Đọc truyện Manh Sủng Ký – Chương 30: Về nhà
Edit: Yáng
***
Cơm trưa cũng đã bày ra, màu sắc cùng hương vị đều đủ cả, những món dành cho người ăn kiêng cũng đều có. Mọi người vô cùng vui vẻ vây quanh cùng nhau ăn cơm, Du Vãn ngồi ở giữa Thẩm Thanh Châu và Du Hoán, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Cơm nước xong, tất cả mọi người tản đi làm việc. Du Vãn mang theo Đậu Đỏ ở bên cạnh đi tản bộ.
Cạnh bàn ăn, chỉ còn lại hai người Thẩm Thanh Châu và Du Hoán.
Du Hoán xoa xoa tay, không còn vẻ mặt nghiền ngẫm như vừa rồi, mà là vẻ mặt nghiêm túc tiêu chuẩn, “Thẩm đạo, hôm nay cực khổ rồi.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu lành lạnh, “Cô ấy vui vẻ là được rồi.”
Du Hoán cười cười, “Nó đúng là rất vui vẻ, nói thật ra, em gái tôi cũng là lần đầu tiên yêu thích một người.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu khẽ lóe ra tia sáng.
“Haizzz, không nói nữa, ăn uống no đủ, tôi cũng nên đi.” Du Hoán đứng lên, nhìn Thẩm Thanh Châu, “Nói một câu cuối cùng, nếu như ngày nào đó nó trôi qua không tốt thì tôi sẽ mang nó đi bất cứ lúc nào. Bất quá… tôi cho rằng Thẩm đạo cần phải khiến tôi tin tưởng rằng anh có thể đảm nhiệm.”
Thẩm Thanh Châu đứng lên, hơi hơi nhấp môi, “Cô ấy sẽ trôi qua rất tốt, tôi bảo đảm.”
Hai người đứng thẳng nhìn nhau, nói vài câu đơn giản nhưng lại là lời hứa khắc sâu của đàn ông.
“Hai người nói cái gì đó?” Du Vãn dắt Đậu Đỏ đi về phía này, Du Hoán nhìn về phía cô, “Anh nói anh phải đi.”
“Dạ? Vừa mới ăn xong đã đi ạ?”
“Anh trai em rất bận rộn.”
Du Vãn cắt một tiếng, bề bộn nhiều việc? Vậy là ai đánh bài tới trưa hả?
Du Hoán đi tới vỗ vỗ bả vai của cô, “Vé máy bay là năm giờ chiều, anh còn phải ra sân bây, tự mình chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Hả?” Du Vãn kinh ngạc, “Anh nói đi là muốn rời khỏi Bắc Kinh? Không phải anh nói muốn ở đây một tuần sao, đã hết một tuần đâu?”
“Có việc gấp.” Du Hoán nói.
Du Vãn có chút tiếc nuối, “Được rồi, vậy anh đi cẩn thận, không cần vội vàng, nhớ phải nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Biết rồi.” Du Hoán cưng chiều nhìn em gái nhà mình, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Châu, Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm, xem như là nói từ biệt.
Du Hoán lấy điện thoại di động ra gọi cho người đại diện, rồi đi ra phía ngoài. Du Vãn nhìn bóng lưng anh trai, trong ngực có chút ê ẩm, cô biết rõ Du Hoán chung quy cũng vì muốn tốt cho cô, khi còn bé là vậy, bây giờ lớn cũng là như vậy, bọn họ không thường xuyên gặp mặt, thế nhưng mỗi lần lúc chia tay đều có chút khó chịu.
“Uông uông!” Du Vãn bị tiếng kêu của Đậu Đỏ định thần lại, thấy Thẩm Thanh Châu ngồi chồm hổm ở bên cạnh, đưa tay sờ đầu Đậu Đỏ. Đại khái là cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Thanh Châu ngẩng đầu nhìn lại về phía cô.
Đôi mắt màu trà thông suốt, giữa vẻ lạnh lùng mang theo một tia ôn nhu, ngực Du Vãn khẽ động, cũng ngồi xổm xuống, cô chuyên chú nhìn Đậu Đỏ, nói chuyện nhưng là nói với Thẩm Thanh Châu, “Em chỉ có một người thân là anh trai, cho nên mỗi lần thấy anh ấy rời đi đều có chút không bỏ được. Thế nhưng Thẩm Thanh Châu, hôm nay em lại phát hiện, thời điểm em không ở một mình, loại tâm tình này, vẫn còn rất tốt.”
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, anh chưa bao giờ biết Du Vãn không có cha mẹ. Thời điểm nghe được cô nói câu này, anh có ngạc nhiên cũng có đau lòng.
