Đọc truyện Mạo Bài Đại Anh Hùng – Chương 989: Chờ mập mạp trở về
Lời thiếu tá Mills nói còn đang quanh quẩn bên tai, hệ thống phát thanh vang lên.
Lần này, không phải âm thanh điện tử thiên võng, cũng không phải âm thanh của hạm trưởng Heidfeld. Âm thanh già nua mà hữu lực quanh quẩn trong phòng, mang theo làn điệu dày đặc, vì mỗi một quân nhân mà quen thuộc.
Đó là âm thanh của Hasting.
“Ta là Hasting, hiện tại, toàn quân do ta chỉ huy. Các tiểu tử, chuẩn bị chiến đấu.”.
Felix và Sophie ngưng thần yên lặng nghe cái âm thanh này.
Đây là tuyên ngôn trước chiến điển hình của Hasting, ngắn gọn trực tiếp. Không có diễn thuyết thao thao bất tuyệt, cũng không có khàn cả giọng rống giận. Chỉ nói hai câu ngắn, nói rõ hai chuyện. Một, chiến đấu do ông chỉ huy. Hai, chuẩn bị chiến đấu.
Cái này có thể là động viên trước chiến ngắn gọn nhất mà hai người nghe được qua. Thế nhưng không biết vì sao, ngay khi Hasting nói xong trong nháy mắt, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy một cơn nhiệt huyết nóng hổi từ trong trái tim phát ra, bắt đầu cuồn cuộn khởi động trong ngực.
Ngay cả hô hấp, đều một loại kích động khó có thể ức chế trong đình trệ!
Quân thần Hasting, sau khi ông dẫn dắt hạm đội nam hạ đi qua tinh hệ Reske đột phá hạm đội Tam Thượng Du Nhân ngăn cản, lần thứ hai ra tay!
Lần trước, ông ta đối mặt danh tướng Jaban là Tam Thượng Du Nhân.
Tại trước mặt đối thủ giấu trọng binh ở sau khu cản trở nhìn chằm chằm, ông chỉ huy hạm đội với một [thì châm toàn chuyển] chính xác, nhẹ mà lại hung hãn phá trận ngăn chặn đối phương bày, khiến cho Tam Thượng Du Nhân ngay cả tiếp chiến cũng không dám, rời khỏi chiến trường.
Mà lần này, ông sẽ làm sao bày ra với thế nhân kỹ xảo chỉ huy có một không hai thiên hạ độc nhất vô nhị của mình?
Felix và Sophie phát hiện, khi Hasting nói, toàn bộ phòng chỉ huy đều dường như đang đọng lại trong thời gian. Người đang chạy dừng chân lại, người gầm rú buông thông tấn khí xuống, đám tham mưu vây quanh ở bản đồ tinh tế điện tử thảo luận tranh chấp cũng ngừng bút điện tử trong tay.
Trên màn hình thiên võng, chiến hạm Tây Ước còn đang bắt đầu khởi động hướng về bên này, trên hình ảnh đặc tả, có thể thấy rõ ràng họng pháo dữ tợn của bọn họ và ký hiệu Tây Ước bên ngoài hạm thể.
Thế nhưng, không ai liếc mắt nhìn chúng.
Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ, ngửa đầu, nghe cái âm thanh này.
Mà khi âm thanh của ông ấy chấm dứt, tất cả bộ chỉ huy, lại dường như sống lại từ trong tranh vẽ.
Đám người trên lối đi nhỏ bắt đầu khởi động như bình thường, tiếng ầm ĩ chợt to ra, tham mưu tranh chấp trước bản đồ tinh tế lại bắt đầu không chút khách khí chỉ vào mũi đối phương trừng mắt, tự mình nhìn của mình.
Thế nhưng, so với hỗn loạn trước đó, Sophie và Felix lại có thể rõ ràng cảm thụ được một loại trấn định và thong dong.
“Hasting nguyên soái, là Định Hải thần châm của liên quân Phỉ Minh,” Tựa hồ là biết trong lòng hai người suy nghĩ cái gì, Mills thiếu tá một bên mỉm cười, đi đến khu trung tâm: “Chỉ cần có ngài ấy đứng ở phía sau chúng tôi, chúng tôi sẽ có dũng khí đối mặt bất luận kẻ địch gì.”.
