Đọc truyện Mật hôn – Chương 17:
Không khí trong phòng ngủ đình trệ.
Phó Minh Viễn khom lưng nhìn Nguyễn Ngưng, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn qua không giống đang nói giỡn chút nào.
“Vì, vì sao?” Nguyễn Ngưng ngơ ngác hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bởi vì…” Phó Minh Viễn nhún vai, “Ba mẹ anh sốt ruột muốn bế cháu trai.”
Bế… bế cháu trai…
Sắc mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng trong nháy mắt.
Nhưng… nhưng không phải anh nói ai lo phận nấy, không can thiệp chuyện của nhau sao?
Không đúng, hình như anh vừa mới nói là…
Diễn kịch?
Thần kinh bị đứt phựt do kinh ngạc được nối lại một lần nữa, Nguyễn Ngưng trấn an bản thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bình tĩnh nhìn Phó Minh Viễn, chờ anh nói tiếp.
“Nếu không muốn bị bọn họ nhìn chằm chằm cả ngày, tốt nhất là em phối hợp với anh một chút.” Phó Minh Viễn thấp giọng nói.
“Phải… phải phối hợp thế nào?”
Nguyễn Ngưng nuốt nước bọt, nói lắp.
Lúc này, chỗ cửa phòng bỗng truyền đến một tiếng động.
Tuy rất nhỏ, nhưng hai người trong phòng đều chú ý tới.
Thần sắc Nguyễn Ngưng khẽ động, trộm liếc bên kia một cái, bừng tỉnh, hiểu ra anh nói diễn là diễn cho ai nhìn.
Cô ấy là “người xem” sao?
Cô cẩn thận dùng khẩu hình hỏi.
Thấy cô đã đoán ra, Phó Minh Viễn nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Ngưng rối rắm một lúc, cuối cùng gật đầu.
Phó phu nhân đối với cô tốt như vậy, cô cũng không muốn để bà thất vọng, cứ để bà cho rằng cô và anh Minh Viễn rất ân ái đi…
Thấy cô đồng ý, Phó Minh Viễn hơi cong môi, đôi tay nắm vai ngọc của cô, chậm rãi tới gần cô.
“Thình thịch ——”
Nhìn anh tới gần, Nguyễn Ngưng cảm giác trái tim ở trong lồng ngực đập kịch liệt.
Bắt đầu nhanh như vậy?
Cô cần phải làm thế nào?
Anh vẫn chưa nói cho cô kịch bản phải diễn thế nào mà…
Cô nhìn Phó Minh Viễn càng ngày càng gần, bồn chồn khẩn trương.
Hơi thở của người đàn ông thành thục mà bao vây cô.
Nóng bỏng, tràn ngập cảm giác áp bách.
Tuy rằng biết đây là diễn kịch, nhưng cô gái chưa từng trải qua loại chuyện này, vẫn trốn tránh ngửa về phía sau.
Nhưng mà động tác này lại càng tiện cho Phó Minh Viễn.
Anh thuận thế nghiêng người về phía trước, đè cô ở trên giường.
Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đối chóp mũi.
Cơ thể Nguyễn Ngưng cứng đờ, nuốt nước bọt.
Cô bị nhốt giữa khuỷu tay người đàn ông, đôi tay chống trên vòm ngực rộng cứng rắn của anh, vì căng thẳng mà ngón tay kéo áo ngủ của anh.
Cô gần anh như vậy.
Chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể hôn lên môi anh.
Nhìn đôi mắt thâm thuý của người đàn ông, cô cảm thấy trái tim nhỏ thình thịch đập loạn.
Trong lòng cô hiểu được đại khai, anh đột nhiên dựa sát vào là muốn để cho người đứng nhìn lén ở cửa cho rằng bọn họ đang thân mật phải không?
Cô thoáng bình tĩnh lại, nói thầm, không biết màn “kịch ân ái” này còn phải diễn bao lâu.
Nhưng rất hiển nhiên, cô xem nhẹ chừng mực của màn kịch này.
