Đọc truyện Manh Sủng – Chương 55: Ta muốn thu giang sơn vào tay, cũng phải có Nam Phong ở cạnh
Edit: Bối Xu
Long thể Hoàng đế bị bệnh nhẹ, đã mấy ngày không thể thiết triều.
Có lẽ do tuổi tác ông cũng đã cao, hoặc do ngày tiễn Cửu công chúa xuất giá gặp lạnh, đêm hôm đó lên cơn sốt cao, mấy ngày sau vẫn bị bệnh liệt giường.
Ở vương phủ, Kỷ vương khoác thêm áo choàng màu xanh đen, quay đầu nói với Từ Nam Phong “Nam Phong, nàng vào kho lấy đông trùng hạ thảo và tuyết sâm đến rồi cùng ta vào cung thăm phụ hoàng.”
Vừa nghĩ đến vị hoàng đế lạnh lùng vô tình kia, Từ Nam Phong lại có chút đau đầu, than thở “Trời lạnh như vậy, chàng mặc nhiều một chút, không khéo lại phải đứng chờ trước cửa cung hai canh giờ mới được gặp Hoàng thượng.”
Kỷ vương kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi môi nhỏ “Ta không sợ lạnh, ngược lại là nàng đấy, nên mặc thêm áo choàng vào.”
Từ Nam Phong sai nha hoàn vào kho lấy dược liệu, nàng cười nói với Kỷ vương “Thiếu Giới, lúc này chúng ta gặp mặt Hoàng thượng, liệu có làm Thái tử sinh nghi, nghĩ chúng ta xum xoe nịnh hót không?”
“Nàng sợ hắn?”
“Chàng quá xem thường ta rồi.” Từ Nam Phong giơ tay lên, vỗ vào bả vai Kỷ vương một cái, sẵng giọng đáp “Ta chỉ sợ hắn dùng ám chiêu hại chàng.”
Kỷ vương nhéo vành tai trắng như ngọc của nàng, khóe môi cong lên thành một nụ cười vui vẻ “Thật tốt, phu nhân lo lắng cho ta.”
Lời nói của hai người thật sự là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Từ Nam Phong hừ một tiếng, nhón chân cắn nhẹ lên môi Kỷ vương, buồn bực nói “Ta nói chuyện chính sự với chàng, đừng làm rộn.”
Kỷ vương “a” một tiếng, đầu lưỡi liếm qua dấu răng nàng vừa cắn xuống, ý cười mang vẻ bí ẩn”Được rồi, không trêu nàng nữa, nhưng mà chúng ta phải tranh thủ vào cung một chuyến. Còn về phía Tam hoàng huynh thì Nam Phong không cần lo lắng. Phụ hoàng luôn lộng quyền lại đa nghi, nếu Tam hoàng huynh đủ thông minh, lúc này hắn sẽ không làm gì. Lúc này mới là lúc an toàn nhất.”
Từ Nam Phong gật đầu, biết trong lòng hắn tự có tính toán cũng không nói gì thêm. Hai người ra khỏi phủ, lên xe ngựa, một đường chạy thẳng đến hoàng cung.
Lần này Hoàng đế không để bọn họ chờ lâu, hai người ngồi ở ngoài điện uống cạn một tách trà, tiểu thái giám đã khom người dẫn bọn họ vào tẩm điện.
Trong điện trang trí xa hoa tráng lệ, nhưng toát ra vẻ quạnh quẽ. Hoàng hậu và Thái tử đều không ở đây, chỉ có mấy phi tử và các tiểu hoàng tử đứng trước tẩm điện, dường như muốn mượn cơ hội này biểu hiện sự ôn nhu của mình trước mặt Hoàng đế, cũng thay con trai của mình kiếm một cái danh “hiếu tử”. Thấy phu thê Kỷ vương đến, nhóm phi tần xì xào bàn tán, từ ánh mắt của họ có thể nhìn thấy địch ý nồng đượm.
