Đọc truyện Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên – Chương 81
Rơi vào trong lu giấm.
.
Khi Thời Duyệt đến resort suối nước nóng, các đồng nghiệp đang trò chuyện ở đại sảnh trong lúc chờ nhận phòng, còn có mấy người đã gửi hành lý trước để đi trượt tuyết.
Sợ mọi người gặp sếp sẽ mất tự nhiên, Thời Duyệt không đi chơi, check in xong liền lên phòng, tập lại một lần talk show muốn biểu diễn tối nay, lại không nhịn được gửi Wechat cho Hứa Ấu Diên.
“Chị đến chưa?”
Hứa Ấu Diên vừa đậu xe vào bãi đỗ: “Chị đến rồi…”
Đang ghi tin nhắn thoại, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh, ba người trong xe vui vẻ chào hỏi cô, Hứa Ấu Diên nhận ra là đồng nghiệp cùng ê-kíp dự án.
“Giám đốc Hứa, chúng em ở phòng nào ạ? Hay chỉ cần cầm chứng minh thư vào check in là được?”
Hứa Ấu Diên không có ban điều hành giúp đỡ, nói đúng ra là cô mượn hoa dâng Phật tổ chức hoạt động, tất cả mọi việc đều phải do cô tự xử lý.
“Vậy, Tiểu Duyệt, đồng nghiệp của chị đều đến rồi, chị phải đưa các bạn ấy vào nhận phòng, liên lạc sau nhé.”
Thời Duyệt trả lời bằng tin nhắn thoại dài một giây, chỉ một tiếng “ờ”.
Vốn tưởng rằng Hứa Ấu Diên sẽ không đáp lại, không nghĩ là chỉ vài giây sau, chị lại gửi một tin nhắn đến.
“Bé cưng đường tinh lại đang bĩu môi đúng không? Đợi tối nay chị đến tóm đuôi bé.” Hứa Ấu Diên nói rất nhỏ, hẳn là kề sát điện thoại lén lút nói, sợ người khác nghe thấy.
Cũng đúng, đừng nói là người qua đường, ngay cả chính Thời Duyệt cũng không chịu nổi lời tạm biệt buồn nôn như vậy, cảm giác như bị điện giật.
Không phải điện giật kiểu ngọt ngào, mà là điện giật kiểu chạm phải công tác.
Thời Duyệt trả lời: “Chị không phải đường tinh, chị là mỡ lợn.
Ngấy muốn chết.”
Hai phút sau, Hứa Ấu Diên gửi tin nhắn thoại đã trở lại giọng điệu bình thường: “Oắt con chờ chết đi.”
Thời Duyệt không thể không thừa nhận, cô vẫn khá thích Hứa Ấu Diên như thế này.
Dù không gặp nhau, nhưng vẫn ở cùng một resort suối nước nóng, cùng tập thể của mình tụ họp dịp cuối năm, tâm trạng cũng rất tốt.
Vì hai người biết, sau buổi liên hoan sẽ có thể gặp nhau.
Xem ra dù Thời Duyệt không nói ngoài miệng, nhưng thật ra trong lòng vẫn oán giận vì lần trước không được đi suối nước nóng Hoàng Côn, nếu không hiện giờ cũng sẽ chẳng bao trọn một resort suối nước nóng thế này.
Hứa Ấu Diên check in cùng một cô gái trẻ cùng ê-kíp, vừa vặn tiện đường lên phòng, cô gái quét khuôn mặt vào phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy ao nước nóng ở sân nhỏ sau bình phong.
Cô gái “wow” một tiếng chạy đến, ao vẫn chưa có nước, cô gái nhảy nhót một hồi, cảm thấy ngâm cả người bên trong đạp nước mấy cái cũng sẽ không bị đập đầu, rất rộng rãi.
“Giám đốc Hứa, khi nào có nước nóng ạ!” Cô gái phấn khích.
Hứa Ấu Diên đang định giúp cô ấy đóng cửa rời đi lại bị gọi về: “Mỗi ngày xả nước hai lần, nếu em muốn thì bây giờ xả luôn.
Buổi tối còn có thể xả một lần nữa.”
“Vâng! Em gọi cho lễ tân luôn đây!”
Cô gái trẻ tên Tiểu Giản, hơn hai mươi vừa tốt nghiệp, cũng là fangirl của Hứa Ấu Diên, cả ngày đều đi theo Hứa Ấu Diên gọi chị đại chị đại.
Hứa Ấu Diên chưa bao giờ phải nghi ngờ khi giao cho cô ấy bất cứ nhiệm vụ nào, luôn luôn làm rất chăm chỉ.
Đôi khi Hứa Ấu Diên cảm thấy có cấp dưới như cô ấy rất tốt, ít ra bớt việc cho mình.
Đôi khi hứa Ấu Diên lại muốn tìm Tiểu Giản trò chuyện, làm việc thế này cũng tốt, chỉ là nếu cân nhắc cho tương lai sự nghiệp, có phải nên suy tính nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn?
Hứa Ấu Diên sẵn lòng nói, nhưng có khi người ta không sẵn lòng nghe, đúng lúc tranh thủ dịp liên hoan cuối năm vui vẻ thoải mái nói lại cùng Tiểu Giản, xem phản ứng của cô ấy rồi quyết định có cần tiếp tục nói chuyện này cùng cô ấy nữa không.
