Đọc truyện Mắt Bão – Chương 62: Ngoại truyện 6
Một ngày nào đó vào tháng 7 năm 2016, Tần Tuệ tan học múa về nhà, đầu tiên là chạy đến đẩy cánh cửa thử phòng đóng kín ra, vừa đi vào vừa cất lời: “ Ba, hôm nay trên đường về con gặp một bà cụ”.
Tần Sâm đang ngồi thu lu trên ghế dựa đọc sách. Càng lớn tuổi, anh không còn tỉ mỉ ngăn nắp như trước nữa, vì thế tư thế đọc sách cũng càng lúc càng tuỳ ý, thế nên Tần Tuệ lo cổ anh sẽ sớm bệnh. May mà sau khi con gái vừa vào nhà anh đã chậm rãi ngồi thẳng dậy, đẩy mắt kính trượt trên sống mũi: “ Sao đó thì sao?”
Lặng lẽ đảo mắt, Tần Tuệ bỏ qua ý định sửa tướng ngồi cho ba.
“Bà ấy bảo bà ấy biết ba, còn tặng con quyển sách này.” Cô bé đi đến bên cạnh Tần Sâm, đưa quyển sách cho anh, “Là tiểu thuyết ạ. Lạ lắm, nam nữ chính trong sách cùng tên với ba mẹ”.
Tần Sâm cởi kính ra nhận lấy sách, nhìn lướt qua tên sách đỏ rực trên bìa xám trắng, “Mắt bão”. Tên tác giả còn là một từ đơn tự nghĩ hết sức buồn cười.
“Bà cụ kia trông thế nào?” Anh mở sách ra hỏi.
“Dạ hơi béo, trông rất dễ gần.” Hiếm khi Tần Tuệ đáp lơ mơ, “Bà ấy bảo ba chắc chắn biết tên của bà ấy”.
“Quả thật là trong phần giới thiệu tác giả có viết rồi.” Tần Sâm liếc sơ phần giới thiệu tác giả, bình thản khẽ hừ một tiếng, “Vậy đây là sách của bà ấy viết à?”
Tần Tuệ kéo ghế bên cạnh đến ngồi xuống, xoa bóp bắp chân, tò mò ngước mắt nhìn anh: “Rốt cuộc bà ấy là ai?”
“Bảo mẫu trước của ba.” Anh nhanh chóng lật trang sách xào xạc không hề ngẩng đầu lên, giọng quái gở, “Bà ấy còn nói với con gì nữa?”
Bảo mẫu á?
“Thì hi vọng ba quảng cáo sách mới giúp bà ấy một chút. “Tần Sâm chớp mắt, vẫn đang khom lưng xoa bóp cơ đang căn cứng ở bắp chân, “ Bà ấy không cần phí nhiều công sức quảng cáo đâu, chỉ cần lúc tựu trường vào học kỳ sau nói với học trò của ba đề tài luận văn chọn từ quyển sách này là được rồi”.
Tần sâm xem xong cả quyển sách trong thời gian ngắn nhất, đóng bộp sách lại, nhìn con gái: “Ba đoán con đã nói cho bà ấy biết cứ mơ đi rồi đúng không”.
Tần Tuệ lập tức ngồi thẳng dậy ngay ngắn, nghiêm chỉnh gật đầu nói với anh: “Con biết quyển sách này viết mẹ thê thảm như vậy, chắc chắn ba sẽ không quảng cáo giúp đâu”.
“Tốt lắm”. Anh tiện tay vứt quyển Mắt bão kia qua một bên, vẻ mặt điềm nhiên chẳng mảy may thấy xấu hổ vì lý do quang minh chính đại này, “Đi làm chuyện con cần làm đi. Đến sáu giờ mẹ con.. Không, ba sẽ nấu bữa tối”.
“Vâng thưa ba.” Tần Tuệ nghiêm túc đứng dậy, đặt ghế lại chỗ cũ, rời khỏi thư phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng khép lại, Tần Tuệ nghe thấy tiếng túi nilon trong thư phòng khẽ vang sột soạt. Cô đoán ba đã vứt quyển sách kia vào sọt rác rồi.
Không sai, cô nghĩ, cô biết ba cô sẽ tuyệt đối không giúp quảng cáo quyển sách kia, bởi vì ba biết rõ khi vợ mình thấy lý luận “cùng chia sẻ việc nhà” sẽ có phản ứng gì.
“Ảo tưởng của đàn ông lúc nào cũng đẹp”. Tần Tuệ tự nói với mình, “Nhưng hiển nhiên, cuối cùng vẫn do phụ nữ định đoạt”.
Cho dù là người cha luôn tự phụ của cô cũng không ngoại lệ.
NGOẠI TRUYỆN 7
Nguỵ Lâm ở trong tù bảy năm nay không xem là thăng trầm cho lắm.
