Đọc truyện Mật hôn – Chương 56:
Phó Minh Viễn ôm chặt eo cô gái, ngậm lấy đôi môi hồng của cô, lưỡi linh hoạt tham nhập vào miệng thơm, truy đuổi cô, khiêu khích cô.
So với trước đó, kỹ thuật hôn của anh càng thêm thành thạo.
Nguyễn Ngưng chỉ chốc lát liền bại trận, choáng váng sa vào trong nhiệt tình của người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Minh Viễn ôm cô, điều chỉnh tư thế, áp đảo cô trên giường.
Hai tay cô bị anh giơ lên cao đến đỉnh đầu, cô gái bị hôn đến mê mê hoặc hoặc, nhu thuận ngoan ngoãn mặc theo động tác của anh.
Nụ hôn của anh ôn nhu dịu dàng, thật cẩn thận lại mang theo tình cảm mãnh liệt.
Cô có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh, mà sâu trong thân thể cô cũng không ngừng dâng lên cảm giác kích thích xa lạ, khát vọng anh ôm và hôn.
Phó Minh Viễn hôn cô gái dưới thân, cực kỳ cẩn thận mà phát tiết tình cảm mãnh liệt của mình trong nụ hôn này.
Anh không dám quá nhanh, sợ sẽ làm cô sợ hãi như lần trước.
Tiếng vang ái muội quanh quẩn trong ban đêm yên tĩnh, anh nâng gương mặt cô gái, thâm tình liếm mút ngọt lành trong miệng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tốt đẹp như vậy, làm anh động lòng như vậy…
Lòng bàn tay chậm rãi đi xuống, cách váy ngủ mỏng, mơn trớn bả vai gầy yếu của cô, nhân động tác này, váy ngủ của cô trượt xuống một bên, lộ ra làm da trắng như tuyết.
Cô gái lộ vai ngọc, mang theo vài phần mị hoặc.
Lòng bàn tay cực nóng của anh xoa da thịt cô, làm thân thể mềm mại của Nguyễn Ngưng run lên.
Có lẽ là đã trải qua một lần, làm cô vươn tay nhỏ, kháng cự để trên vai anh.
Phó Minh Viễn bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngừng lại, đứng dậy nhìn cô.
Mặt cô gái ửng đỏ, môi bị hôn đến có chút sưng.
Cô ngước mắt nhìn anh, e lệ ngượng ngùng.
“Anh Minh Viễn… anh… anh đi tắm đi, đã khuya rồi, ngày mai còn phải đóng phim đấy.” Cô mềm mại nói.
Thanh âm kiều mỹ động lòng người, làm lòng Phó Minh Viễn tê dại.
Có thầm nghĩ tiếp tục, nhưng nhìn cô trốn tránh, anh không khỏi bất đắc dĩ, cuối cùng, thương tiếc cô chiếm thượng phong.
Thôi, ngày mai cô còn phải thu chương trình.
Anh cúi người, trừng phạt cắn vành tai cô, khàn giọng nói: “Về nhà rồi thu thập em.”
Sau đó anh đứng dậy xuống giường, vọt vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Nguyễn Ngưng ôm chăn ngồi dậy, đầu ngón tay sờ đôi môi có chút tê dại, nhớ lại lời anh vừa nói nhỏ bên tai, cô cắn môi.
Thu thập cô? Muốn thu thập thế nào nhỉ?
Dư quang khoé mắt thoáng nhìn bả vai lộ ra của mình, mặt cô đỏ bừng, vội vàng kéo váy ngủ lên.
Cô ngồi ôm đầu gối, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, cô toét miệng.
Nhưng nụ cười còn chưa hoàn toàn rộng ra, lại như sợ bị ai đó nhìn thấy, cô thẹn thùng nằm xuống, dùng chăn trùm đầu.
Một lát sau, Nguyễn Ngưng lại xốc chăn lên, nhìn về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm là kính mờ, bên trong bật đèn trắng loá, ánh sáng bên ngoài lại tối tăm, chiếu ra thân thể màu lúa mạch của người đàn ông rất rõ ràng.
Nhìn bóng dáng kia, cô nuốt nước bọt.
Lại nói tiếp, từ khi cô bắt đầu vào phòng đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Đây hẳn là phòng đôi, bởi vì giường rất lớn, cô lăn hai vòng trên đó cũng không rơi xuống đất, lại còn là hình trái tim.
Hơn nữa trên đầu giường đặt rất nhiều ngọn nến nhỏ, nếu tắt đèn, sau đó châm hết lên, chắc chắn rất lãng mạn.
Nguyễn Ngưng luôn trạch, số lần ra ngoài ở khách sạn cũng ít nên không nghĩ nhiều.
Nhìn bóng dáng kính mờ chiếu ra, bỗng dưng cô miệng khô lưỡi khô, vội vàng xuống giường rót nước, uống mấy ngụm rồi lại leo lên giường.
Nhìn thời gian, đã sắp 1 giờ sáng.
