Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 49


Đọc truyện Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên – Chương 49


Đầy ắp sự giàu sang.
.
Đêm sâu trong núi, một xe độc hành.
Đèn xe chỉ chiếu sáng một phạm vi rất hẹp phía trước, tầm nhìn lắc lư theo xe, di chuyển từng chút một trong vùng vô định.
Những nơi tối tăm không được chiếu sáng, luôn khiến người ta không yên tâm.
Thời Duyệt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ nhìn vùng được đèn xe chiếu sáng, không nhìn những nơi khác.

Liệu bỗng nhiên có một gương mặt đáng sợ xuất hiện ngoài cửa sổ xe, hay liệu có thêm một người ở hàng ghế trống phía sau, cô thậm chí cũng không nghĩ
Làm tê liệt chính mình, làm trống rỗng chính mình, Thời Duyệt nhắm mắt lại, không nghĩ về bất cứ điều gì.
Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt: “Em sẽ không buồn ngủ đấy chứ?”
Thời Duyệt: “Xe này có bật nhạc được không?”
“Chị không nhìn thấy nút bật ở đâu, em tìm thử xem.”
“Em nhắm mắt rồi, không nhìn thấy.”
Nhìn đôi mắt đang cố gắng nhắm chặt của em, Hứa Ấu Diên lén cười.

Một tay cô giữ vô-lăng, một tay sờ soạng nơi lẽ ra phải lắp đặt những nút điều khiển chủ yếu, thậm chí còn liếc nhìn xuống phía dưới.
Không có bất kì một nút bật nào khác.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía trước, những chiếc lá rậm rạp quét qua nóc xe, cành cây chạm vào thân xe phát ra tiếng loạt xoạt.
Trên núi không có đường, đường cho người đi bộ cũng không, huống chi đường xe chạy.
Chiếc hatchback này có gầm khá thấp, đi trên con đường đầy sỏi đá lắc lư không thôi, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt gần như bị hất văng không ít lần.
Lái xe hơn nửa tiếng, rốt cuộc đường đi cùng bằng phẳng một chút.
Trước mắt có một cây cầu nhỏ.
Cây cầu được làm bằng đá, rất hẹp, cũng không biết liệu có rộng bằng thân xe hay không.

Hai bên không có lan can an toàn, dưới cầu là vực sâu, nếu chẳng may ngã xuống thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Thời Duyệt cảm giác được Hứa Ấu Diên đã dừng xe lại, lập tức hỏi: “Sao thế!”
“Chị xuống xem thử.”
Gió lạnh tràn vào trong xe, khiến Thời Duyệt khẽ run rẩy, cô mở mắt, quả nhiên nhìn thấy Hứa Ấu Diên thật sự xuống xe.
Khi mở cửa xe, Hứa Ấu Diên đã lấy dao găm ra khỏi túi vạn năng, cầm trong tay.
Sau khi xuống xe, đầu tiên cô cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ lá cây điên cuồng đung đưa và mồ mả có thể nhìn thấy ở khắp nơi, không có gì khác.
Hứa Ấu Diên đi về phía cây cầu đá, vừa bước đi vừa thỉnh thoảng nhìn lại phía sau.
“Hứa Ấu Diên!” Thời Duyệt hạ kính xe xuống gọi chị.
“Không sao, em cứ ở trong xe đợi đi.” Hứa Ấu Diên mượn ánh đèn xe bước lên cầu đá, dùng sức giậm chân, lại nhảy lên hai lần, cảm giác khá chắc chắn, xe có thể đi qua.
Thời Duyệt nhìn chị dám đi đến cầu đá một mình, còn hăng hái tạo ra tiếng động rất lớn, không sợ thu hút mấy thứ bẩn thỉu dưới cầu lên à!
Hứa Ấu Diên thật sự rất táo bạo, bạo hơn Thời Duyệt nghĩ nhiều.
“Được, rất chắc chắn.” Sau khi kiểm tra khả năng chịu tải của cây cầu, Hứa Ấu Diên chuẩn bị quay lại.
“Quay lại đi!” Thời Duyệt hét lên, còn kiểm tra xung quanh ba vòng, chỉ sợ bỗng nhiên có cánh tay đưa ra bắt lấy đầu của chị.