Lúc này, người đàn ông đối diện cô, ánh mắt dần hạ thấp, dừng trên môi cô.
Anh chậm rãi cúi đầu, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng vừa lưu luyến, phảng phất mang theo thâm tình vô hạn, làm người mê say.
Cho nên nói, ảnh đế không hổ là ảnh đế.
Không chỉ có diễn gì giống nấy, còn nhập vai nhanh như vậy…
Lúc người đàn ông nâng mặt cô, cúi người ngậm lấy môi cô, Nguyễn Ngưng mơ mơ màng màng mà nghĩ, cảm giác đại não đã thành một vũng nước.
Phó Minh Viễn tinh tế hôn và mút vào, phát ra tiếng vang nhỏ ái muội.
Anh chỉ hôn cánh môi cô.
Không giống kiểu nam chính hôn môi nữ chính trong tiểu thuyết, bá đạo cạy răng cô ra, đem đầu lưỡi thăm tiến vào trong miệng cô.
Nguyễn Ngưng có chút mất mát, sau đó lại cảm thấy may mắn.
Cô mới vừa dậy, vẫn chưa kịp đánh răng súc miệng.
Nếu vậy thì chắc là xấu hổ lắm nhỉ? Hình như cô nghe nói trước khi diễn viên quay cảnh hôn đều phải nhai kẹo cao su…
Cô cố gắng nghĩ ngợi lung tung để làm tê liệt các dây thần kinh nứt toạc vì cảnh “hôn” bất thình lình này.
Lần đầu tiên cô thân mật với người khác như vậy, lại còn là một người đàn ông không xem như là quen thuộc.
Tuy rằng người đàn ông này là chồng trên danh nghĩa của cô, nhưng khoảng thời gian từ lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên cho đến giờ còn chưa được một tháng đâu.
Hầu như tất cả cơ quan cảm giác của cơ thể đều tập trung trên môi.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng môi của anh, lưỡi của anh, còn có răng của anh…
Anh nghiền cắn môi cô, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi ướt nóng liếm mút.
Tê dại, mang theo hơi thở ẩm ướt nóng bỏng.
Kỳ lạ là, cô không thấy chán ghét.
Ngược lại còn muốn…
Mở miệng nếm thử hương vị của anh.
Ý tưởng cảm thấy thẹn này làm sắc mặt Nguyễn Ngưng càng thêm hồng nhuận.
Trái tim kịch liệt va chạm trong lồng ngực, nếu không phải bị đè, chắc chắn cô sẽ xoay người chui vào trong chăn trốn đi.
Hôn một lúc, Phó Minh Viễn chậm rãi buông cô ra.
Anh đã nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi cửa.
Nhưng nhìn ánh mắt mềm mại của cô gái, còn có đôi môi bị anh hôn hơi sưng, lòng anh rung động.
Lại nhịn không được cúi đầu, mổ nhẹ một chút.
Nguyễn Ngưng không nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, cô nằm ngoan ngoãn, không tránh đi nụ hôn của anh.
Thậm chí còn đang suy nghĩ, không hổ là ảnh đế, diễn giống như vậy, làm cô sắp không phân rõ thật giả rồi.
Gợn nước trong mắt cô gái lưu chuyển, gương mặt ửng đỏ.
Cô nằm dưới thân anh không hề phòng bị, giống hoa tường vi kiều diễm nhất trong vườn hoa, mặc người hái.
Hầu kết Phó Minh Viễn khẽ nhúc nhích, rất muốn đè cô xuống tiếp tục hôn, thậm chí có xúc động muốn tiến thêm một bước.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén lại.
Anh biết thật ra màn kịch này diễn hơi quá, ngay cả một bước vừa nãy cũng không cần thiết lắm.
Là chính anh nổi tâm tư.
Anh… có ham muốn với Nguyễn Ngưng.
Anh thu lại suy nghĩ cuồn cuộn, chậm rãi thẳng lưng, thuận thế kéo cô gái lên.
