Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 176: Ngoại Truyện All Couples 3


Đọc truyện Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên – Chương 176: Ngoại Truyện All Couples 3


Vợ vợ già rồi, còn gọi chị gái.

Thời Duyệt từng trải qua rất nhiều giây phút căng thẳng trong cuộc đời, nhưng cô không muốn để lộ những cảm xúc khó khống chế lên mặt.

Phần lớn thời gian, cô sẽ luôn ép bản thân cố gắng giữ bình tĩnh.

Chỉ có lúc này, sự xuất hiện của hai con gái sinh đôi lại khiến trong lòng cô hoàn toàn rối loạn.

Ngay sau khi đưa Hứa Ấu Diên đến bệnh viện, y tá hỏi Thời Duyệt có muốn vào đỡ đẻ không.

Trong tất cả các hình ảnh diễn thử, Thời Duyệt đều vô cùng kiên định nói “muốn”.

Nhưng khi thật sự đến giờ phút này, không biết vì sao, Thời Duyệt lại thoáng sợ hãi cánh cửa ngăn cách mình và Hứa Ấu Diên.

Hoảng loạn chưa từng thấy.

Y tá thấy cô không nói cũng không hỏi lại, nhanh chóng đi vào phòng sinh.

Hứa Nghị Thụ và người nhà họ Thời đều đến, Thương Lộc Giang Uẩn A Can Tiểu Quất cũng vội đến bệnh viện.

Có mấy người cũng gặp triệu chứng giống Hứa Ấu Diên, hệ thần kinh vẫn nhiễu loạn dù đã tháo tinh thể truy cập, cảnh tượng trò chơi vẫn còn sót lại trong tâm trí, chóng mặt kinh khủng.

“Lão Hứa cũng vậy?” A Thấu xoa thái dương nói, “Chị ấy đi tàu lượn siêu tốc xong đẻ con luôn? Kích thích.”
Tiểu Quất gõ đầu cô ấy: “Xin cậu ngậm miệng lại đi.”
Thời Duyệt hoàn toàn không có tâm trạng đáp lại lời đùa giỡn của A Thấu, thấp thỏm nói: “Vẫn còn hai tuần mới đến ngày dự sinh, sao lại bỗng dưng sinh luôn.

Liệu chị ấy có làm sao không?”
Hứa Nghị Thụ chưa bao giờ thấy Thời Duyệt xúc động như vậy, mắt đỏ ngầu, thỉnh thoảng có mồ hôi lạnh hiện trên trán, có thể thấy cô thật sự lo cho Hứa Ấu Diên.

Hứa Nghị Thụ bước đến an ủi Thời Duyệt:
“Đừng lo quá Tiểu Duyệt, y học hiện đại đã rất phát triển, đau đớn khi sinh nở đều được giảm bớt rất nhiều, huống chi là sinh non.

Dù sao cũng là sinh đôi, trạng thái nặng hơn một chút cũng là chuyện dễ hiểu.”
Mẹ Thời Duyệt cũng nói: “Có khá nhiều trường hợp thai đôi sinh non, sớm hai tuần cũng không phải chuyện mới lạ.”
Nghe mẹ nói vậy, Thời Duyệt nhớ ra, thời đi học giáo viên từng nhắc đến chuyện này.

Sao vừa loạn đã quên hết rồi.

Mẹ Thời Duyệt thấy con gái vẫn hơi hoảng hốt, nắm chặt tay cô nói: “Bên trong cũng chưa có động tĩnh gì đúng không? Lúc mẹ sinh con cũng nói không đau đẻ, nhưng thật ra mẹ vẫn đau đến nỗi hét toáng lên.

Yên lặng như vậy nghĩa là Ấu Diên không sao, đang âm thầm cố gắng.


Nhưng con đấy, đừng để đến lúc Ấu Diên đi ra lại phải lo cho con.

Con sắp làm mẹ rồi, bảo bối, con phải mạnh mẽ lên, con còn phải chăm sóc Ấu Diên đấy.”
Thời Duyệt từ từ gật đầu, hít sâu.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
“Con vào cùng Hứa Ấu Diên.”
Thời Duyệt nhanh chóng bình tĩnh lại.

Mẹ nói đúng, Hứa Ấu Diên cần cô.

Sao cô có thể vắng mặt vào thời khắc quan trọng thế này?
Khử trùng, mặc trang phục vô khuẩn đeo khẩu trang, Thời Duyệt vào phòng sinh, nắm tay Hứa Ấu Diên, lau mồ hôi trên mặt cho chị.

Hứa Ấu Diên nhịn đau mở mắt ra, nhìn thấy vết cắn trên tay Thời Duyệt, cũng như đôi mắt kiên định của em.

Vào thời khắc vô cùng quan trọng của cuộc đời, nhờ có Thời Duyệt ở bên, Hứa Ấu Diên vơi đi một phần lo lắng, tăng thêm sức mạnh vô kể.

