Đọc truyện Mật Mã Maya – Chương 25
– Tôi xin gửi lời cảm ơn đến Viện hàn lâm, – Marena nói, mắt nhìn xuống cầu thang, hướng vào đám đông thính giả tưởng tượng của mình, – Cũng xin cảm ơn Stevens, James, Francis, Marty và đặc biệt là các đồng nghiệp. Những người được tin tưởng, – Cô ta giơ tay lên cao, làm điệu bộ củakẻ “sinh ra để chiến thắng”, – Ta là người cai trị thế giới!
– Cô đứng đấy, nhỡ có người nhìn hoặc nghe thấy thì sao, – Lisuarte nhắc.
– Xin lỗi, – Marena nói. Cô ta leo xuống.
Lisuarte, Hitch, Michael và tôi, cùng vài đống hòm xiềng, máy biến thế, máy thu tín hiệu, màn hình máy tính, máy quay, tất cả nằm ngồi ngổn ngang dưới đầu cầu thang trong kim tự tháp Mèo Rừng, sau lưng là cánh cửa dẫn vào căn điện của ahau. Chúng tôi quay mặt về phía đông nam, hướng ra một thung lũng bồi tích nông, đường kính chừng hai dặm. Từ đây có thể nom thấy con sông vạch thành một đường trắng ngoằn nghoèo, bị cắt khúc bởi các thân cây, và bên kia bờ là hình dáng của vài ngọn đồi ở gần, trước đây là các núi mul. Xa hơn nữa, những ngọn đồi tự nhiên quây thành hình vòng tròn, vươn cao đến tận đỉnh ngọn San Enero đầy khe nứt.
Chắc tôi đã kể với các bạn rằng mul của dòng họ Mèo Rừng là kim tự tháp cao nhất ở vùng này của Guatemala .Theo khảo sát của Morley, nó vốn rất nguy nga, rộng gần bằng Kim tự tháp của thần mặt trăng Teotihuacán. Nhưng những cây bồ kết ba gai đã mọc khắp các kẽ đá, đất dưới thung lũng bồi cao lên khắp xung quanh, và nóc của ngôi đền – đáng ra phải nằm cao hơn đầu chúng tôi ba mươi feet – cũng đã bị dỡ mất, vì thế, trông nó chẳng còn dáng vẻ gì của một công trình từng một thời uy nghi
Những người đếm mặt trời trong làng từng mang nhựa cô-pan và sô-cô-la lên đun ở đây, những đống giấy kẹo và mảnh gốm vỡ kêu lạo xạo dưới chân chúng tôi.
– Tôi sẽ ở trong kia, – Marena nói. Cô ta bước qua ô cửa nhỏ phía sau chúng tôi.
– Nào, Jed, trước tiên chúng tôi muốn anh tự xác định vị trí của mình, – Lisuarte nói, – bằng mắt.
– Được, – tôi đáp, Mặt trăng sắp tròn vẫn chưa lên cao và còn vàng vọt. Con thỏ vấy máu– là con thỏ mà người Maya nhìn thấy trên mặt trăng với hai cái tai tương ứng với vị trí của hai vùng tối – đang ngồi trong hang, tức là mặt trăng đang có quầng và thế có nghĩa là trời sắp mưa. Nhưng nó chiếu đủ sáng để tôi thi hành mệnh lệnh của Lisuarte. Tôi quan sát xung quanh trong vòng một phút.
– Tôi nghĩ tôi đã nhớ mình đang ở đâu rồi, – tôi nói.
– Tốt, chúng ta vào thôi, – Lisuarte nói.