Hoàng đế nằm trên giường bệnh, dường như chỉ sau một đêm đó, ông già thêm mười tuổi. Ông đắp hai chiếc chăn trắng nặng trịch, làm người khác không cảm nhận được thân thể hơi run rẩy. Nam nhân cao lớn như núi, nam nhân chèn ép người ta đến mức không thở nổi giờ lại gầy yếu như một cành củi khô.
Mùi thuốc trong phòng lan tỏa làm bầu không khí nặng nề thêm. Từ Nam Phong đi theo Kỷ vương quỳ xuống, cung kính dâng dược liệu lên, lão Hoàng đế mở đôi mắt ảm đạm nhìn vợ chồng bọn họ một cái, môi mỏng trắng bệch khó nhọc nói vài từ “Bình thân, ban thưởng ghế ngồi.”
Từ Nam Phong theo quy củ ngồi xuống, không dám quá thả lỏng, lại nghe thấy Kỷ vương ôn hòa hỏi thăm “Thân thể phụ hoàng thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không?”
Lão Hoàng đế mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng “ừ”, giọng nói cũng khản đặc “Người đã già, không thể cường tráng như các ngươi.”
Dứt lời, hắn nhìn ra ngoài cửa một cái, phất tay “Toàn Phúc, mau tiễn Lệ tần, Thục phi và Thập Ngũ hoàng tử về đi. Trẫm không muốn nhìn thấy bọn họ.
“Dạ.” Đại thái giám lĩnh mệnh, cầm cây phất trần ra gian ngoài mời các phi tần và hoàng tử hồi cung. Tẩm điện vốn đã tịch liêu lại càng thêm vẻ trống trải trang nghiêm.
Khói xanh từ trong lư hương tụ lại rồi tản ra, lão Hoàng đế run rẩy chống người dậy, nhìn Kỷ vương và Từ Nam Phong ngồi hai bên tiến tới nâng ông dậy, lại cẩn thận giúp ông rém góc chăn. Hoàng đế đưa mắt dò xét Từ Nam Phong rồi lại nhìn Kỷ vương, khàn khàn nói “Lão Tứ, từ cuối năm ngoái mắt ngươi lành đến nay, ngươi thay đổi thật nhiều.”
Trong lòng Từ Nam Phong có chút hốt hoảng, nàng hiểu rõ, đây là Hoàng đế muốn thăm dò dã tâm của Kỷ vương.
Kỷ vương vẫn mỉm cười “Đổi tới đổi lui, chẳng phải vẫn là nhi tử của ngài sao?”
Lão Hoàng đế vươn đôi tay to lớn đầy vết chai sờ đoạn lụa vàng chói trên trái, môi hơi mấp máy “Trước đây trẫm không để ý tới ngươi, không ngời ngươi thông minh như vậy.”
Một câu nói ngắn ngủi, một lời tán dương hiếm khi có được.
Kỷ vương rũ mắt, tâm tình cũng không lộ ra bao nhiêu vui sướng “Nhi thần ngu dốt, so ra vẫn kém xa Tam hoàng huynh.”
“Lão Tam? À, Lão Tam.” Hoàng đế xua tay, ho khan vài tiếng, giọng nói mang theo ý mỉa mai “Lão Tam lỗ mãng, chỉ biết cái trước mắt, không bằng một phần mười ngươi và Tích Nguyệt.”
Kỷ vương cung kính đáp “Long thể phụ hoàng bị bệnh, toàn bộ tiền triều đều do Tam hoàng huynh chống đỡ, nhi thần chỉ là một kẻ nhàn tản không có chí tiến thủ, Tiểu Cửu là nữ nhi, sao dám đánh đồng cùng Thái tử.”
