Đọc truyện Mất Khống Chế – Chương 111
Năm 3691 theo lịch của các vị Thần, ngày 23 tháng 10.
Alvin đi vào khu vườn Watarus, nơi này là nơi chôn cất cho các vị Thần.
Mỗi một vị Thần sau khi chết đi, thân thể sẽ không được lưu giữ trên thế gian, nhưng ở trong vườn Watarus, sẽ tự động mọc lên bia mộ của vị Thần đó, mà sau mỗi cái bia mộ, là bạn đời của bọn họ.
Chờ sau trăm tuổi nữa, anh và Severus cũng sẽ nằm ở đây.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Thần và bạn đời của họ sẽ chết cùng một lúc.
Trước đây, khi anh đi du lịch ở Trung Quốc, từng nghe người ta nói “Không cùng sinh, nhưng nguyện cùng chết với nhau.” Khi đó, anh không thể nào hiểu được, bây giờ nghĩ lại, như vậy rất tốt.
Bởi vì sau khi người anh yêu không còn trên cõi đời này nữa, trong nháy mắt, thế giới cũng sẽ mất đi hào quang, vạn sự vạn vật trên thế giới này, đều không có liên quan gì đến người anh yêu nữa.
Hiện tại, trong vườn Watarus, đã có năm cái bia mộ.
Những vị Thần còn sống, chỉ còn mỗi mình anh với Vân Miểu.
Anh đi tới trước bia mộ của Andrea, trên đỉnh bia đá cẩm thạch trắng tinh có khắc một hình giống như vầng trăng lưỡi liềm.
Mà sau bia mộ này, trống rỗng không có cái gì cả.
Andrea là vị Thần duy nhất không có bạn đời.
Anh cúi người xuống, trên mặt hiện lên nụ cười, như thể trước mặt anh là cô gái mà đã được anh chăm sóc như em gái kia, anh bắt đầu nói nhiều hiếm thấy, nói liên miên, cằn nhằn, kể cho Andrea biết họ đã thắng cuộc chiến như thế nào, thông báo tin Harmoris và Carl đã đồng thời bỏ mình, kể cho cô nghe cái tên vô dụng Voldemort kia đã bị Harry thu thập ra sao, không uổng phí cô đã hao phí nhiều đồ quý như vậy trên người cậu ta….
Alvin dừng lại một lúc, “Còn nữa, cậu ta với thằng nhóc Malfoy kia sắp kết hôn rồi.
Hiện tại, cậu ta đang rất hạnh phúc.”
Trên chóp hình trăng lưỡi liềm kia hội tụ một ít giọt sương, giờ phút này không hiểu sao lại trượt xuống, uốn lượn thành một vệt dài trên mặt bia đá, nhìn qua, như đang có ai đó rơi nước mắt.
“Cậu ấy rất muốn tới thăm em, nhưng bây giờ mới chỉ là Bán Thần, chưa thể tới được, vì thế, em xem này, cậu ta đã nhờ anh mang bó sồ cúc xanh lam này tặng cho em, nói đó là loài hoa mà em thích nhất,” Alvin nhẹ nhàng đặt bó hoa được lụa mỏng màu trắng bao lại, buộc bằng dây lụa màu tím, “Thật ra cậu ấy vẫn rất nhớ em, hai người làm bạn bè nhiều năm như vậy, sao có thể không có chút tình cảm gì được.
Thằng nhóc nhà Malfoy kia tuy cay nghiệt lãnh khốc, tính kế người ta không chút nương tay, nhưng đối xử với cậu ta rất tốt, vì thế, em hãy yên tâm đi.”
Alvin lại ngồi trước bia mộ thêm một lúc nữa, nhìn quanh bốn phía, nơi này đều là những người bạn lúc trước giờ đã yên nghỉ của anh.
Bọn họ từ lúc sinh ra đã ở cùng nhau, sau đó, từng người đã đi qua những con đường bất đồng, gặp phải những người khác nhau, sau đó, cuối cùng, nhất định sẽ có bia mộ ở đây, chỗ duy nhất không giống nhau, là bên người có người có, có người không có bạn đời.
Alvin đứng lên, đi ra phía sau, sau lưng mộ Andrea chính là mộ của Carl.
Sau bia mộ của anh cũng trống không, nhưng bên cạnh anh có một cái bia mộ màu đen nằm sát vào, hai tấm bia đá dựa vào nhau, ngay cả khoảng cách ở giữa để phân biệt cũng không có, thật giống như hai bia đá này vốn là một vậy.
Đây rốt cuộc mang ý gì, không cần nói cũng đã biết.
Alvin nhìn bia mộ màu đen mang tên “Harmoris”, ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng nói với Carl: “Trước kia anh đã có hoài nghi, nhưng không nghĩ tới, cậu thật sự yêu Harmoris.
