Đọc truyện Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên – Chương 52
Bày trò.
Viết xong văn bản yêu cầu cho trò chơi mỹ thực, gửi đến hệ thống làm việc chung của ê-kíp dự án, trời cũng sắp sáng.
Hứa Ấu Diên ngả đầu xuống ngủ, say giấc đến buổi chiều, bị điện thoại của bố đánh thức.
Hứa Nghị Thụ gọi đến hỏi cô vì sao không trả lời Wechat, sợ cô gặp chuyện không may.
Hứa Ấu Diên ngái ngủ lăn một vòng trên giường, duỗi chân vào cái bụng mềm của A Song, lười biếng nói: “Con đang ngủ, không thấy Wechat của bố.”
Hứa Nghị Thụ nói: “Đã hai rưỡi chiều rồi, con ngủ gì giờ này?”
Hứa Ấu Diên cười nói: “Ngủ trưa.”
“Được rồi, bố còn không biết con sao? Từ nhỏ đến giờ có khi nào con ngủ trưa đâu?” Hứa Nghị Thụ nói bằng giọng thấm thía, “Người trẻ thức khuya không sao, nhưng không thể thức cả đêm, con muốn đột tử sao?”
Hứa Ấu Diên nói sang chuyện khác: “Bây giờ cũng chỉ có bố còn nói con là người trẻ, bố nói thêm vài lần cho con nghe được không.”
“Đừng mong, dạo này thế nào rồi? Bố thấy con đăng lên vòng bạn bè là đã có trợ lý, đi làm lại rồi à?”
Hứa Ấu Diên chưa bao giờ ẩn vòng bạn bè của mình với bố mẹ, phụ huynh muốn xem thì để phụ huynh xem, thoải mái, dù sao cũng chẳng có gì không muốn bị nhìn thấy.
Trước khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, rất nhiều người đồng tính đều ẩn vòng bạn bè với phụ huynh, chính là vì không muốn để bố mẹ vô tình phát hiện được bí mật.
Hứa Ấu Diên rất may mắn khi hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa vào thời điểm cô hơn hai mươi, hơn nữa bác cả của cô còn là đồng chí, bạn thân nhất của bố cũng là đồng chí, vì thế khi cô bắt đầu có suy nghĩ về chuyện yêu đương, và hơn nữa là xác định xu hướng tính dục của mình, bố mẹ cô cũng không phản đối, cô cũng không có lí do gì để ẩn vòng bạn bè của mình.
“Con chưa đi làm lại, nhưng có nhận vài dự án game mới.”
“Thật sao? Làm việc cho người khác?”
“Xem như là thế, bố còn nhớ Thương Lộc không? Chính chị ấy tìm việc giúp con, con đang làm game giúp chị ấy.”
“Nhớ chứ, là cô bé rất cao, lúc nào cũng tô son đỏ chót đúng không.
Thời cấp ba con đi theo cô bé ấy làm trò chơi, cũng có thể nói là cô bé ấy dẫn dắt con nhập môn đấy.”
“Không sai, chính là chị ấy.”
Hứa Nghị Thụ cảm thán: “Với tình hình của con hiện giờ, cô bé ấy còn có thể trọng dụng con, con phải nhớ kỹ lòng tốt của người ta, về sau có cơ hội phải báo đáp Tiểu Thương tử tế đấy.”
“Chắc chắn rồi, không cần bố nói, bố cũng không cần lo lắng về việc này.
Dạo này bố thế nào rồi? Con không có thời gian kiểm tra, cũng không biết bố có lén uống rượu không đây.”
“Nói đùa, con gái bố không cho bố uống, sao bố có thể uống chứ.”
“Một ngày bố uống bao nhiêu? Hai chén?”
Hứa Nghị Thụ cười ha hả: “Không hơn, mỗi bữa hai chén.”
“Bố được lắm, ba bữa đều uống đúng không?”
“Không uống rượu thì cuộc đời còn có ý nghĩa gì, ôi, con yên tâm, bố nhất định không uống nhiều, tuyệt đối sẽ không để bị ngã nữa, được không? Phải rồi…” Hứa Nghị Thụ nói đến đây chợt bẻ lái, Hứa Ấu Diên liền biết mục đích bố gọi điện lần này chắc chắn không chỉ để tùy tiện lải nhải, “Dạo này con còn liên lạc với Tiểu An không?”