“Được rồi, Lão Tứ, trẫm không hồ đồ, ngươi cũng không cần đánh thái cực với trẫm nữa. Ngươi nhìn Thái tử một cái xem. Trẫm chỉ là bệnh nhẹ mấy ngày, hắn đã bắt đầu lung lạc triều thần, xử lý chính vụ, ở lỳ cả ngày ở chính điện bàn bạc chính sự, tự ý ban lệnh, còn chưa từng đến bên giường hầu trẫm uống thuốc. Trẫm còn chưa chết đâu, hắn và Hoàng hậu đã vội vã muốn làm tân Đế và Thái hậu rồi.”
Giọng nói của Hoàng đế như một cỗ xe ngựa cũ kĩ phát ra tạp âm khó nghe, nhưng rơi vào tai mỗi người đều nặng nề như sét đánh.
Lúc Hoàng thượng bệnh nặng, lại ra lệnh đuổi phi tần và con cái ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Kỷ vương nói chuyện phiếm, trong lời nói lại thể hiện sự bất mãn trầm trọng đối với Đông cung Thái tử… Điều này có ý nghĩa gì?
Đáp án, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Tục ngữ nói “một núi không thể có hai hổ”, Thái tử lại nhân lúc Hoàng đế chưa băng hà, vội vội vàng vàng thu hoàng quyền, mở rộng thế lực, thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt. Không có Hoàng đế nào thích bị mất quyền lực, cho dù mà mất vào tay con ruột.
Không chờ Kỷ vương trả lời, lão Hoàng đế ho khan vài tiếng, lại nói tiếp “Truyền lệnh của trẫm, về sau Kỷ vương có thể tùy thời tiến cung gặp vua, không cần thỉnh chỉ thông báo.”
Thái giám đứng bên cạnh vội vàng cúi người, nụ cười lại thêm mấy phần nịnh nọt rõ ràng “Dạ, lão nô tuân chỉ.”
Đến lúc xuất cung, Từ Nam Phong vẫn có chút phản ứng không kịp, nàng kinh ngạc hỏi “Thiếu Giới, vì sao hôm nay Hoàng thượng lại đột nhiên nói những lời này?”
Kỷ vương trầm ngâm một lát, đưa mắt nhìn bầu trời xám xịt, chậm rãi kể cho Từ Nam Phong nghe một câu chuyện cũ.
“Hoàng đế Mục Tông tiền triều cả đời là minh quân, hoàng tử dưới gối nhiều vô số. Ban đầu ông lập đích trưởng tử do Hoàng hậu sinh hạ làm Thái tử, nhưng trong lúc Mục Tông hoàng đế ngã bệnh, Thái tử khống chế triều đình, nhiễu loạn dân chúng, chưa từng đến bên giường thăm hỏi Mục Tông hoàng đế. Ngược lại, con trai thứ ba của Mục Tông hoàng đế mặc dù nhu nhược vô năng, nhưng lại là một người con trai hiếu thảo hiếm thấy. Lúc Mục Tông hoàng đế bệnh nặng hắn luôn ở bên giường phụng dưỡng thuốc thang, cực nhọc ngày đêm không nghỉ, cuối cùng cũng làm phụ hoàng cảm động. Thái tử trước dù dũng mãnh thông tuệ, cuối cùng cũng bị tước ngôi vị Thái tử, ngôi vị Hoàng đế cứ như vậy mà rơi vào tay người con trai thứ ba.”
Dứt lời, Kỷ vương lộ ra một ý cười không rõ “Đoạt thức ăn trước miệng hổ, vô cùng nguy hiểm.”
“Hoàng thượng muốn phế trưởng lập ấu sao?” Trong lòng Từ Nam Phong căng thẳng hỏi tiếp “Chàng có thể được làm Thái tử sao?”
“Quân tâm khó dò.”
Cảm giác được Từ Nam Phong trầm mặc, Kỷ vương nghiêng đầu quan sát sắc mặt nàng, lập tức dừng chân, nắm lấy ngón tay út của nàng, quan tâm hỏi “Làm sao vậy, phu nhân không vui?”
Từ Nam Phong nở nụ cười miễn cưỡng “Thiếu Giới, dựa vào tính tình của Hoàng thượng, nếu thật sự lập chàng làm Thái tử, hai người chúng ta sẽ không thể làm một đôi vợ chồng đơn giản như trước rồi.”
