Manh Sủng

Chương 34: Chàng...cái người này đúng là một tiểu tử hư!


Đọc truyện Manh Sủng – Chương 34: Chàng…cái người này đúng là một tiểu tử hư!

Đầu tháng tám, đoàn người của Hoàng thượng đã đi ngao du từ bên ngoài thành Lạc Dương trở về, chuyến đi lần này còn có phi tần trong cung, con cái và cả thuộc hạ đi theo.

Chỉ vài ngày sau, trong cung truyền ra tin tức Thái tử điện hạ muốn nạp đích nữ tài mạo song toàn của Từ thượng thư làm trắc phi. Không bao lâu, Hoàng thượng tự mình xác nhận tin tức này.

Ngày 12 tháng 8, Từ Uyển Như được phong làm Từ lương đệ, chính thức tiến vào Đông cung. Bởi vì nàng ta chỉ là thiếp thất, nên cọc hôn sự này không thể làm rầm rộ. Nhưng bởi vì vị trí của Từ lương đệ không kém Thái tử phi, tương lai Thái tử đăng cơ, ít nhất nàng ta cũng là Quý phi tôn quý, Từ gia cũng nhờ đó được nở mày nở mặt.

Sau khi Thái tử nạp thê thiếp được mấy hôm là tới Tết Trung Thu. Dựa theo lệ cũ, trong hoàng cung không tổ chức quốc yến mà cho quan lại nghỉ ngơi một ngày cùng gia đình đoàn viên.

Tuy rằng không có quốc yến nhưng gia yến vẫn phải có, Hoàng tử, Hoàng tôn cũng không ngoại lệ. Tối đó họ phải tiến cung dùng bữa với Hoàng thượng và Hoàng hậu, xem ca vũ dưới ánh trăng. Như vậy cũng được coi là đoàn viên.

Hôm nay Từ Nam Phong mặc y phục màu đỏ nhạt trông rất dịu dàng, trên y phục phối hợp thêm cả hạt ngọc trai nhỏ vàng và thêu hình hoa mẫu đơn màu bạc, một dải lụa mỏng hơi ngả sang màu đỏ cam được vắt trên tay nàng. Mái tóc đen nhánh của nàng được vấn lên theo kiểu Đôi Đao kế. Những thứ được cài trên đầu nàng được dựa theo phẩm cấp mà làm, nhìn thế nào thì trông nàng cũng hiền hậu, lễ nghi, lại còn thêm mấy phần thông minh xinh đẹp nữa.

Kỷ vương vẫn mặc lễ phục màu tím, ở cổ lộ ra một chút cổ áo trong trắng như tuyết, càng làm nổi bật khuôn mặt như ngọc của hắn.

Trước khi gia yến tổ chức một canh giờ, hai người cùng tiến cung. Trong cung đã bày sẵn rất nhiều bàn trà và đệm để hoàng thân quốc thích nghỉ ngơi.

Lúc này mặt trời còn chưa lặn hẳn xuống núi, không biết phải chờ thêm bao lâu nữa gia yến mới bắt đầu. Từ Nam Phong và Kỷ vương cùng đi dạo ở Ngự hoa viên, đúng lúc gặp được Dương tướng quân đang đi tuần tra. Hai bên liền lên tiếng chào hỏi hàn huyên đôi câu.

“Cướp biển ở phía Tây Nam vẫn chưa dẹp yên, chiến tranh liên miên, Lĩnh Nam vương tâm tình rối loạn không yên, làm gì có tâm trạng rời bến Bình Khấu.”

Không biết vì sao câu chuyện lại chuyển tới họa ngoại xâm, khuôn mặt cương ngạnh của Dương tướng quân vô cùng tức giận, trầm giọng nói “Tâm tư của Hoàng thượng toàn bộ đều đang nghĩ là sao để đánh gặc Hồ ở phương Bắc, không rảnh rỗi để chỉ huy việc ở vùng duyên hải phía Nam. Nếu không phải vậy, bản tướng quân cũng muốn đích thân xuôi nam, một lưới bắt gọn giặc Oa.”