Hiện giờ Hứa Ấu Diên rất cần một trợ thủ đắc lực, Tiểu Giản có năng lực để phát triển.
Nói chuyện điện thoại xong, ao cũng tự động xả nước, nước nóng nhanh chóng đổ vào ao, khoảng mười phút sẽ đầy.
Tiểu Giản bắt đầu chọn áo tắm: “Giám đốc Hứa! Chị muốn ngâm cùng nhau không!”
Hứa Ấu Diên hơi đau đầu, bạn nhỏ này quá vô tư: “Em cứ ngâm trước đi, chị về phòng cất hành lý đã.
Tiện đường lấy đồ uống cho em.
Em uống gì?”
“Coca đá là được ạ! A giám đốc Hứa, chị không ở cùng phòng với em sao?” Tiểu Giản thắc mắc.
Phụ nữ đồng tính thâm niên kiêm người đã ly hôn Hứa Ấu Diên không tiện ở cùng phòng với em gái trẻ, đành cười với cô ấy, đi khỏi.
Lễ tân vốn đã mở phòng giúp cô, một phòng hạng sang có sân ở tầng một.
Hứa Ấu Diên quét khuôn mặt vào trong, Wechat của Thời Duyệt cũng đến:
“Chị đến 1801 chưa? Tầng 8.”
Bên Thời Duyệt có tiếng ồn ào, có vẻ rất náo nhiệt.
“Chưa.” Hứa Ấu Diên gửi tin nhắn văn bản, “Chị ở tầng 1.”
“Đừng ở tầng 1, chị lên trên đi, 1801.” Thời Duyệt lại nhấn mạnh, “Em chuẩn bị cho chị hết rồi, chị lên là được.”
Còn bất ngờ nhỏ này nữa à?
Hứa Ấu Diên lên tầng 8, phát hiện cả tầng 8 chỉ có một căn phòng cực lớn.
Quét khuôn mặt vào phòng, cửa mở ra, đèn chính sáng lên, chỉ riêng phòng khách đã rộng hơn căn hộ cô thuê ở Cư Hợp Uyển, phòng ngủ có giường lớn hai mét năm và một bồn tắm tròn.
Dù là tầng trên cùng nhưng vẫn có ao nước nóng, ao nước nóng ở ngoài ban công được đắp bằng đá, xung quanh còn được trồng những khóm trúc xanh nhỏ.
Ban công đang ở trạng thái nửa khép kín, chỉ có một cửa sổ mở ra để thông gió.
Hứa Ấu Diên phát hiện trên tường có nút bấm, có thể bấm nút nếu muốn đón tuyết trong lúc ngâm nước nóng, lớp kính trên trần sẽ được thu lại.
Thật sự là một căn phòng xa hoa, rất nhiều ý đồ.
Đứng trong căn phòng rộng lớn, Hứa Ấu Diên có cảm giác — một mình mình cần căn phòng lớn thế này sao? Hay tất cả những thứ này đều là kế hoạch của Thời Duyệt để cùng giường chung gối với cô? Còn cố tình kéo cả hai công ty theo để che đậy?
Rất có thể.
Dù sao đầu óc của Thời Duyệt cũng không giống người bình thường.
Sau bữa trưa là một tiếng nghỉ ngơi, ba giờ chiều, nhân viên N-COUNT tập trung ở hội trường, lãnh đạo của từng bộ phận tổng kết thành tích năm qua, tự kiểm điểm các vấn đề của bản thân và dự báo cho năm tới, mọi người tự lập quân lệnh trạng cá nhân, đợi sang năm sếp sẽ nghiệm thu.
Dù theo hình thức ba nổi bật, nhưng Thời Duyệt rất vui mừng khi nghe mọi người đều bày tỏ thành thật, không hề giả tạo.
Cuộc họp kết thúc lúc năm rưỡi, xem như rất nhanh.
Thời Duyệt biết chắc chắn tâm tư của mọi người đều không ở cuộc họp, mà đã sớm bay đến chương trình liên hoan cuối năm và các phần thưởng.
Cùng nhau di chuyển đến nhà hát, địa điểm đã được trang trí xong, liên hoan cuối năm chính thức bắt đầu.
Mấy tiết mục hát và nhảy không đảm bảo trình độ trôi qua, nhưng thay vào đó hiệu ứng để lại rất tốt.
A Côn mở màn bằng hip hop, tài chính đơn ca, ba người đàn ông lãnh đạo trụ cột của công ty giám đốc Hoàng Lão Hà Chris giả gái biểu diễn sexy dance, lập tức đưa bầu không khí của buổi liên hoan cuối năm lên cao trào.
Tất cả mọi người cười ngặt nghẽo, cơ mặt đều mỏi nhừ, lượt rút thăm đầu tiên bất ngờ bắt đầu.
Chị em ban điều hành và Tiểu Teddy cùng chủ trì rút thưởng, đầu tiên là giải ba giải thường.