Nguyễn Ngưng ngồi dậy, bất an xem xét phía cửa.
“Cô ấy đi rồi?”
“Ừ.” Phó Minh Viễn gật đầu.
Nguyễn Ngưng thở phào, sau đó ngước mắt nhìn anh, hơi mỉm cười.
“Vậy có phải diễn xong rồi hay không?”
Mắt hạnh của cô gái trong vắt như nước, cười khanh khách như đang hỏi: Em biểu hiện cũng không tệ lắm phải không?
Phó Minh Viễn cảm thấy trái tim lại có chút hỗn loạn, anh bình phục một chút, giơ tay sờ đầu cô, lắc đầu nói: “Chưa xong.”
“A?” Nguyễn Ngưng chớp mắt.
Nhưng nghĩ nghĩ, cô liền hiểu, “À, lát nữa xuống lầu còn phải diễn tiếp đúng không?”
Phó Minh Viễn gật đầu, ngữ khí vừa chuyển, còn nói thêm: “Nhưng mà ngoài cái này ra, còn phải ủy khuất em một chút.”
“Dạ? Gì cơ?”
Nguyễn Ngưng nghi hoặc nhìn anh.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của cô, bàn tay người đàn ông duỗi tới, xuôi theo hàm dưới của cô, xuyên vào tóc cô, vững vàng chế trụ đầu cô.
Í? Đây là muốn làm gì?
Phó Minh Viễn nhìn cô, ánh mắt lại trở nên mê ly.
Lưu luyến nhu tình ấp ủ trong mắt, dường như mang theo loại dụ hoặc nào đó.
Nguyễn Ngưng si ngốc nhìn anh, đã quên phản kháng.
Cô trơ mắt nhìn anh tới gần, nhìn môi anh dừng trên cằm cô, tỉ mỉ hôn nhẹ.
Sau đó dọc xuống, theo cái cổ mảnh khảnh của cô, đi tới phía sau.
Nguyễn Ngưng chỉ cảm thấy từng đợt run rẩy bò thẳng lên từ sau lưng.
Cô cắn môi, tay nhỏ nhịn không được hơi co lại, nắm chặt vạt áo ngủ trước của anh.
Đồng thời lại mơ mơ màng màng mà nghi hoặc.
Không phải nói người nhìn lén đã đi rồi sao? Sao anh còn hôn cổ cô?
Phó Minh Viễn liếm mút da thịt non mềm của cô, động tác vừa thong thả vừa dịu dàng.
Nơi đi qua để lại dấu vết đỏ đỏ tím tím.
Anh không quá phận, chỉ để lại vài cái rồi dừng lại, hơi đẩy cô ra.
Nhìn toàn bộ khuôn mặt nhỏ của cô gái đỏ bừng, còn có vẻ mặt ngây thơ ngượng ngùng kia, anh cong khóe môi, xoa đỉnh đầu cô lần nữa.
“Đi rửa mặt đi, tốt nhất là buộc tóc lên.”
Anh nhẹ giọng nói, trong giọng nói là dịu dàng khó tả.
Nguyễn Ngưng ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn anh đứng dậy đi vào phòng thay quần áo, biến mất phía sau cửa.
“Thình thịch ——”
Trái tim đập nhanh quá… sẽ có bệnh gì phải không?
Qua một lúc lâu, Nguyễn Ngưng sờ gương mặt nhỏ nóng rát, lúc này mới máy móc đứng dậy xuống đất.
Cô đi vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đỏ bừng mặt trong gương, cô không khỏi che đôi mắt lại.
Vội vàng nâng nước lên, dùng sức vỗ trên mặt.
Vừa rồi là diễn kịch, cô không thể nghĩ quá nhiều.
Nguyễn Ngưng hít sâu một hơi, yên lặng cảnh cáo chính mình.
Í, đợi đã?
Nhìn chằm chằm gương, vẻ mặt cô sững sờ.
Hơi nghiêng đầu, duỗi tay vén tóc dài lên, nhìn sau cổ của mình.
