Mật hôn

Chương 53


Đọc truyện Mật hôn – Chương 53:

Cơn gió đầu thu thổi qua hai hàng cây bên đường, lá cây xào xạc, như đang vẫy tay với xe trên đường.
 
Xe bảo mẫu đi theo dòng xe cộ, chậm rãi tiến lên.
 
Tiếng gió, tiếng còi, tiếng ô tô vọt qua trộn vào với nhau, hết sức ồn ào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà nam nữ trẻ tuổi ngồi ghế sau lại không bị ảnh hưởng chút nào. Bọn họ an tĩnh mà gắn bó, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người.
 
Nguyễn Ngưng dựa vào ngực Phó Minh Viễn, trong đầu loạn, dường như suy nghĩ rất nhiều, cẩn thận nghĩ lại thì trống rỗng.
 
Cô lặng lẽ dùng tay nhỏ sờ gương mặt nóng bỏng, nhưng lòng bàn tay đã được người đàn ông ủ ấm, không mang đi chút hơi lạnh nào.
 
Cô đành phải từ bỏ, đôi mắt ngó loạn, giống mèo con không an phận.
 
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, bàn tay lớn ấm áp rắn chắc, nhu nhu mang theo sức mạnh làm người an tâm.
 
Nguyễn Ngưng chớp mắt, cuối cùng mặc kệ lòng mình, đắm chìm trong ấm áp mà anh cho, không muốn xa rời mà cọ ngực anh.
 
Giờ phút này cô mới phát hiện, cô còn nhớ anh nhiều hơn cô nghĩ… Nhưng tâm trạng anh Minh Viễn cũng giống cô sao?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, người đàn ông dừng vuốt.
 
Nghe thấy hô hấp trầm ổn đều đều của anh, cô trộm ngẩng đầu.
 
Anh dựa vào lót xe, cằm nâng lên, lộ ra hàm dưới góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài rủ xuống hình quạt, xem ra ngủ rồi.
 
Phó Minh Viễn… thật là đẹp.
 
Nguyễn Ngưng si ngốc nhìn anh, nhưng lúc nhìn đến ấn đường nhíu chặt của anh, còn có mệt mỏi rõ ràng giữa mày, cô chun mũi.
 
Tim như bị châm, đau nhói.
 
Cô lặng yên vươn tay nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào ấn đường anh, muốn làm ấn đường nhăn thành chữ xuyên 川 của anh giãn ra
 
Nhưng mới vừa đụng vào anh, đã bị người đàn ông bắt được tay.
 
Phó Minh Viễn mở mắt, rũ mi nhìn cô.
 
Nhìn đau lòng nơi đáy mắt tiểu nha đầu, anh chỉ thấy gợn sóng trong lòng không ngăn được nhộn nhạo, anh kéo tay nhỏ của cô, hôn lên lòng bàn tay.
 
“Ngoan, đừng nháo.”
 
Sau đó lại điều chỉnh tư thế, ôm cô tiếp tục nhắm hai mắt lại.
 
Nguyễn Ngưng rúc trong ngực anh, cảm giác chỗ lòng bàn tay bị anh hôn nóng đến lợi hại.
 
Cô chu môi, cô mới không có nháo đâu…
 

Nghĩ anh mỏi mệt, cô không dám nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn dựa sát vào anh, làm “gối ôm” cho anh.
 
Được anh ôm như vậy, ở trong xe xóc nảy, cô cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, ý thức dần mơ hồ.
 
Xe bảo mẫu chạy trên đường, từ vùng ngoại ô sân bay đến chỗ đóng phim phải xuyên qua hơn phân nửa cái thành thị, chắc phải mất một hai giờ.
 
Bạch Nham nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy hai người đều ngủ rồi, lời muốn hỏi lại nuốt xuống.
 
Mấy ngày nay suất diễn nặng, tối hôm qua lại quay đến rạng sáng hai ba giờ, liên tục mấy ngày làm việc quá độ, anh Viễn thực sự vất vả.
 