Tình hình bây giờ còn tệ hơn, mắt cô đã dần quen với bóng tối, chip cảm biến cơ thể đủ tinh tế để mô phỏng điểm này, lúc này Thời Duyệt đã có thể thấp thoáng phân biệt được cây cối và ngọn núi xa xa trong bóng đêm, còn có những chiếc lá khô bỗng nhiên bị gió thổi lên cao.
“Đây rồi.” Đang lúc sắp quay trở lại, Hứa Ấu Diên bỗng nghĩ đến điều gì, dừng bước, đột nhiên nhìn xuống dưới.
Tim Thời Duyệt sắp dâng lên đến cổ: “Sao thế!”
Đèn xe chỉ có thể chiếu sáng mặt cầu, hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh ở vực thẳm dưới cầu.
Hứa Ấu Diên khuỵu gối bên mép cầu đá nhìn xuống, Thời Duyệt cảm thấy khó chịu: “Chị đang làm gì đấy, đừng nghịch linh tinh nữa, nhỡ có một con ma nhảy ra kéo chị xuống chết thay thì phải làm sao bây giờ! Mau quay lại!”
Hứa Ấu Diên dịch một tảng đá trên cầu ném xuống dưới, mấy giây sau mới nghe thấy tiếng va chạm.
“Đúng là rất sâu.” Hứa Ấu Diên đứng dậy, chuẩn bị quay lại.
“Mau về!”
Hứa Ấu Diên ngồi vào trong xe, đóng cửa, nhìn mặt Thời Duyệt đã trắng bệch, cười ha ha.
“Bây giờ chị cứ cười em cho thỏa thích đi, ra khỏi trò chơi thì đợi đấy.” Thời Duyệt giận dỗi trừng chị.”
“Nói với em này, em chỉ cần nghĩ tất cả những thứ mình đang thấy đều là giả, rồi sẽ không sợ như vậy nữa.”
“Không giấu gì chị.” Thời Duyệt nói, “Em vẫn luôn nghĩ như thế, không ổn hơn chút nào, vẫn sợ.”
Hứa Ấu Diên vỗ vỗ vai của mình: “Nhóc con ngoan, nếu sợ thì trốn bên chị đây.”
Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên một lúc lâu, không nhúc nhích.
Nếu được cho phép như vậy ở hoàn cảnh bình thường, Thời Duyệt đã sớm nhào vào, thế nhưng hoàn cảnh lúc này rất đặc biệt, nếu vồ lấy Hứa Ấu Diên để chị bảo vệ thì cũng quá yếu đuối.
Thời Duyệt ưỡn thẳng sống lưng đã sớm cứng đờ, muốn vớt vát chút tôn nghiêm, thế nhưng ô tô đang đi trên cầu đá nhất định phải đi lệch đường vào đúng lúc này, Thời Duyệt suýt nữa hét lên.
“Đừng sợ.” Hứa Ấu Diên dừng xe, nắm chặt tay Thời Duyệt, “Không sao đâu, cầu đá vẫn hẹp hơn chị nghĩ một chút, chị sẽ đi thẳng, em chỉ cần ngồi là được.”
Hứa Ấu Diên nổ máy một lần nữa, một nửa bánh xe đã chệch khỏi mặt cầu.
Thời Duyệt không dám thở mạnh, nắm chặt tay vịn.
Xe cuối cùng cũng đi qua cầu đá, Thời Duyệt đang ngồi trên giường khách sạn ôm chặt gối cũng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Con đường phía trước bỗng trở nên bằng phẳng, cây cối ít gió thổi hơn, tựa như còn có một con đường được sinh ra do xe chạy qua.
Rốt cuộc không còn phải chịu đựng đường đất gồ ghề, Hứa Ấu Diên đạp ga, xe chạy dần nhanh hơn.
Lại thêm nửa tiếng trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Khung cảnh đêm tối từ từ thay đổi, màn đêm đen kịt dần dần có chút ánh sáng, cảnh tượng trở thành một buổi sáng sớm mùa đông, từng cành cây ngọn cỏ và những nấm mồ xanh càng hiện rõ hơn.
Khung cảnh đìu hiu nhưng trùng lặp được làm mới không ngừng có chút nhàm chán, thậm chí Hứa Ấu Diên còn hơi buồn ngủ.
Nhắc nhở của hệ thống lững thững đến muộn.
【Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã đi qua cầu Âm Dương, còn 3 kilômét đến kênh Đoạn Đầu.】
Nhìn thấy kiểu chữ này, Thời Duyệt khó chịu nói: “Địa danh quá xốc nổi, vừa đọc đã biết chỉ muốn dọa người ta.”
“Cầu Âm Dương…” Hứa Ấu Diên suy nghĩ về cái tên này, “Tại sao lại đặt tên như vậy, có quan hệ gì với âm dương?”
Thời Duyệt từ chối thảo luận về vấn đề này cùng Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên chỉ có thể tự suy nghĩ: “Lẽ nào cây cầu này là điểm phân cách cõi âm và cõi dương? Trên cầu là cõi dương, phía dưới là cõi âm?”
Thời Duyệt cằn nhằn: “Hứa Ấu Diên, trí tưởng tượng của chị thật phong phú.”
“Ha ha.” Hứa Ấu Diên cầm vô-lăng bằng cả hai tay, bỗng nhiên cười lên.
Thời Duyệt bị tiếng cười lạ lẫm này khiến cả người ớn lạnh, cô từ từ quay đầu nhìn người bên cạnh.
Hứa Ấu Diên cũng từ từ quay đầu nhìn cô.
“Làm sao người biết, ta vẫn là Hứa Ấu Diên?”
Hai mắt Thời Duyệt trợn to hơn cả chuông đồng, cô bám cửa xe muốn nhảy xuống, bị Hứa Ấu Diên kéo lại.
“Chị sai rồi, chị chỉ đùa em thôi.” Hứa Ấu Diên trở lại dáng vẻ quen thuộc, “Xin lỗi xin lỗi, bỗng nhiên muốn nhây một chút thôi.”
Thời Duyệt tái mặt nhân hai: “??”

