Mật Mã

Chương 7


Đọc truyện Mật Mã – Chương 7

Edit: Pthu
Beta: Tiểu Ngạn
Bắt đầu từ ngày hôm đó, dường như ngày
nào cô cũng cùng bọn họ sinh hoạt ở một chỗ, một lớn một nhỏ chỉ kém có
không được hai mươi bốn giờ cùng cô dính ở một chỗ.

Buổi sáng, cô cùng họ đến nhà ăn; buổi
tối, cô cùng Cảnh Dã và Tiểu Lam cùng nhau trở về. Mặc dù Tiểu Lam biết
cô cùng Cảnh Dã ở cùng nhau, nhưng một chút ý kiến phản đối cũng không
có, hơn nữa lại thích dính với cô ở cùng một chỗ hơn.

Cảnh Dã từng muốn cô cùng ở lầu dưới, cô đã cự tuyệt, gã cũng không tiếp tục nói thêm nữa, chỉ là tối tối chạy
tới chen chúc với cô ở trên một chiếc giường, bởi vì cô còn có một căn
phòng khác, cho nên thậm chí có khi ngay cả Tiểu Lam cũng ngủ ở chỗ của
cô.

Cô đã từng kháng nghị qua, nhưng một lớn một nhỏ lại bịt tai làm ngơ, vẫn không thay đổi, đến mấy ngày gần đây
nhất, bọn họ lại ăn ở nơi cô ăn, ngủ ở nơi cô ngủ, ở trong nhà của cô
giống như ở trong nhà của chính mình.

Không có biện pháp làm khó dễ hai người này, cô cũng chỉ có thể mặc kệ bọn họ.

Về phần Hải Dương, trải qua mấy ngày
chung đụng với nhau này, cô phát hiện mặc dù anh ta đầu lớn, nhưng lòng
so với người bình thường còn tỉ mỉ hơn, chỉ là ít nói đến mức quá kỳ
quái mà thôi, người luôn có chút quái dị, cho nên cô cũng không để ý
lắm, lần đầu tiên gặp mặt anh ta thì có cái loại cảm giác áp bách, dường như cũng biến mất ở trong vô hình.

Hải Dương họ Đồ, anh ta ở trên tầng của
quán bia, lúc cô mới biết, còn sửng sốt một chút, dù sao thì người này
cũng không phải là cao lớn bình thường, sao lại ở đâu không ở, lại ở
trong gác xép?

Sau này cô mới biết được, cả tòa nhà này bởi vì chỉ dùng gỗ thô để xây dựng nên, cho nên tương đối vững chắc, mà chọn gác xép cao gần ba mét, bên trong ngoại trừ mấy cái khung xà nhà
bằng gỗ tương đối cao ra thì cũng không có phòng vệ sinh, cũng không có
bày trí thêm khác, cho nên toàn bộ không gian vô cùng rộng lớn, Hải
Dương ở bên trong hoạt động thoải mái, không có một chút trở ngại nào.

Tòa nhà này giống như là đo đạc vì anh ta mà được tạo nên.

Lại nói tiếp, từ khi quen biết Hải Dương cho đến nay, cô thật sự chưa từng thấy anh tanói qua mấy câu, nếu không có cái đầu trọc to của hắn, Cảnh Dã luôn hướng về phía anh ta gọi “Đầu
trọc”, cô vẫn thật sự nghi ngờ là anh ta không phải người trong miệng
Cảnh Dã luônôm giấc mộng mở nhà hàng ở cạnh bờ biển kia.

Nhìn người khổng lồ cao lớn khiêng cái
bàn gỗ lớn nhẹ nhàng như không ra ngoài cho Cảnh Dã sửa chữa, cô không
khỏi lại liếc mắt phòng bếp để ýbình hoa đặc biệt được để ở trên bàn,
không khỏi hơi nâng khóe miệng lên.

Cái bình hoa này cứ cách vài ngày lại
được thay một lần, Cảnh Dã không có cái loại tâm tư này, đó là Hải Dương thay. Nhìn người khổng lồ cao lớn kia, thật sự rất khó tưởng tượng được anh ta lại có loại tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy.

Xem ra, trên cõi đời này quả thật là loại người nào cũng có.

Cùng với từng ngày trôi qua, công tác
chuẩn bị của “Quán bia Lam Sắc” cũng lần lượt hoàn thành, toàn bộ bày
trí trong phòng đều là hai người đàn ông này một tay lo liệu, Hải Dương
từ bờ biển mang mấy cây gỗ nhiều hình dáng trang trí ở trong cửa hàng,
hơn nữa còn sửa sang lại phía trước phía sau sân, Cảnh Dã đem cọc gỗ tàn tạ một lần nữa sơn lên rực rỡ, dụng cụ trong phòng bếp là do cô phụ
trách mua sắm và quản lý, sàn nhà cùng bàn ghế trong phòng ăn đều là do
Tiểu Lam cọ rửa toàn bộ.