“Trước đây em vẫn luôn suy nghĩ, vạn nhất ngày nào đó anh trai em có bạn gái, không còn ai quan tâm em thì phải làm sao đây.” Thẩm Thanh Châu thấy Du Vãn nói chuyện trên khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhưng anh không khỏi cảm thấy nụ cười kia có phần hơi cứng.
Anh há miệng, vừa lúc muốn nói thêm, Du Vãn đột nhiên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt sáng lên, giống như ẩn chứa đầy ánh sao trên bầu trời đêm.
Cô nói, “Nhưng là bây giờ em không sợ, bởi vì sau này đều có người quan tâm em, có phải không?”
Hơn mười một giờ khuya, Du Vãn cập nhật chương mới. Cô tắm rửa xong, thoải mái nằm ở trên giường, chuyện ban ngày hôm nay hết thảy đều xẹt qua trong đầu cô, cô cười một tiếng, nhớ đến câu nói sau cùng của Thẩm Thanh Châu trước khi đi quay phim, anh nói, “Em ngốc như vậy, quả thật cần anh quan tâm.”
Ừ… cô cũng không nói người quan tâm là anh, là chính anh ngầm thừa nhận.
Tâm tình Du Vãn rất tốt, mở weibo đăng trạng thái: Phương xa có tòa núi băng, một người đang đi bộ đến chỗ tòa núi băng đó thì phát hiện núi băng đó cũng đang di động qua chỗ mình *icon mặt cười*.
Sau khi đăng xong weibo, Du Vãn theo thói quen vào hotsearch, vừa nhìn thấy cô liền ngây ngẩn cả người. Trên hotsearch có đề cập đến thông tin về bạn gái của Thẩm Thanh Châu, tiêu đề là #Bạn_gái_Thẩm_Thanh_Châu.
?? Bạn gái?? Ở đâu ra bạn gái??!!
Du Vãn không chút do dự bấm vào. Đăng lên weibo là một người bạn trên mạng, Du Vãn cẩn thận nhìn một chút, hình ảnh kia rõ ràng là bị chụp lúc đi mua cơm trưa ngày hôm nay.
Trong vài tấm hình Thẩm Thanh Châu đều là nhân vật chính, nhưng có một vài tấm hình đặc biệt, trên ảnh chụp cố ý khoanh một vòng tròn đỏ chỗ một cái bóng lưng, mà cái bóng lưng kia, không phải là cô sao.
Dưới bình luận, toàn bộ đang khiếp sợ.
“Nói thật, tôi vẫn cho là Thẩm Thanh Châu qua từng bụi hoa mà không dính vào người là bạn bè tốt, thật không ngờ lại có phụ nữ!! Khóc!!”
“Châu Châu nhà tôi!!! Tôi không muốn!!”
“Nam thần cấm dục tại sao có thể có bạn gái, không chấp nhận!”
“Người chụp hình có thể có chút kỹ thuật được không, chụp phía sau mờ mịt như vậy!”
“Ông trời đã giữ cho tôi một vị trí tốt, tạm biệt trái đất.”
“Lại là một người phụ nữ cứu với hệ ngân hà.”
…
Du Vãn sửng sốt, dạo gần đây trend mới trên hotsearch là sức khỏe à, sao mà cứ động một chút là cư dân mạng lại nói “Người phụ nữ kiếp trước cứu cả dải ngân hà”?
Nhìn xong một ít bình luận của cư dân mạng, đúng lúc Du Hoán gọi điện thoại qua đây, cô không đợi Du Hoán nói mà nói trước, “Anh, em lại lên hotsearch.”
Du Hoán cười cười, “Anh biết.”
“Ồ.”
“Nhưng đừng lo lắng, người của đoàn phim sẽ không nói, anh đã giao hẹn với Thẩm Thanh Châu rồi.”
“Hả?” Du Vãn kinh ngạc, “Hai người nói cái này lúc nào?”
“Biết là em thích khiêm tốn, gương mặt này của em chính là gương mặt của em gái anh, chuyện này tuy bị mọi người biết rồi, nhưng em gái anh chính là Vị Vãn, mà Vị Vãn cùng Thẩm Thanh Châu bắt đầu nói chuyện yêu đương chuyện này tạm thời sẽ không có người biết.” Du Hoán nói.
“Em hình như còn chưa bắt đầu yêu đương.” Du Vãn ho khan một tiếng.
“À, còn không có, cũng sắp rồi.”
“Hình như cũng đúng.” Du Vãn mím môi cười cười, lập tức lại nói, “Nhưng mà tại sao anh lại nói tạm thời?”