Kỷ vương nói “Lĩnh Nam vương tuổi già sức yếu, lại không có người nối nghiệp. Theo bản vương thấy, huyết mạch của Lĩnh Nam vương không bao lâu nữa sẽ phải thay máu rồi.”

Vừa nghe hai người đang thương nghị chuyện chính sự, Từ Nam Phong chủ động xin lui tránh người nghi kị. Nàng một mình tản bộ dọc con đường nhỏ lát đá cuội dẫn đến cây cầu vắt ngang hồ sen.

Ai ngờ vừa đúng lúc đó, cách đó hai trượng có một phụ tử từ một chỗ khác cũng đang đi lên cầu. Nam nhân râu dài ba thước, một thân quan bào đỏ thắm, nữ tử trẻ chung xinh đẹp, một thân lễ phục vàng nhạt. Đó là Từ Vị và Từ Uyển Như.

Nếu không có ý chỉ của Hoàng hậu, truyền xuống lệnh khai ân, thân phận của cha con Từ gia không có tư cách tham dự gia yên hoàng thất.

Từ Nam Phong khẽ nhíu mày, dù cách xa mấy chục bước cũng có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Từ Uyển Như.


Nàng thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt ngang ngược của Từ Uyển Như.

Tránh ra, họ lại nghĩ mình sợ hãi. Tiến lên nghênh đón, họ lại nghĩ mình ân cần lấy lòng. Từ Nam Phong dứt khoát đứng trên cầu không động, đôi mắt lạnh nhạt nhìn đôi phụ tử đi tới.

Từ Uyển Như cũng vừa lúc nhìn thấy nàng, cằm nàng ta nâng cao hơn một chút, đuôi mày khóe mặt đều hiện lên ngạo khí bễ nghễ cao hơn hết thảy. Từ Nam Phong thật sự không hiểu, chỉ là thân phận thiếp thất nho nhỏ cũng có thể làm nàng ta kiêu ngạo như vậy sao?

Biểu cảm trên gương mặt Từ Vị rất gượng ép, lúng túng hướng Từ Nam Phong gật đầu một cái xem như chào hỏi.

“Cây cầu rộng như vậy, làm phiền Kỷ vương phi tránh đường nhường bước.” Từ Uyển Như dùng đầu ngón tay mịn màng vuốt ve khuyên tai phỉ thúy tinh xảo, cười khinh thường, giữa lông mày đều hiện lên nét quyến rũ không hợp tuổi.

Từ Nam Phong nắm tay áo, giọng nói có chút lạnh nhạt “Luận về địa vị, ta chính là Kỷ vương phi mà ngươi chỉ là thiếp thất của Thái Tử. Luận về phẩm cấp, ta là chính nhị phẩm Vương phi, ngươi chỉ là Từ lương đệ tam phẩm. Luận về bối phận, ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội. Dù nói thế nào, cũng phải là ngươi nhường đường mới hợp lý. Từ lương đệ tài mạo song toàn, chỉ một quy củ như vậy cũng không hiểu được?”

Sắc mặt Từ Uyển Như thay đổi, nàng ta cắn đôi môi đỏ mọng, chỉ một lát, nàng ta tràn đầy khuất nhục, đôi môi xả ra một chút tươi cười giả dối “Kỷ vương phi, nói như vậy cũng không nể mặt ta. Tương lai ai tôn quý, ai đê tiện còn chưa biết được.”

“Như nhi.” Từ Vị quát khẽ, đưa mắt ý bảo Từ Uyển Như câm miệng.

Ý cười trên miệng Từ Nam Phong không giảm, híp mắt nói “Hiện nay thân thể Thánh thượng vẫn khỏe mạnh, ngươi nhanh như vậy đã muốn làm quý vị, đây chẳng phải là trù ẻo đương kim thánh thượng? Từ lương đệ, nếu muốn nói không nể mặt, những lời này ta trả lại cho ngươi.”