Felix và Sophie đều âm thầm gật đầu tán thành từ trong đáy lòng.
Từ ba mươi năm trước đánh một trận, Hasting cũng là tượng trưng bất bại của Phỉ Minh. Chiến tích của ông ta, đã trở thành một loại tín niệm của tất cả quân nhân Phỉ Minh. Trừ phi có một ngày Hasting bị người đánh bại, bằng không trước đó, bất luận kẻ nào đều không thể khiến cho binh sĩ tác chiến đi theo Hasting mất đi lòng tin.
Đang khi nói chuyện, mọi người đã đi vào khu trung tâm.
Đại sảnh chỉ huy khu trung tâm, là một phòng khổng lồ chiều cao lẫn chiều rộng đều vượt hơn một trăm mét, tầng thứ nhất cao hai mươi lăm mét.
Đối với một chiếc mẫu hạm vũ trụ với độ dài hạm thể hơn hai ngàn mét, chiều rộng hơn sáu trăm mét mà nói, phòng như vậy chỉ là một cái đĩa đặt trên bàn. Thế nhưng, đối với người thường như Felix mà nói, ngoại trừ kinh hãi, không có từ hình dung nào có thể hình dung tâm tình ông ta khi đi vào đại sảnh chỉ huy.
Toàn bộ đại sảnh, là một hình lục giác.
Đây là hình dạng thường được chọn dùng nhất trong thiết kế và kiến tạo chiến hạm, có thể tiết kiệm không gian với trình độ lớn nhất.
Đứng ở cửa nhìn lại. Ngoại trừ cửa vào, năm mặt khác của đại sảnh đều là do cửa sổ sát đất và tường bọc thép bên ngoài che đậy cấu thành, phạm vi nhìn cực kỳ trống trải. Đi vào đại sảnh, dường như đi vào hư không. Vũ trụ trên màn trời đầy ánh sáng ngọc, ánh sáng tím phương xa, ánh sáng màu đỏ và tinh vân màu vàng cùng với những chiến hạm như con cá voi bên cạnh đều rõ ràng như vậy, đưa tay ra là có thể đụng vào.
Trần đại sảnh và phía trên cửa sổ mạn tàu bốn phía, là vô số đèn điện tử đủ hình dạng. Chúng nó tản ra tia sáng màu trắng, đem toàn bộ đại sảnh chỉ huy chiếu sáng.
Chính giữa đại sảnh, cũng là đài chỉ huy cao cao.
Tuy rằng cửa tự động cách đài chỉ huy trung ương hơn năm mươi mét, thế nhưng, Sophie và Felix vẫn là liếc mắt thì nhìn thấy Hasting.
Vị thống soái truyền kỳ mặc một thân quân phục màu đen, lẳng lặng ngồi trên xe đẩy.
trên Lan can hình cung của đài chỉ huy, đứng đầy tướng lĩnh đến từ các nước đồng minh. Dưới vòng vây của McKinley và chúng tướng lĩnh Phỉ Minh, thân hình Hasting có vẻ đặc biệt nhỏ gầy. Thế nhưng không biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy ông, mọi người sẽ tự động quên đi mọi người bên cạnh ông. Ông ta tồn tại, giống như một lỗ đen, hấp dẫn tất cả ánh mắt.
Felix phát ra một tiếng thở dài.
Đây là nhân vật truyền kỳ nhất trong ba mươi năm của thế giới nhân loại.
Ông ta như là một con sư tử già nua, lẳng lặng nằm trên tảng đá cao cao trong thảo nguyên. Mặc dù năm tháng đã khiến cho râu tóc nó không còn rậm rạp, thân thể không còn hùng tráng, răng vuốt không còn bén nhọn, thậm chí cả người đều đã đầy vết thương.
Thế nhưng, nó vẫn là vương giả của mảnh đất này như cũ.
Khi nó mở mắt dưới ánh mặt trời, đàn linh dương dù có khổng lồ, cũng sẽ cuồn cuộn chạy trốn trong hoảng loạn, gây ra bụi bậm khắp bầu trời.
Trung ương đài chỉ huy, Hasting dừng ở màn hình thiên võng lớn trước mắt, ánh mắt lợi hại như đao.