Với phần rút thưởng gây hào hứng nhất trong liên hoan cuối năm, Lão Hà đã đặc biệt viết một chương trình rút thưởng, điền tên của tất cả mọi người trong công ty trừ Thời Duyệt, mỗi người chỉ có một cơ hội trúng thưởng, nói cách khác nếu đã rút được một trong ba giải thường, giải đặc biệt căn hộ khu Nam Giang ONE sẽ không đến tay.
Chưa từng có ai sợ trúng thưởng như vậy, tất cả mọi người đều chắp tay trước ngực, cầu nguyện mình không rút trúng giải nhất nhì ba.
Thời Duyệt nhìn rất vui vẻ, chụp ảnh gửi cho Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên đang ở KTV cùng đồng nghiệp hát hò, đã mở đến chai rượu mạnh thứ ba, Hứa Ấu Diên được mời mấy lần nhưng kiên quyết không uống, chỉ xin một cốc nước hoa quả ngồi trong góc, đeo vòng tay khí chiếu những tia sáng rực rỡ đầy màu sắc lên tường, trợ hứng cho các đồng nghiệp đang hò hét.
Nhìn thấy ảnh Thời Duyệt gửi, cô rất khó hiểu:
“Em đây là thành Phật hay thành tinh, sao ai cũng bái lạy em thế?”
Thời Duyệt trả lời khi giải nhất nhì ba đều đã được rút hết, mỗi lần có người chạy lên đều chỉ nghe thấy tiếng gào khóc rồi tiếng trêu chọc, những người tránh được một kiếp chắp tay đưa người đau khổ vì mất căn hộ cao cấp lên sân khấu nhận giải, các nhân viên nhận ba sản phẩm điện tử đều nhất trí làm tư thế lau nước mắt, Tiểu Teddy chụp hết lại.
“Bên em đang rút thưởng, ở ngay nhà hát khu A, sôi động lắm, chị đến chung vui chút không?” Thời Duyệt đặc biệt dặn dò, “Bên ngoài có một ghế lô xem sân khấu, người ở trong nhà hát không thể nhìn thấy, giữ lại cho chị.
Mật mã là 0712.”
Hứa Ấu Diên nghe thấy tiếng hò hét ngút trời bên phía Thời Duyệt: “Bên em rút thưởng cái gì đấy, hết mình vậy?”
“Chị muốn biết thì đến đây đi.”
Thời Duyệt biết Hứa Ấu Diên băn khoăn, tương đối săn sóc chuẩn bị cho chị ghế lô đặc biệt người khác không thể nhận ra.
Hứa Ấu Diên sao có thể không biết suy nghĩ của Thời Duyệt? Nhất định là chuẩn bị tiết mục đặc sắc gì đó muốn khoe khoang với chị đây, đi thì đi, dù sao cũng đã tiếp các đồng nghiệp xong, hơn nữa họ đều đang uống rượu, phụ nữ kiêng rượu như Hứa Ấu Diên ở đây cũng gây mất hứng.
Đúng lúc có thể đưa quà cho Thời Duyệt.
Cao tốc sân bay.
Hai mươi phút trước, bạn đại học của Thời Duyệt, A Luy, vừa đến cảng quốc tế, ra khỏi hải quan, đi lấy hành lý ký gửi, tổng cộng chỉ hết mười lăm phút, quả là thần tốc.
A Luy mang hành lý ra ngoài, trước khi về nước cô còn tưởng rằng tình hình giao thông trong nước rất tệ, muốn gọi xe phải xếp hàng hoặc dùng app.
Đi theo biển chỉ dẫn đến trạm taxi chuyên dụng, cả một tầng bãi đỗ xe đều là taxi không người lái, bao nhiêu xe đi khỏi liền có bấy nhiêu xe được bổ sung.
A Luy thuận lợi ngồi vào taxi, sau khi quét khuôn mặt, hệ thống chào hỏi, rồi lựa chọn ngôn ngữ, hệ thống bắt đầu hướng dẫn cô đặt điểm xuất phát và phương thức thanh toán.
“Đơn giản vậy thôi sao?” A Luy không nghĩ là trong nước lại dễ dàng như vậy, nếu là ở nước ngoài, có lẽ lúc này cô vẫn đang phải đợi hành lý ký gửi.
Toàn bộ quá trình từ lúc xuống máy bay đến lúc lên taxi đều rất suôn sẻ, trải nghiệm rất nhanh chóng và tiện lợi.
A Luy thoáng hiểu ra vì sao Thời Duyệt chọn về nước phát triển.
Xe taxi chạy trên cao tốc sân bay, khi sắp đến nơi, A Luy gọi điện thoại cho Thời Duyệt.
Thời Duyệt còn tưởng là Hứa Ấu Diên đã đến, định đứng dậy, phát hiện là bạn đại học.
“Cậu đoán xem, bây giờ tôi đang ở đâu?”
A Luy cười hì hì cực vui vẻ.
Vừa nghĩ đến chuyện sắp được gặp Thời Duyệt, A Luy chỉ ước gì mình đang ngồi máy bay mà không phải ô tô.
Hứa Ấu Diên ôm quà đi từ khu B đến khu A, resort suối nước nóng này thật sự rất lớn, đi gần mười phút mới sắp đến rìa khu A.