Từ Vị có kinh nghiệm trên quan trường, ông ta co được dãn được, giả bộ làm ra bộ dạng sợ hãi, chắp tay nói “Từ lương đệ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mong Vương phi nương nương thứ tội.”

Từ Uyển Như hít sâu một hơi, gương mặt kiêu ngạo vừa rồi lập tức biến mất, nàng ta làm ra vẻ vô tội nói “Phụ thân nói đúng, là muội muội sai rồi, thỉnh Vương phi không trách tội.”

Dứt lời, nàng ta bước về sau, đứng sang một bên chủ động nhường đường cho Từ Nam Phong.

“Nhỏ tuổi và không biết xấu hổ là hai việc khác nhau.” Từ Nam Phong cười một tiếng, nhìn thẳng vào hai người họ “Hy vọng Từ thượng thư và Từ lương đệ nhớ rõ, ta chỉ mong muốn có cuộc sống an ổn, không muốn phí tâm tư cùng các ngươi đấu đá. Nhưng nếu các ngươi bức ta vào đường cùng, ta có thù tất báo.”

Dứt lời, nàng ngẩng đầu đi ngang qua Từ Uyển Như, quần áo nàng đỏ nhạt tinh xảo, vạn phần yểu điệu.

“Lúc này ngươi đắc ý gì chứ! Cứ chờ mà xem! Sớm hay muộn ta cũng sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.” Từ Uyển Như nắm chặt tay thành quyền, móng tay bấm mạnh vào thịt.


Từ Vị có chút lo lắng “Như nhi, mọi chuyện không thể chỉ vì cái lợi trước mắt. Có thể nhịn được thì cố nhịn.”

“Phụ thân, cha biết con cũng không cam tâm trở thành kẻ dưới. Cha cứ chờ xem, con tự có cách hay.” Ánh mắt nàng ta âm ngoan, một âm mưu ác độc dần hình thành.

Từ Nam Phong đi dọc con đường nhỏ lát đá cuội trở về, nhìn thấy Kỷ vương còn đứng chờ ở chỗ cũ liền đi tới chỗ hắn, nhẹ giọng hỏi “Chàng cùng sư phụ nói chuyện xong rồi?”

Kỷ vương mỉm cười dắt tay nàng “Vừa rồi nghe Dương tướng quân nói nàng gặp Từ lương đệ trên cầu?”

“Đúng vậy, nhưng so với mẫu thân nàng ta, nha đầu đó vẫn còn non lắm, còn nghĩ muốn lập uy với ta.”

“Trước đây nàng ta từng làm khó dễ nàng?”

Từ Nam Phong nhìn thấy nụ cười trên miệng Kỷ vương, nghe được giọng nói ôn nhu trầm ấp, chút không vui còn sót liền tan thành mây khói. Nàng cười tỏ vẻ không để ý, thản nhiên nói “Chàng yên tâm, bọn họ không bắt nạt được ta.”

Kỷ vương vuốt ve đầu ngón tay nàng, cúi đầu cười “Đúng vậy, phu nhân nhà chúng ta lợi hại nhất.”

Từ Nam Phong biết Kỷ vương đang trêu ghẹo mình, lại nhớ tới lần trước nàng từng vô tình nói “Kỷ vương nhà chúng ta lợi hại nhất”, khuôn mặt không khỏi nóng lên “Chàng… cái người này đúng là một tiểu tử hư!”

Vì câu nói đó, Kỷ vương cười rất thoải mái.

Mặt trời lặn về phía tây, mặt trăng cũng chậm rãi mọc lên. Rất nhiều Hoàng tử, Hoàng tôn mặc lễ phục vào dự yến. Ở nơi thiết yến, hoa đèn tráng lệ, ca vũ cũng bắt đầu.