“Tiểu An? Sau khi ly hôn cô ấy liền ra nước ngoài, chúng con rất ít liên lạc, ai cũng bận việc nấy.
Đang yên đang lành bố nhắc đến cô ấy làm gì?”
“Bố không tùy tiện nhắc đến nha, bố nghĩ con ly hôn cũng được một thời gian rồi, hiện giờ có ý tưởng gì không?”
“Ý tưởng gì ạ?”
“Tái hôn đấy, không thể cứ sống một mình như thế chứ?”
“Ôi chao, bố sốt ruột gì chứ? Con mới ly hôn được bao lâu, bố đã nghĩ đến chuyện đấy.” Hứa Ấu Diên thật sự không thể ngờ rằng lần này bố mình gọi điện lại là để giục cưới.
“Sao bố có thể không lo? Chỉ cần là chuyện của con gái bố, bố đều lo.
Ôi Ấu Diên, dạo này con có xem tin tức không? Người ta nói phụ nữ với phụ nữ cũng có thể sinh con, hình như người tình nguyện đã mang thai thành công, hiện giờ đang chờ người đó sinh con bình an rồi tiếp tục quan sát.
Nếu nghiên cứu này có thể thành công, nói không chừng con vẫn kịp đấy.”
“Hả?!”
“Con xem con mới ba mươi tư tuổi, hiện giờ nghiên cứu cái gì cũng nhanh, đợi đến khi con tìm được đối tượng thích hợp để lập gia đình, không chừng nghiên cứu này đã cập bến, có thể ứng dụng vào thực tế.
Chúng ta cứ dành ra ba năm, ba năm sau con mới ba mươi bảy, cũng không tính là quá lớn tuổi, muốn sinh con vẫn kịp.”
“Dừng dừng, bố suốt ngày nghiên cứu cái gì đấy? Nói thật đi, có phải bố lại uống rượu không? Sao con càng nghe bố nói càng thấy không đứng đắn?”
“Gì mà đứng đắn với không đứng đắn, tuy rằng hôn nhân không còn là ưu tiên số một với phái nữ các con, nhưng dù sao vẫn là sự kiện trọng đại.
Bây giờ con vẫn trẻ không cảm thấy gì, đợi đến khi lớn tuổi hơn nhưng vẫn chỉ sống một mình, lúc đó bố cũng không còn, cảm thấy quá cô đơn, muốn tìm một người bạn cũng khó.” Hứa Nghị Thụ nói, “Những ngày này không còn mẹ con, bố rốt cuộc cũng thấy rõ rồi, ai cũng cần một người bạn, bất kể là nam hay nữ.
Con phải tìm một người có thể ở bên con sống quãng đời còn lại đi, ít nhất cũng có người để nói chuyện mỗi khi cô đơn.”
Bố đã nói đến nước này, Hứa Ấu Diên cũng không thể phản bác, chỉ có thể vâng dạ liên tục, muốn tạm thời ngăn bố lại.
“Con cũng đừng qua loa, vậy đi, cho bố ít thời gian.
Giống như con nói, mỗi ngày bố không được uống quá hai chén, con cũng đặt thời gian nhất định cho bố, khi nào có thể tìm được một người bạn gái cho bố con gặp đây?”
“Bố, bố cũng không phải không biết hoàn cảnh của con gái bố, con bị đưa vào danh sách đen của cả ngành, khắp nơi trên mạng đều là tin đồn về con, về nhà cũ hàng xóm láng giềng đều nói con đi tù đúng không? Với hoàn cảnh này của con, ai dám làm bạn gái của con? Cho dù có người dám, con cũng không thể không biết xấu hổ mà kéo người ta xuống vũng bùn.
Hơn nữa bây giờ con cũng không có lòng dạ nghĩ về phương diện này.” Mỗi câu nói của Hứa Ấu Diên đều là những lời chân thật từ trong lòng.
“Đều là tin đồn, hơn nữa không phải Thương Lộc vẫn giúp con sao, bây giờ con cũng không phải người vô công rồi nghề, con không ở nhà, vẫn có các mối quan hệ xã hội, vậy bắt đầu lựa chọn từ những mối quan hệ này, cũng đừng kén chọn quá, tìm người phù hợp, ít nhất là tìm trong đó trước, đúng không, con…”
Hứa Nghị Thụ vẫn còn một trăm câu muốn nói, Hứa Ấu Diên lập tức nhận thua: “Vâng vâng vâng, con sẽ tìm con sẽ tìm, tìm được sẽ nói với bố ngay.