Lưng đeo ba lô lệch vai tay cầm mô hình tự làm và nhà soạn nhạc thông minh, thời tiết hơi lạnh, nhưng nghĩ đến nụ cười có thể sẽ xuất hiện trên khuôn mặt Thời Duyệt khi nhận được quà, trong lòng Hứa Ấu Diên vẫn nóng.
Sân bay ở ngoại thành phía Bắc thành phố, gần resort suối nước nóng, A Luy cũng đến rất nhanh.
“Cậu mang theo quà cho tôi?” Thời Duyệt nghe tin nhắn thoại A Luy gửi đến, nói các sinh viên đại học đều rất nhớ cô, đúng lúc A Luy có việc phải về nước, mọi người đều gửi ít đồ cho cô ấy, cô ấy cũng tiện đường qua đây gặp Thời Duyệt.
“Đúng thế.” A Luy nói, “Một món quà rất lớn, cậu nhất định sẽ thích! Nặng quá, còn không ra đón tôi?”
Gửi tin nhắn thoại đi, A Luy cất điện thoại vào trong túi áo, mở cốp sau, lấy một chiếc cặp xách tay nặng trịch màu đen từ trong va-li.
Trên cặp xách tay còn buộc một dải nơ bướm màu hồng phấn, bên ngoài có chữ “Robot Companions”, còn có một ký hiệu cờ lê máy.
“Cậu đến rồi? Nhanh vậy?” Thời Duyệt nói, “Cậu đợi một lát, năm phút.”
Thời Duyệt sợ Hứa Ấu Diên đến rồi, lúc này ra ngoài ngộ nhỡ bỏ lỡ, nên vừa đi vừa nhắn Wechat cho Hứa Ấu Diên:
“Em có việc phải ra ngoài khách sạn một lát, nếu chị đến trước thì cứ vào ghế lô đợi em nhớ.” Nói xong câu cuối Thời Duyệt còn vừa ngọt ngào vừa càn rỡ nói thêm một tiếng “ngoan”.
Thời Duyệt rời khỏi hiện trường liên hoan đúng lúc rút giải nhì, tiếng hú hét điên cuồng lại cất lên trong nhà hát, Tiểu Teddy rút được giải nhì, giấc mơ căn hộ cao cấp nhìn ra sông tan tành! Tiểu Teddy hận không thể òa khóc ngay tại chỗ.
Dịch Như Song lơ đễnh vỗ tay, ánh mắt nhìn theo Thời Duyệt, thấy cô ra khỏi nhà hát.
Đây là cơ hội tốt nhất, cơ hội để ở riêng cùng Thời Duyệt tối nay chính là lúc này!
Đi!
Dịch Như Song thình lình bật dậy, đi theo Thời Duyệt ra ngoài.
Người bên cạnh hỏi cô không đợi giải đặc biệt sao, Dịch Như Song căn bản không biết mình trả lời thế nào, trong mắt chỉ có bóng lưng của Thời Duyệt.
“Cậu ở đâu rồi?” Thời Duyệt đi theo con đường đá ra ngoài hội ngộ với A Luy.
Hứa Ấu Diên đã đi qua hơn nửa khu A, sắp đến nhà hát, khi cúi đầu xem Wechat của Thời Duyệt, một bóng dáng vừa hoạt bát vừa tưng bừng chạy vụt qua cô nhanh như tên bắn, giọng nói vừa phấn khởi vừa mừng rỡ:
“Tôi ở phía trước, Thời Duyệt, tôi nhìn thấy cậu rồi!”
Hứa Ấu Diên sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói.
Người nọ rất cao, gần như ngang bằng Thời Duyệt, nghe khẩu âm có vẻ là một Hoa kiều.
Điều khiến Hứa Ấu Diên chú ý nhất chính là món quà cô bé này mang theo.
“Robot Companions,” được dịch thành trái tim của máy móc, là hộp dụng cụ thông minh AI cao cấp nhất hiện nay, rất nhiều dụng cụ mà các kỹ sư mơ ước tha thiết đều nằm trong đây.
Vừa mới ra mắt mùa đông năm nay, Hứa Ấu Diên xác định, Thời Duyệt vẫn bận chưa kịp mua.
Thật ra dựa theo lĩnh vực chuyên môn và sở thích của Hứa Ấu Diên, cô sẽ không biết hộp dụng cụ thông minh hay trái tim của của máy móc gì gì đó đầu tiên.
Vì trước khi Thời Dã quay lén giúp cô, Hứa Ấu Diên cũng từng lên mạng tìm hiểu về những thứ có thể tặng cho Thời Duyệt, lên diễn đàn về AI nổi tiếng, những người dùng trên đó cũng đang thảo luận về RC.
Hứa Ấu Diên hào hứng xem thử giá pre-sales, sau khi ngón tay chỉ vào số “0” thứ sáu trên màn hình, cô bất lực từ bỏ.
Nếu là lúc trước, cô thật sự sẽ mua để đổi lấy niềm vui cho bạn nhỏ, nhưng với tình hình hiện tại, dù bán mình theo cân cô cũng không mua nổi, chỉ có thể mua sự lựa chọn tiếp theo, nhà soạn nhạc thông minh.
