Manh Sủng

Chương 24: Kỷ vương phi quả là một người can đảm khí phách!


Đọc truyện Manh Sủng – Chương 24: Kỷ vương phi quả là một người can đảm khí phách!

Edit: Bối Xu

Beta: Cải Trắng

Chương 24: Kỷ vương phi thật sự là một người can đảm khí phách!

“Hôm nay phu nhân nhận được thư do biểu thiếu gia gửi, còn nhắn rằng có chuyện quan trọng muốn hẹn người đến Vân các thương lượng. Phu nhân nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, sáng sớm đã dẫn em ra ngoài. Ai ngờ được ở khúc quanh phía đông thành đột nhiên có bốn năm người đàn ông lao ra, nhân lúc hỗn loạn bắt phu nhân đi, còn nói là do biểu thiếu gia thiếu tiền bọn họ, muốn phu nhân trả thay…”

Hồng Nhi khóc nấc lên, nói năng lộn xộn “Nô tỳ lúc đó sợ hãi kêu cứu, nhưng lúc đó chắc không có ai đi ngang. Người đàn ông thô kệch đó bịt miệng nô tỳ, Hồng Nhi không có cách nào…”

“Biểu ca thiếu tiền họ đâu có liên quan đến mẫu thân ta.” Mắt Từ Nam Phong đen lại, giận run người. Nàng cắn môi, dùng cảm giác đau đớn duy trì một chút bình tĩnh còn sót lại nói “Đám người kia mặc trang phục gì, em có biết lai lịch không? Biểu thiếu gia thiếu tiền nhà ai?”

“Bọn họ không xưng tên, chỉ lôi em đi ra xa một chút. Một kẻ ném tờ giấy có ghi mấy chữ cho em sau đó đẩy em ra đầu ngõ. Lúc nô tỳ lê về chỗ cũ tìm kiếm thì phu nhân… đã không thấy đâu nữa.”

Nói xong Hồng Nhi lấy một tờ giấy nhăn nhúm từ trong ngực ra, run rẩy đưa cho Từ Nam Phong.


Đó là một xấp giấy nợ, phỏng chừng có khoảng bảy, tám tờ. Nét chữ trên đó cũng rất quen thuộc. Mỗi lần cữu cữu và biểu ca thua bạc đều cầm đến Từ phủ ầm ĩ một trận đòi tiền. Từ Nam Phong đã thấy rất nhiều lần, không có khả năng nhận sai.

Giấy nợ này là do chính biểu ca Diệp Tiểu Bưu tự tay viết, trên đó còn có dấu tay đỏ của hắn.

Dưới sấp giấy nợ còn có một vật cứng nhanh chóng rơi xuống, lăn trên mặt đất phát ra tiếng thanh lãnh.

Đó là một chiếc vòng tay bạc cũ. Từ Nam Phong liếc một là có thể nhận ra đây là đồ vật mẫu thân hay mang theo người. Trước đây Diệp nương gả cho Từ Vị, một kẻ nghèo rớt mùng tơi, sính lễ ông ta cho bà cũng chỉ có một chiếc vòng này. Diệp nương xem nó như trân bảo, đến lúc đi ngủ cũng không nỡ bỏ ra.

Hô hấp của Từ Nam Phong cứng lại, nàng nhận thức được mẫu thân đang thật sự gặp nguy hiểm. Đầu ngón tay nàng run lên, tốc độ lật giấy cũng nhanh hơn. Trên tờ giấy cuối cùng ghi một địa điểm hẻo lánh, còn ghi thêm hai hàng chữ “Canh ba trưa nay, cầu xin biểu muội hãy đến đây một mình, cứu mạng ta.”

Hàng chữ viết lộn xộn, có thể thấy được biểu ca viết vội trong lúc nguy hiểm. Trên trang giấy còn lưu lại một vết máu. Vết máu đỏ sậm như một con dao sắc đâm vào tâm Từ Nam Phong làm nàng đau nhói.

Giấy nợ, vòng bạc, mẫu thân, người cứu mạng… Hiển nhiên đối phương đang nhắm vào nàng.

Đầu óc Từ Nam Phong trống rỗng, hô hấp dồn dập, thật sự không dám tưởng tượng những chuyện đã xảy ra, sắc mặt nàng trong phút chốc tái nhợt, hai mắt không có thần sắc. Nàng bỗng nhiên đứng dậy, siết chặt tờ giấy trong tay, không do dự chạy xuyên qua màn mưa đến chuồng ngựa ở hậu viện.


Canh ba buổi trưa là hạn cuối bọn hắn đưa ra. Mà hiện tại đã là buổi trưa. Không còn thời gian nữa rồi.

“A, phu nhân.” Bát Bảo vội vàng đuổi theo thân ảnh lẫn trong màn mưa của Từ Nam Phong.

Hồng Nhi tuổi còn nhỏ, lại là một người thành thật. Nàng gấp đến mức giậm chân “Chuyện này là thế nào, phải làm như thế nào mới tốt?”

Bầu trời đầu hè như bị ai chọc thủng mấy lỗ, bắt đầu mưa không ngớt. Diêu quản gia đang khoác áo tơi chỉ huy thị vệ trong phủ chuyển mấy chậu mẫu đơn quý đến dưới hiên tránh ngập úng thì nhìn thấy thân ảnh ướt sũng của Từ Nam Phong vọt tới, dắt một con ngựa chạy đi.

“Phu nhân, sao người không mở ô!” Diêu quản gia càng hoảng sợ gọi Từ Nam Phong “Trời mưa như vậy, phu nhân định đi nơi nào?”

Từ Nam Phong không thể mở mắt do bị nước mưa chảy vào, cả người lạnh run lên nhưng đầu nàng lại nóng hầm hập làm ý thức nàng có chút mơ hồ. Từ Nam Phong đạp chân vài cái rồi nhảy lên lưng ngựa.