Tôi vào trước. Ô cửa hình thang chỉ vừa đủ lớn cho một người nhỏ con chui qua mà không phải bò bằng tay. Những tảng đá cổ xưa bốc lên một thứ mùi âm u, hay đúng hơn, tôi phải nói rằng cái mùi đá ấy đã lơ lửng ở đây từ rất lâu rồi. Marena đang gõ máy tính. Khuôn mặt cô ta, một bên thì xanh bởi ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính, một bên thì đỏ bởi ánh đèn máy tính lờ mờ mà Hitch dùng để quay phim ở những nơi thiếu ánh sáng. Căn phòng dài chừng chín feet, rộng năm feet với một cái trần rộng cao chừng năm feet. Ba trong số bốn bức tường chính được chạm khắc chữ, nhưng đến quá một nửa không còn đọc được nữa. Michael nói khi ông ta đến đây lần đầu năm 1994, chúng vẫn còn khá rõ, nhưng nước mưa axit đã thấm vào và gây bệnh ung thư cho lớp đá vôi. Trên bức tường phía sau có một cái đại loại như cái hốc tường mà theo Michael, nó từng là lối dẫn vào một cầu thang bên trong nhưng ngày nay đã bị vụn đất đá lấp kín. Với ba người chúng tôi cùng một đống hòm xiểng, dây rợ vàcái “Toa-lét” – tức là cái vòng chụp não, nặng chừng một trăm chín mươi pound, treo trên một sợi cáp nối với các móc trên trần–căn phòng chật ních nhưng cũng không đến nỗi không chịu được. May mà không còn đủ chỗ cho Michael, tôi nghĩ. Và phúc tổ là Gegur không ở đây. Nghĩ đến đây, tôi mới nhớ ra rằng không hề thấy hắn ở quanh đây. Chắc Marena đã hiểu ra là hắn làm tôi thấy rùng mình. Cũng có thể hắn, gã Commando và Không Đời Nào đang chuẩn bị ra ngoài để theo dõi toán lính tuần tra hay cỏi khỉ gì đó đang hành quân.
Lisuarte túm lấy đầu tôi bằng bàn tay đeo găng nhựa, đặt tôi nằm tựa vào cái ghế dựa bơm hơi, lèn gối xuống dưới gáy để tôi có thể nhìn thấy bầu trời qua ô cửa. Tôi nhận thấy Hitch đã treo một chiếc máy quay nhỏ vào cái móc trên trần nhà, ngay phía trên cửa. Bà ta nối các điện cực và máy đo nhịp thở, kẹp thiết bị đo lượng ô-xi trong máu vào ngón đeo nhẫn bên tay trái tôi, luồn cái máy đo huyết áp vào tay kia, tiêm cho tôi vài liều thuốc trong lúc tôi giương mắt nhìn những hình chạm khắc phía trên ô cửa. Một vài hình được khắc từ đầu thế kỉ thứ 6, nhưng chữ đầu tiên mà chúng tôi đặc biệt quan tâm là chữ nằm ngay phía bên phải. Nó ghi ngày Rắn đất 11, Chim cút 5, 9.10.11.9.17, tức là ngày 15 tháng 6 năm 644 Công nguyên. Ngày tháng đó được nối tiếp bằng một cụm từ mà Michael diễn giải là công bố sự kiện Thằn Lằn Sương Mù 14, vị ahau đời trước, bác của Chim Ruồi Có Nanh 9, băng hà. Tiếp đến, hơi xa tầm mắt tôi một chút, là một khối ký tự đề ngày tháng sau đó một unial, vào ngày mùng 5 tháng 7. Nó đánh dấu ngày Chim Ruồi Có Nanh 9 bắt đầu cai trị, hay nói cách khác là đăng quang hoặc kế vị, ở tuổi hai mươi tư, với tư cách là tộc trưởng Thị tộc Mèo Rừng và ahau của thành Ix. Hình chạm khắc thứ ba mà chúng tôi quan tâm nằm trên bức tường phía sau, chỗ mà từ đây tôi không thể nhìn thấy. Nó được khắc một k’atun – khoảng hai mươi năm – sau đó, vào ngày Rắn đất 3, ếch mưa 5, đánh