Du Hoán, “Em cho rằng việc này có thể trốn bao lâu. Sau này em và Thẩm Thanh Châu ở cùng một chỗ, với độ nổi tiếng của Thầm Thanh Châu, em chẳng lẽ sẽ không bị đào ra?”
Du Vãn suy nghĩ một chút, “Ừm… đúng vậy.”
Du Hoán hừ hừ, “Trước đây còn nói là người nhà minh tinh rất phiền phức. Hiện tại thế nào? Còn tìm một người bạn trai là nhân vật công chúng, em đây chính là điển hình khẩu thị tâm phi*.”
(Khẩu thị tâm phi: miệng nói một kiểu nhưng trong lòng lại nghĩ một kiểu khác)
Du Vãn nghẹn họng, “Lúc em thích anh ấy em cũng không biết anh ấy là ai.”
“À, vậy nếu biết ngay từ đầu thì em sẽ không thích anh ta?”
Du Vãn nghiêm mặt, thận trọng suy nghĩ, “Cái này, giống như là sẽ thích anh ấy.”
Du Hoán, “…”
Trên internet liên quan đến tình yêu của Thẩm Thanh Châu và “bóng lưng phụ nữ” còn giằng co một hồi, nhưng là các phóng viên cũng không phỏng vấn được Thẩm Thanh Châu nên chuyện này chỉ có thể yên lặng xóa bỏ.
Sau đó, đoàn phim phải thay đổi địa điểm quay. Ban đầu Du Vãn cho rằng còn phải nán lại ở Bắc Kinh một thời gian ngắn, thế nhưng sau đó mới phát hiện địa điểm lấy cảnh ở Bắc Kinh bất tri bất giác sẽ phải kết thúc. Hơn nữa về sau cần phải đi những địa phương khác để lấy cảnh.
Trước khi chuyển địa điểm thì các diễn viên có ba ngày nghỉ, lúc này, một mặt là để cho các diễn viên có thời gian lấy sức, một nguyên nhân khác là lễ trao giải Kim Tưởng có ảnh hưởng khá lớn sắp sửa tổ chức. Thẩm Thanh Châu được mời với tư cách là đạo diễn, nhiều diễn viên trong đoàn phim cũng nhận được lời mời.
Vì thế một tuần sau, Du Vãn bước lên đường trở về nhà.
Đã lâu không quay về, ngoài miệng Du Vãn không nói gì, thế nhưng trong đầu đã sớm nhớ thương Du Điểm Điểm. Trước đây đi ra ngoài du lịch cũng đã gửi nuôi Du Điểm Điểm, nhưng là cho tới nay còn chưa từng gửi nuôi lâu như vậy.
Vừa đến nhà đặt hành lý xuống, Du Vãn đã không kịp chờ đợi muốn đi cửa hàng thú cưng nhận người.
“Xuống ga-ra đi.” Du Vãn nhận được điện thoại chính là bốn chữ này.
“Anh đang ở dưới sao?”
“Ừ, không phải muốn đi đón Du Điểm Điểm sao.” Thanh âm của Thẩm Thanh Châu nhàn nhạt, lộ ra hơi lạnh trong ga-ra.
Du Vãn vui vẻ, không nghĩ đến Thẩm Thanh Châu lại hiểu suy nghĩ lúc này của cô, cô vội vàng dọn dẹp rồi xuống thang máy, “Em đang xuống rồi, chờ em một chút.”
Đến ga-ra, Du Vãn đi tới chỗ Thẩm Thanh Châu dừng xe, sau đó ngồi lên ghế phó lái, “Đi thôi.”
Thẩm Thanh Châu nhìn cô, “Vui vẻ như vậy?”
“Đương nhiên! Em rất nhớ Điện hạ nhà em.” Du Vãn nói xong quay đầu nhìn Đậu Đỏ đang ngồi phía sau xe, “Mày cũng nhớ đúng không?”
Đậu Đỏ đại khái nghe hiểu được tên Du Điểm Điểm, uông uông vài tiếng tỏ vẻ hưng phấn.
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu hơi cong, sau đó hạ chân ga xuất phát.
Du Vãn cùng một chàng trai làm việc ở cửa hàng thú cưng kia rất quen thuộc, còn chưa đến cửa hàng đã gọi điện cho anh ta. Vì thế Du Vãn đạt được mục đích nhìn thấy bạn học Du Điểm Điểm đứng chờ ở cửa.
Du Vãn, “Điện hạ!!”
Du Điểm Điểm, “Uông uông uông!”
Du Vãn, “Mau tới đây!”
Đậu Đỏ, “Uông uông uông!”
Du Điểm Điểm, “Uông uông!”