Theo thông lệ, Hoàng đế kiểm tra việc học tập của con cháu, vì vậy cũng có tục lệ đấu tửu lệnh làm thơ, lấy trăng và quế làm đề, tự do làm một bài thơ. Nếu được Hoàng đế tán thưởng hoặc được giải nhất đều được trọng thưởng.

Mấy vị Hoàng tử còn nhỏ xoa tay, nóng lòng muốn thử, hi vọng có thể đạt được sự thừa nhận của phụ hoàng. Chỉ có Thái tử và Kỷ vương là hai hoàng tử đã trưởng thành ngồi uống rượu, không có hứng thú tham gia.

Thái tử quyền cao chức trọng, đương nhiên không cần lấy việc này khoe khoang với người khác, mà Kỷ vương là hoàng tử không được sủng nên cũng không ai đứng ra mời hắn làm thơ.


Từ Nam Phong lại thấy đây là chuyện tốt. Lúc trước nàng đã nghĩ đến việc yên lặng cùng Kỷ vương uống chút rượu, cùng thưởng trăng.

Tôn hoàng hậu dường như rất thích Từ Uyển Như. Bà nói với Hoàng thượng cho Từ lương đệ làm thơ, lại thắng ba bốn lượt. Hoàng thượng rất vui mừng, sai ngươi thưởng cho Từ Uyển Như một đôi ngọc như ý, cũng có thể là nể mặt Thái tử.

Nhất thời, ngay cả Thái tử phi cũng để lộ ra một chút hâm mộ.

Yến hội đang náo nhiệt, Hoàng hậu bỗng nhiên lên tiếng “Kỷ vương phi và Từ lương đệ là chị em ruột. Từ lương đệ tài hoa hơn người, vậy người làm tỷ tỷ chắc cũng không kém đi?”

Hoàng hậu đã lên tiếng, Hoàng thượng cũng tiếp lời “Kỷ vương phi cũng tới làm thơ?”

Từ Nam Phong buông bình rượu, trong lòng chột dạ.

Từ Uyển Như hứng thú nhìn lại, nụ cười nàng ta chứa vài phần hả hê.

Từ Nam Phong có đọc qua vài câu thơ, nhưng so với Từ Uyển Như được phu tử có tiếng dạy dỗ thì không bằng. Nếu cố chấp làm thơ, đương nhiên sẽ thấp hơn người khác một bậc, vậy sẽ làm mọi người ở đây chế giễu.

Kỷ vương muốn mở miệng giải vây cho nàng như Từ Nam Phong nắm chặt tay của hắn, ý bảo Kỷ vương không cần lo lắng.

Tiếp theo nàng đứng dậy cúi đầu, ôn hòa nói “Bẩm bệ hạ, nương nương, từ nhỏ nhi thần và Từ lương đệ học tập không giống nhau. Từ lương đệ học văn còn nhi thần tập võ, không thể so sánh được.”

“Suýt nữa trẫm quên mất ngươi là nữ đồ nhi của Dương ái khanh.” Hai tay Hoàng đế đặt trên đầu gối, có chút mong đợi nói “Trẫm dùng võ trị quốc, yêu nhất là các dũng sĩ. Kỷ vương phi, ngươi sẽ múa kiếm?”

Nghe thấy vậy, Từ Nam Phong biết mình đoán trúng thánh ý, nàng cao giọng đáp “Bệ hạ, nhi thần xin bêu xấu!”

Cũng may là mấy bộ kiếm pháp nàng đã nhớ kỹ trong lòng. Nói ra cũng thật xấu hổ, một bộ kiếm pháp nàng luyện đến bảy, tám năm rồi cũng không thể khen xuất quỷ nhập thần, nhưng ít nhất bây giờ lấy ra lừa người cũng vẫn có thể.

Đường kiếm giống như rồng lượn, ánh kiếm chớp lóe như điện, cả người di chuyển dẻo dai, những hạt ngọc trai vàng nhẹ nhàng đung đưa theo như những hạt sen sắp mở ra, thật sự rất đẹp.