Các tướng lĩnh Phỉ Minh đứng ở bên cạnh ông, đều nghiêm nghị mà đứng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Dường như ngồi ở bên cạnh, không phải một ông già bệnh tình nguy kịch, mà là một con mãnh thú canh me cắn xé người. Trong phòng hội nghị, Balas cùng các tướng lĩnh còn có thể tránh con mắt của ông, ỷ vào chiếm lý nổi gan làm khó dễ với tướng lĩnh Phỉ Quân, nhưng khi ông ta ngồi ở trên đài chỉ huy, ai cũng không dám ở trước mặt ông nói nhiều một câu.
Hội nghị tác chiến kéo dài năm giờ, cũng không có khiến cho ông già này tinh thần thoạt nhìn có bất luận uể oải nào.
Khi buông thông tấn khí để nói tuyên ngôn trước chiến xong, ông quay đầu hướng về phía Russell bên cạnh.
Các tướng quân lặng ngắt nhìn ông ta, nghe hắn nói với Margaret đứng ở bên góc: “Tên nhóc kia chừng nào trở về?”.
Rất nhiều người trong lòng đều có chút không vui. Tên nhóc kia trong miệng Hasting, hiển nhiên cũng là mập mạp của Phỉ Quân. Thật không biết tên này đạp trúng cứt chó vận cái gì, đem Margaret lừa gạt tới tay không nói, còn khiến cho Hasting xem trọng hắn như vậy.
Nhất là tướng lĩnh trẻ tuổi sớm bị khuôn mặt đẹp của Margaret làm thần hồn điên đảo, càng là lòng đầy ghen ghét.
Cái này có câu ngạn ngữ nói rằng đâu có,, người so với người tức chết người!
Sao một mỹ nhân tóc màu vàng kim nhạt dường như ánh mặt trời mùa xuân, một đôi mắt xanh như mèo con, lại coi trọng tên mập mạp xuất thân duy tu binh?
Mẹ nó, đồng nghiệp khác mệnh!
Margaret và Anlei bên cạnh thấp giọng nói hai câu, xoay người khom lưng đáp: “Vừa nhận được tin tức nói, hắn đã tiến vào tinh hệ A3. Cách nơi này còn sáu đoạn, đại khái ba giờ.”.
” Chuyện tình bên kia xử lý xong? Hắn chuẩn bị làm như thế nào?” Hasting nhàn nhạt mà hỏi thăm.
Margaret cắn môi, nhìn tướng lĩnh quân đồng minh xung quanh, thấp giọng nói: “Chuyện tình xử lý xong rồi, liên bang Salerga hiện tại là Vương Nam Hú thượng tướng lãnh đạo…”.
“Ừm.” Hasting hơi gật đầu.
Đối với Vương Nam Hú, ông rất lý giải. Nếu như Salerga do Vương Nam Hú suất lĩnh, như vậy, cũng ý nghĩa thế cục của toàn bộ Salerga đã ổn định xuống. Hơn nữa, ít nhất trước khi Phỉ Minh chiến bại, cũng sẽ không còn xuất hiện vấn đề.
Đợi thời gian rất lâu, cũng không có nghe được Margaret nói tiếp, Hasting đưa mắt nhìn cháu gái của mình: “Sao?”.
“Hắn nói, hắn đã cho quân chủ lực Salerga đi… Đi…” Margaret không thể tránh được. Lúc nhận được tin tức của mập mạp, cô ấy đều không thể tin được con mắt của mình. Dưới tình huống chiến cuộc đông nam gian khổ như vậy, người này lại có thể còn khiến cho người Salerga đi tiến công Jaban. Không nói đến tinh hệ A3 đang cần binh lực bổ sung, chỉ nói hành vi trước đó của Salerga, lúc này tiến công lãnh thổ trống rỗng của Jaban một chuyện tốt như vậy, bị bất luận một vị tướng lĩnh Phỉ Minh nào biết, đều là một trận sóng gió khổng lồ!
Do dự một lúc lâu, Margaret rốt cục lắp bắp dùng âm thanh chỉ có Hasting mới có thể nghe nói: “… Hắn khiến cho Vương Nam Hú thượng tướng dẫn dắt ba mươi chi hạm đội cấp A của Salerga, đi qua tinh hệ Bermuda tiến công lãnh thổ đế quốc Jaban.”.