Làn da non mềm trắng nõn in vài dấu đỏ đỏ hơi xanh tím.
Nhìn qua giống mấy vết bị muỗi cắn, lại giống như bị đánh, nhưng không đau không ngứa, vuốt cũng không có cảm giác.
Nhớ tới hành động vừa nãy của Phó Minh Viễn, khuôn mặt Nguyễn Ngưng không dễ gì giảm nhiệt độ trên mặt, lại lần nữa nóng bỏng.
Đây… đây chẳng lẽ là cái đó trong truyền thuyết ——
Vết dâu tây?
Phó Minh Viễn thay quần áo xong rồi chờ trong phòng.
Anh cũng không sốt ruột, kéo hết rèm ra, an vị ở mép giường, trêu đùa mèo con trên giường, xem ra tâm trạng rất tốt.
Nguyễn Ngưng cọ tới cọ lui, từ trong phòng tắm ra thì thấy được một màn này.
Người đàn ông tuấn dật bất phàm, duỗi tay trêu chọc mèo con màu trắng.
Khí chất không lạnh nhạt xa cách như ngày thường, có thêm vài phần dịu dàng dễ gần, tia nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu rọi xuống, lộ ra sắc màu ấm làm người an tâm.
Hình như nhận thấy cô đang nhìn chăm chú, người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua, đối diện tầm mắt cô.
“Á, em… em đi thay quần áo…”
Không đợi anh hỏi, Nguyễn Ngưng chỉ vào cửa, hoang mang rối loạn nói.
Sau đó cô cúi đầu, chạy tới phòng thay quần áo như đi trốn.
Thấy cô giống thỏ con, lỗ mãng hấp tấp mà chạy trối chết, Phó Minh Viễn lắc đầu.
Nhưng rõ ràng khóe môi cong lên vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này, trên tay bỗng nhiên truyền đến đau đớn.
Anh cúi đầu nhìn, mèo con đang ôm tay anh, há to miệng gặm cắn ngón tay anh, thấy anh nhìn còn thị uy meo một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục gặm.
Bộ dáng hống hách, tựa như đang giúp chủ nhân bị bắt nạt trút giận.
Phó Minh Viễn nhìn nó, nhướng mày.
Trong phòng thay quần áo, Nguyễn Ngưng đã thay váy áo xong.
Chọn dây buộc tóc, cô buộc tóc đuôi ngựa cao.
Cô cố gắng không nhìn dấu dâu tây sau cổ, cô sợ nhìn nữa thì cô sẽ không có dũng khí mà đi ra khỏi cái phòng này.
Thật ra chỗ Phó Minh Viễn hôn hơi thấp, chỉ cần không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Trang điểm chải chuốt ổn thoả, Nguyễn Ngưng nhìn chính mình trong gương, yên lặng cổ vũ bản thân.
Vừa nãy nhìn thấy Kẹo bông gòn cô mới nhớ tới chuyện Weibo hôm qua.
Nhìn thái độ của Phó Minh Viễn, hẳn là không giận cô, nhưng như vậy thì cô càng băn khoăn.
“Lát nữa nhất định phải biểu hiện thật tốt,” cô lẩm bẩm, “Không thể tạo thêm phiền toái cho anh Minh Viễn nữa.”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn căng thẳng.
Mọi người đều biết, diễn viên lồng tiếng chủ yếu là diễn giải nhân vật dựa vào âm thanh, không có yêu cầu nghiêm khắc với hình thể và biểu cảm.
Chẳng qua có huấn luyện nghiệp vụ trường kỳ, diễn viên lồng tiếng có thể tăng thêm sự sinh động cho nhân vật, thật ra kỹ thuật diễn cũng không kém diễn viên trước sân khấu.
Nhưng Nguyễn Ngưng lại không tin tưởng bản thân.
Ở phòng thu âm chỉ có một mình cô, cô muốn diễn thế nào cũng không có người thấy, nhưng bây giờ lại là ở bên ngoài, không có bất kỳ cơ hội làm lại nào.