Di chuyển người, thu kiếm, chắp tay, tất cả đều lưu loát.

Nàng lưu loát chuyển động thân thể, thu kiếm, ôm quyền hành lễ.

Hoàng đế nói “Tốt.” Chỉ một chữ nhưng đã nói lên sự tán thưởng lớn lao.

Tôn hoàng hậu quan sát sắc mặt của Đế vương, vội vã nói với nội thị “Đem vòng tay ba màu của ta ban cho Kỷ vương phi.”


Từ Nam Phong lại bái tạ “Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn nương nương.”

Xem như vừa rồi nàng sợ bóng sợ gió rồi.

Đem kiếm trả lại cho nội thị, Từ Nam Phong trở lại chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Kỷ vương đã nắm tay nàng, hạ giọng thật thấp nói “Kiếm pháp của phu nhân, chỉ cần nghe thấy tiếng gió rít thôi cũng biết khí thế như rồng.”

Từ Nam Phong cười cười, đè xuống trái tim còn đang đập rộn ràng trong lồng ngực đáp “Thật ra ta khẩn trương muốn chết. Rất sợ nếu bản thân ta phạm sai lầm sẽ làm chàng mất mặt.”

Một hồi gia yến dù nguy hiểm những cũng đã qua. Mãi đến khi trăng lên đỉnh, yến hội giải tán, mọi người vui vẻ ra về.

Thái tử còn đang trong thời kỳ tân hôn, hình như hắn đang chìm đắm trong sắc đẹp của Từ lương đệ nên trên đường về đồng ý cho Từ lương đệ ngồi cùng xe.

Nhưng hình như Từ Uyển Như lại không mấy vui vẻ.

“Uyển nhi, vì sao nàng rầu rĩ không vui?” Thái tử ôm Tư Uyển Như vào ngực, trầm giọng hỏi

Từ Uyển Như thuận thế dựa vào lòng Lưu Huyên, mày liễu hơi cau lại, dịu dàng nói “Điện hạ, trong lòng thiếp có chuyện không vui, không biết có nên nói hay không.”

“Nói cho ta nghe một chút.”

“Thứ tỷ Từ Nam Phong của thiếp hành vi quái đản, làm cho phụ thân trong lúc tức giận cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Việc này điện hạ chắc đã nghe nói.”

Khuôn mặt Từ Uyển Như u sầu, tiện đà nói tiếp “Nhưng có chuyện ngài còn không biết. Lúc nàng ta xuất giá đã tuyên bố muốn mượn thế lực của Kỷ vương trả thù Từ gia. Từ trước đến nay nàng ta luôn đố kị thiếp, thiếp thật sự rất sợ nàng ta sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo…”

Thái tử cười nhạt, lỡ đễnh nói “Kỷ vương? Tứ đệ như quả hồng mềm của ta có thể cho nàng ta mượn thế lực nào?”

Từ Uyển Như mím đôi môi đỏ, trong mắt ngấn nước “Hôm nay lúc ở trên cầu thiếp gặp phải thứ tỷ. Nàng ăn nói với thiếp vô cùng lỗ mãng. Mới vừa rồi nàng ta múa kiếm, mấy lần đã chĩa vào thiếp.”

Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng kéo bàn tay Thái tử đặt lên bộ ngực mềm mại của mình, ủy khuất nói “Thiếp bị kinh sợ, cho đến giờ ngực vẫn còn đau.”

Khóe miệng Thái tử nhếch lên, ánh mắt hắn âm u, bàn tay dùng sức nhào nắm một phen, giọng nói khàn khàn “Uyển nhi không cần lo lắng. Người của Kỷ vương phủ cho dù có mười lá gan cũng không tạo nên sóng gió gì. Ở bên đó có một chút gió thổi cỏ lay, ta có thể lấy mạng hắn ngay lập tức.”

Đôi môi đỏ mọng của Từ Uyển Như cong lên, ghé lại gần tai Thái tử cười duyên “Vẫn là điện hạ thương thiếp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.