Manh Sủng Ký

Chương 19: Gọi thức ăn


Đọc truyện Manh Sủng Ký – Chương 19: Gọi thức ăn

Edit: Yáng

***

“Này Thẩm đạo, không thể để Đậu Đỏ ở lại à? Hoặc là qua một thời gian ngắn nữa tôi cùng nó trở về, để nó và Điện hạ ở cùng một chỗ.” Du Vãn nói.

Thẩm Thanh Châu đang nhìn màn hình giám sát, tùy ý nói, “Cô có thể chăm nó thì để nó ở lại.”

“Thật à, tốt quá!” Du Vãn cười nói, “Tôi khẳng định sẽ chăm sóc nó tốt, sẽ không quấy rầy công việc của anh.”

Thẩm Thanh Châu quay đầu nhìn cô một cái, “Bình thường tôi cũng muốn nhìn nó, rảnh rỗi thì cô mang Đậu Đỏ đến ngồi bên cạnh tôi.”

“Được.” Du Vãn không chút nghĩ ngợi đáp.

Thẩm Thanh Châu nhếch môi cười.

Du Vãn chăm chú nhìn, là ảo giác của cô sao, lại có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Châu cười.

“Vị Vãn, ôi chao? Chó này sao ở chỗ cô lại ngoan như thế?” Hướng Trạch Nhiên hết phần diễn đang nhàn hạ ngồi ở một bên, thấy Đậu Đỏ nằm ở đùi Du Vãn không khỏi hiếu kỳ.

Du Vãn sờ đầu Đậu Đỏ, “Nó rất ngoan.”

Hướng Trạch Nhiên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, “Thẩm đạo nuôi dưỡng không tệ. Đúng rồi, tối qua cô chạy đi đâu thế, tìm mãi không thấy cô.”

“À… Tôi có chút choáng váng, cho nên đi về nghỉ trước.”

“Cô thật là, đã nói là không say không về, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Manh Manh.” Hướng Trạch Nhiên nói, “Xem lời nói tối qua của cô, thì tửu lượng của cô cũng rất tốt, hay là lúc nào chúng ta cùng đi uống rượu đi!!”

Du Vãn ngẩn người, không giải thích được liền nghĩ đến hôm qua Thẩm Thanh Châu say khướt nói “Đừng cùng anh ta ăn cơm, quan hệ cũng đừng tốt như thế, càng đừng nấu cơm cho anh ta…” cô vô thức nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, không nghĩ tới thế nhưng anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt màu trà trầm xuống.

Cô khụ khụ, “Uống nhiều quá không thoải mái, tốt nhất là gần đây tôi không nên đi uống rượu.”

Hướng Trạch Nhiên có chút tiếc nuối khuyên nhủ, kết quả đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Thẩm đạo, “Gần đây quay phim rất gấp, nam chính đang rất nhàn rỗi à?”

Hướng Trạch Nhiên, “… Không nhàn.”

“Quay phim, đi chuẩn bị đi.”

“Được, đạo diễn.”

Quay phim, quay cảnh tình cảm của Hướng Trạch Nhiên.

Du Vãn nhàn rỗi cũng đi đến trước màn hình giám sát xem, đang quay cảnh nam chính “Quang Minh” cùng nữ chính “Phó Tiểu Lôi” đang gây gổ, ầm ầm ĩ ĩ, cuối cùng biểu lộ tâm ý rõ ràng.

Nhưng mà hôm nay Thẩm đạo tựa hồ phá lệ nghiêm khắc.


“Cut, tình cảm không thích hợp.”

“Cut, chỗ này cần bộc phát.”

“Cut, tổ hóa trang, trang phục của nữ chính bị lệch, không ai phát hiện à?”

“Cut.”

“Cut.”

“….”

Đến cuối cùng, Du Vãn nhìn không được, thầm nói, “Không phải diễn rất tốt sao?”

Thẩm Thanh Châu trầm ngâm nhìn cô một cái, Du Vãn lập tức kinh sợ, “A… Giống như chưa tốt lắm, ha ha.”