dấu lần cai trị thứ hai, hay lễ tái đăng quang của Chim Ruồi Có Nanh 9, với tư cách là K’alom’te Ixob và Ahau Pop Ixob, tức là Chiến Binh Đứng Đầu Thành Ix và Chúa Tể của Những Nguồn Nước Màu Mỡ. Trong k’atun trị vì đầu tiên, ông ta đã lãnh đạo cuộc chiến mở rộng đế chế lớn thứ hai trong lịch sử thành Ix. Ông ta đã chinh phục được hai thành trì được biết đến với cái tên là Ixtutz và Sakajut, và bắt giữ một trong hai số hai ahau làm tù binh. Và hiển nhiên, ông ta đã duy trì được quyền lực của mình. Trước lễ đăng quang thứ hai, ông ta đã thưc hiện lễ vọng trong căn phòng này, có lẽ trong ít nhất hai ngày liền, trước khi xuất hiện trong ánh bình minh của ngày thứ hai mươi – ngày xuân phân – để hiện diện trước dân chúng. Và đó chính là thời điểm chúng tôi nhắm tới. Trên bức tường phía sau còn hai khối chạm khắc nữa. Nhưng chúng bị hư hại nhiều đến mức không thể phục dựng lại được, trừ phần ghi ngày tháng. Ngày thứ nhất là ngày Rắn biển 13, Vàng 9, 9.11.12.5.1, tức là ngày thứ Bảy, 19 tháng 11 năm 664 Công nguyên. Và ngày thứ hai là ngày Cuồng phong 8, Cú 10 gì đó, có thể là ngày 13 tháng 5 năm 692. Phần duy nhất còn đọc được của khối chạm khắc cuối cùng là từ Det hay Dệt gì đó, nhưng không rõ đó là tên người hay động từ.
– Ikari, xin cho chúng tôi biết tình hình trong ấy, – Ana nói.
– Các bộ phận thiết yếu của Jed đều ổn, – Lisuarte đáp. Tôi đoán thế có nghĩa là các bộ phận không thiết yếu của tôi không ổn. – Chúng tôi sẵn sáng rồi.
– Xong, chúng tôi đang ghi hình, – Hitch thông báo.
– Tốt rồi, đội 1, lên đường đi, – Ana ra lệnh. Chắc cô ta và gã Commando đang ở đâu đó gần chân kim tự tháp, nằm trong bùn và trát sơn rằn ri lên mặt.
– Chúng ta “lăn vào” thôi nào, – đó là giọng của Michael.
Lăn vào à. Xin mời. Vì Chúa, ông tự lăn vào đi. Mọi chuyện hình như đang được làm tỉ mỉ quá mức cần thiết thì phải. Dĩ nhiên chỉ là quan điểm của riêng tôi thôi. Đây dù sao cũng chẳng phải sự kiện chính. Và chúng tôi cũng không cần phải thực hiện nó ở đúng chỗ này. Đáng ra có thể thực hiện ngay ở Stake và như thế giản tiện hơn rất nhiều. Song đằng nào rồi chúng tôi cũng phải đến đây… vì sau khi đưa tôi từ quá khứ trở về, chúng tôi sẽ bắt tay vào khai quật các hầm mộ. Thực ra, chúng tôi đến đây là để đào bới. Song, cũng như trong cuộc thử nghiệm lần trước với bà xơ, người ta đặt tôi ở đúng chỗ cần quay về là để hạn chế tối đa sự nhầm lẫn có thể có của tôi ở đầu bên kia.
Nhầm lẫn à, – tôi nghĩ. Mong sao sai lầm lớn nhất tôi mắc phải chỉ là nhầm lẫn.
– Anh cảm thấy thế n à o? – Marena hỏi tôi.
– Pen-Pen sẵn sàng rồi, – tôi đáp. Và sợ khiếp vía lên nữa.
– Ổ n chưa, Michael? – Cô ta hỏi tiếp.
Đừng làm th ế .
– Ngon rồi, – Michael đáp qua điên đàm với cái giọng dẫn chương trình truyền hình của lão. – Na.. à..o, bây giờ chính xác là không giờ hai phút sáng, và chúng ta sẽ quay nhanh trong vòng ba tiếng mười tám phút. Vì thế, tất cả mọi nhười, hãy tập trung vào phận sự của mình.
