Đọc truyện Manh Sủng Ký – Chương 47: Phong ba
Edit: Yáng
***
Xe lái đến trước nhà, Thẩm Thanh Châu dừng xe sau đó đi ra cốp sau lấy đồ. Du Vãn đứng ở phía sau Thẩm Thanh Châu nhận lấy hai cái túi, hai túi này là bàn cờ và quân cờ. Ba Thẩm Thanh Châu thích cờ vây, Du Vãn đặc biệt đi tìm một bộ cờ thượng hạng mang đến đây.
Mới vừa xách hai cái túi xoay người lại, Du Vãn đã thấy ba Thẩm không biết đứng ở cửa chính từ lúc nào, cô giật mình, nhưng vẫn cố gắng giả bộ trấn định, “Cháu chào chú.”
Thẩm Trường Lâm khẽ gật đầu, “Đến rồi à.”
Du Vãn dạ một tiếng, đem túi trong tay đưa đến trước mặt ông, “Nghe Thẩm Thanh Châu nói chú thích chơi cờ vây, cho nên cháu mua một bộ cờ tặng cho chú, không biết chú có thích không.”
Ánh mắt Thẩm Trường Lâm ngạc nhiên, “Tiểu tử kia nói? Là cháu hỏi nó đúng không?”
Du Vãn cười cười, không lên tiếng.
Thẩm Trường Lâm lại nói, “Bình thường nó không thích trò chuyện với chúng ta, nếu cháu không hỏi thì nhất định nó sẽ không nói.”
Trong lòng Du Vãn yên lặng gật đầu, không ai hiểu con bằng cha.
“Cháu có lòng rồi.” Thẩm Trường Lâm nói.
Du Vãn cười hì hì, hơi hoạt bát, “Chú, chú thích là tốt rồi.”
Khóe miệng Thẩm Trường Lâm cong lên.
Lúc Thẩm Thanh Châu cầm hết những túi đồ còn lại, dẫn Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm liền nhìn thấy trên khuôn mặt Thẩm Trường Lâm có ý cười, đột nhiên nhớ lại lúc trước mẹ có nói ba con à, chỉ hy vọng có một cô con gái, nói con gái thân thiết, là áo bông nhỏ.
Hắn còn nhớ rõ, ba hắn rất ít khi cười. Hôm nay lại rất cho Du Vãn thể diện.
“Vào đi thôi.” Thẩm Thanh Châu đưa tay đẩy đẩy sau lưng Du Vãn.
“Ừm.”
Ba người vào nhà, mẹ Thẩm Trịnh Nhan nghe được âm thanh vội vàng đi ra, thấy Du Vãn xách theo hai túi gì đó liền vội nói, “Nặng như vậy sao lại để Du Vãn xách, Trường Lâm, con trai, hai người không có tay sao?!”
Thẩm Trường Lâm, “…”
Thẩm Thanh Châu, “…” Hai tay Thẩm Thanh Châu cũng đầy rồi, biểu thị hắn rất vô tội.
Du Vãn, “… Dì à, cũng không nặng lắm.”
Trịnh Nhan nhận lấy hai túi đồ, “Làm sao có thể không nặng chứ, đến đến đến, nhanh ngồi xuống ghế sofa đi.”
Du Vãn, “Cháu, cháu có thể.”
“Cái đứa nhỏ này, trong bụng có cục cưng thì phải cẩn thận, nghỉ ngơi thật tốt, sau này để dì chăm sóc con.”
Thẩm Trường Lâm sững sờ, trong mắt có kinh hỉ, “Có đứa bé?”
“Không phải như vậy sao, hai đứa này, trên mạng cũng truyền ra rồi mà sao không nói cho chúng ta biết.”
Du Vãn và Thẩm Thanh Châu liếc mắt nhìn nhau, có đứa bé? Làm sao cô lại không biết?
“Dì à, người nhìn thấy trên internet sao?”
“Không phải sao, dì nhìn thấy tin tức con có đứa bé của Thanh Châu trên internet từ một tiếng trước, đợi hai đứa đến nên mới hỏi một chút, Du Vãn à, định lúc nào kết hôn?”
“Không không không, dì hiểu lầm rồi.” Du Vãn vội vàng giải thích, “Cháu không có mang thai, trên internet đều là nói mò.”
