Manh Sủng Ký

Chương 16: Không bị cản trở


Đọc truyện Manh Sủng Ký – Chương 16: Không bị cản trở

Edit: Yáng

***

“Thẩm đạo, sinh nhật vui vẻ.”

“Thẩm đạo, đến uống một ly.”

“Ta kính ngài một ly.”

…..

Thẩm Thanh Châu bình thường nhìn qua lãnh đạm, nhưng cũng không phải là không có tình người, mọi người có ý tốt vì anh chúc mừng, anh tự nhiên phải bán lại ý tốt cho mọi người. Một ít người bình thường đều nhân cơ hội này đi mời rượu lôi kéo làm quen diễn viên nổi tiếng ở đây.

Mà Du Vãn đang ngồi bên cạnh Hướng Trạch Nhiên, yên lặng ăn thịt nướng trên bàn. Trước mặt cô là nhân viên vừa mang bánh ngọt cực lớn của Lâm Diệp Dư đến.

“Vị Vãn, cạn ly.” Hướng Trạc Nhiên cùng người bên cạnh uống một ly, lại quay trở lại chào hỏi Vị Vãn.

Vị Vãn tửu lượng không cao, nhưng uống một chút thì cũng không có vấn đề gì, cô cầm lấy một ly rượu chạm vào ly của Hướng Trạch Nhiên, “Uống.”

“Tôi cũng đến đây.” Lý Manh Manh đụng lên trước, “Ba chúng ta hôm nay không say không về.”

“Được.” Hướng Trạch Nhiên rót rượu vang cho hai cô gái, sau đó lại rót cho chính mình một ly.

“Hướng Trạch Nhiên, rót đầy vào.” Lý Manh Manh nói.

“Biết rồi, chính cô cũng đừng ăn bớt ăn xén, này Vị Vãn cô cũng là…”

“Rầm rầm rầm…”

Hướng Trạch Nhiên cùng Lý Manh manh nhìn nhau một cái.

Lý Manh Manh, “Được đó Vị Vãn, lợi hại như thế, chưa nói lời nào đã uống hết rồi.”


“Hai người các ngươi đừng ầm ĩ, muốn uống thì uống luôn, đừng nói nhảm.” Du Vãn mạnh mẽ đem ly rượu trên bàn cầm lên, không nhịn được nói, “Cạn ly.”

Hướng Trạch Nhiên ngoài ý muốn nhướng mày, “Được, cạn ly.”

Một mặt khác, Thẩm Thanh Châu cũng không từ chối người khác mời rượu, sau đó ánh mắt anh lặng lẽ không tiếng động hướng tới bên người Du Vãn, cô đang cùng Hướng Trạch Nhiên và Lý Manh Manh vui sướng uống rượu, lúc này, Hướng Trạch Nhiên không biết nói gì ở bên tai Du Vãn, cô liền bật cười lớn.

Ấn đường Thẩm Thanh Châu nhảy lên, hình ảnh kia, như thế nào lại thấy không thoải mái. Còn đối với Hướng Trạch Nhiên, Thẩm Thanh Châu lại cảm thấy có phải trước đây mình chọn sai nam chính??

“Thanh Châu, đừng uống nhiều quá, ăn miếng bánh ngọt lót dạ.” Lâm Diệp Dư bưng miếng bánh ngọt lại đây, “Em đặc biệt nhờ người ta làm, thợ làm bánh ngọt kia rất nổi tiếng, anh thử xem.”

“Xin lỗi, tôi không thích ăn điểm tâm ngọt.” Thẩm Thanh Châu nhàn nhạt nói ra.

Sắc mặt Lâm Diệp Dư cứng đờ, “Kia, vậy anh ăn cái khác một chút, uống rượu nhiều không tốt.”

Thẩm Thanh Châu không lên tiếng. Mà bên kia, Hướng Trạch Nhiên cùng Du Vãn lại cạn một ly. Ánh mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, ngửa đầu uống hết một ly rượu vang.