Lát nữa con còn một cuộc họp video, con cúp máy đây.”
“Nói được phải làm được đấy, bố chờ tin tốt của con.”
Hứa Ấu Diên miễn cưỡng cười, kết thúc cuộc trò chuyện.
Hứa Ấu Diên không ngờ rằng một phụ nữ hơn ba mươi đã ly dị vẫn có thể bị giục cưới, xem ra giục cưới không liên quan đến tuổi tác, không liên quan đến xu hướng tính dục, mà chỉ là đặc trưng của địa phương.
Hứa Ấu Diên ngã xuống giường, A Song lại gần nằm xuống xin ăn, Hứa Ấu Diên ấn vào mũi nó, tự nhủ:
“Lựa chọn cái gì, đừng kén chọn cái gì…nếu như muốn kết hôn, đương nhiên là phải tìm người tốt nhất để kết hôn rồi.
A Song, em nói xem có đúng không?”
Cúp điện thoại của bố, Hứa Ấu Diên đi đánh răng rửa mặt rồi trở lại, nửa người trên mặc áo đi làm chỉnh tề, nửa người dưới là quần ngủ rộng rãi và dép lê.
Gật đầu với mọi người trong ê-kíp dự án, cô bắt đầu cuộc họp hologram.
Cuộc họp chỉ chiếu từ màn hình trở lên, Hứa Ấu Diên tin chắc không chỉ có cô, những người khác nhất định cũng mặc rất thoải mái ở nửa thân dưới.
Hứa Ấu Diên rất chú trọng đến hiệu suất công việc, một tiếng sau, khi đã xác định các nội dung quan trọng và các giai đoạn phát triển, cuộc họp kết thúc, mọi người bắt đầu ai bận việc nấy.
Đào Tiểu Ngữ đến làm bữa tối cho cô, vào nhà liền nhìn thấy tủ lạnh mới.
“Giám đốc Hứa, chị phất lên ư? Đây không phải chiếc tủ lạnh ngoại trừ tự nấu nướng thì có thể làm tất cả mọi thứ trong truyền thuyết sao? Hơn sáu mươi nghìn, chị thật chịu chơi.”
“Thật hả? Ghê gớm như vậy?” Hứa Ấu Diên thuận miệng hỏi lại.
Đào Tiểu Ngữ mở tủ lạnh, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đầy ắp, kinh ngạc không thôi.
Tất cả rau quả và thịt cá đều có logo nhãn hiệu ngoài bao bì, Đào Tiểu Ngữ nhìn những logo này, lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hứa Ấu Diên luôn nhắc mình phải đến chợ đúng giờ để mua được thức ăn giảm giá:
“Giám đốc Hứa, dù cuộc sống khó khăn đến đâu cũng phải lên kế hoạch hợp lý, không thể để vò đã mẻ lại sứt được.”
“Nghĩ gì thế, là bạn chị tặng.”
“Hả? Bạn gì vậy? Tặng chị một tủ lạnh đồ ăn?”
Hứa Ấu Diên ngẫm lại cũng thấy buồn cười: “Đúng vậy, một người bạn rất chân thành.”
Có nhiều nguyên liệu nấu ăn chất lượng như vậy, Đào Tiểu Ngữ vui vẻ đi làm cơm.
Sau đó Hứa Ấu Diên đến phòng gym tập hai tiếng, khi chạng vạng trở về nhận được Wechat của Thời Duyệt, hỏi cô đã ngủ dậy chưa.
Hứa Ấu Diên vừa đọc được liền vui vẻ, trả lời: “Cũng sáu giờ chiều rồi, giờ này mà em còn hỏi chị đã ngủ dậy chưa?”
“Vậy được rồi, em đổi câu hỏi, ngủ dậy đã ăn thịt chưa?”
Nghĩ đến một đống thịt cá rồi hoa quả rau củ Thời Duyệt đưa đến đêm qua, còn có chiếc tủ lạnh sáu mươi sáu nghìn, cô đã cảm thấy nhức đầu: “Ăn rồi tất nhiên là ăn rồi, có thể ăn một năm đấy.”
“Sao có thể ăn một năm, chị cũng quá coi thường sức ăn của chị rồi, cùng lắm là một tháng.