Cô dùng mu bàn tay dụi mắt, tú khí ngáp một cái.
Nhưng cô lại chịu đựng không nằm xuống, cảm thấy có chút nhàm chán, cô bò đến đầu giường, sờ đến một hộp diêm, thử châm những ngọn nến nhỏ kia lên.
Theo ngọn nến được đốt, một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong phòng.
Nguyễn Ngưng nghiêng đầu, không ngờ những ngọn nến này còn có tác dụng huân hương.
Cô ôm gối đầu, ngồi trên giường chờ.
Nhưng dần dần, thật sự không khống chế được, cô gái nghiêng đầu, ngã vào trên giường ngủ mất.
Ngọn nến đầu giường an tĩnh cháy, màu da cam chiếu ra sắc màu ấm ái muội.
Chỉ chốc lát, của phòng tắm mở ra, Phó Minh Viễn mặc áo ngủ thoải mái thanh tân mà đi ra.
Lúc ngửi được mùi nhàn nhạt trong phòng, anh khựng lại.
Ngước mắt nhìn qua, nhìn thấy huân hương trên đầu giường không biết đã châm từ khi nào.
Còn thân ảnh nhỏ xinh kia an tĩnh cuộn tròn thành một nắm, xem ra là đã ngủ.
Đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ, anh đi qua, thổi tắt hết tất cả những ngọn nến đó.
Căn phòng này là anh đặt, tiêu chuẩn phòng tình lữ, trong phòng để rất nhiều đồ dùng tình thú, ngọn nến này là một trong số đó.
Bên trong thêm hương liệu trợ hứng, cứ đốt vậy thì đêm nay bọn họ cũng không cần ngủ.
Làm khô tóc xong, anh nằm lên giường, nghiêng người ôm eo tiểu nha đầu, kéo thân thể kiều mềm của cô vào trong lòng.
Nguyễn Ngưng bị anh làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt.
“Anh Minh Viễn, anh xong rồi?”
“Ừ, ngủ đi.”
Giọng anh dịu dàng trầm thấp, làm Nguyễn Ngưng cảm thấy an tâm.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, do dự một chút, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô chậm rãi xoay người đối mặt với anh, chủ động duỗi tay ôm cổ anh.
Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, không muốn xa rời mà cọ cọ.
Thấy cô mỹ mãn nhắm mắt lại, Phó Minh Viễn cong môi, in một nụ hôn lên tóc cô, cũng nhắm mắt lại theo.
Vừa nhắm mắt lại, mệt mỏi từ tứ chi vọt tới.
Phó Minh Viễn thở phào, nhưng lúc anh sắp ngủ rồi, anh cảm thấy cô gái trong lòng giật giật.
Cô dính sát vào thân thể anh, tay nhỏ vịn vai anh, cọ thân mình anh hướng lên trên hoạt động.
Tiếp xúc với cơ thể thơm mềm trơn trượt làm ngọn lửa vất vả mới dập tắt được trong thân thể anh lại bùng lên, có lẽ là tác dụng của huân hương, ngọn lửa trong người nhanh chóng lấy tư thái lửa cháy lan ra đồng cỏ truyền khắp toàn thân.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, cố gắng khắc chế xúc động muốn đè cô dưới thân.
Tiểu nha đầu này, rốt cuộc muốn làm gì?
“Anh Minh Viễn, em thích anh.”
Đêm khuya thanh tĩnh yên ắng, giọng nói mềm mại nho nhỏ của cô vang lên trong phòng.
Phó Minh Viễn ngơ ngẩn.
Cô nói nhẹ nhàng như vậy, làm anh hoảng hốt cho rằng mình nghe lầm.
Cho dù trong lòng đã có đáp án, nhưng lúc chân chính nghe được cô nói ra những lời này, anh không đè nén được vui sướng và kích động.
Loại cảm giác này, đại khái tựa như vô ý được một viên kẹo sữa, rõ ràng đã biết vị của nó là ngọt, nhưng vẫn không nhịn được muốn nếm thử, sau đó, nếm rồi lại nếm.
Phó Minh Viễn đang định mở to mắt thì cảm thấy có thứ gì đó mềm ấm nhẹ nhàng in lên môi anh.
Anh rung động, lúc cô rời đi, anh duỗi tay đè ót cô lại, gia tăng nụ hôn này.
Có lẽ là không ngờ anh sẽ tỉnh lại, tiểu nha đầu hoảng sợ, giãy giụa đẩy anh, nhưng cũng chỉ là phản kháng một lúc, rất nhanh đã câu lấy cổ anh, chủ động dán lên người anh.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hồng hộc.
Phó Minh Viễn vỗ về gương mặt cô, nhẹ nhàng cười, “Hừm? Nhân lúc anh ngủ, hôn trộm anh?”
Nguyễn Ngưng đỏ mặt, ngước mắt trông thấy dưới ánh trăng mê ly, mắt đào hoa cười dịu dàng lại cưng chiều, cô không ngăn được rung động trong lòng.
