Đọc truyện Married By Morning – Chương 15
Mặc dù đã được Amelia báo trước cuộc viếng thăm đột ngột của nữ bá tước Ramsay và Vanessa Darvin, Catherine vẫn đầy tò mò.
Không khí sau đó trở nên tối sầm lại.
Đứng trong góc căn phòng, cô và Beatrix ngắm Leo đang khiêu vũ với quý cô Darvin.
Họ là một cặp đôi hết sức ấn tượng, Leo có sự đẹp trai hoàn hảo, cân xứng với sự sôi nổi mạnh mẽ trong vẻ đẹp của quý cô Darvin. Leo là một vũ công tuyệt hảo, ở anh toát ra vẻ mạnh mẽ và duyên dáng khi anh dẫn người bạn nhảy của mình đi quanh phòng. Và chiếc váy của quý cô Darvin màu xanh lẫn giữa xanh nước biển và lá cây, có nhiều điểm gợi mở, một nếp gấp của chiếc váy phủ lên chân anh trong từng chuyển động của điệu waltz.
Quý cô Darvin khá xinh đẹp, với đôi mắt đen rực sáng và mái tóc đen mượt mà. Cô thì thầm vài điều làm Leo phải cười. Anh nhìn cô âu yếm. Thật sự rất âu yếm.
Bụng Catherine ngập một cảm giác khác lạ khi cô nhìn họ, như thể cô vừa nuốt một nắm móng tay trị giá 10 pennies ( >..
“Anh có thể làm gì không?” Leo hỏi nhẹ.
“Làm ơn, nếu anh gặp Beatrix, nói với cô ấy…”
Cô không thể nói hết. Lắc nhẹ đầu, cô bước ra khỏi căn phòng nhanh nhất có thể.
Sự cố gắng trong điệu nhảy, mông anh ấy, Leo nghĩ đen tối. Đó là người phụ nữ đã di chuyển những viên đá thành chồng để anh có thể trèo lên khỏi vực thẳm. Bất kể điều gì xảy đến với cô, chẳng có điều gì để làm với sự tưởng tượng. Nhìn lướt khắp căn phòng với đôi mắt rối bời, Leo thấy một sự yên lặng trong rộn rã của căn phòng.
Gã, đức ngài Latimer, đang nhìn Catherine Marks có mục đích như anh đã từng. Và khi cô rời khỏi căn phòng, Latimer cũng bắt đầu bước ra phía cửa ra vào nhanh chóng.
Leo giận dữ với sự nhận thức dễ bị kích thích khi lần tiếp theo gia đình anh dự định một buổi khiêu vũ hay buổi dạ hội, anh phải xem xét một mình danh sách khách mời. anh không biết rằng Latimer được mời, anh lẽ ra nên gạch tên này với màu mực tối.
Latimer, với tuổi xấp xỉ 40, đã với tới một nấc trong cuộc sống mà tại đó người đàn ông sẽ không còn bị gọi là kẻ chơi bời trác táng, cái ngụ ý về sự non nớt, thiếu chín chắn, nhưng thay vì là một kẻ trụy lạc, một lứa tuổi trung niên hoàn toàn không phù hợp.
Kế bên một lãnh địa bá tước, Latimer có một ít để chiếm giữ, khác hơn là chờ đợi cha hắn mất. Trong thời điểm ấy, hắn có thể cống hiến hết bản thân cho việc theo đuổi những thói xấu và sự hư hỏng. Hắn mong chờ người khác dọn sạch sẽ những hỗn độn của hắn, và hắn quan tâm không ai cả trừ hắn. Nơi trong ngực hắn đáng ra là chỗ của trái tim thì chỉ trống rỗng như quả bầu khô. Hắn ta mưu mẹo, tháo vát và tính toán, tất cả những điều phục vụ cho sự thoải mái của những nhu cầu bao la vô hạn của hắn.
Và Leo, trong vực sâu của thất vọng sai sự ra đi của Laura Dillard, sẽ cố hết sức để cạnh tranh với gã.
Nhắc lại sự trốn tránh của anh đã nhắc đến Latimer, và sự phung phí trong địa vị bá tước của hắn ta, anh có cảm giác không được rõ ràng. Kể từ khi anh trở lại từ Pháp, anh đã rất thận trọng tránh mặt Latimer. Tuy nhiên, gia đình của Latimer từ một tỉnh gần với Wiltshire và nó có thể tránh được hắn ta mãi mãi.
Nhìn thấy Beatrix băng qua một bên căn phòng, Leo đến gần cô trong một vài bước nhẹ dài, và nắm lấy cánh tay cô.
“Đừng khiêu vũ nữa, Bea,” Anh thì thầm hỏ vào tai cô, “Marks không ở đây để kiểm tra em đâu.”
“Tại sao không chứ?”
“Anh định đi tìm. Lúc này, đừng gây rắc rối đấy.”
“Vậy em nên làm gì?”
“Anh không biết. Đến một bàn nghỉ và ăn gì đó.”
“Em không đói.” Beatrix thở dài. “Nhưng em đoán là một người không cần đói bụng cũng có thể ăn”
“Em gái ngoan,” anh thì thầm và rời khỏi phòng nhẹ nhàng.