Nói xong, Du Vãn vội vàng lấy điện thoại di động lên weibo, quả nhiên, không biết từ lúc nào trên hotsearch lại có tin tức cô mang thai, mà dưới bình luận, một nhóm bạn đều đang chúc mừng…
“Nói mò?” Trịnh Nhan nhìn về phía Thẩm Thanh Châu.
Thẩm Thanh Châu ngồi xuống ghế sofa, rất bình tĩnh nói, “Mặc dù con cảm thấy tin tức này cũng không tệ lắm, nhưng mà, quả thực không phải sự thật.”
Trong nháy mắt Trịnh Nhan tan nát cõi lòng, “Cái này, làm sao lại không phải sự thật chứ.”
Du Vãn nói, “Dì à, nếu thực sự có chuyện này… làm sao cháu có thể giấu diếm dì.”
Thẩm Thanh Châu nhìn Trịnh Nhan, “Mẹ cũng không cần khó chịu, việc này cũng là sớm muộn thôi.”
Du Vãn: Đỏ mặt…
Mặc dù Trịnh Nhan có chút khó chịu thế nhưng nghe Thẩm Thanh Châu nói vậy cũng lập tức vui vẻ, “Cũng đúng, không sớm thì muộn ta cũng được ôm tiểu tôn nhi. Trường Lâm, ông đừng vội, cũng đừng chán nản.”
Đột nhiên Thẩm Trường Lâm bị điểm tên liền dừng một chút, “Tôi nóng nảy lúc nào.”
Trịnh Nhan, “À, là ai luôn nhắc ở bên tai tôi muốn ôm tôn tử tôn nữ?”
Thẩm Trường Lâm, “…”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Du Vãn vang lên, Du Vãn nhận, “Anh.”
“Du Vãn, em giải thích rõ cho anh, mang thai là chuyện gì xảy ra!” Thanh âm giận dữ của Du Hoán ở đầu dây bên kia truyền đến, trong lúc mơ hồ, Du Vãn còn nghe được ở đầu dây bên kia trợ lý của Du Hoán liên tục nói, Hoán ca, đừng tức giận đừng tức giận, chuyện gì cũng từ từ nói…
“Nói cái p* ý.” Du Hoán hét lên, “Du Vãn! Em ở đâu, bây giờ về nhà ngay, còn có Thẩm Thanh Châu, gọi cả hắn đến đây nhanh lên.”
(p: ở đây là cái mông đó:3)
Du Vãn chảy mồ hôi lạnh, “Anh… đừng hiểu lầm.”
“Cái gì mà hiểu lầm! Tin tức trong vòng giải trí truyền ra, bây giờ mọi người đều biết, ta đây là anh trai vậy mà bây giờ mới biết.” Du Hoán vô cùng đau đớn, “Du Vãn, em, em làm sao…. em có biết là em còn chưa kết hôn hay không?? Bây giờ lập tức về nhà ngay.”
“Không phải anh bận rộn quay phim ở bên ngoài sao…”
“Chuyện gì có thể quan trọng bằng chuyện này? Ta đây cũng sắp làm cậu rồi, nhất định phải tìm em nói chuyện một chút.”
“Anh, bây giờ em… bây giờ em đang ở nhà ba mẹ Thẩm Thanh Châu.”
“Em ngay cả cha mẹ cũng đi gặp rồi! Vậy mà em cũng không nói cho anh! Em cho là anh đã chết rồi đúng không.”
Trợ lý ở đối diện, “Hoán ca, nói nhỏ một chút, bên ngoài còn có người đấy…”
“Cậu đừng ầm ĩ nữa.” Du Hoán nói, “Địa chỉ?”
“Không phải, anh nghe em nói, em không có mang thai.”
“Đừng có gạt anh, địa chỉ.”
“Anh, em thật sự không có.” Du Vãn phiền muốn chết.
Trịnh Nhan nghe xong liền hỏi Thẩm Thanh Châu, “Thanh Châu, đây là anh trai ruột của Du Hoán đúng không?”
“Ừ.”
“Tên gọi là gì?”
“Du Hoán.”
“Du Hoán?!” Trịnh Nhan kinh hãi, “Du Hoán nào? Là diễn viên Du Hoán đúng không?”
“Ừ.”