Hứa Ấu Diên chân thành xin lỗi: “Hiếm khi thấy em dễ bị bắt nạt thế này, chị hơi mất kiềm chế, chị sai rồi Thời Duyệt…”
Thời Duyệt hận không thể nhảy dựng lên đánh chị, nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy ra trước mũi xe, Hứa Ấu Diên vẫn đang an ủi Thời Duyệt, hoàn toàn không ngờ lại có người bỗng dưng xuất hiện ở vùng núi heo hút này, không kịp tránh, đâm thẳng vào.
Khuôn mặt của người nọ đập vào kính chắn gió, mặt mũi nhăn nhó áp vào kính, hét thảm một tiếng, bay sang một bên đường.
Tai nạn bất ngờ xảy ra lại làm Thời Duyệt bình tĩnh hơn rất nhiều, bất chấp nhịp tim hỗn loạn, cô lập tức ấn chặt vai Hứa Ấu Diên, tránh cho chị mất kiểm soát tay lái vì hoảng sợ.
Khi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đập vào trước mặt mình, nhiệt độ toàn thân của Hứa Ấu Diên hầu như lập tức hạ xuống, gần như bẻ lái theo bản năng, rồi dần dần giảm tốc độ, đỗ lại bên lề đường.
Trong xe yên tĩnh, hai người gần như có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt nhìn nhau, không nói gì, ánh mắt cùng chuyển hướng ra phía ngoài xe.
Có một người mặc quần áo màu đen nằm dưới mặt đất cách xe hơn mười mét, mặt úp xuống, không nhìn thấy rõ vẻ ngoài.
Hứa Ấu Diên muốn xuống xe kiểm tra, Thời Duyệt kéo chị lại.
“Không sao đâu.” Hứa Ấu Diên nói, “Không phải em đã nói vòng loại sẽ không có những người chơi khác, cả bối cảnh chỉ có hai chúng ta à? Kia hẳn là một NPC, gặp được ở đây chắc là sẽ có nhiệm vụ, chị đi nhìn xem.”
Thời Duyệt: “Em đi cùng chị.”
Thấy Thời Duyệt rất kiên định, Hứa Ấu Diên mỉm cười gật đầu với em.
Nụ cười của Hứa Ấu Diên làm Thời Duyệt bình tĩnh hơn, hai người cùng xuống xe, từ từ bước lại gần người đàn ông mặc đồ đen đang nằm dưới mặt đất.
Người đàn ông bỗng cử động, lập tức đứng dậy rất nhanh, mặt đầy máu, cười với Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt:
“Xin chào, tôi là Trần Minh, đang học đại học ở thành phố khác.”
Hứa Ấu Diên: “Quả nhiên là NPC.”
Trần Minh tiếp tục nói: “Vì ở quê có một người họ hàng vừa qua đời, tôi phải vội về chịu tang.

