Đọc truyện Mắt Mèo – Chương 17
Thứ 2, Đồng Niên lại một lần nữa đi phỏng vấn không thành công.
Hôm nay là một công ty mạng, chưa đầy ba phút, họ đã nói rõ với Đồng Niên, anh không có hy vọng được tuyển dụng.
Đồng Niên lặng lẽ rời khỏi đó, chậm rãi trở về.
Trên trời, đám mây đen kéo đến dày đặc, nhưng lại chẳng có gió, không khí oi bức, rất khó chịu.
Đồng Niên liếc nhìn xung quanh, cảm giác mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể đang nhìn một con quái vật.
Đồng Niên biết, đây thực ra chỉ là do anh tự tưởng tượng ra mà thôi, thực tế chẳng có ai chú ý đến anh cả.
Anh chỉ là một người trong số hàng vạn người, đến và đi đều lặng lẽ, không để lại chút dấu vết gì.Cuối cùng cũng về đến ngôi nhà đen, chỉ có nơi đây, anh mới có thể rũ bỏ được mọi phiền não ở bên ngoài, mặc dù anh biết rằng, ở trong ngôi nhà này sẽ có những phiền não mới bám riết lấy anh.
Anh mở tủ lạnh, lấy một chai nước ngọt, tu liền một hơi, nước ngọt làm anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi anh đang định ngồi xuống sofa nghỉ chốc lát, tiếng chuông cửa vang lên.Đồng Niên mở cánh cổng sắt, nhìn thấy một người lạ trẻ tuổi.
Anh nhìn đối phương bằng ánh mắt dò xét, sau đó hỏi: “Xin hỏi, anh tìm ai?”
Diệp Tiêu vẫn luôn mặc thường phục, mỉm cười nói: “Chào cậu, chắc cậu là Đồng Niên?”
“Sao anh lại biết tên tôi?”
Đồng Niên bỗng trở nên cảnh giác.“Vũ Nhi nói cho tôi biết.
Tôi tên Diệp Tiêu, mấy hôm trước đã đến đây.”
Đồng Niên lập tức nhớ lại, tối hôm kia, Vũ Nhi đã nói với anh về Diệp Tiêu, anh trả lời luôn: “Thì ra anh là Diệp Tiêu à, Vũ Nhi nói anh là cảnh sát, mời anh vào nhà!”
Họ tiến vào phòng khách, Diệp Tiêu hỏi: “Vũ Nhi đi làm rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm.”
Rồi Diệp Tiêu nói luôn vào chủ đề chính: “Đồng Niên, thực ra hôm nay tôi đến đây vẫn là vì việc công.”
Đồng Niên ngẩn người một lát, rồi nói: “Có việc gì, anh cứ nói! Tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với bên cảnh sát các anh.
Có phải là vì việc tuần trước Vũ Nhi đã gặp tại ga tàu điện ngầm không?”
“Ồ, sự việc đó quả thực rất ly kỳ, e rằng không phải là một vụ tự sát bình thường.
Nhưng hôm nay tôi đến đây vì một vụ án còn quan trọng hơn.”
“Vụ án quan trọng hơn?”
Diệp Tiêu gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Về việc này, nói thì rất dài.
Một năm trước, tại một tòa soạn tạp chí đã xảy ra một vụ tự sát vô cùng kỳ lạ, nạn nhân là một phóng viên ảnh.
Tôi phát hiện ra một máy quay mà nạn nhân đã sử dụng lúc còn sống.
Tôi đã sao nội dung quay sang một cuộn băng, phát hiện ra bên trong quay một ngôi nhà cổ bỏ không.
Tôi có thể khẳng định nội dung cuốn băng có liên quan mật thiết tới việc tự sát của nạn nhân.
Nhưng mãi đến hôm kia tôi mới phát hiện ra, thì ra ngôi nhà cổ mà tôi đã tìm kiếm suốt một năm qua chính là ngôi nhà này.”
“Có việc như vậy sao? Anh có thể khẳng định chắc chắn?”
Đồng Niên kinh ngạc hỏi.“Đương nhiên tôi có thể khẳng định, tôi đã xem cuộn băng đó vô số lần rồi.”
“Nhưng, ngôi nhà này đã đóng cửa bỏ không mười mấy năm rồi, không lâu trước đây, tôi và Vũ Nhi mới chuyển đến.
Một năm trước, tôi và Vũ Nhi đều không ở Thượng Hải.”
Đồng Niên vội vã đáp lời.“Đừng lo lắng, việc này không liên quan gì đến cậu và Vũ Nhi, tôi chỉ muốn tìm hiểu về ngôi nhà này.”
“Ai vào nhà này nhỉ? Chắc là chui qua lỗ hổng trên tường bao, tôi vẫn tưởng chỗ đó bị cây cối che lắp, không ai nhìn thấy được.