Cô mang theo thấp thỏm bất an đi ra phòng thay quần áo, vừa mới mở cửa thì nhìn thấy thân ảnh cao lớn của người đàn ông nửa dựa ở cạnh cửa.
“Xong rồi à?”
Phó Minh Viễn đứng thẳng thân mình, nghiêng đầu nhìn cô.
“Ngại… ngại quá, để anh đợi lâu.” Nguyễn Ngưng nói lắp.
Phó Minh Viễn vỗ đầu cô, “Thả lỏng, làm chính bản thân em là được, còn lại có anh.”
“Vâng… vâng ạ.” Nguyễn Ngưng dịu ngoan gật đầu.
Vì thế, Phó Minh Viễn dắt tay cô xuống tầng.
Bàn tay anh ấm áp, ngón tay thon dài, cứng rắn có lực, có loại sức mạnh làm người an tâm, muốn ỷ lại.
Nguyễn Ngưng cúi đầu, thuận theo đi bên cạnh anh, sắm vai cô vợ nhỏ mới cưới.
Mà phía sau bọn họ, mèo con bị nhốt dưới chăn cố gắng chui ra, cuối cùng cũng chui được ra khỏi chăn.
Nó kêu vài tiếng meo meo, nhưng trong phòng đã không còn ai nữa.
Cọ xát đi đến mép giường, nhìn thấy độ cao từ giường xuống mặt đất, chân ngắn nhỏ căn bản không nhảy xuống được, cuối cùng chỉ có thể meo meo, kêu rất tủi thân.
Nguyễn Ngưng đi bên cạnh Phó Minh Viễn, luôn nghĩ hình như cô quên mất cái gì, nhưng trong lòng có chuyện nên không nghĩ nữa.
“Anh Minh Viễn, hôm qua chúng ta…”
Tới cầu thang, cô không nhịn được mở mà miệng.
“Ừ, bị chụp.” Phó Minh Viễn nói ra lời cô muốn nói.
Nguyễn Ngưng cắn môi, đang muốn xin lỗi, lại nghe thấy người đàn ông nói tiếp: “Không sao, đã xử lý tốt, không cần lo lắng.”
“Nhưng mà, sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?”
“Việc nhỏ thôi.”
Phó Minh Viễn lắc đầu, lại giơ tay nhéo chóp mũi cô, “Cười lên.”
Mặt hơi đỏ lên, Nguyễn Ngưng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn toét miệng theo lời anh.
Mắt hạnh của cô gái cong cong, lộ ra răng nanh đáng yêu.
Người đàn ông nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng, bên miệng cũng mang theo cưng chiều.
Giúp việc chờ dưới tầng nhìn thấy đôi bích nhân này bước xuống cầu thang, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.
“Tiên sinh, cô chủ.”
Nhìn thấy bọn họ xuống tầng, chị ấy lập tức đi lên đón.
Nghe tiếng, chị ấy hẳn là giúp việc vừa mới nói chuyện với Phó Minh Viễn ở ngoài cửa.
Chị ấy tầm ba bốn mươi tuổi, dáng người tầm trung hơi béo, mặt mũi rất thân thiết.
Nhưng nhớ tới chị ấy là người Phó phu nhân cử đến, vừa rồi lại trộm mò vào phòng bọn họ, Nguyễn Ngưng không dám thiếu cảnh giác.
Phó Minh Viễn giới thiệu thay cô, giúp việc họ Trần, chủ yếu phụ trách ăn uống hàng ngày của bọn họ.
“Chị Trần, xin chào.” Nguyễn Ngưng nhỏ giọng chào hỏi.
Ánh mắt chị Trần dừng trên đôi tay đang nắm chặt của bọn họ, lại nhìn lúc cô chủ nói chuyện, không tự giác tới gần Phó Minh Viễn, ý cười trên mặt càng sâu.