“Cậu đoán xem tôi mang quà gì cho cậu?” A Luy vui vẻ nói, “Cậu quay lại là có thể nhìn thấy đó!”
Thời Duyệt quay người, quả nhiên nhìn thấy bạn cũ đã lâu không gặp.
A Luy mặc áo khoác kiểu rộng và váy bó, để đôi chân trần đón những bông tuyết rơi lả tả từ trên trời, cả người đều bị sức nặng của chiếc cặp đen trên tay kéo xuống, nhưng vẫn cố sức nâng lên, vẫy tay với Thời Duyệt: “Tôi ở đây!”
Thời Duyệt bước tới: “Cậu đến thật à.
Sao không nói trước với tôi một câu, tôi còn bảo người đến đón cậu.”
A Luy đưa chiếc cặp đen cho Thời Duyệt: “Nhanh cầm giúp tôi, nặng quá đi.”
Thời Duyệt nhận lấy, đúng là rất nặng: “Đây là gì?”
A Luy “hừ” một tiếng: “Người ta lặn lội xa xôi mang quà cho cậu, cậu còn không định tự mình đón tôi, còn muốn để người khác đi đón! Cậu nói xem cậu thấy có lỗi với tôi không!”
Thời Duyệt thoáng lúng túng, hỏi: “Không phải cậu tiện đường đến đưa quà cho tôi sao?”
“Hả? Tôi nói gì cậu cứ thế tin luôn? Trước kia không thấy cậu ngốc thế này.” A Luy nhìn vào mắt Thời Duyệt, cắn môi, lại gần Thời Duyệt: “Đương nhiên tôi không phải tiện đường mới đến thăm cậu, tôi cố ý đến thăm cậu.
Thời Duyệt, cậu thật sự không nhận ra hay là vẫn giả vờ không biết?”
……
Một bộ RC khoảng hai trăm nghìn nhân dân tệ, nói tặng là tặng, trẻ con bây giờ thật sự sẵn sàng tiêu tiền.
Hứa Ấu Diên bước chậm trên con đường nhỏ bên kia nhà hát, không có ý định trở lại, cũng không biết sẽ đi đến nơi nào, chỉ tùy ý dạo bước, đi đến đâu hay đến đấy.
Hứa Ấu Diên cũng xem như là người từng trải, cô bé để chân trần kia có biểu cảm gì, dáng vẻ hào hứng thế nào, Hứa Ấu Diên vừa nhìn liền biết cô ấy thích Thời Duyệt, còn là cực kì thích, là thích kiểu một ngày không gặp như cách ba thu.
Vốn nghĩ rằng món đồ chơi nhỏ nhà soạn nhạc thông minh hẳn là có thể để Thời Duyệt vui đùa một thời gian, RC vừa ra trận, Hứa Ấu Diên cảm thấy mình vẫn nên thành thật tìm một nơi vỗ cây thì tốt hơn, không nên làm phiền thanh niên người ta gặp nhau.
Hứa Ấu Diên không muốn thừa nhận, thế nhưng bây giờ cô thật sự có chút tự ti.
Cô biết, lúc này cô không thể cho Thời Duyệt những thứ xứng với em.
Vẫn đến nhà hát? Hay về phòng luôn?
Tuyết trên lối đi đã được nhân viên khách sạn quét dọn sạch sẽ, giờ đây bông tuyết lại rơi xuống, đắp thành một lớp tuyết mỏng trên mặt đường.
Hứa Ấu Diên giẫm lên, để lại một dấu chân.
Thời Duyệt không nhắn Wechat cho cô, có lẽ vẫn đang tâm sự cùng cô bé kia.
Hứa Ấu Diên cảm thấy mình thật sự rơi vào trong một lu giấm, chính mình cũng ghét bỏ chính mình.
Điện thoại đổ chuông, khi nhìn thấy trên màn hình là bức ảnh đóa hoa mẫu đơn thô xấu của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên do dự không biết có nên nhận hay không.
Do dự chưa được vài giây Hứa Ấu Diên liền nhận máy, nội tâm tiếp tục tự thầm mắng mình, cô áp điện thoại vào tai, nghe giọng nói cuống quýt của Thời Duyệt: “Hứa Ấu Diên, chị đâu rồi!”
“A? Chị đang định hỏi em đây.” Hứa Ấu Diên nói, “Nhà hát ở chỗ nào? Sao chị không tìm thấy đâu.”
“Thật hay đùa đấy…chứng lú lẫn của bà già cá lại phát tác?” Thời Duyệt hỏi, “Bây giờ chị đang ở đâu? Xung quanh có tòa nhà nào nổi bật không?”
“Có một biển hiệu spa.”
“Spa kiểu Thái?”
“Ừ.”
“…chịu thua, không phải chị đang ở ngay bên cạnh nhà hát hả! Bên trái chính là nhà hát đó!” Thời Duyệt cất tiếng cười vừa trong trẻo vừa đáng yêu,” Được rồi, bà lão chị đứng tại chỗ đừng đi đâu, em đến tìm chị đây.
Đừng đi, cứ ở trước cửa spa kiểu Thái đợi em, nếu không lát nữa em lại không tìm thấy chị.”