N lần sau đó, cuối cùng cảnh này cũng được qua. Hướng Trạch Nhiên hít thở một ngụm khí.

Cảnh tiếp theo, là cảnh hôn của nam nữ chính.

“Quang Minh” đem “Phó Tiểu Lôi” áp chế ở trên tường, không nói một lời liền hôn lên, trực tiếp đè ở bàn trang điểm, mặc dù hai người diễn không quá kịch liệt, nhưng lên hình lại trông rất đặc sắc!!!!

Du Vãn vụng trộm nhìn Thẩm Thanh Châu, ánh mắt của anh nhàn nhạt, dường như cảnh hôn trước mắt giống như hai miếng thịt đang đánh nhau. Ánh mắt cô rơi trên môi anh, màu sắc nhẹ nhàng, hơi mỏng, nhưng nhìn rất mê người.

Cô có chút hối hận, ngày hôm qua sao lại ngốc như thế, đáng ra phải thừa dịp anh uống say hưởng thụ một phen.

“Nhìn cái gì?” Không biết Thẩm Thanh Châu quay lại nhìn cô từ lúc nào, thấy Du Vãn sững sờ nhìn chằm chằm mình liền hỏi.

Du Vãn vô thức trả lời, “Nhìn môi anh.”

“Ừ?” Thẩm Thanh Châu dừng một chút, hướng gần về phía cô, “Nhìn ra cái gì?”

Du Vãn sợ hết hồn, vội vàng điều chỉnh ánh mắt đi hướng khác, kéo ra đề tài mới, “Ôi chao? Cảnh thân mật cũng quay xong rồi, nhưng mà tôi cũng không thấy được cảnh đặc sắc nhất.”

Du Vãn ở đó phối hợp tiếc nuối, trong mắt Thẩm Thanh Châu lại tràn đầy vui vẻ, cảnh đặc sắc nhất? Hôm qua mới là cảnh đặc sắc nhất ư?

Đến thời gian ăn tối, đoàn phim bắt đầu phát cơm hộp.

“Biên kịch, Thẩm đạo bảo để cô dẫn Đậu Đỏ đến chỗ anh ấy.” Du Vãn vừa mới dẫn Đậu Đỏ đi dạo khắp đoàn phim, liền bị một anh nhân viên gọi lại.

“Ồ, được.” Du Vãn bảo với Lý Manh Manh mình đi qua trước, Lý Manh Manh gật đầu. Thấy Du Vãn đi, Lý Manh Manh đứng bên cạnh Hướng Trạch Nhiên nói, “Này, anh có thấy Thẩm đạo đối với Vị Vãn có chút không bình thường không? Mọi người trong đoàn phim đều nói hai người ấy có gian tình, anh tin không?”

Hướng Trạch Nhiên bị NG cả buổi chiều, cả người đều không tốt, hữu khí vô lực nói, “Thần kinh à?”

“Tôi thấy hai người đó cũng là lạ.” Lý Manh Manh chống cằm, thầm nói, “Nhưng tôi lại cảm thấy, Thẩm đạo không phải người dễ dàng bị tóm như thế, như chị Diệp Dư mà cũng không được….”


Hướng Trạch Nhiên cũng không muốn nghe mấy lời này, môt lòng đều hướng về cảnh quay hôm nay, “Ôi trời, không biết hôm nay Thẩm đạo làm sao, bình thường tôi cũng diễn như thế nhưng có bị nói gì đâu.”

Lý Manh Manh nói, “Hay là anh đắc tội anh ta?”

“Làm sao có thể, tôi đắc tội anh ta thế nào được.”

“Hi hi… Anh nghĩ kĩ lại đi, Thẩm đạo của chúng ta là người hiểu chuyện, sao có thể vô duyên vô cớ mắng anh.”

Hướng Trạch Nhiên nhíu mày, “Chẳng lẽ trạng thái gần đây của tôi không tốt? Chao ôi phải tính toán lại chút, ngày mai phải điều chỉnh lại cho tốt.”