Tranh thủ ăn đi, ăn hết em lại đặt một mẻ mới.”
“Đừng tuyệt đối đừng, chị sẽ tự mua, em đưa những thứ này làm gì? Còn cái tủ lạnh kia…”
“Hứa Ấu Diên.” Thời Duyệt ngắt lời chị, “Chị nói những lời này với em, có phải em cũng nên nhắc lại chị đã tốn bao nhiêu tiền để mua lại vẻ ngoài Hứa Tiên vì em không?”
Hứa Ấu Diên: “Em không thể cứ không cãi được một câu là giở trò lưu manh chứ.”
“Đừng nói nữa, em giỏi giở trò lưu manh nhất đấy.
Đúng rồi, nghe nói tối mai các chị tụ họp?”
“Tụ họp gì? Em nghe ai nói?”
“Nghe chị em nói, chị chưa đọc Wechat à? Các chị ấy nói tối mai đi ăn ở chỗ cũ, Bác Áo Hiên.”
Lúc này Hứa Ấu Diên mới nhớ ra, hai ngày trước các chị em trò chuyện hết sức hăng say trong nhóm chat, Thời Dã và các chị em sáu, bảy người tán gẫu hơn ba nghìn tin nhắn chỉ trong nửa tiếng.
Hứa Ấu Diên lại họp đúng lúc đấy, thật sự không chịu nổi điện thoại rung liên tục, tạm tắt thông báo từ nhóm, đến hôm nay vẫn quên chưa bật lại.
Nghe Thời Duyệt nói, cô mới vào nhóm chat, quả thật thấy được tin nhắn các chị em hẹn nhau tối mai đến Bác Áo Hiên ăn.
Điều thần kỳ là Thương Lộc cũng chủ động nói muốn đi, đang kìm nén một bụng lời cần nói.
Hứa Ấu Diên có linh cảm mơ hồ, hỏi Thời Duyệt: “Em cũng muốn đi à?”
“Đi chứ, chị em còn đặc biệt dặn em, nói xe của chị ấy đang hỏng, bảo em chở đi, tiện đưa chị ấy về.”
Hứa Ấu Diên cảm giác được tên phản bội Thời Dã càng ngày càng đi xa trên con đường phản bội, càng đi càng kiên định.
“Được thôi, vậy tối mai chúng ta gặp.
Nhưng có chuyện chị phải nhờ em.”
“Hả?”
“Gặp các chị em của chị không được nói chúng ta đang làm nhiệm vụ trong Phòng Bí Mật, được không?”
“Sao thế, sợ các chị ấy cười chị không đứng đắn?”
“Cũng không phải…chị sẽ nói với em sau.”
Thời Duyệt đặt điện thoại xuống, sao cô có thể không biết, trong mắt công chúng hiện nay, ứng dụng Phòng Bí Mật chính là một phần mềm hook-up cho thân dưới.
Người đứng đắn sẽ không nói với người khác mình chơi Phòng Bí Mật, huống chi người chảnh như Hứa Ấu Diên.
Thời Duyệt là người đầu tiên phát triển Phòng Bí Mật, hình thức ban đầu của ứng dụng Phòng Bí Mật xuất phát từ một ý tưởng của cô khi đang học đại học.
Khi ấy có một đàn chị trong trường nhờ cô làm một ứng dụng hẹn hò offline, tốt nhất là có thể làm xong trước lễ Halloween, tiện cho cuộc giao lưu giữa hai khoa lúc đó.
Thời Duyệt đã sớm có ý tưởng ban đầu cho ứng dụng này, phiên bản đầu tiên là do một mình cô làm.
Phòng Bí Mật trở nên nổi tiếng vào dịp Halloween đó, Thời Duyệt cũng cảm thấy rất thú vị, bắt đầu từ từ suy tính, tối ưu hóa rất nhiều chi tiết, bổ sung thêm nhiều chức năng, dần dần biến nó thành ứng dụng gây sốt trên toàn thế giới, sau đó thành lập N-COUNT.
Khi về nước, cô cũng chuyển trụ sở chính của N-COUNT về trong nước, dù công ty do cô sáng lập nhìn chung được người trong ngành xem trọng, được công nhận là có tiềm năng, thế nhưng cũng bị hiềm nghi là chỉ gặp may, đối với một đất nước vẫn tương đối bảo thủ như xưa, ứng dụng này không tạo được ấn tượng quá tốt.