“Sao con không nói sớm với mẹ, Du Hoán là anh trai của Du Vãn?” Thẩm Thanh Châu cảm thấy mẹ mình biểu hiện có chút hưng phấn.
Thẩm Thanh Châu, “… Mẹ cũng không có hỏi.”
Trịnh Nhan đã không nghe thấy Thẩm Thanh Châu nói gì, trực tiếp đi đến bên cạnh Du Vãn, “Du Vãn, anh trai con muốn đi qua đúng không, đến đi đến đi, dì tới đón, để dì nói cho anh con địa chỉ.”
Du Vãn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng đưa điện thoại cho Trịnh Nhan. Sau đó Du Vãn chứng kiến mẹ Thẩm khí chất thanh nhã vẻ mặt hưng phấn nói cho Du Hoán địa chỉ.
Du Vãn nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Thanh Châu và Thẩm Trường Lâm.
Thẩm Trường Lâm ho khụ khụ, “Thời gian trước mẹ con rất thích cái gì mà Đại Đường thịnh thế, vai nam chính ấy…”
“Là anh trai cháu diễn.” Du Vãn nói tiếp.
Thẩm Trường Lâm gật đầu.
Du Vãn bất ngờ, đây là fan hâm mộ sao?
Thẩm Thanh Châu: Cái quỷ gì…
Một giờ sau, Du Hoán quả thực đến nơi này, mà trong một tiếng này, Du Vãn lại nhận mấy cuộc điện thoại, đều là hỏi thăm chuyện mang thai, Du Vãn đều phủ nhận, trong lòng rất mệt mỏi…
Tiếng chuông cửa vang lên, Trịnh Nhan vô cùng ân cần chạy tới mở cửa.
Mở cửa nhìn thấy Du Hoán, ánh mắt của Trịnh Nhan sáng lên, Lý Thế Dân…
“Du Hoán à, đến đến đến, mau vào đi.”
Du Hoán nhìn thấy Trịnh Nhan liền hơi cúi người chào, “Cháu chào dì, cháu là Du Hoán, là anh trai của Du Vãn.”
“Tốt tốt, dì biết rõ, Du Vãn ở bên trong, mau vào đi.”
“Vâng.” Du Hoán đổi dép lê, đi vào phòng khách, đầu tiên hắn chào hỏi với Thẩm Trường Lâm, sau đó mới nhìn về phía Du Vãn.
“Qua đây.”
Du Vãn bĩu môi, đứng lên, “Anh à, những gì vừa nãy em nói trong điện thoại đều là sự thật.”
Du Hoán nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của Du Vãn.
Trịnh Nhan đứng ở phía sau nói, “Dì cũng muốn Du Vãn có thể sinh cho dì một tiểu tôn tử hoặc một tiểu tôn nữ, nhưng mà Thanh Châu nói trên internet đều là giả.”
Du Hoán bất ngờ, nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, Thẩm Thanh Châu và hắn nhìn nhau, “Là Du Điểm Điểm có thai, ngày đó có người nghe được, nhưng không có nghe đầy đủ, hiểu lầm thôi.”
Du Hoán lúc này mới hiểu rõ, “Là như thế này?”
Du Vãn vội vàng gật đầu, “Thật sự là như thế.”
Du Hoán nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, tin tức này thật sự hù chết hắn, nếu như bây giờ ba mẹ Thẩm Thanh Châu không có ở đây, hắn nhất định xông lên hỏi thăm Thẩm Thanh Châu thật tốt, còn dám làm cho Du Vãn có bầu!
“Chú dì, làm phiền hai người rồi, lần này cháu đến vội vàng nên chưa có chuẩn bị gì, lần sau cháu nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi.”
Trịnh Nhan vừa nghe vội vàng nói, “Nếu đã đến thì ở lại ăn cơm đi, dì làm đồ ăn ngon mọi người.”
“Không cần, không cần dì phải phiền như vậy.”
“Không phiền không phiền, cứ quyết định như vậy đi, để dì bảo Tiểu Lâm đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.” Trịnh Nhan cũng không đợi Du Hoán cự tuyệt, vội vã đi đến phòng bếp, vừa đi còn vừa gọi điện thoại bảo Tiểu Lâm đi mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Du Hoán thấy vậy nên không cự tuyệt nữa.