Lo sợ bất an nói xong, Margaret quan sát sắc mặt ông ngoại.
Đã thấy Hasting nhắm mắt lại, một lúc lâu, khóe miệng dĩ nhiên lộ ra nụ cười.
“Ông ngoại,” Margaret và Anlei bên cạnh liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nắm ống tay áo Hasting: “Ông sẽ không trách cứ hắn hồ đồ chứ?”.
“Nếu như hắn diễu võ dương oai dẫn hạm đội Salerga đến tinh hệ A3 để khoe khoang, vậy mới thật là hồ đồ.” Khẩu khí của Hasting tuy rằng như là đang nói mập mạp, bất quá, ông nhàn nhạt liếc về phía con mắt Margaret, lại khiến cho mặt của Margaret thoáng cái liền đỏ.
“Vì sao, rõ ràng binh lực hiện tại của chúng ta đang trong hoàn cảnh xấu, nếu như có được ba mươi chi hạm đội cấp A của Salerga, chúng ta có thể đem chênh lệch binh lực với Tây Ước kéo đến trong vòng ba mươi phần trăm,” Margaret bị chọc thủng tâm tư, có chút không phục nói: “Cho dù hắn khiến cho Salerga tiến công Jaban không có sai, cũng không thể nói tới tinh hệ A3 cũng là hồ đồ.”.
“So với tên kia, suy nghĩ của con vẫn còn nhỏ một chút. Nửa năm gần đây, tốc độ phát triển của hắn đã vượt xa con.” Hasting mỉm cười, cũng không giải thích, chỉ liếc mắt nhìn hạm đội Tây Ước trên màn hình thiên võng, sau đó nhàn nhạt nói: “Ra lệnh hạm đội đợi lệnh tại chỗ.”.
Nói xong, ông nhắm hai mắt lại: “Chờ mập mạp trở về.”.
Nghe được Hasting nói, không riêng các tướng lĩnh Phỉ Minh bên cạnh mở to hai mắt nhìn, ngay cả Margaret, Anlei và Blatter cùng tướng lĩnh Phỉ Quân cũng không thể tin được lỗ tai của mình.
Lúc này, ba đường hạm đội, đã hoàn thành chuẩn bị tiếp địch. Hạm đội Tây Ước đang từng bước ép sát, tốc độ bình quân của bọn họ đã vượt hơn mỗi phút một vạn km. Nói cách khác, mặc dù bọn họ không gia tốc, với tốc độ đẩy mạnh hiện tại, tới trước mặt cũng chỉ cần ba giờ.
Chờ mập mạp trở về?
Vì sao?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Trên màn hình thiên võng, chiến hạm Tây Ước đang đột tiến như bão táp. Mà thời gian trong trung tâm chỉ huy của kỳ hạm, lại dường như đọng lại.
…
…
“Tướng quân, hạm đội Phỉ Minh vẫn không có động tác.” Alessandro bước đến đài chỉ huy, nói với Soberl.
“Đã biết.” Soberl nhẹ nhàng khoát tay rồi không lên tiếng, chỉ nhìn màn hình máy tính chiến thuật ngưng thần trầm tư.
Một bên các tướng lĩnh Tây Ước hai mặt nhìn nhau.
Ai cũng không rõ ràng, dưới tình huống hạm đội khổng lồ của phe mình từng bước tới gần, hạm đội Phỉ Minh sao còn bình thản như thế. Cái này rốt cục là không có sợ hãi, hay là Hasting căn bản không có đem liên quân Tây Ước và Soberl để vào mắt?
“Chiến hạm Phỉ Minh là làm bằng sắt, tôi cũng không tin, thần kinh của bọn họ cũng là làm bằng sắt!” Một vị thượng tướng Binart vóc người cao gầy làn da tái nhợt, để tóc dài màu nâu và một cái mũi ưng hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói với mấy vị tướng quân bên cạnh: “Nếu tôi nói, chúng ta hiện tại tăng tốc xông lên. Xem bọn họ có thể ổn tới khi nào! Không phải là, bọn họ còn mai phục nhiều chiến hạm ẩn hình?”.