Cô vẫn chưa từng nói với gia đình rằng Phòng Bí Mật là do cô tạo ra, cũng không muốn gia đình cảm thấy đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn và được gửi gắm tất cả hy vọng lại làm ra thứ không đứng đắn này, làm ra một thứ rõ ràng không phù hợp với trẻ em.
Hơn nữa hiện giờ Phòng Bí Mật đang trong giai đoạn chuyển đổi, đến khi chuyển đổi thành công, nói cho người nhà cũng chưa muộn.
Đương nhiên, từ đầu đã giấu Hứa Ấu Diên, cũng là vì còn một nỗi băn khoăn sâu kín khác.
Hôm nay hiếm khi công ty không có việc gì sau sáu giờ, Thời Duyệt quyết định đi tìm đồ ăn.
Cả ngày hôm nay cô không có khẩu vị gì, gương mặt đáng sợ và cái miệng bốc mùi của ma nữ Tiểu Tú vẫn quanh quẩn trong đầu cô, nhìn gì cũng cảm thấy buồn nôn.
Sau khi nói chuyện Wechat với Hứa Ấu Diên mới cảm thấy thèm ăn một chút, khi ra ngoài vừa vặn gặp được trưởng nhóm nội dung kinh dị A Biểu, cô gọi A Biểu lại nói:
“Giám đốc Biểu, bối cảnh kinh dị của chúng ta thật sự rất đáng sợ, rất chuyên nghiệp, nhưng tôi có vài kiến nghị, chúng ta chỉ cần dọa người ta, đừng làm người ta cảm thấy kinh tởm được không?”
A Biểu nói: “Tổng giám đốc Thời, cô tự mình đi trải nghiệm rồi sao?”
“Đương nhiên, mùa giải quan trọng thế này, tôi nhất định phải tự vào tham quan.
Tôi không chỉ muốn trải nghiệm, mà còn muốn tham gia giai đoạn thi đấu cuối cùng, đoạt vị trí quán quân.”
“Nếu tổng giám đốc Thời đã có ý tưởng này, vậy có một chuyện tôi phải nhắc nhở cô.” A Biểu hết sức chân thành nói, “Tôi và giám đốc Hoàng đã thử ước tính, sang năm có thể sẽ có hơn mười nghìn đội bước vào giai đoạn thi đấu cuối cùng.
Theo tôi được biết, rất nhiều câu lạc bộ chuyên nghiệp hàng đầu trên toàn thế giới đều cử đội tham gia mùa giải này, đều hướng về vị trí quán quân, tất cả đều là những cao thủ hành hạ người khác không chớp mắt.
Cô muốn chơi vui thì không sao, nhưng nếu muốn giành vị trí số một thì…” A Biểu cười cười, không nói tiếp.
Dù anh ta chưa nói hết, Thời Duyệt cũng biết anh ta muốn nói gì.
Thời Duyệt gật đầu: “Ừm, giám đốc Hoàng đã nói với tôi.”
“Cô nắm rõ là được rồi.
Tôi đi làm việc trước.”
Thời Duyệt đã sớm biết, giành vị trí quán quân của mùa giải này không phải việc dễ dàng, cũng chính vì có rất nhiều người chơi hàng đầu tham gia thi đấu, vị trí quán quân càng có giá trị, khả năng đổi được một siêu tài khoản Tái Tạo Vũ Trụ ở Caps càng cao.
Cô có thể trực tiếp đưa chức vô địch cho Hứa Ấu Diên không? Đương nhiên là có thể.
Chỉ là nếu làm vậy, cô sẽ phá hủy toàn bộ dự án Phòng Bí Mật, thậm chí phá hủy toàn bộ N-COUNT, khiến những đồng nghiệp theo cô về nước làm lại từ đầu chỉ còn hai bàn tay trắng.
Đây không chỉ là ước mơ của riêng cô, mà là ước mơ của cả một tập thể, cô không có quyền coi ước mơ của người khác như một món quà để làm vừa lòng ai.
Và nếu Hứa Ấu Diên biết được sự cố gắng của mình trong Phòng Bí Mật chỉ là trò đùa, mối quan hệ của hai người sẽ đi đến bờ vực sụp đổ không thể cứu vãn.
Cho nên cô không thể làm vậy, cô muốn kề vai chiến đấu cùng Hứa Ấu Diên, giành vị trí quán quân bằng sự cố gắng của mình.