“Chị Hiểu Dạ, chị thích cái con đại tinh tinh kia ở chỗ nào vậy ạ?”

Hiểu Dạ đang gọt vỏ khoai tây, chuẩn bị
nấu cơm cà ri sững sờ một chút, vừa không cẩn thận là thiếu chút nữa gọt vào ngón tay của mình, cô ngừng công việc ở trong tay lại, ngẩng đầu
nhìn Phong Thanh Lam không biết từ khi nào thì đến bên cạnh bàn, một lúc lâu cũng không trả lời được.

Cảnh Dã và Hải Dương đều làm việc ở bên ngoài căn phòng, trong phòng thì hai người các cô cách cái bàn gỗ mà
mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Sao ạ? Sao chị lại thích chú ấy vậy?”

“Khụ, ừ.” Hiểu Dạ hắng giọng, có chút không được tự nhiên hỏi: “Sao em lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì chú ấy vừa hung dữ lại vừa thô
lỗ, nói chuyện lại lớn tiếng nha.” Tiểu Lam một chút cũng không hiểu,
trăm mối không có cách giải hỏi: “Sao chị lại thích chú ấy vậy nha?”

Thích?

Cô thật sự chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng cũng không thể bảo cô nói với cô bé này là cô thích thân thể của gã thôi?

Hiểu Dạ không tự giác nhìn về phía Cảnh
Dã ở bên ngoài cửa sổ đang làm công việc của thợ mộc, gã đang cởi trần,
vừa nói chuyện với Hải Dương, vừa cầm búa sắt gõ gõ sửa chữa cái bàn gỗ, ở bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, ánh mặt
trời chói chang nóng cháy, gã đang làm việc ở dưới ánh mặt trời nắng
gắt, chỉ chốc lát sau đã nóng đến mức toàn thân đầy mồ hôi, gã lại giống như là đối với loại nóng như thiêu như đốt của địa ngục này đã tập mãi
thành quen.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống mồ hôi
trên người gã lấp lánh tỏa sáng, cơ bắp ở trên lưng gã theo mỗi một lần
gã dùng lực mà vận động linh hoạt, giống như là đang ở trên con báo đốm
đang chạy băng băng.

Hải Dương cầm một lon bia lạnh đưa cho
gã, gã đưa tay tiếp nhận, uống một ngụm, không biết Hải Dương mở miệng
nói cái gì, Cảnh Dã vừa nghe thấy, ngửa đầu bật cười thoải mái.

Khuôn mặt tươi cười thoải mái của gãbỗng chói sáng ở dưới ánh mặt trời, khiến cho tim cô không tự giác mà đập nhanh hơn.

Thích sao? Có lẽ vậy.

“Chị Hiểu Dạ?”

“Hở?” Cô nghe thấy kéo tầm nhìn trở về, nhìn thấy khuôn mặt đã gần lại càng thêm gần, mới nhận ra mình đã nhìn
gã lại còn xuất thần, trên mặt không khỏi đỏ ửng lên.

“Sao vậy?” Hai tay Tiểu Lam chống cằm, mở to đôi mắt to tròn đầy tò mò, bám riết không tha tiếp tục truy vấn cô.

“Chị…” Cô cố nén xấu hổ, hắng giọng nói: “Anh ấy vẫn còn có ưu điểm của mình.”


“Ưu điểm gì chứ?” Tiểu Lam liếc mắt xem thường, nói luôn: “Con đại tinh tinh này lúc còn trẻ thì thật sự là rất đẹp trai, nhưng bây giờ lão đã ba mươi mấy rồi, vừa già lại vừa tự đại, làm gì có ưu điểm gì đâu?”

“Nói thí dụ như con người anh ất rất tốt này.” Hiểu Dạ nhẫn nại cười, giúp Cảnh Dã nói chuyện, “Còn rất giữ chữ tín nữa.”

“Sao chị lại biết con người lão rất tốt lại giữ chữ tín vậy?” Tiểu Lam lẩm bẩm.

“Nếu anh ấy không phải là người tốt,
dựa vào cái tính tính vừa thối lại vừa ngang của em, không có chuyện gì
vừa cắn lại vừa đá anh ấy, người bình thường không biết đã sớm đem em
đánh cho bẹp dí mấy lần rồi, anh ấy lại nhiều lắm là mắng em vài câu mà
thôi.” Cô chọc chóp mũi của Tiểu Lam một cái, cười nói: “Về phần giữ chữ tín, mặc dù anh ấy hứa với mẹ em là sẽ chăm sóc em, nhưng việc này vốn
là người đã chết không có đối chứng, anh ấy đại khái là có thể để cho em trôi giạt đến cô nhi viện, hoặc là gửi cho gia đình nuôi hộ, anh ấy là
một người đàn ông, chưa kết hôn lại không có con, sao lại biết cách chăm sóc trẻ con như thế nào? Nếu như anh ấy thật sự buông tay mặc kệ, cũng
sẽ không có ai trách anh ấy, nhưng mà anh ấy vẫn là mang theo em ở bên
người, không phải sao?”

