo Hoa trênbiển”
đã làm cho anh mất ăn mất ngủ trong khoảng thời gian dài.
Độtnhiên, anh nhớ ra người phụ nữ đang đứng trước mặt anh, chính tại hiệntrường tòa soạn “Họa báo Hoa trên biển”
một năm trước đây, anh đã từnglấy lời khai của người phụ nữ này, chính cô đã xác nhận máy quay củaThành Thiên Vũ, và còn cho anh biết thêm một số chi tiết về Thành ThiênVũ.
Anh vẫn còn nhớ vẻ mặt thất kinh và hoảng sợ của La Tư sau khi nghetin về cái chết của Thành Thiên Vũ.Sau khi kết thúc việc lấy lời khai của La Tư, còn có người hướngdẫn cô cách làm thủ tục.
Sau đó, La Tư có thể về, Diệp Tiêu lặng lẽ đisau cô, đúng lúc cô chuẩn bị ra khỏi cửa của trụ sở công an, Diệp Tiêugọi với theo.“Tôi đã khai hết rồi, còn vấn đề gì nữa không?”
La Tư nói với vẻ vô cùng mệt mỏi.Diệp Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nói: “Cô hãy nhìn vào mắt tôi.”
Ánh mắt của La Tư lúc đó như lơ lửng trên trời mây, cô không dámnhìn, cô lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi rất mệt.
Hôm nay xảy ra sự việcđáng sợ thế này, mong anh hiểu cho.”
“Vâng, tôi rất hiểu tâm trạng cô lúc này.
Cô còn nhớ tôi chứ?”
La Tư nhìn Diệp Tiêu với ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra: “Anh chính là anh cảnh sát mà một năm trước đây đã lấy lời khai của tôi ở tòa soạn báo.”
“Đúng vậy.”
Diệp Tiêu gật gật đầu, sau đó lạnh lùng nói với cô: “Cô và nạn nhân có quan hệ với nhau thế nào?”
“Ý anh nói là Sảnh Sảnh? Không phải tôi đã nói hết rồi sao, tôi vàcô ấy là bạn thân, gần đây cô ấy làm phóng viên chụp ảnh ở tòa soạn củachúng tôi, vốn là chúng tôi đã hẹn nhau sáng sớm hôm nay sẽ đi Tùng Gang sưu tập dân ca.”
“Sưu tập dân ca?”
“Anh chẳng đã biết tôi là phóng viên của “Họa báo Hoa trên biển”
?Có điều, nói là đi sưu tập dân ca, nhưng thực ra là chúng tôi đi chơi,chúng tôi muốn đến đó để ngắm cảnh ở vùng ngoại ô, để hít thở không khítrong lành.”
“Ngắm cảnh? Trời mưa thế này còn đi ngắm cảnh?”
La Tư bực mình nói: “Tại sao từ nãy tới giờ anh lại toàn nói vớitôi với giọng nghi ngờ như thế? Tôi là người thích ngắm cảnh trong lúcmưa, chẳng lẽ anh không biết được cảnh vật trong lúc mưa đẹp đến thế nào sao? Đáng tiếc, Sảnh Sảnh sẽ không bao giờ được ngắm cảnh mưa trên thếgian này nữa.
Tôi thật không hiểu nổi, tại sao tên thần kinh đó lại muốn giết chết Sảnh Sảnh, cô ấy là một cô gái tốt.”
“Cô dựa vào đâu mà bảo hung thủ giết Sảnh Sảnh mắc bệnh thần kinh?”
“Vì quả thực tôi không tìm ra được động cơ giết người nào của hungthủ, nên tôi đoán đó chắc phải là một tên bị bệnh thần kinh.
Anh nhấtđịnh phải tóm được hắn, để linh hồn Sảnh Sảnh được yên nghỉ.”
Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi hy vọng là cô sẽ khai báo hết đầu đuôi sự tình với chúng tôi.”
“Tôi đã khai báo rồi còn gì.”
Diệp Tiêu đưa cho cô danh thiếp, nói: “Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi, còn nữa, cô cũng muốn sống một mình à?”
“Đúng vậy.”
“Buổi tối về nhà sớm một chút, đừng có đi lang thang bên ngoài, nếu có người lạ gọi cửa, thì nhất định không được mở.
Đây là lời khuyênchân thành của cảnh sát đối với cô, tôi cũng không muốn nhìn thấy trêncổ cô có một vết màu đen.”
“Hừ, hừ, anh nói đen đủi vừa thôi chứ, cứ như là muốn tôi gặp phảirủi ro vậy”.
Chỉ trong nháy mắt, La Tư đã trở lại trạng thái bìnhthường, “Xin lỗi, tôi cũng biết là anh lo lắng cho tôi, tôi sẽ làm giống như anh nói.
Anh nói cho tôi biết, Sảnh Sảnh không phải là nạn nhân bịhại đầu tiên đúng không, có phải là còn người khác cũng bị hại tương tựnhư vậy?”
“Điều này, tôi không thể nói được.”
“Anh đúng là cứng nhắc, bây giờ thì tôi đi được chưa?”
Diệp Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Còn một điều cuối cùng tôi muốn hỏi cô, một năm trước, cô đã kể với tôi tất cả những gì cô biết rồichứ?”
“Anh nói như vậy là có ý gì?”
Ánh mắt của La Tư như đang lẩn trốn.Diệp Tiêu quan sát cô, qua nét mặt cô anh đã nhận ra điều gì đó,bỗng nhiên, anh hắng giọng hỏi: “Cô đã nghe nói đến ngôi nhà đen bao giờ chưa?”
“Ngôi nhà đen?”
Bỗng nhiên La Tư lạc giọng không nói được, cô ngơ ngẩn nhìn Diệp Tiêu, không nói thêm bất cứ cái gì nữa.Diệp Tiêu đã hiểu, anh nói khẽ: “Cô về đi, có lẽ tôi sẽ còn đến tìm cô.”
La Tư vẫn thần mặt đứng trơ ra ở chỗ đó.Diệp Tiêu quay đầu lại nói: “Vẫn chưa về, cô định ăn cơm trưa ở nhà ăn của trụ sở công an sao?”
La Tư lắc đầu, cô gần như chạy bước nhỏ để rời khỏi nơi này.