Con đường này thật sự trải đầy thách thức.
Thế nhưng dù cho có rất nhiều người chơi hàng đầu, thì đồng đội của cô cũng không hề thua kém bất cứ kẻ nào.
**
Giang Uẩn đặc biệt gọi video với Hứa Ấu Diên, hỏi cô vì sao mất tích, không trả lời tin nhắn nào trong nhóm chat.
Hứa Ấu Diên nói dạo này mình đang theo chị Lộc làm dự án cùng nhau, hơi bận.
“Chị Lộc là người đầu tiên hưởng ứng buổi tụ họp này đấy.
Tối mai bảy giờ Bác Áo Hiên nha, đừng đến muộn.”
“Được.”
Hứa Ấu Diên đứng trước gương nhìn, tuy rằng bận làm việc lại bận chơi game, mệt thì có mệt một chút, chỉ là tinh thần có vẻ vẫn tốt, cộng thêm hiệu quả từ việc tập luyện, Hứa Ấu Diên cảm thấy mình có vẻ cao hơn một chút so với hai tháng trước, đường cong trên người cũng đẹp hơn nhiều.
Mặc dù nếp nhăn trên khóe mắt vẫn còn, nhưng cô cũng không quá để ý.
Tâm trạng tốt, cả thế giới cũng trở nên khác biệt.
Sáu giờ bốn mươi lăm phút tối, Hứa Ấu Diên lái xe đến bãi đỗ của Bác Áo Hiên, lần này vận may của cô không tệ, vẫn còn chỗ trống.
Đỗ xe rồi bước xuống, nhìn thấy người ngồi trên chiếc xe bên cạnh cũng xuống xe, mái tóc vàng còn được xịt hiệu ứng tia nước màu xanh dương, mặt nhỏ dáng cao, Hứa Ấu Diên chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt về, còn tưởng là người mẫu từ đâu đến.
Người mẫu kia chợt gọi:
“Hứa Ấu Diên, làm sao giả vờ không nhìn thấy em?”
Là Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên có chút ngượng ngùng: “Thật sự không nhận ra em…”
Thời Duyệt luôn trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt hôm nay được trang điểm khá đậm, cô còn đặc biệt đến tiệm làm đẹp nhờ nhà thiết kế xử lý giúp, lăn lộn hai tiếng mới ra ngoài.
Thời Duyệt vốn cảm thấy vậy là quá lâu, không ngờ ánh mắt Hứa Ấu Diên rõ ràng không kiềm chế được mà nhìn cô chằm chằm, trong lòng thầm đắc ý, cô phe phẩy chiếc áo khoác mùa xuân mới lại gần Hứa Ấu Diên.
Thời Duyệt quàng một chiếc khăn rất dày, áo khoác lại rất mỏng, hào phóng để lộ đôi chân đẹp.
Trời rét mướt thế này còn để lộ chân, Hứa Ấu Diên nhìn mà thấy đau đầu gối.
Da Thời Duyệt rất trắng rất sáng, để tóc vàng cũng không hề có cảm giác thiếu hài hòa.
“Em không lạnh à?” Hứa Ấu Diên hỏi em, “Chỉ mặc áo khoác mỏng thế này?”
Thời Duyệt ghé vào tai chị nói: “Áo khoác của em có hệ thống tự làm ấm ở bên trong, đừng thấy nó mỏng, thật ra rất ấm đấy.”
Nghe như chuyện nhảm nhí, nhưng Hứa Ấu Diên nhớ đến AI và phòng làm việc nhìn thấy ở nhà Thời Duyệt ngày đó, hệ thống tự làm ấm cũng có vẻ hợp lý?
Thấy Hứa Ấu Diên suy nghĩ chăm chú, Thời Duyệt “phì” một tiếng bật cười: “Chị tin thật à.”
Vẻ mặt không đổi, Hứa Ấu Diên vẫn suy nghĩ: “Không, chị chỉ đang nghĩ hôm nay em ăn diện đẹp thế này, chị nên gõ chỗ nào của em mới hợp lý.”
“Đừng mà, sao cứ gặp nhau là đánh người ta, bạo lực vậy.”
“Nhà em sửa đến đâu rồi? Dạo này đều ở khách sạn?”
“Suỵt, chị em ở sau, đừng để chị ấy nghe thấy, chúng ta vào rồi nói.”