Nói như vậy, hình như là có chút đạo lý.

Phong Thanh Lam nhíu mày, suy nghĩ một
chút, sau đó lại nhìn đại tinh tinh ở bên ngoài, lại nhìn Ô Hiểu Dạ ở
trước mặt, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra chị thật sự thích chú
ấy nha, em còn tưởng là chú Cảnh lại là con cóc mà còn muốn ăn thịt
thiên nga cơ.”

Mặt cô đỏ lên, nhướng mày hỏi lại: “Anh
ấy là con cóc, vậy em đi theo bên cạnh anh ấy là gì? Con cóc nhỏ sao?
Hay là con nòng nọc nhỏ?”

“Mới không phải đâu, em cũng không phải là do chú ấy sinh ra.” Phong Thanh Lam nhảy dựng lên, hai tay chống
thắt lưng, hếch cái mũi nhỏ, vênh váo tự đắc nói: “Chú ấy là con cóc, mẹ em lại là thiên nga, cho nên em dù thế nào cũng được coi như là một con thiên nga nhỏ, hiểu chưa?”

Hiểu Dạ thấy bộ dáng đấy của cô bé, nhịn không được bật cười.

“Này nha, em nói thật đấy, mẹ em trước
đây lại là một đại mỹ nhân, mặc dù có em là con chồng trước, vẫn còn có
rất nhiều người theo đuổi đấy. Chỉ là bà không muốn tái giá, cho nên mới lần nào cũng đem chú Cảnh ra làm lá chắn.” Cô bé nói đến đây, có chút
hậm hực ngồi xuống, chống cằm một lần nữa, nhìn trần nhà nói: “Có một
lần, có một ông chú theo đuổi bà, thật sự liều chết mà quấn chặt lấy,
vừa vặn chú Cảnh quay về nghỉ ngơi, vì lấy được sự tin tưởng của ông chú kia, còn hối lộ em gọi chú Cảnh là ba đấy.”

Tiểu Lam nói xong bật cười, vừa cười vừa nói: “Ai ngờ chú Cảnh không trở về một mình, còn dẫn theo chú Hải
Dương, hai người bọn họ vừa mới vào cửa, nói không đến mấy câu, tên kia
đã sợ tới mức chạy chối chết.”

Hiểu Dạ có thể tưởng tượng được người
đàn ông muốn theo đuổi người đẹp kia, bộ dáng vô cùng sợ hãi khi đột
nhiên thấy Cảnh Dã cùng với Hải Dương to cao giống như là dã nhân, bất
giác cũng bật cười.

Tiểu Lam cười khanh khách một trận, không bao lâu tiếng cười dần dần biến mất, nét mặt trở nên có chút cô đơn.

Biết cô bé nhớ tới người mẹ đã qua đời,
Hiểu Dạ đưa tay đặt lên bàn tay nhỏ của cô bé, mở miệng chuyển hướng lực chú ý của cô bé, “Trước đây Cảnh Dã và Hải Dương thường chăm sóc em
sao?”

Tiểu Lam lắc đầu: “Cũng may, bọn họ bận
rộn nhiều việc, một năm chỉ có thể trở về một hai lần, có khi chỉ ở vài
ngày, có khi thì lâu hơn một chút.”

Trở về? Một năm một hai lần?

Hiểu Dạ hơi sửng sốt, “Bọn họ là làm gì vậy?”

“Em cũng không rõ lắm, có vẻ giống như
là ở nước ngoài giúp người làm việc. Có một thời gian em rất mong mẹ gả
cho chú Hải Dương nha, nhưng mà hai người bọn họ cũng không có cái ý tứ
đấy, mệt em còn giúp đỡ kéo tơ hồng mấy lần nha, thay bọn họ chế tạo cơ
hội nữa, kết quả lần nào cũng chẳng được.” Cô bé bĩu môi càu nhàu.

Quỷ linh tinh này.

Hiểu Dạ nghe xong không khỏi bật cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ đầu của cô bé, “Loại chuyện này là miễn cưỡng không được đâu.”

“Bây giờ em đã biết rồi.” Tiểu Lam chun chun mũi, sau đó quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Chẳng
qua là lần này không giống, chị thích chú Cảnh Dã mà, phải không?”

“Em nha, rất tinh quái.” Hiểu Dạ đỏ
mặt, muốn trừng mắt nhìn cô bé một cái để cảnh cáo, nhưng nhìn thấy vẻ
mặt vô tội của nó lại bật cười, chỉ có thể vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lam, em đừng đoán mò lung tung, chị nói thật, loại chuyện tình cảm rất là khó nói, thích không nhất định là sẽ yêu, nói chuyện
yêu đương cũng không có nghĩa là nhất định sẽ kết hôn, ai cũng không
biết ngày mai rốt cục sẽ ra sao, chỉ có thể để cho nó thuận theo tự
nhiên, em hiểu chưa?”