Tất cả mọi người biết, đây là một đại tướng dưới trướng Soberl tên là Gibson, Thống lĩnh hai chi hạm đội cấp tượng [ Trường Kích ],[ Trường Thương ] của đế quốc Binart, dụng binh giảo hoạt hay thay đổi, nghệ thuật chỉ huy lâm chiến lô hỏa thuần thanh.
Trong hai mươi chi hạm đội cấp tượng của đế quốc Binart, chiến tích của Gibson suất lĩnh hạm đội cấp tượng [ Trường Kích ] và [ Trường Thương ] xếp trên top năm. Đồng thời, hai chi hạm đội cấp tượng này, cũng được các quốc gia công nhận là hai chi hạm đội hung ác độc địa nhất trong hạm đội Binart. Ngay cả hạm đội Bạo Hùng của bạo hùng Goode, cũng không thể đánh đồng.
Bên trong cái này, ngoại trừ quan binh của hai chi hạm đội cấp tượng Trường Kích Trường Thương xưa nay hung ác bá đạo, với truyền thống tác chiến gặp thuận cảnh sẽ đuổi tận giết tuyệt, gặp nghịch cảnh sẽ hung hãn liều mạng, nguyên nhân quan trọng hơn, cũng là Gibson càng hung ác độc địa hơn so với bạo hùng Goode, càng là có thù tất báo. Quan binh dưới trướng đều khiếp sợ kỳ uy, không ai dám cãi lệnh của hắn. Đối với mọi người mà nói, so với không thể hoàn thành nhiệm vụ của hắn hoặc là cãi lệnh rơi vào trong tay hắn, còn không bằng liều mạng đồng quy vu tận cùng kẻ địch.
Có một câu chuyện kể rằng, vị hầu tước [ Quỷ Sơn ] này được Soberl coi trọng và hoàng thất Binart sủng ái, bởi vì nguyên nhân tính cách, nhiều năm qua vẫn là một người đàn ông độc thân. Đàn bà của hắn có rất nhiều, thế nhưng đàn bà chết dưới cơn giận của hắn càng nhiều hơn. Thế cho nên quý tộc đế quốc tuy rằng cực kỳ hâm mộ quyền thế địa vị của hắn, cũng không dám đem con gái của mình gả cho hắn. Có người nói rằng, vị hầu tước Gibson này tính cách cổ quái hay thay đổi, lại có một loại bệnh tâm thần, tòa thành [ quỷ sơn ] nơi hắn ở, cũng được kể thành nơi âm u chỉ có quỷ hút máu mới dám ở.
Các loại lời kể, đều có bài bản hẳn hoi, thật giả khó phân biệt. Có vài cái hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Bất quá, cái này cũng từ một phương diện khác nói rõ đặc điểm tính cách của Gilson.
Có thể là muốn nói cho Soberl nghe, Gilson nói, cũng không có hạ giọng.
Nếu như bình thường, Soberl đối với các loại lời nói và việc làm của vị tướng dưới trướng có tính cách cổ quái lại thích thiện chiến tranh bất quá là cười bỏ qua, nhưng ngày hôm nay, Gilson nói, lại khiến cho gã cảm thấy dị thường chói tai.
“Câm miệng!” Âm thanh của Soberl, trong nháy mắt đem nhiệt độ không khí giảm xuống tới cực điểm.
Gilson há mồm, cuối cùng đem miệng ngậm lại, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. Các tướng lĩnh Tây Ước khác, cả đám đều câm như hến.
Soberl đứng dậy, chắp tay đi tới trước mặt Gilson, ánh mắt như dao lạnh lùng nhìn con mắt hắn: “Ngày này, ta đợi ba mươi năm! Đế quốc cũng đợi ba mươi năm. Ta không quan tâm đến chờ them một chút thời gian. Đối mặt bất luận một chút dị thường gì của kẻ địch, cẩn thận như thế nào đều không quá đáng.”.
Ánh mắt gã lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía: “Đừng để cho ta nghe them một âm thanh ngu xuẩn nào nữa.”.
Nói xong, gã đi nhanh xoay người, đi tới hướng ghế chỉ huy.
“Ra lệnh hạm đội giảm tốc độ, chậm rãi đi qua.”… ——