Du Vãn dẫn Đậu Đỏ đến phòng nghỉ của Thẩm Thanh Châu, trên bàn đã bày sẵn hai phần bữa tối.

“Ngày mai tôi không ăn cái này.” Thẩm Thanh Châu mở đũa ra nói với Du Vãn.

Du Vãn, “Ngày mai đợi về khách sạn ăn hay là tôi mang đến?”

“Ngày mai đại khái quay phim đến rất khuya, cô mang đến đi.”

“Mai tôi sẽ mang cả Đậu Đỏ đến.”

“Tùy cô.”

“Đậu Đỏ, nghe thấy không, mai mày vẫn đi theo tao. Trước tiên cho mày ăn no, sau đó chúng ta cùng mang thức ăn đến cho chủ nhân của mày.” Du Vãn vui tươi hớn hở nói ra, “Thẩm đạo, muốn gọi món gì?”

“Không cần, cô làm gì cũng ngon.” Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt nói ra.

Du Vãn mở to hai mắt… Là được khen??!!

Bởi vì đoàn phim còn phải quay đến khuya nên Du Vãn mang Đậu Đỏ về khách sạn trước.

Mở máy tính ra, nhận được cuộc gọi video của Giản Vũ Nùng, Du Vãn điềm nhiên tiếp nhận.

Ống kính mở lên, Du Vãn liền thấy hai quầng mắt của Giản Vũ Nùng đen sì, cô liền ghét bỏ nói, “Mày bị ai đánh?”

“Đánh cái đầu mày ý, tao múa bút thành văn, hiến thân cho thư viện suốt một tháng!! F*ck!! Cuối cùng cũng thi xong.”

“Chậc chậc, gặp chuyện thì lại ôm chân phật!!”

“Biến, mày không học nghiên cứu sao biết được.”

Du Vãn bĩu môi, không cùng cô ấy ầm ĩ. Lúc này, Đậu Đỏ ở phía sau đi ngang qua. Giản Vũ Nùng ngẩn người, “Này, lần trước mày nói đi Bắc Kinh công tác đúng không, mày mang cả Điện hạ đi cùng?”


“Điện hạ á, không có mang theo.”

Giản Vũ Nùng, “…Thế phía sau mày là quỷ à?”

Du Vãn quay đầu lại nhìn thoáng qua, “À, mày nói Đậu Đỏ à?”

“Đậu Đỏ??!! Đó là Đậu Đỏ! Du Vãn!! Sủng vật của Thẩm đạo? Nó sao lại ở phòng mày? Sao nó lại theo mày đến Bắc Kinh??” Giản Vũ Nùng như muốn nhảy ra khỏi ống kính lao đến trước mặt cô.

Du Vãn, “Thẩm Thanh Châu là đạo diễn của đoàn phim, anh ấy cũng ở khách sạn này, tao chính là giúp anh ấy trông nom Đậu Đỏ.”

“Cái gì??!! Mày lặp lại lần nữa??!!”

“Mày gào cái gì mà gào, không phải mày nói là fan của tao à, là fan mà không biết anh ấy là đạo diễn sách của tao à?”

“Tao!! Không phải là gần đây tao thi à, không lên mạng được mày có biết hay không?” Giản Vũ Nùng kích động vạn phần, “Du Vãn, có phải hay không hai người… nhà thì cho mày vào, chó thì cho mày trông, còn đạo diễn sách của mày, các người có phải hay không…”

“Là không phải cái gì?”

“Tao hỏi hai người có tiến triển gì không?”

Du Vãn tĩnh lặng, “Mày muốn tiến triển gì?”

“Ai da… nắm tay gì gì đó, có hay không?”

“Ừ.. hôn tao có tính hay không?”

“Cái gì?! Cái gì?!”

“Mày có thể đừng gào lên không?”

“Không phải giả chứ, nam thần cao lãnh của tao hôn mày?” Tam quan của Giản Vũ Nùng bị lật đổ.

“Đương nhiên là thật, chỉ là,…. anh ấy uống say, tao cũng không biết cái gì đang diễn ra.”