“Không hiểu.” Cô bé bĩu môi nói.

Hiểu Dạ cười cười, ném khoai tây cho nó, “Không hiểu không sao, chờ sau này em nói chuyện yêu đương rồi sẽ hiểu. Sắp giữa trưa rồi, làm giúp chị, đem vỏ nó gọt đi, chị đi vào xem nước
sôi chưa.”

“Giữa trưa ăn gì vậy ạ?” Tiểu Lam đưa tay, gọn gàng tiếp được.

“Cơm cà ri gà.”

Tiểu Lam hoan hô một tiếng, đứng lên nghiêng người thò đầu cao giọng nói: “Chị Hiểu Dạ, của em phải cay một chút nha!”

“Đã biết.”

Hiểu Dạ cũng không quay đầu lại cười trả lời, khoát tay áo với cô bé, liền quay người đi vào phòng bếp, nhưng
vừa vào phòng bếp, nụ cười trên mặt lại từ từ biến mất.

Cô vốn muốn hỏi chuyện của Cảnh Dã nhiều một chút, nhưng lại sợ làm cho Tiểu Lam để ý tới quá nhiều.

Trên người người đàn ông đó có những vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ, vết sẹo cũ mới đều có, có lần cô từng buột miệng
hỏi, gã chỉ thuận miệng nói là nghề nghiệp trước kia làm bị thương,
nhưng công việc gì lại làm bị thương, tạo ra nhiều vết sẹo như vậy? Cô
đau lòng vì những vết thương gã từng phải chịu, cũng càng ngày càng muốn biết những chuyện của gã, lại không dám hỏi nhiều, sợ gã sẽ hỏi ngược
lại quá khứ của cô.

Cô tự nói với mình đừng quá quan tâm gã, nhưng lại không thể bỏ qua sự tồn tại của gã.

Thích sao?

Lòng của cô run lên, hy vọng chỉ là thích thôi là được rồi.


Cô bây giờ, thật sự không đủ sức để gánh vác một tình cảm sâu sắc….

***

Trong bất giác, mùa hè, đã trôi qua được một nửa.

Khoảng thời gian bận rộn lại vui vẻ
trong nháy mắt đã biến mất, ngày ba mươi tháng bảy, vạn dặm không mây,
ngày hôm nay “quán bia Lam Sắc” chính thức khai trương thuận lợi.

Mấy ngày hôm trước, Cảnh Dã và Hải Dương đi tới tòa soạn báo địa phương đăng quảng cáo, còn tự mình đi tới những gia đình ở phụ cận phát tờ rơi, mặc dù cô khó có lòng tin đối với sự
thành công của quán bia này, nhưng vẫn đem hết toàn lực làm rất nhiều đồ ăn ngon.

Mười giờ sáng, nhà máy đưa bia tới; mười một giờ, côở trong phòng bếp làm công tác chuẩn bị.

Mười hai giờ ngày hôm nay là ngày lành
tháng tốt, không biết Hải Dương mua được ở đâu một dây pháo thật dài,
giữa trưa Cảnh Dã châm, pháo ở dưới bầu trời xanh, ánh mặt trời rực rỡ
vang lên đùng đùng, Tiểu Lam hưng phấn quan sát ở một bên, vừa la vừa
cười.

Đáng tiếc, phần lớn người vừa vào cửa
mới nhìn thấy Hải Dương đã sợ tới mức rụt chân lại, chỉ có vài vị có đủ
can đảm, cố lấy dũng khí đi tới, nhưng thân hình cao lớn, gương mặt lại
lạnh lùng, dưới áp lực vô hình mà Hải Dương phát ra, phần lớn là tốc
chiến tốc thắng, thậm chí còn có người ngay cả cốc bia ở trên bàn cũng
chưa uống xong đã tính tiền rời đi.

Cả ngày, khách chỉ có hai ba con mèo nhỏ.

Ít khách, sớm đã ở trong dự đoán của cô, cho nên không quá thất vọng, nhưng hai lớn một nhỏ kia, giống như cũng
không cảm thấy ít người như vậy là có vấn đề gì, vẫn ở trong cửa hàng ăn ăn uống uống, cười cười nói nói như cũ.

Trừ bỏ vắng khách ra, cuộc sống của cô
mấy ngày này gần như là bình thường, rất bình thường, rất bình thường,
bọn họ giống như là người một nhà, mỗi ngày cùng nhau mở cửa hàng buôn
bán, cùng nhau làm việc, nói chuyện phiếm, ăn cơm, xem TV, thậm chí còn
tranh thủ thời gian đi ra bờ biển nghịch nước nhặt đá.

Cuộc sống là đơn giản như thế, bình thường như thế, cô quý trọng sự bình thường như vậy, vô cùng vô cùng quý trọng.