Những người được mệnh định là một gia đình, vào tháng tư tươi đẹp, gặp nhau ở nhân gian.

Hai nhóc con mới chào đời, một đứa khoảng 2 cân một đứa khoảng 2 cân 2, được đặt trong lồng kính, Thời Dã và A Phù nhìn hai bé con qua lớp kính, cảm thấy hai nhóc quái vật này vừa xấu xí vừa đáng yêu.

Thời Dã không dời mắt nổi: “Trước đây mình đã nghe nói trẻ con xấu, ngay cả khi em mình ra đời mình cũng có ấn tượng về một đứa bé xấu xí, chỉ là không nhớ rõ cụ thể nữa.

Giờ vừa nhìn, đã thấy rất xấu.”
A Phù: “Có ai nói cháu ruột thế như cậu không?”
“Mặc dù bây giờ xấu, nhưng về sau nhất định sẽ xinh lên, dù sao cả hai mẹ đều đẹp như vậy.”
Thời Dã nhìn hai đứa nhóc, cõi lòng không khỏi dâng trào.

“A Phù, sinh mạng và máu mủ thật sự kỳ diệu vô cùng.

Mình và hai nhóc con này mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng đã có cảm giác lâu ngày gặp lại.

Mình sẵn lòng yêu thương, bảo vệ chúng nó, mình mong muốn được nhìn thấy chúng nó lớn lên.”
“Ừ, mình hiểu.” A Phù nói, “Giống như tình cảm của mình đối với cậu.”
Thời Dã nhìn A Phù cười.

“Cậu muốn không?” A Phù, “Con của chính chúng ta.”
A Phù đã có câu trả lời ngay khi hỏi vấn đề này, từ ánh mắt mong mỏi của Thời Dã.


Trước đó Thời Duyệt lấy được ba suất VIP từ NAC, một trong đó đã cho Thời Dã.

Nhưng cân nhắc từ các phương diện, hai cô chỉ đông lạnh trứng, vẫn chưa chính thức bắt đầu nuôi phôi thai.

Hai cô có đắn đo của mình.

Tiền, chính là khó khăn lớn nhất.

Từ nhỏ Thời Dã đã không giống Thời Duyệt, cô không thông minh như Thời Duyệt, cũng không có lòng nhiệt tình không sợ trời không sợ đất như Thời Duyệt, làm một công việc hành chính ổn định là phù hợp nhất đối với cô.

A Phù đầy thân năng lượng, trước khi kết hôn một mình làm ba công việc, sau khi kết hôn được thăng chức tăng lương, nhưng thu nhập vẫn chỉ có thể coi là trung bình.

Thu nhập của hai cô có thể duy trì cuộc sống rất cân bằng rất thoải mái cho hai người, nhưng nếu như có thêm một đứa bé, chắc chắn chi tiêu sẽ phải giảm xuống.

Trước khi dự án NAC xuất hiện, hai cô cũng không nghĩ đến chuyện con cái, nhận được vị trí kia hoàn toàn là bất ngờ, khi đông lạnh trứng, hai cô đã nhất trí — nếu như không thể cho con một cuộc sống tốt đẹp, cho con lớn lên trong môi trường hạnh phúc, vậy thà rằng không để con phải đến thế giới này.

“Đúng, mình nhớ những lời đã nói khi đó.” A Phù nói, “Nhưng cuộc sống sẽ luôn thay đổi.

Không phải không thích, mà là cậu cảm thấy ý thích đó sẽ tạo thành gánh nặng.

Nhưng, chúng ta cũng phải phấn đấu hết mình vì cuộc sống chúng ta mong muốn, đúng không? Tin mình, mình có khả năng làm cuộc sống của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn.”
“Không, là chúng ta.” Thời Dã bổ sung, “Là chúng ta có khả năng làm cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.

Mình và cậu cùng nhau cố gắng, vì gia đình của chúng ta.”
Khi hai người có cùng quan điểm giá trị đến với nhau, có thể làm cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều.

Thích gì, muốn gì, sẵn sàng cố gắng vì điều gì, tất cả đều giống nhau.

Các thành viên cùng một gia đình, đồng tâm hiệp lực cùng đi trên một con đường cố gắng tiến về phía trước, là điều vô cùng hạnh phúc.

……!
“Ha ha ha ha ha, tua lại đi, cho tôi xem lại lần nữa.”
Thời Dã tua lại đoạn phim.

“Còn khóc đúng không? Chộ ôi, đáng yêu thế.”
Hứa Ấu Diên nằm trên giường bệnh, chụm đầu cùng Thời Dã, xem đoạn phim cô ấy quay Thời Duyệt hoảng loạn khi ở ngoài phòng sinh.