Ban đầu cô luôn im thin thít, làm việc và nghỉ ngơi không có gì khác thường. Có người lặng lẽ lan truyền lý do cô ở tù, gần như ai ai cũng biết cô đã giết hai người đàn ông, còn lẩn trốn bốn năm, dắt mũi cả đám cảnh sát hình sự hàng đầu chạy vòng vòng. Thế là ít có phạm nhân dám tiếp cận cô, cho dù là bạn tù cùng phòng cũng không giao thiệp nhiều với cô.
Tháng ngày trôi qua lâu, dần dần có người táo bạo bắt đầu đến tìm cô trò chuyện.
Vì thế Nguỵ Lâm từng tiếp xúc với kẻ cắp, côn đồ, dắt mũi, tội phạm giết người, buôn thuốc phiện, thậm chí còn có đại ca xã hội đen… Tuy đối phương không thừa nhận. Có người già đã lớn tuổi, và cả cô gái trẻ tuổi khăng khăng mình bị bỏ tù oan.
Có người thích khoe khoang chiến tích phạm tội trước kia, có người thích kể lể về người nhà, có người hận đời, cũng có người ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
“Đây là nhà giam điều kiện tốt nhất thành phố đấy.” Bà lão lớn tuổi nhất từng nói với Nguỵ Lâm như vậy, “Rất thoải mái, ở lâu rồi sẽ không muốn ra ngoài nữa, ai biết bên ngoài đã biến thành ra sao rồi. Sống không được mấy năm nữa, tôi bảo con gái tôi lo lót đủ điều mới vào đây được đấy, không muốn ra nữa đâu.”
Bà lão không biết chữ, nhưng vẽ khuôn tiền giả thì giống hệt như thật. Nghe nói hơn phân nửa tiền giả cả nước đều có nguồn gốc từ bút tích của bà.
Bà đưa tay vẽ vài nét trên ga giường, bức tranh không có màu sắc, nhưng mơ hồ thấy được đường nét của chủ tịch Mao. Vẽ nguệch ngoạc xong, bà lại quay đầu hỏi: “Cô giết hai người chỉ phán bảy năm, còn có thể vào đây ở, chắc gốc ở nhà to lắm nhỉ?”
Nguỵ Lâm cười cười, không nói gì cả.
Sau đó không biết ai nghe ngóng được nguyên nhân cô giết người, người thăm dò từ từ ít đi. Có đại ca trong tù đi ngang cô còn nói câu đầy ẩn ý, “Có người là đáng chết”. Nguỵ Lâm không phản bác, chỉ gật đầu vu vơ. May mà đối phương không so đo, cất bước rời đi.
Ngày được thăm từ là trôi qua nhanh nhất.
Mỗi lần Tần Sâm đến đây đều mang theo Tần Tuệ. Đứa bé mới sinh hai năm đầu có thay đổi lớn nhất, cứ cách vài ngày dáng vẻ lại khác đi, mỗi lần Nguỵ Lâm gặp đều không nhịn được cười quan sát con bé, ghi khắc từng chút thay đổi của nó vào lòng.
Ngoại trừ mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, Tần Sâm còn kể cho Nguỵ Lâm nghe vài tin tức quan trọng của tình hình chính trị hiện nay. Cô biết anh không muốn cô tách rời với thế giới bên ngoài, nhưng thời gian thăm hỏi có hạn, trong lòng cô vẫn hi vọng anh có thể nói nhiều về tình trạng gần đây của anh và Tần Tuệ hơn.
Có đôi khi, Tần Sâm cũng sẽ mang một vài quyển sách cho Nguỵ Lâm. Quyển tiểu thuyết anh mang cho đầu tiên là quyển ‘Harry Potter và Hòn đá Phù thuỷ’ bản giản thể. Lúc Nguỵ Lâm nghe thấy tên sách liền sửng sốt, biết rõ đây không phải là phong cách của mình: “Tiểu thuyết á?”
Tần Sâm ở bên kia vách kính gật đầu: “Gần đây anh lấy quyển này kể chuyện cho Tiểu Tuệ nghe trước khi ngủ. Tuy nội dung đều hư cấu nhưng hiệu quả kích thích trí tưởng tượng rất tốt”. Vẻ mặt anh nghiêm túc, “Tiểu Tuệ muốn một căn phòng mang ‘phong cách phù thuỷ’, sau khi em xem xong có lẽ cho nó được chút ý kiến.”
Tần Tuệ đứng trên chân anh nắm lấy dây điện thoại, cười toe toét đưa bàn tay nhỏ khẽ vỗ tấm kính. Nguỵ Lâm mỉm cười, giơ bàn tay đang bị còng lên, áp vào bàn tay mũm mĩm của con bé qua kính.
Mấy năm sau, Nguỵ Lâm thường đọc sách cho mấy bạn tù không biết chữ nghe. Có một cô gái cố gắng tự sát, buổi tối đầu tiên trở lại nhà giam liền nghe truyện Harry Potter mà khóc nức nở.
Vào năm Harry Potter đánh bại Voldemort trên màn ảnh, Nguỵ Lâm cũng đã ra tù. Cô ngồi bên chồng và con gái, đón chào kết cuộc viên mãn của câu chuyện dài đằng đẵng này trong rạp chiếu phim.
HẾT