Cô biết bất kể sau này sẽ như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không quên một đoạn thời gian này.

Một cơn sóng biển lớn đánh tới, cô hoảng sợ vội lui, lại đập vào trên lưng Cảnh Dã, gã cười ôm lấy eo cô, đem cô vác lên vai rồi chạy về phía sau.

Cô ở trên vai gã vừa cười lại vừa la, mãi đến khi gã đem cô đặt ở trên một tảng đá ở bờ biển, cô vẫn cười không ngừng.

Gã cúi người ở trên người cô, trên khuôn mặt màu đồng cổ tràn đầy ý cười, “Này, người đẹp, anh vừa cứu cưng,
cưng muốn báo đáp anh như thế nào?”

“Cứu tôi? Tôi còn tưởng rằng người tiền sử nào muốn đem tôi khiêng trở về trong hang đấy.” Cô nhướng mày, hừ
một tiếng gắng sức đưa tay đẩy đẩy ngực gã.

“Người tiền sử? Ha, vậy bây giờ tiền sử đã đói bụng rồi–” Gã bắt lấy tay cô, há to miệng, làm bộ muốn cắn.

“Cứu mạng a, buông–” Cô giả vờ sợ hãi,
phát ra tiếng thét chói tai, tiếng kêu thét lên được một nửa lại im bặt
mà dừng lại, bởi vì người đàn ông này vậy mà lại dám thè lưỡi ra liếm
liếm ngón tay của cô, hại cô ngược lại hít một hơi, thiếu chút nữa là
nghẹn.

Gã nhìn cô, cười đến mức vừa xảo trá lại vừa xấu xa, một đôi mắt màu đen thâm u (sâu, đen) như đầm, hại con nai trong ngực cô chạy loạn, không tự giác ngừng thở.

Gã liếm ngón tay xong, như cô mong muốn hôn lên môi của cô, cô rên rỉ một tiếng, khom lưng nghênh hướng gã.

Cảnh Dã cười khẽ, gã rất thích người phụ nữ này hưởng ứng nhiệt tình như thế, cô trời sinh thật gợi cảm, gã hơi
chạm đã khiến cho cô thở gấp một tiếng, run rẩy một trận, cô làm cho gã
yêu thích không buông tay, ý loạn tình mê như thế.

“Khụ khụ, tiên sinh.”

Đáng giận, để cho gã hôn thêm năm giây nữa.

“Khụ khụ khụ, tiểu thư.”

Hai giây, thêm hai giây nữa là tốt rồi.

“Thực xin lỗi, hai vị, quấy rầy một chút!”

Thấy hai người trên mặt đất vẫn hôn đến
mức hừng hừng khí thế, mắt thấy sẽ trình diễn đoạn phim hạn chế, bác
trai cảnh sát vội vàng hét lớn một tiếng, định ngăn cản hai người này
tiếp tục kéo dài.

Một tiếng kêu này, làm cho Ô Hiểu Dạ
phục hồi tinh thần lại, cô vừa thấy cảnh sát, lập tức xấu hổ đến mức đỏ
bừng cả mặt, vội vàng đẩy Cảnh Dã, muốn gã đừng tay.

Chết tiệt, Trình Giảo Kim rốt cuộc là từ đâu chạy tới?

Cảnh Dã không cam lòng dừng tay, lão đại khó chịu đứng lên, bởi vì không thỏa mãn dục vọng mà lộ ra bộ mặt có
chút hung ác giận dữ, “Chuyện gì?”

“Có người nghe thấy vị tiểu thư này kêu cứu mạng.” Bác cảnh sát nhẫn nại cười khổ nhìn bọn họ, mặc dù ông vừa
tới đã nhận ra đây là lưỡng tình tương duyệt, nhưng vẫn phải giải quyết
việc chung hỏi: “Tiểu thư, người này cô biết sao?”

*lưỡng tình tương duyệt: 2 người cùng yêu nhau, tình yêu song phương.

Hiểu Dạ vừa thẹn lại vừa quẫn, có chút bối rối đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng gật gật đầu.

“Anh ta là chồng của cô?”

Cô lắc đầu, xấu hổ kéo xong quần áo, quả thực muốn đào một cái động để chui vào.


“Bạn trai?”

Cô gật đầu, nhưng vẫn là xấu hổ tới mức không có cách nào mở miệng.

“Anh ta ép buộc cô à?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ tới mức nóng lên.

“Tiểu thư?”

Cô liếc nhìn vị cảnh sát già kia một cái cực nhanh, hơn nửa ngày mới có biện pháp đỏ mặt mở miệng nói: “Không có.”

Cảnh Dã vốn ngoan ngoãn đứng ở một bên
nhịn không được cười ra tiếng, Hiểu Dạ tức giận đến mức tặng gã một cái
cùi chỏ , nhưng vẫn không ngăn được gã đang cười.