Du Vãn, “Điện…”
Du Vãn còn đang ngồi chồm hổm bày ra tư thế giang hai tay ôm ấp thì ở trước mặt cô, Đậu Đỏ cùng Du Điểm Điểm đã tiến tới thân mật với nhau.
Du Vãn, “…”
Thẩm Thanh Châu, “…”
Du Vãn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, rất ủy khuất, “Địa vị của Đậu Đỏ chẳng lẽ cao hơn cả em sao?”
Thẩm Thanh Châu mấp máy môi, ngồi chồm hổm sờ đầu Du Vãn giống như bình thường sờ đầu Đậu Đỏ, “Cũng không phải so sánh như vậy.”
Du Vãn suy nghĩ một chút, tự mình an ủi, ừ, cũng đúng, giống như một ngày nào đó cô rất lâu không gặp Du Hoán và Thẩm Thanh Châu, sau khi nhìn thấy hai người sẽ nhào lên ai trước, đúng, là Thẩm Thanh Châu.
Thế nhưng Du Hoán ở trong lòng cô vẫn rất quan trọng rất quan trọng, chính là như vậy!
Một giây kế tiếp, Du Diểm Điểm lao tới, Du Vãn bị nó nhào lên thiếu chút nữa ngã về phía sau, nhưng mà khá tốt, Thẩm Thanh Châu đứng ở phía sau lưng cô, Du Vãn trực tiếp tựa vào trên đùi Thẩm Thanh Châu.
“Mày không phải là không nhớ tao sao? Hừm! Nhìn thấy Đậu Đỏ thì vui vẻ còn có nhìn thấy tao không?” Du Vãn hung hăng vuốt ve đầu Du Điểm Điểm, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
“Uông uông uông!” Du Điểm Điểm dùng sức cọ sát trong ngực Du Vãn.
“Ha ha ha, đừng, nhột lắm.”
“Uông uông!!”
Thẩm Thanh Châu từ trên cao nhìn xuống ba con (?) nháo thành một đoàn, vẻ mặt thiếu đi một tia lãnh ý, nhiều hơn một phần ấm áp.
“Du Vãn.”
Du Vãn nhìn về phía người mới tới, thấy được đó là chàng trai cô tín nhiệm nhất trong tiệm thú cưng – Trương Hằng, Du Vãn đứng lên, nói với anh ta, “Trong khoảng thời gian này cảm ơn anh, Điện hạ được chiếu cố rất tốt.”
Trương Hằng có chút đỏ mặt, “Không có gì, Điện hạ rất ngoan, cũng không gây phiền toái.”
“Anh không cần phải nói tốt thay nó, nó có bao nhiêu ẫm ĩ tôi đều biết rõ.”
Trương Hằng ngượng ngùng cười một tiếng, ánh mắt nhìn Du Vãn có chút nóng, “Du Vãn, cô đi công tác về chưa, gần đây còn đi nữa sao?”
“Chắc là không đi nữa.” Du Vãn nói.
Trương Hằng, “Ồ…vậy, vậy lúc nào cô có việc gấp thì có thể đem Điện hạ đến đây, tôi sẽ chăm sóc giúp cô.”
Du Vãn vừa định gật đầu, đột nhiên nghe được Thẩm Thanh Châu bình tĩnh nói, “Không cần.”
Trương Hằng sững sờ, lúc này mới di chuyển ánh mắt dừng trên người Du Vãn chuyển qua trên người Thẩm Thanh Châu, “Đây là…”
“Sau này Du Vãn có việc thì Du Điểm Điểm sẽ ở chỗ tôi, không cần anh phải lo.” Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt nói.
Du Vãn nghi ngờ nhìn về phía anh, thời gian bận rộn của anh còn nhiều hơn cô, lấy đâu thời gian thay cô chăm sóc Du Điểm Điểm.
“Đi thôi.” Thẩm Thanh Châu đột nhiên kéo cổ tay Du Vãn đưa cô đi ra ngoài.
“Ôi…” Du Vãn bất ngờ, không kịp đề phòng, không thể làm gì đành đi theo cước bộ của anh, đương nhiên, cô cũng không quên quay đầu cười hối lỗi với Trương Hằng.
Trương Hằng nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Châu cùng Du Vãn, ánh sáng trong đôi mắt dần dần lụi tắt. Thấy Thẩm Thanh Châu lôi kéo tay của Du Vãn, anh ta hiểu được Du Vãn đã có bạn trai rồi, haizzz… nhìn chất lượng của người bạn trai kia, lòng tự tin của anh ta đã vỡ thành từng mảnh rồi.
Chỉ có điều… sao lại cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt? Trương Hằng cẩn thận suy nghĩ một chút, không có đầu mối gì, cảm thán đi về.