Chị ấy thấy phu nhân lo nhiều rồi, cô chủ xinh đẹp như vậy, còn xinh đẹp hơn đại minh tinh trên TV.
Vợ xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào còn cầm giữ được?
Nghĩ vậy, trên mặt chị ấy lại không dám lộ ra nửa phần, cười hỏi: “Tiên sinh, cô chủ, có muốn dùng bữa trước không? Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
Chờ hai người ngồi vào bàn ăn, chị Trần bưng bữa sáng đã làm nóng lên.
Lúc đặt tới trước mặt Nguyễn Ngưng, vô tình thoáng thấy sau cổ cô.
Ánh mắt chị ấy tinh tường, lập tức nhìn ra manh mối, cười trộm, cũng càng thêm chắc chắn về tình cảm của cặp vợ chồng mới cưới này.
Một bữa cơm, Nguyễn Ngưng ăn thật sự không được tự nhiên.
Chị Trần luôn đứng bên cạnh, tuy rằng Nguyễn gia cũng có giúp việc nhưng cũng sẽ không như vậy, lúc chủ nhà ăn cơm thì đứng ở một bên nhìn.
Cô vốn mẫn cảm với ánh mắt, càng đừng nói ánh mắt của chị Trần giống hệt đèn pha, làm cô muốn xem nhẹ cũng khó.
Cô co vào bên cạnh Phó Minh Viễn theo bản năng.
Hai người vốn ngồi rất gần, lúc này dường như đã sát cạnh nhau.
Nhận ra cô đang bất an, tay Phó Minh Viễn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía giúp việc, nói: “Chị Trần, chị đi gọi nhóm lão Lý tới đây đi.”
“Được.”
Chị Trần gật đầu, rời khỏi phòng ăn.
Lúc này bả vai căng chặt của Nguyễn Ngưng mới thả lỏng.
Cô giương mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cúi đầu nắm ngón tay, nhỏ giọng nói: “Anh Minh Viễn, thực xin lỗi, hình như em diễn không tốt lắm…”
Cô chán nản cúi đầu, giống thỏ con thất bại, làm người khác rất muốn ôm cô vào trong ngực rồi “bắt nạt”.
Phó Minh Viễn nhìn cô một cái, duỗi tay ôm lấy vai cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Không cần xin lỗi, em biểu hiện rất tốt.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm trực tiếp đánh vào trong tai.
Người đàn ông dựa gần như vậy, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng phả trên vành tai cô.
Mà môi anh cũng bởi vì gần sát mà như chạm vào vành tai cô.
Người Nguyễn Ngưng cứng lại, mặt đỏ tai hồng.
Như là không phát hiện cô xấu hổ lúng túng, hoặc là biết rõ lại còn cố phạm, Phó Minh Viễn tiếp tục ghé vào bên tai cô, thanh âm gợi cảm, thong thả khàn khàn.
“Anh rất hài lòng.”
Nói rồi anh khẽ nâng cằm, hôn lên thái dương cô.
Nguyễn Ngưng tựa như có thể nghe thấy trong đầu phát ra một tiếng nổ vang.
Loại… loại “kịch thân mật” này, trước khi diễn có thể lên tiếng nói trước với cô hay không, để cô có thể chuẩn bị tâm lý?
Thấy cô ngẩn ra, Phó Minh Viễn lại cảm thấy vui vẻ ngoài ý muốn.
Không đùa cô nữa, anh đứng đắn nói: “Những người mẹ anh đưa sang, nếu em không thích, có thể từ chối.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, “Như vậy không tốt lắm đâu…”
Dù sao đây cũng là tấm lòng của Phó phu nhân mà.
“Không có gì không được, bất kể là ai em cũng có thể từ chối.”
Phó Minh Viễn xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng nói.
Cuối cùng còn bổ sung:
“Ngoài anh ra.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, Nguyễn Ngưng ngẩn ra.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trái tim lại thình thịch nhảy loạn.
Lời… lời này của anh có ý gì?
Lúc này, chị Trần dẫn vài người khác vào phòng ăn.