Lần đầu tiên đến kênh Đoạn Đầu, tôi ngồi máy kéo của một bác nông dân hơn nửa ngày mới qua được một ngọn đồi, còn phải vượt một ngọn đồi nữa mới đến nơi, không tiện đường với bác nông dân kia nữa, tôi chỉ có thể tự đi.

Nhưng hơn nửa đêm căn bản không phân biệt được phương hướng, khắp nơi trên ngọn đồi này đều là bãi tha ma, làm tôi sợ muốn chết.

May mà gặp được hai cô, hai cô cũng muốn đến kênh Đoạn Đầu sao? Có thể đưa tôi đi cùng được không?”
Hắn vừa nói xong, nhắc nhở của hệ thống cũng xuất hiện:
【 Hệ thống nhắc nhở: Có muốn đưa Trần Minh đến kênh Đoạn Đầu cùng bạn không?
Có – Không 】
Chỉ có hai sự lựa chọn là “có” hoặc “không”, sau khi chọn “không”, Trần Minh lại bắt đầu nói: “Xin chào, tôi là Trần Minh…” Lời thoại giống hệt khi nãy, hoàn toàn là thiết lập của hệ thống.
Thời Duyệt: “Xem ra chỉ có thể đưa hắn đi cùng rồi.”
Hứa Ấu Diên suy nghĩ: “Nhất định phải đưa hắn đi cùng, nếu hắn và chúng ta đã gặp nhau, có nghĩa đây là nội dung cốt truyện không thể bỏ qua.

Chẳng qua NPC như hắn đã được cài sẵn lời thoại, hành động cũng thế, có lên xe của chúng ta được không?”
Hứa Ấu Diên thử mời hắn lên xe, mời mấy lần Trần Minh đều không có phản ứng, khuôn mặt đầy máu vẫn mỉm cười, dù nói gì với hắn, hắn cũng không hề phản ứng lại.
Hứa Ấu Diên chọn “có”, Trần Minh rốt cuộc có hành động khác, hắn nhìn xung quanh nói: “Người lái máy kéo nói đi về phía Nam, đi đến bình minh là có thể đến kênh Đoạn Đầu, nhưng sắp bình minh rồi, tôi nghi ngờ mình đã đi nhầm đường.

Hai cô có biết phía Nam là bên nào không?”
Xem ra chỉ có thể đưa hắn đi bộ.
Hứa Ấu Diên cất xe vào túi vạn năng, trước khi cất đã xác định lại phương hướng, vừa vặn phía Nam có một ngọn núi tương đối cao có thể làm mốc, ba người cùng lên đường.