Cállate el pico (ngậm cái mồm lại đi – tiếng Tây Ban Nha ), tôi nghĩ bụng, câm đi, c…â…m đi, c…a…â…m đi.
Ấy, khoan đã nào, Jed. Tỏ ra tử tế một chút đi. Nên nhớ là ông ta đã sáu mươi tuổi, ông ta làm việc chăm chỉ, có khi ông ta đang vã hết mồ hôi nữa…
– Chúng ta sẽ ngắm đến ngày 20 tháng 3 năm 664 Công nguyên, – Weiner tiếp tục, – cũng vào đúng giờ này trong ngày, tại đúng căn điện của ahau này, vào một thời khắc cách đây một nghìn ba trăm bốn mươi bẩy năm, mười một tháng, hai mươi tám ngày, hai mươi hai giờ không phút.
Tuyệt lắm, tôi lại nghĩ bụng, bây giờ thì CÂM…ĐI..MẸ…KIẾP…IM MỒM ĐI…
– Xong rồi chứ? – Marena hỏi lão ta.
– Bắt đầu thôi, – lão ta đáp, – nhớ giữ …
– Được rồi, tôi cắt các kênh liên lạc đâ y , – Marena đáp. Tai nghe của tôi tắt phụt. Cuối cùng cũng thoát. Cám ơn giời phật.
– Xong, – Lisuarte nói, – chúng ta có khoảng bốn mươi phút để kiểm tra hệ thống, sau đó sẽ bắt đầu hỏi đáp.
– Được, – tôi đáp.
Lisuarte toài người ra khỏi ô cửa để theo dõi dung lượng tải xuống trên màn hình lớn. Hoặc cũngcó thể Marena bằng cách nào đấy đã khiến bà ta hiểu rằng chúng tôi có chuyện riêng cần nó i.
Marena cúi xuống và hôn tôi.
– Xin chào, – tôi nói.
– Anh thấy sao rồi? – cô ta hỏi.
– Ổn thôi. À không, phải là không gì có thể ngăn được anh.
– Ác thật.
– Phải.
– À, này, anh biết là phải đề phòng các bệnh do ký sinh trùng đấy chứ? – cô ta hỏi . – Phải cố làm sao chỉ uống nước đã đun sôi, hoặc chí ít là nước mát và sạch nhé.
– Ừ, anh biết rồi, – Tôi đã nhẩm đi nhẩm lại điều này có đến cả trăm lần rồi.
– Họ cũng có một loại nước chiết từ vỏ cây liễu thay cho thuốc ký ninh phải không? Họ có cả thuốc xua chấy rận nữa. À , nhớ ăn nhiều chất đạm hơn những người khác nhé. Có thể ăn xương gà tuý cũng được.
– Cám ơn mẹ.
– À , họ còn có cả nước vỏ thông để bổ sung vitamin C nữa đấy, anh phải cố uống nhiều thứ ấy vào.
– Anh cũng chỉ hi vọng sức khoẻ là chuyện quan trọng nhất phải lo.
– Ừ.
– Biết đâu họ sẽ nghĩ anh là phù thuỷ và dùng anh làm mồi nuôi cá cũng nên.
– Ờ , nhưng biết đâu họ lại tử tế thì sao. Những người Maya còn sống đến bây giờ là những người tử tế nhất trần đời , phải vậy không?
– Phải, cảm ơn em.
Phải rồ i , chúng tôi tử tế quá mà, – tôi nghĩ bụng, cho nên các người mới lợi dụng chúng tôi suốt năm trăm năm qua. Chúng tôi luôn, thế nào nhỉ, ” mời anh vào nhà”, “mời anh nếm thử món tamale”, ” mời anh ngủ với chị gái tôi”…
– Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không ẩu đả chứ?
– Anh sẽ ngoan.