Nguyên liệu nấu ăn đã mua về rồi, Du Vãn đi đến phòng bếp giúp Trịnh Nhan nấu cơm. Trong phòng khách, Thẩm Trường Lâm lấy bộ cờ Du Vãn mang đến, bởi vì Thẩm Trường Lâm thích cờ vây nên Thẩm Thanh Châu cũng biết chơi một chút, Du Hoán bởi vì quay phim nên cũng có tìm hiểu một chút.
Bình thường Thẩm Trường Lâm chơi cờ vây, nếu một đấu một thì ông nhất định sẽ thắng, cho nên ông bảo Thẩm Thanh Châu và Du Hoán liên hợp lại cùng chơi với ông.
Không giải thích được, cái này lại là lần hợp tác đầu tiên của Thẩm Thanh Châu và Du Hoán, ừ… Có lẽ đây cũng là thời điểm hai người đồng tâm nhất.
Trong phòng bếp, Trịnh Nhan nhìn ba người ở ngoài phòng khách đánh cờ, trong mắt có tia cảm động, không kìm được nói, “Ba người này ở cùng một chỗ, ta dường như thấy được Thanh Hoàn cũng đang ở đây.”
Du Vãn ngẩn người, “Thanh Hoàn? Là ai vậy ạ?”
Trịnh Nhan dừng một chút, “Thanh Hoàn hả, là con cả của dì.”
Du Vãn kinh hãi, “Con cả? Thẩm Thanh Châu có anh trai sao?”
“Có, nhưng rất nhiều năm trước đã xảy chuyện.” Khóe miệng Trịnh Nhan có chút chua xót, “Thanh Hoàn tám năm trước xảy ra tai nạn xẹ cộ đã mất rồi.”
Du Vãn, “…”
“Tính cách của Thanh Châu lạnh lùng, không thích nói chuyện, cái này rất khác với anh trai nó, đứa bé Thanh Hoàn kia, rất cởi mở rất biết săn sóc người khác, tình cảm của hai anh em nó rất tốt. Kể từ khi Thanh Hoàn mất, Thanh Châu lại càng trầm mặc, nhưng Du Vãn à, may mà còn có con, con có thể ở cùng một chỗ với Thanh Châu, dì rất vui.”
Trong lòng Du Vãn hết sức kinh hãi, cô thế nào cũng không ngờ tới, hóa ra Thẩm Thanh Châu còn có một anh trai.
“Thanh Châu không biết bày tỏ ý nghĩ trong lòng, rất nhiều chuyện đều để ở trong lòng, nhìn qua lạnh lùng, nhưng nó cũng biết chăm sóc người khác.”
“Cháu biết.” Du Vãn cong cong môi, “Anh ấy rất tốt, vô cùng tốt.”
Cơm đã nấu xong, Du Vãn ra ngoài gọi người vào ăn cơm, mà ba người kia đã chơi đến ván thứ hai, ván đầu tiên không ngờ là Thẩm Trường Lâm thắng. Dù sao Du Vãn xem cũng không hiểu, ngồi ở một bên nói, “Bây giờ là ai đang chiếm thế thượng phong?”
“Vẫn là chú chiếm thế thượng phong, chú à, chú đánh cờ thật lợi hại.” Du Hoán khen.
Thẩm Trường Lâm hiển nhiên rất vui, “Hai người cũng không tệ, tiếp tục cố gắng sẽ có tiến bộ.”
Du Vãn nhìn quân cờ đen trắng đan xen, “Hình như chơi rất hay, chú à, người lợi hại như vậy, lần sau dạy cho cháu một chút đi.”
Thẩm Trường Lâm bây giờ rất có lòng tin, “Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn chú, nhưng bây giờ mọi nên kết thúc thôi, sắp ăn cơm rồi.”
Trịnh Nhanh ở phòng ăn nói, “Mọi người dừng lại đi, mau đến ăn cơm thôi.”
“Được, lập tức đến ngay.” Thẩm Trường Lâm nói.
Quả nhiên, chưa đến mười phút, tổ hợp Thẩm Thanh Châu và Du Hoán thua, Thẩm Trường Lâm thần thanh khí sảng đi ăn cơm. Thẩm Thanh Châu và Du Hoán nhìn nhau, cũng không vì thất bại mà buồn bực, nhưng nhìn đối phương lại tương đối thuận mắt.