Cậu an tĩnh lái xe, trực tiếp đến nơi quay phim.
 
Buổi chiều còn vài cảnh, nếu đưa Nguyễn tiểu thư đến khách sạn trước, có lẽ sẽ đến muộn.
 
Dù sao chắc anh Viễn cũng muốn ở với cô thêm một lúc, cậu đưa anh Viễn đến đoàn phim trước, rồi đưa Nguyễn tiểu thư về khách sạn cũng không muộn.
 
Không biết đã bao lâu, cuối cùng cũng tới nơi.
 
Bạch Nham lái xe vào bãi đỗ xe.
 
Xe dừng lại, Phó Minh Viễn liền dậy.
 
Anh nhìn tiểu nha đầu nằm trong lòng anh, khóe miệng hơi cong lên, cúi đầu, dịu dàng hôn đỉnh đầu cô.
 
Tóc cô gái có hương thơm nhàn nhạt, vừa mịn vừa mềm.
 
Anh lại thoải mái lấy gương mặt cọ cọ, cảm thấy nhu tình trướng đến tràn đầy, chỉ hận không thể ôm lấy cô suốt như vậy.
 
Lúc này Bạch Nham xoay đầu qua, xấu hổ mà khụ khụ.
 
Phó Minh Viễn nghiêm mặt, nói: “Cậu về đoàn phim trước đi, để chìa khóa xe lại.”
 
Nghe được lời này, Bạch Nham khựng lại, khó xử nói: “Vừa nãy nhân viên gửi tin nhắn, nói chỉ còn hơn một giờ là đến phiên nam chính diễn, bảo chúng ta đến trước hoá trang…”
 
Phó Minh Viễn mím môi, “Biết rồi, cậu xuống xe chờ đi.”
 
Bạch Nham đành phải im lặng, xuống xe, thủ xung quanh.
 
Nhìn kính một chiều phản chiếu bộ dáng của bản thân, cậu sờ mũi.
 
Lại nói tiếp, lúc anh Viễn đối mặt với Nguyễn tiểu thư, thật sự như là đổi thành người khác, lần trước hình như không dính như vậy…
 
Thật ra bọn họ vừa nói chuyện, Nguyễn Ngưng đã bị bừng tỉnh.
 
Nhưng xe không hề xóc nảy, cô cảm thấy ngủ ngon hơn, không muốn nhúc nhích lắm.
 
Nghe thấy Bạch Nham đóng cửa xe, cô mới dùng tay nhỏ xoa đôi mắt, mơ hồ hỏi: “Tới rồi sao?”
 
Cô gái mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm đặc biệt mềm, giống một lớp bơ, ngọt ngọt dính dính, Phó Minh Viễn nghe mà bên tai tê dại.
 

“Ừ, đến phim trường rồi.”
 
Anh dịu dàng nói, “Đói chưa? Đi ăn cơm trước nhé?”
 
Nguyễn Ngưng trì độn nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không phải trợ lý Bạch nói anh phải trang điểm sao?”
 
Thấy mắt cô buồn ngủ mê mang, nhưng thật ra đều nghe thấy hết.
 
“Anh đi trang điểm, em đi ăn cơm với cậu ấy, ăn xong tới tìm anh.”
 
“Dạ.” Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, “Anh muốn ăn gì? Em mang về cho anh.”
 
Nhìn cô đáng yêu quá, tim Phó Minh Viễn nhũn ra, nghiêng đầu, dựa gần hôn nhẹ lên môi vô.
 
Nguyễn Ngưng bị hôn trộm, lập tức tỉnh táo lại.
 
Cô che môi, trừng lớn đôi mắt nhìn anh, khuôn mặt đỏ như hai trái táo.
 
Phó Minh Viễn cười khẽ, “Không phải hỏi anh muốn ăn gì sao?”
 
“Anh… anh…” Mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng lên.
 
Cô lại trì độn, có tìm cớ giúp anh thế nào đi nữa, năm lần bảy lượt bị anh đùa giỡn như vậy, cũng rốt cuộc không gạt nổi bản thân nữa.
 