Trần Minh vừa đi vừa cảm thán mình gặp may, có thể gặp được người tốt ở nơi hoang vu đầy bãi tha ma này, khi đi đến bờ ruộng, hắn quay đầu lại, phát hiện Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đang tay trong tay ở cách mình tám trượng, nhìn mình bằng ánh mắt rất cảnh giác.
Trần Minh nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, vì máu chảy đầy mặt, nhìn hắn chẳng khác nào một con ma.

Hơn nữa, vị NPC này hẳn là không biết chân trái của mình đã bị gãy, cẳng chân miết ở một tư thế không thoải mái, mỗi bước đi lại là một lần nghiêng về bên trái, hình ảnh tổng thể làm người nhìn hết sức khó chịu.
“Anh cứ đi đường của anh đi.” Hứa Ấu Diên xua đuổi hắn, “Chúng tôi đi theo phía sau.”
Trần Minh khẽ gật đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Thời Duyệt thì thầm: “Vì sao tên NPC này lại xuất hiện? Còn nhất định phải đi theo chúng ta, năm phần là một tên con ghẻ.”
Hứa Ấu Diên an ủi em: “Cũng có thể là nhân vật dẫn đến tình tiết quan trọng.

Có lẽ khi đến kênh Đoạn Đầu hắn sẽ đưa cho chúng ta nhiệm vụ chính tuyến.”
“Kênh Đoạn Đầu còn xa không?”
“Lúc xuống xe còn khoảng hai cây số, nếu đi nhanh thì nửa tiếng là đến rồi.”
“Chân chị có bị đau không?”
“Không sao, đến bây giờ vẫn không có cảm giác gì.

Hơn nữa bây giờ chị đang nằm trên sô pha, kê chân lên lưng A Song…”
Nói đến đây, Hứa Ấu Diên đột nhiên dừng bước, ngoài làn sương mù mờ ảo, trong tầm mắt không có người thứ ba.
Không thấy Trần Minh.
Hai người cùng hít sâu một hơi, nhìn nhau, sau đó nâng cao cảnh giác, nhìn xung quanh bờ ruộng.
Ngay khi nhìn được nửa vòng, ánh mắt gặp lại Thời Duyệt một lần nữa, Hứa Ấu Diên phát hiện nét mặt của Thời Duyệt đã hoàn toàn thay đổi, biểu cảm căng thẳng, đang nhìn về phía sau của mình.
Khóe miệng khẽ giật giật, Hứa Ấu Diên miễn cưỡng cười nói: “Sao, sao thế, nhanh vậy đã muốn trả đũa khi nãy chị dọa em sao?”
Thời Duyệt lặng lẽ lắc đầu, tỏ ý không phải vậy.
Hứa Ấu Diên từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thời Duyệt, lúc ở nhà ga núi Takao, khi Thanh Xà muốn ăn thịt cô từ phía sau, Thời Duyệt cũng như thế này.
Hứa Ấu Diên biết có thứ gì đó ở sau lưng mình, hơn nữa khoảng cách rất gần.
Khi sợ hãi, trong lòng người ta rất dễ nảy sinh một cơn giận mất lý trí.
Hứa Ấu Diên quyết định, tự nói với mình “tất cả chỉ là hư cấu”, dồn toàn lực vào tay, ôm lòng quyết tâm sắp nhìn thấy thứ kinh khủng nhất thế giới, quay người, vung tay tát vào thứ ở sau lưng mình.
Thứ ở sau cô quả thật là Trần Minh, bàn tay Hứa Ấu Diên tát vào giữa mặt hắn, trực tiếp tát bay, làm hắn lăn vòng vòng dọc theo bờ ruộng.
Cái tát này khiến bàn tay Hứa Ấu Diên tê rần, làm cơ thể thực của cô cũng không nhịn được khẽ vẩy tay, mũi hít khí lạnh “hừ hừ”, chân cũng khó chịu đạp một cái, đạp trúng mặt A Song, làm A Song sợ đến nỗi nhảy xuống khỏi ghế sô pha.
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cùng nhìn xuống, thấy Trần Minh kêu “oái oái”, mặt mũi nhăn nhó leo lên trên.
“Người anh em, sao lại đánh tôi.” Trần Minh lại bắt đầu đọc lời thoại, “Tôi chỉ vừa đi vệ sinh một lát thôi mà, con người có ba gấp, hai cô cũng không hỏi một câu đã ra tay, không ổn lắm nha.