Phó Minh Viễn ngồi thẳng lưng, nhìn bọn họ.
Nguyễn Ngưng cũng vội vàng thu lại vẻ mặt, nhìn ba người theo sau chị Trần đi vào.
Tài xế, đầu bếp, còn có một giúp việc hơi trẻ.
Bọn họ đứng sau chị Trần, chào hỏi nữ chủ nhân mới.
Sống lưng Nguyễn Ngưng cứng đờ, cười với bọn họ.
Những người này, cô thật sự có thể từ chối sao? Cô không rõ Phó phu nhân có tức giận hay không nữa.
Nhưng nếu để lại hết thì thật sự không tiện.
Dẫu sao, ai cũng không muốn sống dưới sự giám thị.
Lúc này Nguyễn Ngưng mới đột nhiên hiểu được, hoá ra tối qua Phó Minh Viễn không đi là đoán được hôm nay Phó phu nhân sẽ cử người tới.
“Lát nữa mọi người về, nói với phu nhân, tôi bên này không cần bà nhọc lòng.” Lúc Nguyễn Ngưng khó xử, vẫn là Phó Minh Viễn mở miệng.
Nghe vậy, chị Trần và ba người khác hai mặt nhìn nhau.
“Tiên sinh, ý của ngài là…”
“Nơi này không cần mấy người.” Vẻ mặt Phó Minh Viễn lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà…”
Chị Trần vẫn muốn tranh thủ, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Phó Minh Viễn, chị ấy lại lúng túng nuốt lời nói xuống.
Nguyễn Ngưng trộm nhìn Phó Minh Viễn một cái, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng ấm áp.
Nếu là anh từ chối, lúc Phó phu nhân hỏi cô cũng có cớ.
Nhưng mà… cô giương mắt nhìn bốn người trước mắt.
Nghĩ ngợi, Nguyễn Ngưng kéo tay áo Phó Minh Viễn.
Cô học dáng vẻ kề tai nói nhỏ lúc nãy của anh, dán vào bên tai anh nhỏ giọng nói:
“Minh Viễn… ông xã, nếu không thì để tài xế lại đi?”
Phó phu nhân có ý tốt, nếu đuổi hết người, dù bà không nói gì nhưng chắc chắn sẽ không vui. Dù sao tài xế không ở đây, cô có yêu cầu thì gọi đến là được.
Giọng cô mềm mại tinh tế, lúc gọi “ông xã” phá lệ ngọt ngào, mềm mại.
Phó Minh Viễn nghe mà lòng nhũn ra, thậm chí tai mẫn cảm nổi lên đỏ ửng nhợt nhạt.
Anh khụ khụ, ngước mắt nhìn tài xế.
Tài xế họ Lý, tóc hoa râm, chắc bởi vì tuổi tác, trên mặt hiện lên vẻ hiền từ.
Lão Lý ở làm việc ở nhà anh hai, ba mươi năm, trước kia lúc anh còn ở Phó gia thì là tài xế của anh, tình cảm không giống ba người khác.
Anh gật đầu, “Ừ, vậy để lão Lý lại đi.”
Lão Lý thực bất ngờ, ông nhìn về phía Nguyễn Ngưng, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Còn chị Trần thấy thật sự không có cách nào, chỉ có thể dẫn hai người khác trở về.
Phó phu nhân nhìn thấy mọi người lại không ngoài ý muốn chút nào.
Nếu con trai thật sự để người ở lại hết, bà mới phải nghi ngờ có phải anh uống lộn thuốc hay không.
Bà đuổi hai người còn lại đi, để lại chị Trần đơn độc hỏi chuyện.
“Cô nói thật chứ?” Phó phu nhân không tin tưởng lắm.
“Thật mà, tôi còn quay video lại!”
Chị Trần nóng lòng khoe thành tích, Phó phu nhân lại nhíu mày, khẽ đến mức khó phát hiện.