“Khụ ừ.” Ông cảnh sát hắng giọng, cố
gắng nhịn cười, nghiêm mặt răn đe nói: “Tiên sinh, đây là nơi công cộng, không phải khách sạn, ở bên ngoài đánh dã chiến, là sẽ vi phạm luật
phápđiều thứ 234: tội ngang nhiên dâm loạn chương thứ 16: phương hại
phong hóa đấy, lần này bỏ qua, đừng tái phạm nữa, chuyện ân ái, vẫn là
về nhà làm mới sẽ không xúc phạm đến pháp luật, hiểu không?”

*phương hại phong hóa: làm tổn hại đến phong tục. Hóa化: là hậu tố. Trong luật, thường dùng từ Hán-Việt.

“Phải, tôi biết sai rồi.” Cảnh Dã nhe răng cười, “Lần sau thay đổi.”

Còn có lần sau? Ô Hiểu Dạ trừng mắt nhìn gã một cái, vừa thẹn vừa giận dẫm chân gã một cái.

“Á, em yêu, rất đau nha.”

Cảnh Dã lớn tiếng kháng nghị, Hiểu Dạ nghe thấy nâng chân lại muốn dẫm: “Chính là muốn anh đau!”

“Có nhầm không vậy? Chính em cũng đã nói, anh không ép buộc em mà!” Gã vội tránh, lớn tiếng kêu oan.

“Anh còn nói!” Mặt cô đỏ tới tận mang tai, lần này ngay cả tay cũng dùng tới, hai người lập tức lại đuổi đánh.

Thấy hai người lại bắt đầu náo loạn, bác cảnh sát lắc lắc đầu, cười xoay người rời đi.

Xa xa Tiểu Lam ngồi nhặt đá thấy có vẻ
không có chuyện gì lớn, lập tức lại một lần nữa cùng với Hải Dương
nghiên cứu hoa văn trên tảng đá.

Không bao lâu sau, mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời đêm hiện đầy sao, tiếng cười đùa vẫn như trước thật lâu không ngừng…..

=========================

Cảnh Dã ở trong đêm tối mở mắt.

Trong bóng đêm tối đen, vẫn yên tĩnh như thế, gã không biết tại sao mình lại giật mình tỉnh giấc, nhưng cơ bắp
toàn thân cũng không tự giác căng cứng lên.

Một giây tiếp theo, không được dự báo
trước, chấn động dữ dội đột nhiên nổi lên, Cảnh Dã theo phản xạ mà nhảy
lên đầu tiên, dao động kịch liệt lại đột ngột như thế, hắn thiếu chút
nữa đã cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ, nhưng ở lân cận cũng không có
tiếng súng pháo điếc tai, không có ánh lửa rừng rực, sau đó gã nghe
được tiếng gầm gừ trầm thấp.

Âm thanh tần số cực thấp phá vỡ sự tĩnh
lặng, trong lúc nhất thời, giống như ngay cả không khí cũng đang chấn
động, ở bên trong sự dao động của cơn địa chấn, cái nệm mềm mại lắc lư
như bánh pudding.

Động đất.

Không tiếp tục cho rằng đang nằm mơ, hắn lập tức xuống giường mở cửa, không để cho cửa bởi vì rung chấn mà mắc
kẹt. Căn phòng vốn là bị chấn động trên dưới, sau đó lắc lư trái phải,
giống như căn phòng này là một món đồ chơi bình thường ở trong tay của
một người khổng lồ.

Tiểu Dạ ở dưới ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn, gã thoáng nhìn thấy phía trên bóng đèn lay động, bước nhanh hai
bước đi tới bên giường đem người phụ nữ kia đưa đến một bên, để tránh
cho bóng đèn rơi xuống trên người cô nàng.

Cả tòa nhà vẫn còn lắc lư như cũ, cái
bồn hoa nhỏ cô đặt ở trên bàn bị rơi xuống đất, trong phòng tắm truyền
tới tiếng thủy tinh rạn nứt, tất cả đồ vật ở trong phòng đều đang lay
động.

Ngay vào lúc gã đang cân nhắc có nên đem người chạy thoát thân, thì tiếng kêu lại bắt đầu biến mất, dao động
theo đó mà giảm dần, sau đó dần dần, hết thảy có xu hướng yên tĩnh.

Địa chấn xảy ra, từ lúc bắt đầu cho đến lúc chấm dứt, cùng lắm chỉ mấy chục giây mà thôi.

Chấn động kinh thiên vừa rồi, rất giống như là một loại ảo giác.

Đêm vẫn khuya, rất khuya, rất yên tĩnh.

Người ở trên giường vẫn còn đang ở trong giấc mộng, hô hấp bình ổn.

Gã khẽ nhếch khóe miệng, không tiếng động đi ra ngoài, đến một gian phòng khác kiểm tra tiểu quỷ.

Tiểu Lam vẫn ngủ say như cũ, không bị
trận động đất gần 5 độ ảnh hưởng chút nào, ngược lại cái chăn mỏng ở
trên người đã sớm bị cô bé đá xuống giường rồi.