“Được.”
Thời Duyệt cúp điện thoại đi đến spa, nhớ lại câu trả lời của Hứa Ấu Diên qua điện thoại vừa rồi, cảm giác trong ngọt có chua, trong nghe lời có mất mát, bầu không khí phức tạp này là sao?
Vừa rẽ vào khúc ngoặt liền thấy Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt bước đến giữ chặt chị: “Bà lão lạc đường này đến đây nào, về nhà cùng em.”
Hứa Ấu Diên nhìn hai bàn tay trống trơn của em, cũng không cầm quà tặng đắt đỏ, dường như đoán được kết quả của cô bé kia.
Vừa hơi tiếc nuối vừa thoáng vui mừng, nhất thời không thể trêu thậm chí là nói một lời, thật sự không hợp với tính cách chó điên của Hứa Ấu Diên từ trước đến nay, đúng là rất giống một bà già lú lẫn lạc đường.
Thời Duyệt nhìn chị từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng dùng hai ngón tay véo mặt chị: “Có phải bị lạnh đến ngốc rồi không? Sao lại thành thế này?”
“Em mới ngốc! Đau chết mất! Phắn đi!” Hứa Ấu Diên đẩy em ra.
“Ừa, đây mới là Hứa Ấu Diên em quen, yên tâm rồi.”
“Rốt cuộc em ngứa đòn ở chỗ nào, chị đây gãi chỗ đấy hộ em ngay bây giờ?”
Đôi mắt to tròn của Thời Duyệt cười thành hai vầng trăng lưỡi liềm, nhìn Hứa Ấu Diên một cách gian tà: “Chị chắc chắn không nỡ đánh em.”
“Tự tin ở đâu ra thế?”
“Ở đây!” Thời Duyệt mở một đoạn video trên điện thoại chiếu lên khoảng không, ánh sáng không tốt lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ.
Đây là một video ghi lại cảnh lắp ráp một tủ quần áo, chiếc tủ ba cánh có khả năng chứa đồ rất lớn và cũng rất tiết kiệm diện tích.
Ngoài ra còn có một chiếc giường đang siêu nổi và siêu hấp dẫn hiện nay, giường có chức năng mát xa, còn có thể tạo ra khung cảnh 4D và hương thơm thôi miên.
Hứa Ấu Diên biết loại giường này, mẫu cơ bản khoảng một trăm nghìn tệ, đắt cắt cổ, Thời Duyệt còn mua loại xa xỉ.
“Liên hoan cuối năm xong sẽ được đưa đến nhà chị.” Thời Duyệt thấy Hứa Ấu Diên rõ ràng lại có vẻ sắp muốn lải nhải quá đắt các thứ, dứt khoát làm tư thế đòi hỏi, “Quà của em!”
Hứa Ấu Diên hoảng hốt “ơ” một tiếng: “Suýt nữa quên mất.” Nói rồi mở khóa ba lô, lấy quà.
Thời Duyệt ước gì có thể bắn tròng mắt của mình vào trong ba lô của Hứa Ấu Diên lấy giúp chị: “Rốt cuộc chị bị làm sao thế, mới bao tuổi mà trí nhớ kém thế này!”
Hứa Ấu Diên lấy mô hình Hứa Tiên và Bạch Xà ra, Thời Duyệt hoàn toàn không ngờ Hứa Ấu Diên sẽ tự tay làm quà cho mình! Mô hình hết sức tinh xảo, giống vẻ ngoài trong trò chơi gần y như đúc.
Thời Duyệt yêu thích không buông nổi, nâng niu trong tay sợ vỡ, chỉ ước gì có thể ngậm luôn trong miệng.
Lần đó sau khi Hứa Ấu Diên bán vẻ ngoài Hứa Tiên, Thời Duyệt cũng không nổi giận, Hứa Ấu Diên vẫn dỗ cô rất chu đáo rất kiên trì, dỗ đến tận bây giờ.
Hứa Ấu Diên vẫn luôn nhớ rõ chuyện của cô…
“Chị làm mất bao lâu ấy?” Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên, mắt hơi đỏ.
“Ừ…không lâu lắm.
Em làm sao thế, không đến mức đấy chứ.”
Thời Duyệt bĩu môi, nói rất chắc chắn: “Đến mức đấy!”
“Được, em nói gì thì chính là vậy.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo thế…quà của em mới đáng giá hơn.”
“Đương nhiên không phải.” Thời Duyệt trịnh trọng nói, “Đó là thứ có thể mua được bằng tiền, nhưng món quà này thì khác, cả thế giới chỉ có duy nhất một cái, một cái được làm riêng cho em.
Không phải số lượng có hạn mười nghìn một nghìn, mà chỉ là một duy nhất.”
Thời Duyệt sờ rồi lại vuốt mô hình, Hứa Ấu Diên khuyên: “Đừng sờ nhiều quá, nếu không lớp sơn ngoài có thể bị mất màu.”
“Ừa…”
**
Mười lăm phút trước, A Luy tặng RC cho Thời Duyệt, bị cô từ chối.
“Sao thế?” A Luy không hiểu, “Lẽ nào cậu không vui?”