Hứa Ấu Diên nhận xét: “Y như thỏ con lạc mẹ.”
Thời Dã: “Sửa lại, oắt con.”
Thời Duyệt ở một bên múc canh gà vẫn luôn cố nhịn.


Nếu không phải Hứa Ấu Diên vừa mới sinh con sức khỏe vẫn yếu, không thể quá căng thẳng, cô chắc chắn đã đánh nhau với Thời Dã một trận.

Nào có chị ruột như vậy? Em gái hồi hộp lo lắng không đến an ủi động viên, lại còn quay lén lấy làm niềm vui?
Thời Duyệt bê canh gà đến đút cho Hứa Ấu Diên, Thời Dã ngửi thấy mùi, thơm quá.

“Tiểu Duyệt, em tự làm đấy à?” Thời Dã ngửi mà thấy đói.

“Đúng vậy, muốn ăn không?” Thời Duyệt mỉm cười với chị.

Thời Dã gật đầu, Thời Duyệt lập tức sầm mặt: “Không cho.”
Thời Dã: “…”
Hứa Ấu Diên hạnh phúc húp canh gà: “Đừng trêu chị em nữa, ngày xưa bố mẹ em bận đi làm, đều là chị em chăm sóc em.

Cậu ấy bị em phun sữa khắp người cũng không ghét em, sao bây giờ muốn ăn một miếng canh gà của em lại khó thế.”
Thời Duyệt lại trở mặt: “Vợ nói gì cũng hay, vợ nói gì cũng đúng.

Chị gái yêu quý, bên kia có bát, chị tự lấy đi.”
Thời Dã: “…lúc đấy chị còn cho em uống sữa làm gì, nhét luôn tã vào miệng em cho xong.”
Thời Duyệt đưa thìa đến bên miệng Thời Dã: “Muốn em cũng đút cho chị không?”
Thời Dã ghét bỏ nói: “Bây giờ tôi chỉ có một nguyện vọng, hai oắt con mới đẻ nhà hai người nhất định phải ngoan, không được giống tên này, nếu không có thể tưởng tượng được trên thế giới này có 3 Thời Duyệt không? Có một Thời Duyệt đã làm trái đất này nặng lắm rồi.”
Không may, Thời Dã nói trúng phóc.

Hai chị em sinh đôi nhanh chóng lớn lên, thật sự càng ngày càng xinh đẹp.

Chị gái họ Hứa theo Hứa Ấu Diên, biệt danh là Tiểu 7.

Em gái họ Thời, biệt danh là 12.

Hai chị em sinh đôi ra đời cách nhau năm phút, ngoài tướng mạo tương tự, những mặt còn lại đều trở nên khác biệt rõ rệt khi lớn lên.

Chị gái thích tóc dài, em gái lại khăng khăng muốn cắt ngắn.

Chị gái thích màu đỏ, em gái chọn tất cả mọi thứ màu xanh.

Váy và quần đùi, mỉm cười và mặt lạnh, phim hoạt hình đáng yêu và mô hình lạnh lẽo.

Hai cô bé mới 5 tuổi đã nóng lòng muốn thể hiện đặc điểm của mình.

Trí thông minh nhanh chóng được thể hiện ở các lĩnh vực khác nhau.

Chị gái thích thiết kế thích vẽ tranh, thích cho búp bê mặc quần áo váy mình tự may, điều chỉnh đủ kiểu; cũng tỏ ra có hứng thú say mê với thiết kế cửa ải trò chơi.

Khi Hứa Ấu Diên viết kế hoạch, cô bé ngồi bên cạnh nhìn, mẹ viết bao lâu xem bấy lâu, thấy chỗ nào không hiểu sẽ luôn hỏi.

Em gái thích chơi khúc côn cầu trên băng, dáng người nhỏ bé mặc bộ đồ khúc côn cầu, có thể dễ dàng đánh bại các bạn cùng tuổi.

Một mình ghép hơn 3000 miếng lego cũng không thành vấn đề, tác phẩm gốc MOC (My own creation) “Ngày tận thế” được đăng lên mạng, cộng đồng mạng đều không thể tin nổi tác phẩm này được làm ra từ tay của một cô bé 5 tuổi.

Thế nhưng sau khi biết được hai người mẹ của cô bé này là ai, mọi người đều thôi.


“Con cảm thấy con giống như đang sống trong cái bóng của hai mẹ.” Tiểu 12 đọc hết bình luận của cư dân mạng, sau đó có chút khó chịu nói với Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt.