Giúp Tiểu Lam kéo cái chănxong, xác định toàn bộ đều ổn, gã mới trở lại phòng ngủ, ai ngờ vừa mới vào cửa, đã
thấy người phụ nữ kia cứng đờ ngồi ở trên giường.

Con mắt của cô đang mở, nhưng không có
tiêu cự, biểu cảm ở trên mặt kìm nén, giống như là đang sợ hãi cái gì
đó, sau đó cô im hơi lặng tiếng xuống giường, đi về phía gã.

Động tác của cô vô cùng quái dị, bước
chân tập tễnh, thậm chí còn có chút lung lay, giống như là vô cùng gắng
sức, cô kéo bước chân đi tới trước mặt gã, gã thậm chí còn có thể nghe
thấy tiếng cô thở dốc.

Trong nháy mắt, gã muốn gọi cô, nhưng
trong đôi mắt vô thần của cô có nước mắt, trên mặt cô không có chút
huyết sắc nào, trắng đến mức gần như có thể nhìn thấy mạch máu ở dưới
làn da của cô, gã đứng ở bên cạnh cửa không có cách nào nhúc nhích, nhìn cô im lặng lướt qua gã, sau đó cầm cái tay nắm cửa gã vừa đóng lại.

Cô nàng này đang mộng du.

Gã hơi giật mình, tỉnh ngộ.

Gã duỗi một tay ra, cầm lấy nó, nhưng
lại không xoay tròn cái chìa khóa, chỉ là dùng sức vặn nó xuống, cửa
đương nhiên là không nhúc nhích, trong phút chốc, cô giống như là muốn
sụp đổ, nhưng cô không có, cô chỉ là cứng ngắc đứng ở đó, trong miệng
nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Bình tĩnh lại, đừng suy nghĩ lung tung nữa, thử lại một lần nữa….thử lại một lần nữa…”

Giọng nói của cô rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức gã gần như nghe không rõ.

Sau đó cô run rẩy nâng tay trái lên, cùng với tay phải cùng nhau nắm chặt tay nắm cửa, dùng hết tất cả sức lực lại vịn xuống.

Cửa vẫn không nhúc nhích như cũ.


“Đừng, đừng đối xử với tôi như vậy….”

Cô thì thào tự nói, không tin lại vịn tiếp, nó vẫn bất động.

Một giây sau, cô đột nhiên sụp đổ, cô
dùng sức thử lại một lần nữa, hai tay cầm lấy cái tay nắm cửa, giống như là phát điên mà lắc lư nó, nước mắt ở trên mặt của cô rơi xuống, cô tức giận mà nức nở nghẹn ngào, tức giận đánh cái cánh cửa.

“Đừng, đừng, đừng như vậy….mở ra, mở ra đi mà….”

Cảnh Dã nhìn thấy mà đau lòng, vội bước
lên phía trước gọi cô tỉnh dậy ai ngờ tay vừa mới đụng đến vai của cô,
liền thấy cô sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên quay người lại, hoảng
sợ vô cùng mà không ngừng lùi lại, lại bởi vì đụng vào cánh cửa mà trượt xuống, cô đưa tay lên khua loạn, giống như là muốn ngăn cản ác ma tới
gần.

“Đừng, đừng bắt tôi trở về! Tôi không muốn tôi không muốn lại ở lại trong này–”

“Hiểu Dạ, tỉnh.” Gã cứng rắn cốc lên đầu cô một cái, thừa cơ giữ chặt tay cô.

“Đừng— thảtôi ra đi, thả tôi ra đi mà–” Nước mắt tràn đầy khuôn mặt cô, dùng cả tay chân để giãy dụa.

Sợ cô sẽ làm tổn thương đến chính mình,
hắn giữ tay chân của cô, đem cả người cô đè ở trên mặt đất, la lớn: “Là
anh, em đang nằm mơ, tỉnh lại đi!”

“Tránh ra, tránh ra –”

“Hiểu Dạ!” Gã nắm chặt tay cô, hét lớn một tiếng.

“Xin các người, thả tôi ra…thả tôi
ra…đi…” Cô nghe nhưng mà giống như không nghe thấy, chỉ là cong người
gào khóc, toàn thân bởi vì kích động cùng sợ hãi mà run rẩy.

“Chết tiệt!” Nước mắt của cô rơi thành
hàng, gã chỉ cảm thấy phẫn nộ, thấp giọng rủa môt tiếng, cúi đầu rủa một tiếng, cúi người hôn cô, thử đem cô từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.

Lúc vừa mới bắt đầu, cô vẫn còn giãy
dụa, vẫn còn đang khóc, gã không biết là trải qua bao lâu, sau đó thời
gian dần dần trôi qua, từ từ, cô bình tĩnh lại, một hồi lâu sau, cô bắt
đầu đáp lại.