Du Vãn uống mấy ly liền cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, tiết tấu chậm lại, kéo Lý Manh Manh qua hỏi, “Này, tôi hỏi cô, Lâm Diệp Dư cùng Thẩm đạo có quan hệ gì?”

Lý Manh Manh say khướt, nghe được vấn đề này lập tức như tên trộm đến gần tai cô thì thầm, “Tôi nói với cô nhưng cô cũng không thể để người khác biết.”

“Ừ.”

“Trước kia tôi cùng chị Diệp Dư quan hệ không tệ, cô ấy nói với tôi đã quen biết Thẩm đạo từ rất sớm, ừ…. Quen biết từ lúc chưa nổi tiếng đi. Tôi nhìn ra được chị Diệp Dư rất thích Thẩm đạo.”

“Kia, Thẩm đạo thì sao?”

Lý Manh Manh suy nghĩ một chút, “Cô cũng biết Thẩm đạo này lạnh như băng, đối với ai cũng là thái độ đó, cũng may chị Diệp Dư kiên trì không buông tay, nếu là tôi thì nhất định không làm được như thế. Nhưng việc này người khác không biết rõ, cô phải giữ bí mật, dù sao chị Diệp Dư cùng Thẩm đạo đều là nhân vật lớn, việc này khó mà nói..”

Du Vãn gật gật đầu, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhất là Thẩm Thanh Châu đối với Lâm Diệp Dư có ý tứ.

Đầu Du Vãn có ít choáng váng, không còn hào hứng uống rượu, cô nói rõ với Lý Manh Manh liền vụng trộm rút lui trước, hôm nay bên cạnh Thẩm Thanh Châu nhiều người như vậy, khẳng định cũng không thiếu một mình cô.


Du Vãn trở về khách sạn, tắm rửa thay quần áo đầy mùi rượu. Nằm ở trên giường, Du Vãn vẫn còn chóng mặt, nhưng thanh tỉnh hơn so với ở biệt thự.

Du Vãn nhớ tới Lâm Diệp Dư hôm nay, đột nhiên cảm thấy có chút ảo não, sao lúc đó Du Vãn cô lại như rùa rụt cổ vậy??

Chao ôi.. Thế nhưng không có biện pháp, quà của Lâm Diệp Dư lại là một cái bánh ngọt lớn, còn đặc biệt trong lúc bận rộn vẫn tới đoàn phim tổ chức sinh nhật cho anh, mà cô thì ngay cả sinh nhật anh còn không nhớ rõ, thật sự rất hổ thẹn!!

Đúng.. Bánh ngọt??!!

Du Vãn lập tức nhớ ra mình đã để bánh ngọt ở trên bàn trà phòng Thẩm Thanh Châu. Hỏng bét, nếu là anh trông thấy chẳng phải rất mất mặt sao?? Du Vãn cuống quýt từ trên giường đứng lên, tìm được thẻ phòng Thẩm Thanh Châu ở trong túi xách của cô.

Cô mới về khách sạn được một tiếng, khẳng định là Thẩm Thanh Châu còn ở biệt thự chưa về, bây giờ cô vụng trôm qua phòng anh đem bánh ngọt trở về thì cũng không bị anh phát hiện.

Du Vãn cảm thấy rất may mắn vì mình đã nhớ tới chuyện này, cô cầm thẻ phòng lên, đi dép chạy như bay đến cửa phòng Thẩm Thanh Châu.

“Cạch.” Cửa phòng mở ra.

Du Vãn liền đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô đi đến phòng khách, mở hộp bánh ngọt trên bàn trà ra, vẫn y nguyên. Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, “Còn tốt còn tốt, bánh ngọt à, thừa dịp mày còn chưa bị phát hiện, tao liền đưa mày về phòng tao.”

“Bánh ngọt? Cho tôi?” Bất thình lình sau lưng cô liền vang lên thanh âm từ tính, Du Vãn sợ hãi kêu lên, thiếu chút nữa làm rơi bánh ngọt xuống đất.