Kỷ vương khẽ nhíu mày, tuy ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng không thể phủ nhận một câu vừa rồi của Từ Nam Phong đã vạch trần điều lo lắng nhất trong lòng hắn.
“Thứ nữ Từ gia, thân phận thấp một chút, làm Vương phi nhàn hạ còn miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng nếu tiến thêm một bước thì không đủ tư cách.”
Lời đánh giá lúc đầu của Hoàng đế vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Nếu Hoàng đế thật sự muốn lập Kỷ vương làm Thái tử, như vậy Thái tử phi tuyệt đối không thể làm một thứ nữ không quyền không thế.
Thiên tử sủng ái nữ nhân dựa vào sự yêu thích, nhưng muốn sắc phong cho một nữ nhân thì nhất định phải suy nghĩ đến lợi ích liên quan. Cho nên Từ Nam Phong hiểu rõ ràng, địa vị của Kỷ vương càng cao, tỷ lệ nàng có thể đứng bên cạnh hắn càng nhỏ.
“Nếu có một ngày như vậy, ta muốn thu giang sơn vào tay, cũng phải có Nam Phong ở cạnh.” Giọng nói của Kỷ vương trầm thấp, mang theo sự trịnh trọng hiếm thấy.
Từ Nam Phong ngước mắt nhìn Kỷ vương, thấy đôi mắt sáng như sao của hắn, trong lòng này chợt có dũng khí vô hạn.
Nàng cầm tay Kỷ vương, nhoẻn miệng cười, kiên định nói “Ta tin chàng, Thiếu Giới.”
Lão Hoàng đế bị bệnh nặng, tuy con nối dõi rất nhiều, nhưng việc đưa canh hầu hạ cũng chỉ có một mình Kỷ vương làm. Dần dần, số lần Kỷ vương tiến cung tăng lên rõ rệt. Lúc thảo luận chính sự quan trọng, Hoàng đế cũng không cấm kỵ hắn.
Đảo mắt một cái đã đến mùa xuân, tuyết bắt đầu tan, cành liễu nhú ra là mầm mới màu xanh nhạt, bầu trời thành Lạc Dương bắt đầu xuất hiện những con diều sặc sỡ.
Lúc ở ngoài cung đang chìm đắm trong không khí vui mừng nhân dịp cày bừa vụ xuân, thì ngược lại, ở Đông cung lại xảy ra hai đại sự.
Chuyện thứ nhất, Từ lương viện giẫm phải một vũng dầu mỡ dưới sàng nhà, ngã lộn nhào một cái dẫn đến sinh non. Thái y đến chẩn bệnh, kết luận Từ lương viện cả đời này không thể sinh nở được.
Đối với dã tâm muốn mẹ quý nhờ con của Từ Uyển Như mà nói, đây chính là tai họa ngập đầu. Nàng ta lập tức phát điên, cho rằng Thái tử phi ra tay hãm hại mình, mỗi ngày ở trước mặt Lưu Huyên đều khóc lóc kể lể. Thái tử cảm thấy vô cùng phiền phức, liền nhanh chóng dọn ra chính điện thảo luận chính sự, đôi tai mới được thanh tịnh ít nhiều.
“Trẫm còn chưa băng hà, con trai đã muốn chỉ trì đại cuộc rồi sao?” Thái tử trực tiếp tiến vào Cần Chính điện nghị sự, chuyện này chạm vào nghịch lân của Hoàng đế.
Lão hoàng đế đối với Thái tử càng ngày càng nghi kỵ, trong sáng ngoài tối nhắc nhở hắn vài lần, lúc này Thái tử mới trưng bản mặt xám xịt trở về Đông cung.
Kết quả, chưa đến nửa tháng sau, Đông cung lại xảy ra chuyện.