A Luy đã nói rõ ràng như vậy, Thời Duyệt cũng đoán được tâm tư của cô ấy, thẳng thắn:
“Tôi không thể nhận quà của cậu.”
“Tại sao?!”
“Cậu còn nhớ trước kia tôi nói muốn về nước để thực hiện ước mơ không?” Thời Duyệt nói, “Thật ra ước mơ của tôi không phải một việc, mà là một người, tôi về nước là để theo đuổi chị ấy.
Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người mà thôi.”
Nét mặt A Luy dần trở nên ngưng trọng, cô biết Thời Duyệt không nói đùa: “Vậy cậu và người kia đã ở bên nhau chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Vậy là tôi vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần hai người chưa ở bên nhau, không chừng cậu sẽ đổi ý…”
Thời Duyệt ngắt lời cô ấy: “Không đâu, không thể nào.” Thời Duyệt hơi bực mình, “Cậu có thể đừng tự tiện quyết định thay người khác không?”
A Luy cảm thấy Thời Duyệt trước mắt cực kì xa lạ, không phải Thời Duyệt ấm áp thân thiện mình quen, mà là một Thời Duyệt làm cô lo sợ.
“Cậu không cần tuyệt tình với tôi thế chứ…” A Luy cúi đầu, nước mắt lăn dài, “Người ta ngồi máy bay lâu như vậy để đến đây, cậu không chỉ không vui, còn đối xử với tôi thế này…”
Thời Duyệt thấy cô ấy như vậy cũng thoáng cảm thấy không thoải mái, nhưng tiếp tục nhường chỗ cho cô ấy tưởng tượng mới thật sự nhẫn tâm.
Nếu ngay từ đầu đã biết cô ấy trở về là để tỏ tình, Thời Duyệt căn bản sẽ không cho cô ấy biết địa chỉ.
Thời Duyệt không nói gì thêm, quay đầu đi khỏi.
Thời Duyệt biết phương hướng mình muốn đi đến, là phương hướng có Hứa Ấu Diên.
……
Thời Duyệt vốn định ở bên ngoài đợi cùng Hứa Ấu Diên, nhân sự lại gọi điện tới, hỏi Thời Duyệt đang ở đâu: “Sắp rút thăm giải đặc biệt, không phải cô nói muốn tự mình trao giải sao? Cô đâu rồi?”
“Được, tôi đến ngay.” Thời Duyệt cúp điện thoại bảo Hứa Ấu Diên đến nhà hát cùng mình.
Hứa Ấu Diên lấy cớ nói hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.
Thời Duyệt đành tha cho chị, bảo chị mang mô hình về.
“Khi nào em giải quyết liên hoan cuối năm xong sẽ tìm chị đòi lại, giữ cẩn thận cho em!” Thời Duyệt còn cố tình dặn.
Hứa Ấu Diên cất mô hình trở lại trong ba lô, Thời Duyệt nhìn ngón tay chị đỏ lên vì lạnh cóng, thật sự đau lòng, ủ tay chị trong lòng bàn tay mình: “Em phải mua cho chị đôi găng tay.”
“Không sao, chị cũng đâu phải bánh bèo.”
“Mặc kệ.” Thời Duyệt cầm tay Hứa Ấu Diên áp vào má mình, muốn nhiệt độ trên mặt mình có thể sưởi ấm bàn tay lạnh như băng của chị, “Thế này có đỡ hơn không?”
Nếu không phải hiện giờ không có ai, Hứa Ấu Diên tuyệt đối sẽ không để em làm hành động thân mật như vậy.
“Được rồi, em mau quay lại đi, đồng nghiệp đều đang đợi em.” Hứa Ấu Diên vỗ vỗ má em, cười, “Khi nào em hết bận chúng ta lại gặp nhau.”
Thời Duyệt hết sức ngoan ngoãn gật đầu: “Chị về trước đợi em, em sẽ xong rất nhanh!”
“Không phải chỉ là quay lại chủ trì liên hoan cuối năm thôi à? Sao còn phải quyến luyến không nỡ thế, nhanh đi đi.” Hứa Ấu Diên nói, “Em không đi là chị đạp mông đấy!”
“Đây này, chị cứ đạp một cái đi.”
Hai cô ở bên kia cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn không phát hiện ra trong bóng tối có một ánh mắt đang quan sát mình, ánh mắt kia chính là của người muốn bước ra tỏ tình với Thời Duyệt, Dịch Như Song.
Cảm xúc của Dịch Như Song giống như ngồi trên tàu lượn, cứ ngỡ rằng mình đã bị vượt trước một bước khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thời Duyệt và A Luy, không ngờ Thời Duyệt từ chối đối phương, còn nói mình về nước là vì một người.
Người kia có phải là mình?
Dịch Như Song không thể không nghĩ như vậy, cô cũng không muốn làm một người xấu, không muốn người khác bị tổn thương vì mình.
Hơn nữa sếp để ý đến cô từ khi nào? Về nước vì cô thật sự là chuyện khó tin.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Dịch Như Song có cảm giác dường như mình đã tính sai ở phần nào đó.