Cô ổn định tinh thần, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Vừa đúng chỗ, Thẩm Thanh Chậu dựa ở vách ngăn phòng khách, tựa hồ đứng không ổn lắm, nhìn qua có chút say, nút áo sơ mi ở cổ cởi ra, mở ra có chút hỗn độn. Giờ phút này, đôi mắt anh híp lại nhìn phương hướng này, đôi mắt này thế nào lại có chút câu dẫn người…. mị hoặc??!!

Du Vãn nuốt nước miếng, sững sờ nhìn anh, “Anh thế nào… trở về??”

Thẩm Thanh Châu nhíu mày, đưa tay đè lên ấn đường, sau đó nhấc chân đi về phía cô, đứng lại trước mặt cô, cúi người nhìn thoáng qua bánh ngọt trên tay cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, “Cô làm?”


Du Vãn lùi hai bước, lưng đụng vào cánh tủ đựng rượu, “Đúng, đúng vậy, tôi làm.”

Thẩm Thanh Châu đứng thẳng lên, nhưng là vì đứng không quá ổn nên duỗi tay đỡ sau lưng Du Vãn, mà dạng tư thế này tựa như anh đem Du Vãn ôm ở trong ngực.

Du Vãn hô hấp hơi chậm lại, trên người anh có hương vị riêng, còn có mùi rượu vang tinh khiết.

“Dĩ nhiên là cho tôi, vừa rồi vì sao lại muốn cầm về?” Thẩm Thanh Châu nghi hoặc.

Du Vãn mím môi, “Vừa rồi ở biệt thự, không phải có bánh ngọt lớn sao, anh cũng ăn đủ rồi.”

Thẩm Thanh Châu trầm ngâm, không nói gì đột nhiên cúi đầu nhấp một miếng bánh ngọt, nhấm nháp một hồi, phun ra hai chữ, “Tạm được.”

Du Vãn mở to hai mắt, phản ứng có chút không kịp, “Được, ăn ngon??”

“Cô thử thì biết.”

Du Vãn nhìn anh một cái, sững sờ cúi đầu ở một bên kia nhấp một miếng, “Có chút ngọt.”

Thẩm Thanh Châu sau khi nghe xong cười cười, khóe miệng uốn lên đường cong đẹp mắt, “Là có chút, bất quá còn có thể tiếp nhận.”

Du Vãn nhìn chằm chằm khóe miệng anh vui vẻ, trong đầu chỉ có một ý niệm, Thẩm Thanh Châu hôm nay có chút không bình thường, không đúng không đúng, không phải là có chút, mà là vô cùng bất thường.

“Ừ, đúng rồi, sao anh về sớm thế, bên kia mọi người tan tiệc rồi sao?” Du Vãn bị hơi thở của anh áp bức khẩn trương, đành phải tìm một đề tài hóa giải cái bầu không khí quỷ dị này.

Ánh mắt Thẩm Thanh rơi ở trong mắt cô, “Không biết, tôi đi trước.”

“Này, Lý Manh Manh, Hướng Trạch nhiên, còn có… Lâm Diệp Dư, đều còn ở đó?” Kỳ thật Du Vãn chính là muốn dùng hai người phía trước để hỏi đến Lâm Diệp Dư, bằng không chỉ hỏi Lâm Diệp Dư thì có chút kỳ quái. Nhưng kỳ quái là Thẩm Thanh Châu lại chỉ nghe được tên Hướng Trạch Nhiên.

Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, cúi người cách cô gần hơn, “Cô hỏi Hướng Trạch Nhiên làm gì?”

“A?!”

“Du Vãn, cô cùng anh ta quan hệ không tệ nhỉ?”

“Cũng, cũng tạm được.” Du Vãn mở trừng hai mắt, bởi vì hơi thở của anh trực tiếp phun đến mặt cô nên mặt cô ửng đỏ, đầu cũng loạn, không cách nào đi tìm tòi thâm ý trong câu hỏi của anh.


Ánh mắt Thẩm Thanh Châu híp híp, “Vì cái gì?”