Thái tử phi sinh non một bé trai, nếu Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ, tương lai nàng có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu. Từ Uyển Như bị mất con lại thấy Thái tử phi đắc thế, trở nên phát điên hoàn toàn.
Đêm đó, Từ Uyển Như sinh non muốn đi tìm Thái tử khóc lóc kể lể, kết quả lại bị chặn ở ngoài cửa. Trong cơn nóng giận, đến y phục còn không mặt hẳn hoi, nàng chân trần giẫm lên nền đất lạnh như băng, nổi điên đập vỡ hết toàn bộ đồ sứ trong phòng.
Nha hoàn hồi môn Như Ý nơm nớp lo sợ chạy tới, phải gọi thêm mấy ma ma thô sử mới có thể miễn cưỡng chế trụ Từ Uyển Như.
“Nương nương, nương nương.” Gạt đống hỗn độn trên mặt đất sang một bên, Như Ý ôm lấy Từ Uyển Như, khóc lóc khuyên nhủ “Trên nền đất rất lạnh, người lại vừa mới sinh non, nếu cứ đi chân trần như vậy sẽ xảy ra án mạng mất.”
Tinh thần Từ Uyển Như vô cùng suy sụp, nàng ta rất mẫn cảm với hai chữ “sinh non”. Một bạt tai rơi xuống mặt Như Ý, làm nha hoàn kia ngã rạp xuống đất.
Con mắt Từ Uyển Như đỏ bừng, cười lớn đến mức chảy nước mắt “Đồ không biết xấu hổ, đến cả ngươi cũng cười nhạo ta.”
“Nương nương… Nương nương! Nô tỳ không dám!”
“Đúng, ta sinh non rồi! Ta không bảo vệ được hài tử của ta! Không mang giày thì sao? Hiện tại ta không quyền không thế, ngay cả con trai cũng không giữ được, chằng bằng để ta chết rét đi!”
Nói đến đây, trong mắt Từ Uyển Như nổi lên một tia điên cuồng.
“Chết rét… Ha ha, đúng, chết rét mới tốt.” Nàng ta tự lẩm bẩm, ngồi thụp xuống đất, lại bắt đầu nổi điên “Ả ta chết rét mới tốt!”
Như Ý rùng mình một cái, nhìn vào ánh mắt của Từ Uyển Như, lúc này nàng ta thật sự là một kẻ điên.
Đêm khuya, trăng ngả dần về phía tây, Đông cung một mảnh thâm trầm. Nhân lúc bốn phía không một bóng người, một bóng đen quỷ dị như u linh chậm rãi bước đến trước cửa phòng ngủ của Thái tử phi. Kẻ tóc tai bù xù đó chính là Từ lương viện.
Nàng ta thần sắc tiều tụy, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng pha lẫn nét điên cuồng khó giấu, đưa tay đâm một lỗ nhỏ ở cửa sổ, thỏ một đoạn ống trúc, một làn khói trắng chậm rãi được thổi vào bên trong.
Gương mặt Từ Uyển Như trắng như giấy, nàng ta đứng trước cửa sổ phòng ngủ của Thái tử phi hồi lâu, đợi người bên trong lâm vào mê man, liền cười lạnh một tiếng, giơ tay đẩy cửa sổ ra.
Thái tử phi khó sinh nên thân thể hư nhược, trong lúc ở cữ không thể bị cảm lạnh nên cửa sổ tẩm điện luôn luôn đóng chặt. Lúc này Từ Uyển Như lại mở cửa sổ ra, không khí lạnh băng tràn vào, xâm nhập từng góc nhỏ.
Từ Uyển Như đứng trong phòng nhìn Thái tử phi không có cảm giác, gió lạnh rít gào như ma quỷ lay động màn che. Nàng ta điên cuồng đè nén ý cười, phát điên thì thào “Chết mới tốt, chết mới tốt! Ngươi chết, ta mới có thể nuôi dưỡng thế tử, trở thành kế mẫu của hắn, thay thế ngươi… trở thành mẫu nghi thiên hạ.”