Mãi cho đến khi Hứa Ấu Diên xuất hiện, nhìn hai người tương tác ngọt ngào với nhau, Dịch Như Song bị thiên lôi đánh trúng mới nhận ra tất cả.
Hóa ra Hứa Ấu Diên mới là động lực để Thời Duyệt liên tục đi đến ngoại ô phía Tây.
Người phụ nữ ở cạnh nhà cô mới là lí do thật sự để Thời Duyệt đội gió tuyết đưa gà rán giữa đêm khuya.
Tấm thẻ gym khó hiểu và bữa tiệc sinh nhật tốn bao tâm sức kia, tất cả cũng đều là để đến gần Hứa Ấu Diên mà thôi.
Đúng vậy…như vậy mới đúng.
Nếu người Thời Duyệt thích là Hứa Ấu Diên, tất cả những chuyện khó hiểu đều đã được giải thích.
Dịch Như Song cảm thấy bản thân là một kẻ ngốc tự mình đa tình.
Sao cô có thể cho rằng trên thế giới lại có sự trùng hợp đáng sợ như vậy!
Cảm giác vô cùng xấu hổ và cực kì mất mặt làm cô chỉ ước gì có thể tự kết liễu mình ngay tại chỗ!
Dịch Như Song không nhịn nổi òa khóc một lúc, sau đó lau nước mắt, cố gắng ép cảm xúc của mình nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn nước mắt rơi xuống.
Sếp sắp đến, cô bước nhanh hơn quay lại, tuyệt đối không thể để sếp nhìn thấy dáng vẻ khác thường này của mình, không thể để sếp biết mình đã điên rồ tưởng tượng ra cái gì!
Dịch Như Song vốn muốn về thẳng phòng của mình, lại sợ mình biến mất sẽ làm đồng nghiệp hỏi này hỏi nọ, cô không muốn gây ra bất kì sự chú ý nào.
Cô vốn là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, từ nhỏ chưa bao giờ lọt vào mười vị trí đứng đầu trong lớp.
Những người vô danh trong xó xỉnh sẽ không bao giờ hy vọng xa vời, càng không nên ảo tưởng thiên tài sẽ có gì đặc biệt với mình.
Dịch Như Song tự nhủ với bản thân không được khóc, dù sao cũng chỉ là thấy rõ sự thật, thấy rõ thứ mình vốn không nên có thật sự không thuộc về mình mà thôi.
Thật ra khi trở lại nhà hát, cô đã ngừng khóc.
Chỉ cần không quay đầu, không nhìn thấy khuôn mặt của Thời Duyệt, cô tin rằng mình có thể kiềm chế cảm xúc.
Gượng cười.
Còn có ai ngốc hơn cô đen hơn cô không? Thậm chí Dịch Như Song còn nhìn thấy tên mình bị phóng to trên màn hình cực lớn trong nhà hát.
Không sai, chính là chủ nhân của ba chữ này, không đáp chân xuống đất mà làm việc cho tốt, chỉ lên mạng viết mấy chủ đề quái lạ.
Chính là ba chữ kia, chính là ba chữ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chính là…
Khoan đã.
Dịch Như Song hoàn toàn tỉnh táo lại — vì sao tên mình lại ở trên màn hình lớn, bên cạnh còn có nhiều hiệu ứng lấp lánh óng ánh đặc biệt như vậy?
Đồng nghiệp xung quanh đều nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nuốt chửng cô vậy.
Dịch Như Song nhanh chóng ôm ngực mình, lẽ nào bí mật của mình bại lộ rồi? Không thể nào, mình không nói với bất kì ai, hay là chủ đề mình đăng…
“Chúc mừnggg!” Tiểu Teddy từ trong đám đông lao đến, ôm chặt cô, gần như muốn nhấc bổng cô lên, “Người lấy được giải đặc biệt của chúng ta rốt cuộc cũng trở lại rồi! Chuẩn bị pháo hoa!”
“Pằng” một tiếng, vô số pháo hoa nổ tung trên trần nhà hát, làm Dịch Như Song giật mình suýt ngã ngửa xuống đất.
Tiểu Teddy nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, trêu chọc: “Cậu thế này là đã biết kết quả nên xúc động khóc một lần rồi hả?”
Dịch Như Song hoàn toàn không biết phải nói gì, thậm chí trong đầu lúc này vẫn là một đống hỗn độn.
Mọi người gần như bế cô lên, đẩy đến trước sân khấu.
Cầm lấy giấy chứng nhận giải đặc biệt từ nhân sự, Thời Duyệt đi qua mọi người, đứng trước mặt Dịch Như Song, nhìn vào mắt cô.
Trái tim Dịch Như Song lại nhảy thình thịch như điên, còn điên hơn lúc biết Thời Duyệt có lẽ thích mình.
“Chúc mừng chị, Như Song, căn hộ nhìn ra sông là của chị.”
Dịch Như Song hoàn toàn há hốc miệng nhận lấy giấy chứng nhận giải đặc biệt, còn nhận được một dải ruy băng đeo trên đầu.
Cô không thể lấy được tình yêu từ Thời Duyệt, nhưng lại có được một căn hộ nhìn ra sông trị giá hàng chục triệu…
Dịch Như Song rốt cuộc cười lên.
Hình như cũng không tệ..