Nhưng tôi cũng không so đo với hai cô, dù sao tôi cũng phải dựa vào hai cô để đến kênh Đoạn Đầu…”
Thời Duyệt nói: “Em không tin hắn.”
Trần Minh nghe được câu này, dừng bước.
Máu từ trên mặt nhỏ tí tách xuống nền đất phủ đầy sương.
Hứa Ấu Diên rút con dao găm vẫn luôn mang theo bên mình, chỉ vào Trần Minh: “Thời Duyệt, em cũng nhớ đúng không, nội dung cần lưu ý số hai trước khi vào bối cảnh.”
Thời Duyệt cũng ôm một thứ trong tay: “Em nhớ.

Nội dung cần lưu ý số hai, luôn phải chú ý phía sau mình.”
Trần Minh vừa xuất hiện sau lưng Hứa Ấu Diên đã nhìn thấy vũ khí, nụ cười dần vặn vẹo, sắc mặt trở nên tím xanh, giống như một cái xác khô đã chết từ lâu.
Một thanh trạng thái xuất hiện trên đầu Trần Minh, thanh máu đầy ắp trong nháy mắt.

Tên hiển thị trên thanh trạng thái không phải “Trần Minh”, mà là “Xác Chết Trên Núi Hoang”.

Xác Chết Trên Núi Hoang cười quái dị, xông lên muốn tấn công Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên vẫn dựa vào tốc độ thần thánh của mình nhanh chóng thoát khỏi đòn tấn công của Xác Chết Trên Núi Hoang, chém một nhát vào cánh tay của nó.
Hứa Ấu Diên phát hiện hai tay của nó trở nên rất lớn, móng tay vừa dài vừa sắc, chính là vũ khí.

Xác Chết Trên Núi Hoang dựa vào hai tay để tấn công, chỉ cần chặt đứt hai tay của nó, tỷ lệ thắng sẽ tăng lên rất nhiều.
Không ngờ một nhát dao của Hứa Ấu Diên không làm thanh máu của Xác Chết Trên Núi Hoang giảm đi chút nào, cánh phượng hoàng và dao găm vàng tốn một số tiền lớn để mua, vậy mà không thể chém bị thương con Xác Chết Trên Núi Hoang này?
Xác Chết Trên Núi Hoang quét một chưởng qua vai Hứa Ấu Diên, hất bay cô.
Thanh máu của Hứa Ấu Diên nhanh chóng giảm xuống, chỉ còn một phần ba.