– Và đừng gây chuyện gì nghiêm trong nhé. Đừng cố thay đổi mọi việc. Không được tìm cách thống trị cả lục địa hay những chuyện tương tự đấy nhé.
– Ừ , chuyện đó đã bao giờ xảy ra đâu, – tôi đáp, – theo những gì chúng ta biết, không ai thống trị lục địa này vào thời ấy.
– Ừ , phải rồi. Thực ra , em vẫn không hiểu được cái đó. Nabokov ấy.
– Novikov chứ .
Ý cô ta muốn nói đến nguyên lý nhất quán tự thân Novikov.
– À, ừ .
– À, nó chỉ có nghĩa là anh không được làm bất cứ điều gì gây mâu thuẫn với những gì chúng ta đã biết về quá khứ.
– Vâng, cái đó thì đúng rồi, nhưng điều mà em không hiểu là, anh biết đấy, nếu anh đã làm những gì anh làm ở quá khứ, thì sao ch ú ng ta không đào những cái hang kia ngay bây giờ và bỏ qua việc đưa anh về quá khứ?
– Nếu vậy thì anh lại chưa làm. Không Đời Nào cũng hỏi anh chuyện này, và…
– Đó chính là điểm em không hiểu. Em cứ cảm thấy chúng ta… anh biết đấy… vẫn còn vấn đề nghịch lý ông nội.
– À, nó cũng giống như… ừmm. Nó cũng giống như… đối với chúng ta, ví dụ như anh và em đây, quá khứ chỉ là những ghi chép lịch sử thôi. Phải vậy không? Vì thế, anh có thể quay trở về, làm rất nhiều việc, miễn sao những việc đó không thay đổi những gì mà hiện nay chúng ta biết về lịch sử. Và may thay, chúng ta chẳng biết gì mấy về thành phố này, và thực ra là cả khu vực này. Cho nên, em thấy đấy, những việc anh được phép làm không bị hạn chế ghê gớm lắm.
– Cứ cho là thế. Nhưng, nếu chẳng hạn như anh quay về quá khứ và sáng chế ra thuốc súng. Điều đó sẽ làm thay đổi lịch sử.
– Không, không… anh có thể làm thế, nhưng nếu anh làm thế, điều đó cũng không có nghĩa là thuốc súng sẽ quay trở về quá khứ. Đúng hơn là không đủ nhiều để chúng ta nhận biết được. Có thể nếu anh làm vậy, người ta sẽ sử dụng nó trong một thời gian, và rồi quên đi và những gì người ta biết về nó cũng thất truyền mất. Điều đó có thể xảy ra. Và biết đâu, ngày mai, em sẽ tìm thấy vài cái bình đựng thuốc súng một nghìn hai trăm tuổi ở quanh đây. Điều đó rất có thể xảy ra đấy.
– Em không biết nữa… cái đó vẫn không… ờ…
– Sẽ dễ hiểu hơn nếu em tìm hiểu vấn đề này thông qua các phương trình, – tôi nói . – Giải thích bằng tiếng Anh… em biết đấy… chẳng khác gì gấp một con bọ sừng origami bằng một mẩu giấy nhắn bé tẹo .
– Vâng, được rồi, vậy là em phải làm thêm bài tập.
– Anh thì không lo chuyện ấy.
– Em không lo. Em chỉ hơi căng thẳng thôi.
– Cảm ơn em.
– Vâng, thì anh là bạn em mà.
– Có lẽ anh không nên nói điều này, nhưng anh cảm thấy một chút cảm tình.
– Ờ … ta nói chuyện này sau nhé.
– Ừ , – Cô ta đeo cái mặt nạ lạnh lùng với mình đây, – tôi nghĩ bụng.