“Không còn kịp… Ta nhất định phải đi cứu mẫu thân…” Nàng theo bản năng thì thào, con mắt đỏ lên, con người tan rã, tóc ướt sũng dính vào người. Trạng thái của nàng hiển nhiên không còn bình thường nữa.

Diêu quản gia bắt đầu lo lắng, ý thức được mọi chuyện không đơn giản, vội lên tiếng hỏi “Phu nhân phải đi cứu người nào, ngài có thể sai thuộc hạ đi làm mà.”


Từ Nam Phong vốn đang bị bệnh, vừa rồi lại nội hỏa công tâm, tai nàng ù đi, không nghe rõ Diêu quản gia vừa nói gì. Nàng cắn răng, thúc ngựa vọt ra khỏi cổng, hướng về hướng tây mà đi.

Diêu quản gia ném áo tơi đi, quả quyết chọn một con ngựa khác, trầm giọng phân phó một hộ vệ “Ngươi nhanh chóng đến cửa cung báo cho Vương gia, ta đuổi theo Vương phi.”

Cửa Tây thành, đường phía Đông, miếu Diêm Vương, buổi trưa canh ba.

Từ Nam Phong như phát điên, liên tục thúc ngựa chạy nhanh hơn. Tay nàng siết dây cương đến mức trắng bệch, mái tóc dài bay tán loạn theo gió, khàn giọng hô to “Làm phiền tránh đường!”

Tuấn mã phi nước đại, đem những vũng nước dưới chân đạp cho bắn tung tóe. Trời mưa tầm tã, nhịp tim nàng đập thình thịch, hô hấp dồn dập, cả thế giới như mờ nhạt méo mó.

Nàng không biết mình vượt qua hẻm nhỏ hẻo lánh này như thế nào. Thời điểm Từ Nam Phong tung người xuống ngựa, chân nàng càng run rẩy dữ dội hơn, không đi nổi hai bước đã ngã xuống. Sau đó nàng cắn răng, chống đầu gối bò lên, vịn tường đi từng bước một, lảo đảo tiến tới viện nhỏ cũ nát.

Đó là một tòa miếu nhỏ rách nát, nóc nhà đã hỏng một nửa, thóc lúa lẫn vào đống gạch ngói đổ nát trong nước mưa càng toát ra mùi vị mốc meo.

Trong miếu nhỏ có tiếng khóc quen thuộc của một nữ nhân.

“Nương.” Từ Nam Phong đột ngột đẩy nát cánh cửa giấy. Gió lớn cuốn theo mưa tạt vào tòa miếu nhỏ, sấm chớp xé rách bầu trời, soi sáng cả không gian cũ nát.


Trong miếu thờ một bức tượng Diêm Vương mặt đen râu đỏ. Bởi vì lâu năm không được tu sửa, hoa văn trên tượng đã loang lổ, mạng nhện chăng đầy, càng lộ ra vẻ dữ tợn. Hai hàng tượng bên cạnh đều là mấy người đàn ông mặc quần áo giống nhau. Khuôn mặt mỗi người đều nghiêm túc, bên hông được trang bị đoản đao và côn gỗ, có thể nhìn ra được đây là một đám nông dân vũ phu.

Ánh mắt Từ Nam Phong rơi vào góc tường tối tăm. Ở đó có ba thân ảnh, hai béo một gầy là cậu, biểu ca và mẫu thân của nàng.

“Nam nhi!” Thấy Từ Nam Phong bước vào cửa, đôi mắt tiều tụy sưng đỏ của Diệp nương lóe lên một tia mừng rỡ. Nàng không để ý đến quần áo tóc tai xốc xếch nhào tới, lại bị hai người đàn ông đứng đầu ngăn cản, đẩy ngược lại góc tường. Diệp nương khóc ướt vạt áo, lạc giọng gào lên “Nam nhi, con mau tới cứu chúng ta. Cậu và Tiểu Bưu thiếu họ thật nhiều bạc, sắp bị họ đánh chết rồi.”

Từ Nam Phong đi đến trước mặt đám đòi nợ, một người đàn ông giơ tay muốn ngăn lại. Một tay nàng theo bản năng túm lấy cổ tay hán tử kia, tay còn lại đánh một chưởng lên xương sườn của hắn. Nàng ra tay dứt khoát, cả căn phòng đều nghe thấy tiếng một chưởng kia đánh lên da thịt, người đàn ông cao tám thước bị nàng đánh phải lùi lại ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững.

Từ Nam Phong thu trưởng, bình tĩnh lau nước mưa trên cằm, cặp mặt đỏ au nhìn chằm chằm bọn họ, quần áo thấm nước vừa ướt lại dính, lạnh thấm xuống tận đáy lòng. Lại một tia sét đánh xuống, làm gương mặt nàng nhìn vô cùng u ám.

Lúc này, cả người nàng vừa mệt mỏi lại vừa tức giận, hận không thể đánh cho cha con Diệp gia một trận xương thịt nát tan.

Thỏ bị ép tới đường cùng cũng có thể cắn người, huống gì, nàng từ trước tới giờ không phải là người nhát gan như thỏ.

Bốp bốp bốp.

Trong bóng tối truyền tới tiếng vỗ tay rõ ràng, một giọng nói khàn khàn mạnh mẽ vang lên: ” Kỷ vương phi đúng là một người can đảm khí phách, nói là một người tới thì chỉ đúng một người tới, còn tự mình ứng chiến, đáng kính đáng kính.” Lời còn chưa dứt, đám người vũ phu kia lập tức tránh sang một bên tạo thành một lối đi, người đàn ông phía sau bọn họ lộ mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.