May mắn cô có mang bình sữa theo, uống nhanh mấy ngụm, lượng máu đi lên một chút.
Thời Duyệt lại gần đỡ cô, lúc này Xác Chết Trên Núi Hoang đã cắm tay vào sâu trong lòng đất, cười càng điên cuồng.
Khung cảnh xung quanh rõ ràng thay đổi theo tiếng gọi của Xác Chết Trên Núi Hoang, đâu còn bờ ruộng, nơi các cô đang đứng rõ ràng là một bãi tha ma cực lớn, xung quanh đều là mộ.
Phần đất dưới những ngôi mộ rung chuyển, từng cánh tay vươn ra từ dưới bùn đất, bám vào mặt đất nâng cơ thể thối rữa lên.
Hàng trăm con xác sống tụ lại từ bốn phía, càng lúc càng đến gần.
Khi chỉ có một con quái, Hứa Ấu Diên chiến đấu còn miễn cưỡng, giờ có thêm cả trăm con, xem ra thật vô vọng.
Lúc đang nản lỏng, cô nhìn thấy một tia sáng vàng phát ra từ trong lòng bàn tay Thời Duyệt.
Đôi mắt đã quen với bóng tối của Hứa Ấu Diên gần như không chịu được ánh sáng kia: “Cái gì thế?”
Thời Duyệt thở dài: “Vốn còn muốn giữ chiêu này đến cuối cùng, không ngờ phải dùng sớm thế này.”
Hứa Ấu Diên nhìn chăm chú, thứ Thời Duyệt đang ôm là một con lợn.
Một con lợn tiết kiệm vàng.
Bản thân nó cũng không phải màu vàng, chỉ là ánh sáng vàng phát ra từ khe nhét tiền trên lưng gần như nhuộm vàng cả cơ thể nó, thậm chí nhuộm vàng cả bãi tha ma.
Hứa Ấu Diên nhận ra, đây là đạo cụ Thời Duyệt mở được sau khi vượt ải lần trước.
Thời Duyệt nói: “Lúc sau em mới phát hiện, con lợn tiết kiệm này không quản lý tiền định kỳ, mà là không kỳ hạn.

Chị biết thế có nghĩa là gì không?”
Hứa Ấu Diên có chút khó hiểu: “…có nghĩa là, ừm, có thể lấy tiền bất cứ lúc nào cũng được?”
“Đúng.” Thời Duyệt hướng miệng lợn con về phía bầy xác sống, “Chỉ là nếu số tiền lấy ra vượt quá một con số nhất định, một hiệu ứng đặc biệt sẽ được kích hoạt.

Ví dụ như, bây giờ em muốn rút một triệu!”
Thời Duyệt vỗ đầu lợn vàng, thân lợn rung lên ù ù, đôi mắt vẫn luôn híp lại bỗng mở ra, điên cuồng phun hàng đống tiền vàng từ trong miệng!
Tiền vàng bay về phía bầy xác sống giống như những viên đạn, lập tức bắn chúng nó nát bét.
“Hai triệu!”
Lợn vàng hừ hừ hai tiếng, hít vào một hơi, phun điên cuồng hơn, sức giật khiến Thời Duyệt sắp không đứng vững, Hứa Ấu Diên vội đỡ lưng em.
Hàng đống chân tay và xương xẩu bị bắn tung lên trời, rồi nhanh chóng bị chôn vùi trong rất nhiều tiền vàng.
“Mười triệu!” Lợn vàng điên cuồng bắn tên đầu sỏ Xác Chết Trên Núi Hoang, ban đầu Xác Chết Trên Núi Hoang còn có thể miễn cưỡng phản kháng, thanh máu nhanh chóng hạ xuống.
Khi Thời Duyệt nâng số tiền lên hai mươi triệu, Xác Chết Trên Núi Hoang đã hoàn toàn bị vùi lấp, thanh máu cạn sạch.
Khung cảnh xung quanh chuyển lại thành bờ ruộng, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên gần như kiệt sức, toát mồ hôi ngồi xuống đất.
“Vất vả rồi.” Thời Duyệt xoa cái miệng đã sưng thành lạp xưởng trên khuôn mặt khó ở của lợn vàng.

Lợn vàng lườm cô, hai mắt còn rưng rưng ấm ức.
Hứa Ấu Diên vẫn có phần chưa tỉnh táo lại, nhìn tiền vàng lấp đầy gò đầy hố, đầy ắp sự giàu sang.
Thời Duyệt rất hài lòng, thoải mái lăn qua lăn lại trên đống tiền vàng, Hứa Ấu Diên ở bên kia gọi cô: “Nhanh đến đây nhặt hết tiền vàng lại đi, đừng lãng phí! Bao nhiêu tiền thế này, cái đồ nhóc con xúi quẩy nhà em!”
Thời Duyệt: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.