Như tôi đã nói, gần đây tôi liên tục trong tâm trạng hoảng hốt , đầu tiên là vụ Kinh hoàng ở Disn e y World – dĩ nhiên, như tất cả mọi người khác – rồi đến vụ ngày Chúa tể 4. Rồi vừa hay qua khỏi cơn sợ ấy thì lại đến lúc lo lắng về những rắc rối có thể gặp phải ở Maya cổ xưa. Hệt như có một tảng băng trong dạ dày hàng tháng nay, cứ tan mãi mà chẳng thấy tan hết. Tuy thế, vài tuần trở lại đây, tôi đã cố lấy lại bộ mặt tươi tỉnh để vượt qua những chuyện này. Tôi đã muốn trở thành Jed 2, tức là tôi ở đầu bên kia của thời gian. Nhưng ngay lúc này đây, tôi lại bắt đầu muốn là thằng tôi được ở lại đây, ở lại thế kỷ hai mốt này, ngay cả khi tương lai chẳng còn kéo dài thêm được mấy ngày. Tất cả chỉ vì Marena. Mặc dù thực ra… thôi đi nào, Jed, mày đang nằm mơ đấy . Cái gì khiến mày nghĩ cô ta mê mày đến thế? Cô ta chỉ là kẻ được giao nhiệm vụ giám sát mày thôi. Cứ để chuyện gì xảy ra, hay không xảy ra, cũng mặc. Được chứ? Được rồi.
Lisuarte đã chui lại qua cánh cửa.
– Mọi việc có vẻ ổn, – bà ta nói.
– Tốt quá, – tôi đáp.
Bình tĩnh nhé , Jed.
– Bắt đầu nào, – Bà ta và Marena hạ cái ” Toa-l é t” xuống đống gối chèn sau đầu tôi. – Ngửa người ra một chút nữa đi. Ngẩng lên. Tốt rồi. – Bà ta đưa đầu tôi vào cái vòng và cố định nó bằng mấy ngón tay cứng đơ như bột ma-t í t của mình, – Như thế này có thoải mái không?
– Thế này ổn rồi, – tôi đáp. Thoải mái như cái chăn nhét trong bình ấy. Thoải với chả mái…
– Được rồi. Chúng ta bắt đầu thôi. Anh nghĩ mình tập trung được chứ?
– Dĩ nhiên.
– T ốt rồi, – Marena nói. Tôi đã yêu cầu để cô ta tiếp tục đảm nhận phần hỏi đáp và mọi người nhất trí. Cô ta ngừng lại một lát và lắng nghe qua tai nghe. – T ar o chào anh đấy.
Ông ta vào nhóm dự án Giao thức chuyển đổi ý thức đang ngồi ở Stake để đọc cho Marena những câu cần hỏi và đánh giá các chỉ số phản ứng của tôi.
Tôi đáp xin chào.
– Được rồ i, bây giờ là giờ T kém hai mươi giây, bắt đầu ghi thôi, – Lisuarte nói. Bà ta nhấn điện thoại, tiếng o o khe khẽ nổi lên khi các nam châm quanh đầu tôi bắt đầu tăng tốc tối đa. Tôi tập trung nhìn lên bầu trời sao qua ô cửa nhỏ xíu. Có thể thấy sao chổi Ixchel chỉ là một vệt xanh lơ nhạt nhoà cắt ngang chòm sao Ma Kết.
– Tất cả đều chạy tốt, – Lisuarte thông báo.
– Nào, Jed, – Marena nói, – Câu hỏi đầu tiên nhé. Giai thừa của chín là bao nhiêu?
– Ờ … chờ chút. 362.880.
– Hôm nay là ngày bao nhiêu?
– 21 tháng 3 năm 2012, – tôi đáp. Thật rối rắm khi chúng tôi gọi ngày hôm nay là ngày Thứ sáu kỳ coặc, trong khi hôm nay cóc ph ả i thứ sáu . – Tức là ngày Cóc đất 1, Trứng đen 12, thuộc…
– Tốt rồi. Hôm nay có những tin t ứ c gì?