Có thể tên đó thật sự có chút ưu điểm gì đó không muốn người biết mà chỉ có cậu có thể mổ ra đi, hoặc là, gã đúng thực hung tàn giả dối, là một tên điên, chỉ có mình cậu là một mực yêu gã.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã chấm dứt, Carl, đều đã chấm dứt rồi.”
Tất cả mọi chuyện, Harmoris vì Carl mà điên cuồng liều lĩnh, hay là vì nảy sinh tham lam với thế giới này, tất cả đều đã kết thúc.
Còn chuyện sau này, đó không phải là chuyện mà bọn họ lại có thể dự đoán và nhúng tay vào nữa.
Thời đại thuộc về các vị Thần, đã chính thức rớt màn che.
….
Lúc Alvin đi về, có vòng tới cây “Sự Sống” nhìn một chút.
Bên cạnh tên của anh, không có gì bất ngờ, là tên của Severus.
Huu và Dark cũng giống vậy, bên cạnh Vân Miểu và Andrea cũng có, nhưng màu nhạt đến mức gần như không nhìn ra, theo thứ tự là Kell và Harry.
Chỉ có bên cạnh tên Carl là trống không, nhưng Alvin suy nghĩ một lúc, đẩy cái rễ bám bùn của cây “Sự Sống” ra, sau đó anh nhìn thấy cái tên vẫn luôn bị ẩn giấu dưới nền đất kia – Harmoris.
Cái tên này màu đen, quanh thân có phát ra một chút ánh sáng trắng yếu ớt, giống như đúc với ánh sáng tỏa ra trên tên của Carl.
Tên bạn đời của Carl, đã được viết ở trên cây từ rất lâu rồi.
Nhưng không có dựa vào nhau, là vì bọn họ chỉ có thể ngóng nhìn nhau chứ không chạm vào nhau được.
+++++++
Kiếp trước, Harry hỏi Draco sau khi chiến tranh kết thúc, hắn muốn làm gì, cái vị một chút trình độ cũng không có này đã trả lời là kết hôn….!Sau đó, kết hôn không thành.
Kiếp này, hiển nhiên Draco quyết định phải rửa sạch nhục nhã, công việc quét dọn sửa chữa Hogwarts còn chưa hoàn thành, hắn đã kéo Harry ngồi trong vườn hoa trang viên nhà Malfoy, thưởng thức hồng trà vừa mới pha, nhàn nhã nhìn đủ loại phương án chuẩn bị cho hôn lễ, sau đó, chọn xương trong trứng, bắt bẻ từng cái một.
Harry mặc kệ hắn, tự nhiên bắt đầu gặm bánh quy.
Cậu tuyệt đối sẽ không nhắc nhở ngài Malfoy đầu óc bị choáng váng này biết bọn họ còn chưa có đăng ký kết hôn đâu.
Mà Draco đã và đang chìm đắm trong một thế giới khác, đây là lễ cưới của hắn, của Draco Malfoy này, là lễ cưới chỉ được tổ chức một lần trong đời, nhất định không được sai sót cái gì, dù chỉ một điểm, ngoại trừ để tất cả mọi người thấy Harry cuối cùng thuộc về ai ra, còn có một tác dụng là nhất định phải một lần đánh bay mọi tình địch – mấy năm nay, Harry nhận được bao nhiêu bức thư tình cùng quà Valentine, không ai biết rõ hơn hắn.
Mà ngài kính mắt ngồi đối diện hắn kia hình như còn kích động hơn cả chính hắn, tuy rằng bề ngoài vẫn còn miễn cưỡng duy trì tính chuyên nghiệp để giải quyết việc chung, cũng không có chút tức giận nào khi thấy cậu chủ nhà Malfoy hủy kế hoạch này sang kế hoạch khác, khiến việc phải làm của bọn họ càng ngày càng nhiều.
Nhưng kỳ thật tâm lý của ông đang hoạt động như thế này đây – trời ạ, tôi thật sự đang tham dự việc chuẩn bị hôn lễ cho ngài Malfoy với ngài Harry, ngài Harry quả thực đẹp trai ôn nhu y như trong hình, thật khó có thể tin được một người đẹp như vậy sẽ có pháp lực cao cường đến thế, tuy rằng tóc đã không còn là màu bạc, nhưng màu đen cũng rất đẹp, cứ có cảm giác mình đang nằm mơ vậy, mình có nên lén lút nhéo bản thân một cái thử xem sao không nhỉ ~~
Mà Harry đang đánh chén một miếng bánh kem socola, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, giống như đang bị ai đó theo dõi.
Cậu yên lặng nhấp một ngụm sữa bò nóng mà Draco vừa sai người mang tới.
Dáng vẻ uống sữa tươi cũng vô cùng đáng yêu (*_*)/~~, ngài đeo kính mê trai nghĩ như vậy đấy.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cảm thấy ngài đeo kính mê trai này thật sự dễ thương đến không thể dễ thương hơn (*_*)/~~.