Gã nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Cô mở mắt ra, nhưng lần này không trống
rỗng vô thần nữa, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt màu đen, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của gã.

“Tỉnh rồi à?” Gã duỗi tay dùng ngón tay cái lau đi nước mắt ở trên gò má cô.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô có chút hoang mang, không hiểu tại sao hắn cùng mình lại nằm ở trên mặt đất.

“Em gặp ác mộng, đang mộng du.” Gã đứng dậy, ôm cô trở về trên giường.

Cô rất mệt mỏi, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã
rời, toàn thân không còn một chút sức lực nào, Hiểu Dạ để mặc gã ôm cô
trở về trên giường, thật lâu sau mới nghe hiểu được gã đang nói cái gì.

“Mộng du?” Cô vẫn còn mờ mịt.

“Đúng vậy,” Gã đem cô an trí ở trên
giường, vẻ mặt cô mang biểu tình bất lực, làm cho trong lòng gã căng
thẳng, đưa tay đem tóc ở trên cái trán ẩm ướt mồ hôi của cô gạt đến sau
tai, khàn khàn nói: “Mộng du.”

Chết tiệt, người phụ nữ này mới đem gã hù chết!

Mặt của cô trắng bệch một mảnh, cánh môi vẫn hơi run rẩy như cũ, cho dù là giờ phút này tỉnh táo, thoạt nhìn cô
vẫn giống như là một con mèo nhỏ sống sót sau tai nạn bị ngâm trong
nước.

“Em mơ thấy gì vậy?”

Côco quắp lại một chút, không tự giác mà né tránh tầm mắt của gã, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Em… quên mất rồi.”

Con ngươi màu đen của Cảnh Dã tối sầm lại, cơ bắp căng cứng.

Đáng giận, cô đang nói dối, bất kể cô mơ thấy cái gì, nhất định cô còn nhớ, nhớ được rõ ràng.

Không biết tại sao, gã có cỗ xúc động
muốn biết rốt cuộc là cô đang sợ cái gì, nhưng vừa rồi cô ở trong mộng
lại sợ hãi đến như thế…

Gã biết gã có thể ép hỏi cô, bắt buộc cô nói, gã biết ác mộng, hiểu được bây giờ gã nhất định sẽ so với ngày
thường càng thêm yếu ớt, chỉ cần gã gây một chút áp lực, cô sẽ nói.

Nhưng gã không muốn cô lại sợ hãi thêm
một lần nữa, một buổi tối, một lần là đủ rồi; hơn nữa, quỷ tha ma bắt,
gã muốn cô tình nguyện chủ động mở miệng, thà rằng cô chủ động nói cho
gã.

Nói cho gã, cô đang sợ cái gì? Đang trốn tránh cái gì?

Nói cho gã, vì sao ở trên lưng của cô lại có một vết thương rất khó coi do dao tạo thành?

Nói cho gã, vì sao mỗi khi cô ra khỏi cửa, ở bên ngoài luôn thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía?

Nói cho gã, vì sao cô chỉ là một cô gái bình thường, thế nhưng dưới gối đầu lại có súng lục? Thậm chí còn mang theo bên người?

Cảnh Dã nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô,
không mở miệng hỏi nữa, chỉ là buồn bực nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay
ôm cô vào trong ngực.

Cô thuận thế xích lại gần, ôm quanh thắt lưng gã, giống như là ôm một loại phao cứu sinh.

Vừa rồi ở trong nháy mắt đó, cô còn
tưởng rằng gã sẽ hỏi, cô lại hy vọng gã sẽ không hỏi, bởi vì cô không
muốn nói dối, cũng không còn sức lực để mà lại sắp xếp những lời nói
dối, nhưng cô lại càng không muốn mất đi gã.

Không phải là bây giờ, ít nhất là cần
thêm mấy ngày nữa, chỉ nhiều thêm mấy ngày nữa thôi, để cho cô gom góp
được nhiều một chút, nhớ được nhiều một chút cái loại cuộc sống hạnh
phúc bình thường này.

May mắn, gã cái gì cũng không hỏi.

May mắn…

Cô càng thêm xích lại gần gã, mãi cho đến khi có thể cảm nhận được tiếng tim gã đập, nhiệt độ của cơ thể gã.

Nghe được tiếng tim đập trầm ổn của gã,
cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, không khỏi an tâm, từng tiếng từng tiếng
tim đập theo quy luật, trấn an sự lo âu của cô, không biết qua bao lâu,
rốt cuộc cô cũng hoàn toàn buông lỏng, một lần nữa rơit vào trong giấc
ngủ sâu.

Hơi thở của cô trở nên chậm rãi lại dài, Cảnh Dã biết được cô đã ngủ rồi, gã ôm cô, lông mày cũng không tự giác
mà nhíu chặt, thật lâu sau cũng không thể ngủ say, mãi cho tới khi tia
nắng ban mai hiện ra….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.