– À… có một dự án lớn, các nạn nhân hấp hối ở Forida sẽ thực hiện các cảnh quay vĩnh biệt đẻ đưa vào bảo tàng. Trong số đó có khoảng mười tám ngàn trẻ em, – ấy ch ế t, – tôi nghĩ, – cô ta cũng có con mà. Đừng có nhắc đến trẻ con chết. Mặc dù Max không sao cả, nhưng cũng không nên. Những chuyện ấy dễ gây lo lắng. Sáng nay tôi đã xem vài đoạn phim (chắc là do cái cảm giác trách nhiệm ngu xuẩn) và chúng vẫn còn ám ảnh đầu óc tôi. Những cảnh ấy có thể làm đau lòng cả Joe Stalin chư đừng nói gì tôi. Tôi bèn lảng sang chuyện khác.
– Nước Mỹ… à… đang sa vào cái gọi là chế độ độc tài kiểu Trung Quốc. Trạm kiểm soat được đặt ở mọi ngóc ngách. Và hôm qua, Dự luật Thiết lập Tự do đã được thông qua nhằm thâu tóm về trung ương quyền điều khiển các lực lượng vũ trang của cơ quan hành pháp, – Marena không nói gì nên tôi cứ tiếp tục kể lể, – Nguyên nh â n sâu xa của động thái này là vì các lực lượng khác nhau trong quân đội đang bắn lẫn nhau, gây ra thương vong lớn gấp năm lần chính vụ tấn công vừa qua, vì thế… và thực chất dự luật nay bỏ lệnh đ ì nh quyền giam giữ nên người ta đang tính chuyện chạy sang Th ụy Điển. Và danh sách các nạn nhân cần máu vẫn còn rất dài nên ở Tampa và Miami, hầu như đêm nào cũng xảy ra các vụ náo loạn để cướp máu. Khu vực bị phong toả trước đây giờ đã chính thức trở thành khu tưởng niệm quốc gia, cho nên nó hiện là qarafa lớn nhất thế giới.
– Nó là cái gì cơ?
– Nó có nghĩa là “thành phố chết”. Một thành phố của những người chết. Bị xoá sổ và là nơi cấm kỵ vĩnh viễn.
– Được rồi. Abuja là thủ đô của nước nào?
– Hở? À, ở. . . Nigeria?
– Hãy đánh vần từ kaleidoscope. (Nghĩa là kính vạn hoa)
– K , A, L, – tôi đánh vần , – ở… I, D, O, S, C, O, P , E.
Thay vì cho tôi biết tôi đánh vần đúng hay sai – mà thực ra đúng hay sai cũng chẳng có gì quan trọng – cô ta dừng lại và nghe chỉ thị của ai đó ở Stake.
– Họ nói mọi việc có thể tiến triển tốt, – cô ta thông báo. Rõ ràng là từng ý nghĩ nhỏ nhất của tôi đều đáp ứng tốt yêu cầu. Và bây giờ họ đang vạch đường cho nó đi xuyên qua nghìn triệu triệu đơn vị planck của không thời gian với tốc độ một phần tỉ giây một foot. Nhưng dĩ nhiên, tôi không hề có cảm giác gì về cuộc hành trình đó, cũng như người ta không có cảm giác gì khi gọi điện thoại, khi tiếng nói của họ được truyền ra ngoài khoảng không, đi qua hai vệ tinh và đến đích ở nửa kia của trái đất.
– Bây giờ chúng ta sẽ ôn lại một lượt danh sách những việc anh cần làm, – Marena nói .
– Đượ c, – Họ muốn danh sách này là thứ cuối cùng tôi quên, ngay cả khi những khối u trong đầu phát triển sớm. À, tôi quên chưa nhắc đến chuyện này nhỉ. việc truyền thông tin về quá khứ có một phản ứng phụ không mong muốn: Bộ não của Chim Ruồi Có Nanh 9 có khả năng phải hấp thụ quá nhi ề u bức xạ gamma, dẫn đến hình thành các khối u ác tính trong vòng một năm. Chúng tôi tính toán rằng tôi cần khoảng tám tháng ở quá khứ để học cờ Hiến tế và thu thập thông tin gửi về thế kỷ 21. Sau đó…
– Bắt đầu nhé, – Marena nói . – Số mười ba là gì?