Thấy con gái có vẻ không vui, Hứa Ấu Diên đang định an ủi, Thời Duyệt đã lên tiếng trước chị:
“Con có thể sẽ sống trong cái bóng của hai mẹ mãi mãi.”
Nghe vậy, Tiểu 12 trợn to mắt nhìn Thời Duyệt, Thời Duyệt nhìn dáng vẻ không chịu thua của con gái có bóng dáng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn giận hờn lại cực giống Hứa Ấu Diên, trong lòng dịu đi sau khi đánh một gậy:
“Mẹ và mẹ lớn của con luôn cố gắng làm việc và học hỏi bất kể lúc nào, hoàn cảnh gia đình trước kia cũng không được như con bây giờ.

Những cuộc giao tiếp vô vị và những trò giải trí tạp nham có thể chiếm thời gian của con, trở thành chướng ngại vật của con, khiến con có ít khả năng vượt qua hai mẹ hơn.

Nhưng con cũng nên hâm mộ con, con có được gen của mẹ và mẹ lớn, dù khả năng cao là con sẽ luôn sống trong cái bóng của hai mẹ, song con vẫn có cơ hội vượt qua hai mẹ, chỉ cần con tìm được con đường thuộc về mình nhanh hơn, cố gắng hơn hai mẹ.”
“Con sẽ vượt qua hai mẹ.” Thời Duyệt còn chưa nói hết, Tiểu 12 đã không thể đợi được nói lại, “Tạo ra thế giới của con.”
Thời Duyệt cười tươi, lời thoại ngây ngô của Tiểu 12 không khác gì mình.

Khi chuẩn bị đi, Thời Duyệt vỗ vai con gái bé bỏng: “Đợi đến khi con dám ngủ một mình trong phòng riêng rồi chinh phục thế giới cũng chưa muộn.”
Tiểu 12 đang giận như cá nóc, nghe đến chuyện này lại nhanh chóng nản chí: “Con ghét buổi đêm!”
So với Tiểu 12 nóng tính và đầy tính đối đầu với thế giới với hai mẹ, chị gái Tiểu 7 lại như một con cừu non mềm yếu, vui tươi cả ngày, người nhà nói gì cũng sẽ lập tức đi làm, nhỏ tuổi đã biết giúp mọi người dọn bát đũa trước khi ăn.

“Em không phải trẻ con ba tuổi nữa.” Tiểu 12 năm tuổi nói với chị gái, “Em có thể tự cầm.”
“Được rồi em.” Tiểu 7 cười híp mắt gật đầu, lần sau vẫn cầm giúp em.

“Bực chết.” Tiểu 12 bất lực với chị gái, bực tức là thái độ bình thường của cô bé.

Hứa Ấu Diên hơi lo lắng về con gái nhỏ, cảm thấy tính tình cô bé quá tệ, tiếp tục thế này liệu có phải không tốt lắm.

“Không sao.” Thời Duyệt nói, “Con gái em, giống em.”
“Em hồi bé cũng khô thế à?” Hứa Ấu Diên hỏi.

“Đúng rồi, bé khô lớn lên nhây.” Thời Duyệt bỗng nhận ra, “Ồ đúng, trước kia chị cũng không chú ý đến em cho lắm, đương nhiên không biết em hồi bé như thế nào.

Hiểu được.”
Hứa Ấu Diên: “…đừng nói nữa em với chị battle bây giờ.

Bây giờ chúng ta phải tập trung sức lực dẫn dắt các con! Hầy, nuôi một đứa con gái đã đủ mệt, kết quả là chị phải nuôi ba đứa.”
“Hả? Hứa Ấu Diên chị sao đấy, con gái lớn bằng ngần nào rồi còn coi em là trẻ con? Có tin em cho chị một thế giới người lớn đầy đủ trọn vẹn từ đêm nay cho đến sáng mai không?”
Thời Duyệt đi đến ôm Hứa Ấu Diên hôn chị nồng nhiệt, Hứa Ấu Diên “ôi chao” mấy tiếng muốn tránh: “Lợn rừng ăn thịt người!”
“Hôm nay bản lợn rừng biểu diễn tiết mục ăn tươi cho chị gái xem.”
Hai người chí chóe trong bếp, bỗng nét mặt Hứa Ấu Diên cứng lại, ho một tiếng.

Khi “lợn rừng” phát hiện hai cái đầu nhỏ xuất hiện sau khe cửa cũng lập tức phục hồi lý trí con người, nhưng không lập tức buông vợ ra.

Thời Duyệt cảm thấy không có gì để xấu hổ, đây là giáo dục tình yêu dành cho các con, để các con biết hai mẹ thắm thiết như thế nào.

“Nhìn gì.” Thời Duyệt ôm Hứa Ấu Diên trong lòng, không hề có ý định buông tay, “Chưa thấy thần tiên yêu nhau bao giờ à?”
Tiểu 7 che miệng cười: “Rõ ràng là lợn rừng.”
Thời Duyệt: “……”
Tiểu 12 thở dài: “Vợ vợ già rồi, còn gọi chị gái.

Hự, buồn nôn.”
Thời Duyệt: “…………”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.