Cô cắn môi dưới, tuy gương mặt đỏ bừng nhưng lại chưa từng phản bác.
Phó Minh Viễn nhìn cô, vẻ mặt càng thêm dịu dàng.
“Câu vừa mới nói, lặp lại lần nữa.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô, đặt trán mình lên trán cô, giọng nói khàn khàn.
“Câu… câu gì… em không nói câu gì hết…”
Nguyễn Ngưng xoay tròng mắt, ánh mắt lập loè.
Phó Minh Viễn cong môi, vuốt một sợi tóc mái của cô ra sau tai, động tác nhẹ nhàng mang theo thương tiếc.
“Xác định không nói?”
Nguyễn Ngưng nâng mi, nhưng lúc này trán hai người đang dán vào nhau, cô không thấy rõ vẻ mặt anh.
Có chút sợ hãi, cô cắn môi, lắp bắp nói: “Thì… thì em nói một câu đấy, không phải… không phải anh nghe thấy sao?”
“Lặp lại lần nữa, nếu không…”
Anh không nói tiếp, lại dùng hành động nói cho cô.
Cảm giác được tay anh thăm tiến vào váy ngủ, Nguyễn Ngưng kinh hô, cuống quít đè anh lại, “Được rồi, em nói em nói, anh mau dừng lại.”
Phó Minh Viễn dù bận vẫn ung dung, bàn tay bọc lấy nơi mềm mại của cô, xúc cảm tinh tế thoải mái làm anh yêu thích không buông tay.
“Em nói trước.”
Tay anh hơi dùng lực, Nguyễn Ngưng suýt thì kêu ra.
Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: “Em thích anh…”
“Không nghe thấy.” Phó Minh Viễn cười xấu xa, tiếp tục vuốt ve.
Nguyễn Ngưng trừng anh, vành mắt đo đỏ, hiển nhiên bị anh ép đến nóng nảy, lớn tiếng nói: “Em thích anh!”
Sau đó lại bẹp cái miệng nhỏ, vô cùng tủi thân, “Nhưng anh toàn bắt nạt em…”
Thấy cô sắp khóc, Phó Minh Viễn không khỏi bật cười.
Cuối cùng anh buông cô ra, giang hai tay ôm chặt lấy cô, “Nha đầu ngốc, thích em mới muốn bắt nạt em đấy.”
Nguyễn Ngưng lập tức ngơ ngẩn, đáy lòng hiện ra từng vòng gợn sóng.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy hai chữ “thích em” từ trong miệng anh…
Cô ngẫm nghĩ, mềm giọng hỏi: “Anh Minh Viễn, chúng ta như vậy có tính là trái với hiệp nghị không?”
Sống lưng Phó Minh Viễn cứng đờ, không ngờ lúc này cô lại nhắc tới bản hiệp nghị đáng chết kia.
“Trở về liền xé.” Anh trầm giọng nói.
Dù sao anh đã muốn làm như vậy từ lâu.
Nguyễn Ngưng chớp mắt, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt sạch sẽ trong trẻo.
Phó Minh Viễn mất tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, sau đó đầu ấn đầu cô vào ngực anh, nói: “Khuya rồi, ngủ đi.”
“Dạ…” Nguyễn Ngưng ngoan ngoãn dựa vào người anh.
Thấy tiểu nha đầu không giãy giụa, Phó Minh Viễn thầm thở phào.
Nhưng một lát sau, cô lại vặn vẹo cơ thể, bắt đầu cọ cọ.
Cô gái ghé vào bên tai anh, giọng nhũn ra, hơi mang ngượng ngùng: “Anh Minh Viễn, bên kia cũng xoa xoa… được không?”
Phó Minh Viễn khựng lại, bỗng nhiên cảm thấy, sớm hay muộn anh cũng phải chết trên tay tiểu nha đầu này…
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, sáng sớm Phó Minh Viễn đã bị điện thoại của Bạch Nham đánh thức.
Nhìn cô gái vẫn đang ngủ say, anh hôn trán cô, đứng dậy vào phòng tắm.
Bảo Bạch Nham đến phòng cầm quần áo tắm rửa sang, anh để lại tờ giấy trên đầu giường rồi ra cửa.
Ăn sáng đơn giản, lúc tới phim trường, Kỷ lão lại không khai máy luôn.
Ông gọi anh vào phòng họp, vừa ăn điểm tâm sáng vừa trầm ngâm hỏi: “A Viễn, ăn sáng chưa?”
“Vâng, ăn ở khách sạn ăn rồi ạ.”
Phó Minh Viễn gật đầu, không rõ ông có ý gì, liền bất động thanh sắc, chờ ông mở miệng trước.
“Ừ, tốt lắm, tốt lắm.” Kỷ lão vuốt râu, vô vị nói.
Uống vài chén trà, thấy Phó Minh Viễn vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, cuối cùng ông không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Sao hôm nay không nhìn thấy tiểu cô nương hôm qua?”