Cô gái cắn môi, đỏ vành mắt nhìn anh.
 
“Anh Minh Viễn, vì sao… vì sao anh lại như vậy? Thật sự là bởi vì nhập diễn quá sâu sao?”
 
Thấy cô tức giận sắp khóc, Phó Minh Viễn không khỏi đau lòng.
 
Nhưng mà… nhập diễn quá sâu? Ở đâu ra vậy?
 
“Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, ba mẹ và mẹ chồng không có ở đây, anh thật sự không cần diễn kịch nữa.”
 
Tiểu cô nương trừng mắt nhìn anh, bản thân lại tủi thân đến mức đỏ mắt, như thỏ trắng đang thở gấp tức giận.
 
Phó Minh Viễn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, sao cô vẫn còn nhớ việc này?
 
Cho nên, tất cả những gì anh làm với cô, cô đều tưởng đang diễn trò sao?
 
Nguyễn Ngưng quay đầu đi, dùng mu bàn tay lau mắt.
 
“Em không có ý muốn trách anh.”
 
Giọng cô mềm mại, đặc biệt săn sóc mà nói, “Em biết anh là diễn viên, nhập diễn quá sâu dễ dàng lún vào vai diễn, nhưng chúng ta đã tách ra hai ba tuần rồi, anh cũng nên thử thoát ra đi.”
 
Cô nói xong, trong xe trầm mặc một lúc.

 
Nguyễn Ngưng cúi đầu nắm tay nhỏ, cảm thấy bản thân nói lời này ra, có lẽ mối quan hệ của hai người sẽ giảm xuống mức đóng băng.
 
Anh sẽ không dùng bàn tay ấm áp sưởi ấm cho cô nữa, sẽ không cười dịu dàng với cô nữa, sẽ không ôm cô nữa, càng sẽ không hôn cô nữa…
 
“Nếu anh nói, anh không muốn thoát ra thì sao?”
 
Lúc cô không nhịn được mà bẹp cái miệng nhỏ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
 
Nguyễn Ngưng ngẩn ra, xoay đầu qua, ngơ ngác nhìn anh.
 
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không có chút vui đùa nào, nhưng mà không muốn thoát ra? Có ý gì?
 
Thấy cô tủi thân, Phó Minh Viễn giang hai tay ra ôm cô vào lòng.
 
“Em chán ghét anh vậy sao?”
 
Giọng nói trầm thấp nghe thì bình tĩnh, nhưng cũng chỉ có chính anh biết, nội tâm giờ phút này đang thấp thỏm bất an.
 
Nguyễn Ngưng nhắm mắt, gật đầu nói: “Vâng, rất chán ghét.”
 
Nghe cô nói vậy, lòng Phó Minh Viễn trầm xuống, như rơi vào trong hầm băng.
 
“Thật sự… chán ghét anh như vậy sao?”
 
“Đúng vậy, em chán ghét anh như vậy.”
 
Nguyễn Ngưng chớp mắt, cố gắng áp xuống tủi thân và khổ sở dưới đáy lòng.
 
“Anh đừng đối với em tốt như vậy, đừng thân mật với em như vậy, em sẽ không nhịn được mà nghĩ, có phải anh thích em không?”
 
Phó Minh Viễn cảm thấy trái tim như ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa mới rơi xuống đáy, đột nhiên lại hướng lên trên.
 
“Nếu, anh nói là có thì sao?”
 
Nguyễn Ngưng khựng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nói gì?”
 
“Nha đầu ngốc, anh biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?” Phó Minh Viễn nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn ước mắt ở khóe mắt cô.
 
Nguyễn Ngưng vẫn ngây ra, “Nhưng đó… đó không phải diễn sao?”
 
“Không diễn kịch, từ đầu tới cuối đều không.”
 
Phó Minh Viễn thấy cô ngây ngốc, dùng sức xoa đầu cô.
 