“Cái gì, vì cái gì…” Du Vãn ngước mắt nhìn anh, “Thẩm đạo, tôi thấy hôm nay anh say rồi, ừ… rất say, anh có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”

Cơ thể Thẩm Thanh Châu hoàn toàn không có ý tứ rời đi, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tiêm nhiễm men say. Du Vãn nhắm mắt lại, cô sắp nhịn không được rồi, hiện tại cô rất muốn chiêu cáo thiên hạ, Thẩm đạo được xưng là vua lạnh lùng giới giải trí, mặt than cấm dục, cẩn thận tỉ mỉ kín kẽ, ĐỀU, LÀ, GIẢ!!!!

Ngươi cảm thấy anh mặt than, đó là vì ngươi chưa thấy qua thời điểm anh uống say… Liền như hiện tại, anh đứng trước mặt cô, thật sự là lông mi di chuyển lên xuống cũng thật câu dẫn người.

Du Vãn có chút sợ Thẩm Thanh Châu như thế này, không giống trong phạm vi tưởng tượng của cô.

“Không, không muốn nghỉ ngơi à, kia bánh ngọt?” Du Vãn hoảng loạn đem bánh ngọt nâng lên, “Khụ khụ, ăn sao? Không ăn? Vậy tôi ăn.”

Vành tai Du Vãn đỏ lên, muốn tránh ánh mắt của anh, vì vậy gấp rút cúi đầu xuống cắn mấy cái, chớp mắt, mùi thơm của bơ trên bánh ngọt toả ra bốn phía.

“Lần sau đừng cùng anh ta ăn cơm, quan hệ cũng đừng tốt như thế, càng đừng nấu cơm cho anh ta. Cô đừng quên… là tôi thuê cô.” Thanh âm trầm thấp của Thẩm Thanh Châu đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.

Du Vãn ngẩn người, ngẩng đầu đi nhìn anh, “… Được.”

Thẩm Thanh Châu nghe cô nói “Được” liền hài lòng cười cười.

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng từ bên trong phòng ngủ truyền tới trên mặt hai người, càng lộ vẻ yên tĩnh. Ánh mắt Thẩm Thanh Châu từ đôi mắt cô dời xuống, cuối cùng dừng ở bơ dính trên môi cô, ánh mắt híp lại…

“Tôi muốn ăn bánh ngọt.”

Du Vãn vội vàng nói, “A, được.”

Từ “Được” vừa mới phát ra, trước mắt cô mặt đột nhiên phóng đại, Thẩm Thanh Châu nhích lại gần, môi đụng chạm ở trên khóe môi cô. Anh di chuyển một cái, thế nhưng đưa ra đầu lưỡi, liếm bơ ở trên môi cô.

Cảm giác ướt át mềm mại xẹt qua môi, mặt Du Vãn “Oành” một tiếng, hoàn toàn đỏ lựng, cô không phản ứng được tình huống trước mắt là như thế nào, đại não trực tiếp tiến vào trạng thái chết máy.

Thẩm Thanh Châu cảm thấy rất ngọt, anh lại nhấp một miếng, ừ, còn rất mềm. Anh có chút bất mãn chân, tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào kia, bởi vì giữa hai người có cái bánh ngọt ngăn cản, Thẩm Thanh Châu cảm thấy rất vướng bận, duỗi tay trực tiếp đem cái chướng ngại vật kia dời đi, sau đó hài lòng đem người trước mặt ôm chầm đến, mơ mơ màng màng tiếp tục tiến công lãnh địa mềm mại kia.

Du Vãn mở to mắt to, xúc cảm trên môi cùng hơi thở của anh quá gần làm cho tay chân cô như nhũn ra, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Châu có thể như thế… Không bị cản trở.

Cảm giác tê dại, tùy ý tán loạn, tay Du Vãn vịn ở trên cánh tay của anh, hô hấp rối loạn.

Đột nhiên, trên môi khẽ dừng lại, Du Vãn cảm giác Thẩm Thanh Châu đột nhiên cả người dừng lại, đầu ngã vào bờ vai cô, không nhúc nhích…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.