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên ghé sát vào nhau thì thầm đi vào nhà hàng, khi Thời Dã xách túi ra khỏi xe, hai người đã cách xa cả chục mét.
“Hai cái đứa phản bội này!” Thời Dã có cảm giác bị bỏ rơi hết sức chân thực.
Hứa Ấu Diên và hai chị em Thời Duyệt Thời Dã lần lượt vào phòng ăn, vừa vào, Giang Uẩn cũng đứng dậy khỏi ghế, chào hỏi cực kì nhiệt tình:
“Cuối cùng chị Điểu cũng đến rồi! Đây là Hứa Ấu Diên, chơi Tái Tạo Vũ Trụ không? Chính là trò chơi được tạo ra bởi chị Điểu của chúng tôi đấy.”
Hứa Ấu Diên nhìn Giang Uẩn đang giới thiệu mình với một người phụ nữ lạ, người phụ nữ lạ ngồi trong góc, tóc đen dài đeo kính mắt, khoảng ngoài ba mươi, có vẻ rất điềm đạm nho nhã, gần giống với khí chất của Tiểu An thời đại học.
“Chào cô, cô Hứa.” Người phụ nữ lạ nói, “Ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp thần tượng.”
Được rồi, Hứa Ấu Diên hiểu được bầu không khí này ngay lập tức.
Bảo sao hò hét muốn tụ họp, thì ra là Giang Uẩn muốn giới thiệu bạn gái cho cô?
Giang Uẩn đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh người phụ nữ lạ, lại gần Hứa Ấu Diên, đẩy lưng cô, muốn dẫn cô đến bên cạnh người kia ngồi xuống.
Không đợi Hứa Ấu Diên lên tiếng, chỉ thấy một tia sáng vàng lướt qua trước mặt, Thời Duyệt đã ngồi “bịch” xuống cạnh người phụ nữ lạ trước, nhìn chằm chằm mặt người kia một lúc lâu, cuối cùng như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
“Cô có phải là Vương Mẫn học trường trung học số mười hai không?”
Người nọ lúng túng nói: “À không, cô nhận nhầm người rồi.”
“Là cô, đúng là cô, cô không phải Vương Mẫn từng đọc thư tình cho đàn anh vào ngày khai giảng sao?”
“Tôi thật sự không phải Vương Mẫn.
Tôi tên là Tưởng Hưng.”
“Tưởng Hưng? Ồ, xin lỗi, tôi nhận nhầm, cô và Vương Mẫn quá giống nhau, ngay cả kính mắt cũng cùng một nhãn hiệu.”
“Kính này là sản phẩm mới của công ty chúng tôi…”
“Kính mắt Tiger, tôi biết sếp của các cô, Tịch Mậu Trung.”
Tưởng Hưng sửng sốt, Tịch Mậu Trung đúng là sếp của cô: “Cô biết anh ấy?”
“Ừm.” Thời Duyệt lấy điện thoại mở danh bạ Wechat, chỉ vào một người điên cuồng gửi Wechat cho mình, “Là anh ta.”
Tưởng Hưng nhìn, đúng là sếp.
Gần đây cô vẫn luôn muốn tìm sếp nói về chuyện thăng chức, nhưng không bắt được cơ hội, không ngờ lại gặp được một quý nhân ở đây.
Hai người bắt đầu trò chuyện không coi ai ra gì, Thời Duyệt đặt mông xuống chỗ ngồi liền không rời đi.
“Đứa bé này làm gì vậy…” Giang Uẩn vốn muốn giới thiệu Tưởng Hưng với Hứa Ấu Diên, xem mắt gì gì đó, kết quả là vị trí đã giữ rất lâu lại bị Thời Duyệt độc chiếm, cô cũng không tiện đuổi đi.
Thời Dã và Hứa Ấu Diên ngồi xuống bên cạnh Thời Duyệt, Giang Uẩn vẫn đang đứng hỏi: “Tôi ngồi đâu?”
Thời Dã liếc cô: “Cậu thích ngồi đâu thì ngồi.”
Giang Uẩn: “…”
Trước mặt Hứa Ấu Diên là màn hình chọn món, tâm tư cô lại không đặt ở thực đơn, thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Thời Duyệt và Tưởng Hưng đang bị rót nước liên tục.
Đứa bé này, khi bày hết những trò mình có với người khác, cũng có chút đáng yêu..