“Không phải nói là xem hết phim của anh rồi sao?” Anh nói, “Nếu đúng là diễn kịch, em thấy anh hôn nữ diễn viên nào chưa?”
 
“Hôn rồi!” Nguyễn Ngưng lập tức phản bác, “Nhiều năm trước anh đóng vai nam phụ thứ hai, hôn nữ chính rồi!”
 
Tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn, mắt hạnh tròn xoe lên án.
 
Phó Minh Viễn lại cười, “Thế nào? Ghen tị?”
 
“Em… em nào có?” Nguyễn Ngưng khựng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Rõ ràng anh đã quay cảnh hôn rồi, còn nói không có…”
 
“Em không biết cái gì gọi là tá vị(1) sao?” Anh nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.
 

(1) Tá vị: Lúc quay phim tình cảm, căn cứ vào mong muốn cá nhân của nam nữ chính, đạo diễn chỉnh góc quay chụp để đạt tới hiệu quả.
 
“Tá vị?”
 
“Đúng vậy, nữ chính bộ phim đó có thói ở sạch, không tiếp thu bất cứ cảnh thân thiết nào, toàn bộ đều dùng tá vị.”
 
Nguyễn Ngưng cắn môi, lại hỏi: “Vậy… vậy sao anh lại biết hôn?”
 
Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút khẩn trương.
 
“Chẳng lẽ em không biết, đàn ông ở phương diện này đều là không thầy dạy cũng hiểu sao?” Anh bỗng nhiên nâng lên cằm cô lên, thâm tình hôn lên môi cô.
 
Nguyễn Ngưng đột nhiên không kịp phòng ngừa, khẽ nhếch miệng, đã bị anh thừa chỗ hổng mà vào.
 
Lưỡi anh linh hoạt thăm tiến vào trong miệng cô, tìm đầu lưỡi cô, tinh tế mút vào, mời cô triền miên cùng anh.
 
Anh ôm chặt lấy cô, dùng sức, như là dung nhập nhớ nhung mấy ngày ngay vào trong.
 
Cảm giác điện giật vừa xa lạ lại quen thuộc truyền khắp toàn thân, Nguyễn Ngưng yếu ớt dựa vào người anh, cả người tê dại, trong nháy mắt không còn sức lực.
 
Cách lâu như vậy, hương vị của anh vẫn giống như trong trí nhớ.
 
Nguyễn Ngưng vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại, bắt chước động tác của anh.
 
Mút vào, liếm hôn, dây dưa…
 
Cô học rất nhanh, chỉ chốc lát đã nắm được kỹ xảo.
 
Phó Minh Viễn cũng cảm nhận được phối hợp của cô, mừng thầm trong lòng, gia tăng nụ hôn này.
 
Lúc hai người tách ra đã thở hồng hộc.
 
Nguyễn Ngưng dựa vào vai anh, thở hổn hển, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Anh lại bắt nạt em.”
 
Thanh âm nũng nịu, mang theo hờn dỗi khó tả.
 
Tim Phó Minh Viễn tê dại, nhưng không phủ nhận.
 
“Ừ, chỉ bắt nạt một mình em, được không?”
 
Nguyễn Ngưng khựng lại, nhăn khuôn mặt nhỏ, mềm mại nói: “Vậy anh không thể quá đáng.”
 
“Thế nào là quá đáng?” Phó Minh Viễn nhướng mày.
 
Mặt Nguyễn Ngưng nóng lên, “Anh… anh biết mà…”
 
“Giống như vậy?” Anh cười xấu xa.
 
Nguyễn Ngưng đè tay anh lại, phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Anh không được như vậy!”
 
Cô xoay người muốn trốn, lại bị anh khoanh eo lại, ôm vào trong lòng.
 
Cho rằng anh lại muốn nháo, Nguyễn Ngưng giãy giụa, bỗng nhiên nghe anh nói: “Ngưng Ngưng, vậy còn em?”
 
Anh dựa vào đầu vai cô, “Em đối với anh lại là tâm tư gì?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.