“F*ck, f*ck!! Xong rồi xong rồi, về sau tao sẽ trở thành khuê mật của bạn gái Thẩm đạo, giá trị con người liền cao lên, làm sao bây giờ đây.”

“….”

“Đợi chút, mày nói anh ta uống nhiều?” Giản Vũ Nùng thu liễm vẻ mặt vui vẻ, nghiêm túc hỏi Du Vãn.

“Ừ.”

“Biết khi đó là mày không?”

“Tao cũng nghĩ là biết rõ, chỉ là sau khi uống say có chút không giống bình thường. Hơn nữa… buổi sáng hôm sau anh ấy cũng quên mất.”

“Vậy mày có nhắc với anh ta không?”

Du Vãn chống cằm, “Nhắc lại? Vạn nhất nhắc lại anh ấy cho là tao nói dối thì làm sao, còn mất mặt nữa. Hơn nữa chỉ là say nên mới xảy ra chuyện, chả lẽ tao nên coi là thật à?”

“Tao thấy Thẩm đạo thích mày, bằng không Thẩm đạo thanh cao nhà tao sao có thể say rượu thì lại tùy tiện hôn người khác.” Giản Vũ Nùng vẻ mặt háo sắc.


Du Vãn liếc mắt, thật sự là nhìn không được.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

“Tao đi mở cửa.”

“Ừ.”

Du Vãn đứng dậy đi mở cửa. “Đậu Đỏ đâu?” Dĩ nhiên là Thẩm Thanh Châu trở về.

Du Vãn đáp, “Ở bên trong.”

“Có tiện đi vào không?”

“Tiện.” Du Vãn nghiêng người để anh bước vào.

Thẩm Thanh Châu thấy Đậu Đỏ đang nằm trên thảm trải sàn chơi đồ chơi, anh liền đi qua chỗ nó.

“A!! Thẩm Thanh Châu!! Thẩm đạo!!”

Trong máy vi tính đột nhiên bộc phát một trận thét chói tai, sau ót Du Vãn chảy mồ hôi lạnh, sao cô lại quên là vẫn đang gọi video, người bệnh thần kinh Giản Vũ Nùng vẫn đang ở bên ống kính đấy!!

Thẩm Thanh Châu rõ ràng sửng sốt, ánh mắt anh nhìn qua máy vi tính, thấy trên màn hình là một…. cô gấu mèo nữ.

“Cô, cô ấy là bận thân của tôi, vừa rồi tôi đang gọi video với cô ấy, tôi quên mất không nói với anh.” Du Vãn nháy mắt ý bảo Giản Vũ Nùng mau bình thường trở lại, “Cô ấy là Giản Vũ Nùng.”

Thẩm Thanh Châu đứng lên, hướng về phía máy vi tính khẽ gật đầu, bởi vì là bạn của Du Vãn, thái độ của anh bình thản hơn nhiều.

Giản Vũ Nùng cũng ý thức được chính mình vừa nãy có chút không ổn, đặc biệt thục nữ hướng về phía Thẩm Thanh Châu chào hỏi, “Xin chào Thẩm đạo, tôi là bạn tốt nhất của Du Vãn.”

“Ừ, xin chào.”

“Hắc hắc, Thẩm đạo, Du Vãn nhà chúng tôi liền nhờ anh chiếu cô, cô ấy rất thích ăn đồ ăn vặt, thích ngủ nướng, hi vọng anh không phiền. À, tài nấu nướng của cô ấy không tệ, chắc là anh đã được nếm thử rồi.”

Du Vãn vẻ mặt hắc tuyến: Mày đang nói là tao có ít tật xấu hả??!!

Nhưng mà ngoài ý muốn là Thẩm Thanh Châu rất có kiên nhẫn, bên miệng còn vui vẻ, “Được, đều đã nhìn thấy, sẽ không phiền.”

“Phiền toái Thẩm đạo.” Giản Vũ Nùng cố gắng nhẫn nhịn tâm lý đang kích động, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm.

“Vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, tôi tắt video trước đây.”

Thẩm Thanh Châu, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt ~”

Màn hình tối lại.

Du Vãn, “….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.