Lấy điện thoại của chị Trần, thấy phòng của con trai, ánh sáng tối tăm, trong video có vài tiếng kêu nhưng cũng không ảnh hưởng đến người xem.
Camera đối diện với giường, hai bóng hình quấn lấy nhau trên giường, bởi vì góc độ mà không nhìn thấy mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra bọn họ đang thân mật.
Con trai mặc áo ngủ, không bất nhã như trong tưởng tượng của bà.
Bà xem, chị Trần ở bên cạnh nói: “Nhị thiếu gia thật sự rất thích cô chủ nhỏ, môi cô chủ bị hôn sưng lên, hơn nữa sau cổ còn có vết hôn.”
Phó phu nhân gật đầu, video hơn mười giây, xem nhoáng cái là hết.
Bà tiện tay xoá video, tuy không quay đến mặt nhưng nếu loại video này bị con trai phát hiện, bà còn muốn làm mẹ không?
Bà lại lướt điện thoại của chị Trần, xác định chỉ có một đoạn này mới trả điện thoại cho cô ấy.
“Ừ, cô làm rất tốt, còn chuyện của con trai cô, tự đi tìm lão Kim đi.”
“Vâng ạ vâng ạ, cảm ơn phu nhân!”
Chị Trần đi rồi, lúc này Phó phu nhân mặt không biểu tình mới cong khóe miệng, mặt mặt mày hớn hở.
Chậc chậc chậc, quả nhiên bản thân tự chọn có khác.
Trước đó bà còn lo nó không tình nguyện, hiện tại xem tiến độ này, chắc là rất nhanh bà sẽ được bế cháu trai!
Phó phu nhân vui vẻ nghĩ, nhìn qua tựa như trẻ thêm vài tuổi.
Ừ, hầm ít đồ bổ, ngày mai gọi người đưa đến.
Nhưng bà nghĩ rồi lại lắc đầu, không không không, phải bắt đầu từ hôm nay đi.
Con trai cũng lớn như vậy rồi, trước đó đóng phim lại vất vả, đêm lại ân ái như vậy, chắc chắn thân thể khó chịu nổi, nên bồi bổ mới được.
Bà suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng cười đến nỗi không khép miệng được.
Phó Minh Viễn ngồi lên xe công ty cử đến, mới vừa thắt xong dây an toàn thì hắt xì một cái.
“Anh Viễn, cảm lạnh à?” Trợ lý Bạch Nham nhìn kính chiếu hậu.
Phó Minh Viễn lắc đầu, “Lái xe đi.”
“Được.”
Hôm nay là ngày hẹn thử vai với Kỷ lão, Văn Triết muốn tới nhưng người mới dưới tay đột nhiên có chuyện, đành phải để Phó Minh Viễn đi với trợ lý.
Phó Minh Viễn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, Nguyễn Ngưng cũng lên xe lão Lý, nghe nói là đi tham gia lễ mừng tròn ba năm của gì đó.
Cô đã thả tóc xuống.
Tóc dài đen nhánh, phối với trang phục hè màu sắc tươi sáng, xinh đẹp tinh xảo, giống như tiểu tiên nữ.
Nhìn xe cô đi phía trước, Phó Minh Viễn nhíu mày, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên mở miệng: “Bạch Nham.”
“Dạ? Anh Viễn, có chuyện gì?” Bạch Nham đáp.
“Cậu biết công ty chủ yếu kinh doanh sản phẩm ngoại vi(1) nào không?”
(1) Tạo hình của các nhân vật hoặc động vật bằng ảnh hoạt hình, ảnh vẽ, trong trò chơi vân vân.
“Sản phẩm ngoại vi? Chắc là poster ký tên.”
Phó Minh Viễn an tĩnh, lúc Bạch Nham cho rằng anh đã nói xong thì nghe thấy anh hỏi tiếp:
“Vậy… ốp điện thoại thì sao?”
*Beta: Hiệp nghi tam chương làm chi để giờ hôn vợ cũng phải giả bộ, dzừa lòng ảnh đế anh chưa?