Ngày mai tôi sẽ bịt lỗ hổng đó lại.”
“Được rồi, tôi có thể xem ngôi nhà được không?”
Đồng Niên gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Trước tiên, họ đi hai vòng trong lối đi nhỏ, mở mấy cánh cửa, bên trong toàn là bụi và đồ gia dụng linh tinh.
Diệp Tiêu chỉ nhìn qua rồi đi ra.
Vừa đi, Đồng Niên vừa hỏi: “Cảnh sát Diệp, xin hỏi, cuộn băng mà anh nói đến, bên trong quay những gì?”
“Việc này…”
Diệp Tiêu nghĩ trong giây lát, nói: “Tôi sẽ nói cho cậu biết việc này, nhưng không phải bây giờ.”
“Xin lỗi, có lẽ việc này liên quan đến tình hình vụ án, tôi không nên hỏi linh tinh mới phải.”
“Nhưng cậu có cảm thấy điều gì bất thường trong ngôi nhà này không?”
Đồng Niên ngẩn người, nhìn vào trong mắt Diệp Tiêu, sau đó tránh ánh mắt anh, nói: “Bất thường ư? Không, không, không, không có gì bất thường cả, ít ra là từ khi chúng tôi chuyển tới đây, mọi thứ đều rất bình thường.”
Diệp Tiêu để ý hết, anh gật đầu, sau đó bước lên cầu thang, cầu thang lại một lần nữa phát ra thứ âm thanh cổ quái, anh vừa đi vừa nói: “Đồng Niên, cầu thang này cũ quá, cậu nên sửa một chút, tốt nhất là thay mới.”
“Cầu thang? Có lẽ là tôi sẽ thay mới.”
Đồng Niên hơi lơ đễnh.Họ lên đến tầng hai, Đồng Niên hỏi: “Anh có muốn vào phòng ngủ của chúng tôi xem không?”
“Không cần đâu.”
Tiếp theo Diệp Tiêu mở cánh cửa lần trước anh đã vào.
Vẫn là cái giá sách lớn, một cái bàn viết và vô số cuốn sách.“Trước đây phòng này là thư phòng phải không?”
Diệp Tiêu hỏi.“Đúng vậy, nhưng tôi nhớ là hồi tôi còn nhỏ, nó rất ít được dùng đến, chỉ có mẹ tôi thỉnh thoảng vào đọc sách.”
Diệp Tiêu gật đầu, đến trước giá sách, lấy một cuốn, bụi bặm bám đầy vào tay anh.
Giở vài trang, phát hiện ra cuốn sách này xuất bản vào những năm 30, là câu chuyện phá án của Trình Tiểu Thanh.
Anh buột miệng khen: “Thật không ngờ ở đây vẫn còn có loại sách cũ này, nếu đem đến thị trường sưu tập sách cũ thì rất có giá đó.
Anh đã đọc chưa?”
Đồng Niên lắc đầu.Diệp Tiêu nói tiếp: “Tôi còn nhớ trước đây tôi cũng rất thích đọc truyện của Trình Tiểu Thanh, Thượng Hải vào những năm 30, những vụ án hết sức ly kỳ, nói chung là rất tuyệt.”
Họ rời phòng, Diệp Tiêu lại hỏi: “Đồng Niên, cậu quen thuộc hết tất cả các phòng ở đây chứ?”
“Không quen lắm, hồi nhỏ, có rất nhiều phòng ở đây đều đóng cửa bỏ không, bây giờ cũng vẫn như vậy.”
“Sao lại không cho thuê những phòng đó? Tiền thuê phòng cũng sẽ là một khoản thu nhập kha khá đấy.”
Đồng Niên lắc đầu: “Tôi không muốn người khác làm phiền đến cuộc sống của tôi.
Ồ, cảnh sát Diệp, đương nhiên không phải tôi ám chỉ anh.”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy chứ!”
Họ đến thềm cầu thang, bỗng từ phía trên vang lên tiếng mèo kêu.
Diệp Tiêu ngẩng đầu, phát hiện ra cầu thang thông lên tầng ba, có một con mèo trắng, nó nhìn họ với ánh mắt đầy cảnh giác.
Diệp Tiêu lập tức nhận ra nó, thực ra, anh đã biết con mèo này từ một năm trước qua cuộn băng.
Anh hỏi Đồng Niên: “Cậu nuôi con mèo này à?”
“Không, đây là một con mèo hoang, từ khi chuyển về tôi đã thấy nó ở đây rồi.”
“Tôi có thể lên tầng ba tham quan được không?”
Đồng Niên chợt ngẩn người, rồi anh vội gật đầu.Hai người bọn họ bước lên tầng ba.