Đọc truyện Manh Sủng Ký – Chương 14: Trợ thủ
Edit: Yáng
***
Dọc đường đi Du Vãn đều cười không kìm chế được.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Châu không còn lạnh lùng, ngược lại còn có chút ôn nhu, dịu dàng, mặc dù ý cười hời hợt nhưng lại dễ dàng tỏa sáng trong bóng đêm hoang vu, một khắc kia, Du Vãn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Lái xe đến gara ở dưới tầng ngầm của khách sạn, bốn phía an tĩnh, Thẩm Thanh Châu dừng xe phía trước, cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Du Vãn, “Xuống xe.”
Du Vãn nhìn đôi mắt màu trà của anh, sau đó cúi đầu đáp một tiếng.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô chằm chằm, thấy cô trả lời xong nhưng cũng không có ý muốn xuống xe, “Còn muốn ở trên xe?”
Nhưng thật ra là Du Vãn suy nghĩ quá nhập tâm nên quên cả xuống xe. Cô từ trước đến giờ không cảm thấy mình là hoa si hay nhan khống, nhưng kể từ khi nhìn thấy Thẩm Thanh Châu đều cảm giác anh làm gì cũng đẹp, ngay cả bộ dáng nhíu mày cũng đẹp mắt.
“Nhìn đủ chưa?” Thẩm Thanh Châu khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Thẩm Thanh Châu, khuôn mặt này của anh, không cười nhiều thật quá đáng tiếc.” Vẻ mặt Du Vãn “vô cùng đau đớn”, thậm chí quên cả xưng hô, gọi thẳng cả tên Thẩm Thanh Châu.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Châu liền xuất hiện vết nứt, “Không cần cô quan tâm, hiện tại cô chỉ cần quan tâm đến bữa tối thôi.”
Du Vãn chậc chậc lắc đầu, thầm nói, “Du Hoán cũng biết dùng khuôn mặt của mình để kiếm kế sinh nhai…”
Thẩm Thanh Châu cũng không nghe rõ cô nói gì, thấy cô chậm rì rì liền trực tiếp cởi dây an toàn của cô, đem cánh cửa bên chỗ Du Vãn đẩy ra ngoài, ra lệnh, “Xuống xe.”
Quần áo anh tiếp xúc gần với quần áo cô, cảm giác ấm áp trong nháy mắt, Du Vãn bị dọa hết hồn, “A, biết rồi…..”
Thẩm Thanh Châu thấy cô ngây ngốc xuống xe, trong lòng tỏa ra một loại cảm giác không thể hiểu nổi, loại phản ứng chậm nửa nhịp này rốt cuộc sao lại có thể viết được tiểu thuyết huyền bí kia??
Cùng Thẩm Thanh Châu quay về phòng ở khách sạn, Du Vãn mở tủ lạnh ra, bên trong vẫn còn nguyên liệu nấu ăn mà cô chưa nấu hết.
“Anh chờ một lát, rất nhanh thôi.” Du Vãn lập tức lấy thịt ra xử lý, Thẩm Thanh Châu ngồi ở phòng khách, có thể thấy được hành động của cô. Vài phút sau, vang lên thanh âm va chạm của chảo với xẻng xào rau, sau đó mùi thịt lại truyền đến đây, đối với Thẩm Thanh Châu một ngày làm việc chưa ăn gì thì hương vị này rất có lực hấp dẫn.
Du Vãn lật vài cái, đi tìm xì dầu, “Ôi chao? Xì dầu để đâu rồi?”
Sau lưng thò ra một cánh tay, đưa chai xì dầu qua, Du Vãn quay đầu lại chỉ thấy Thẩm Thanh Châu sắc mặt lạnh lùng đứng ở ngay sau cô, “Cô vừa nãy để ở góc kia.”
“Ồ” Du Vãn liền nhận lấy, “Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, đứng ở bên cạnh nhìn món ăn trong nồi. Du Vãn nhìn anh vài lần, tiếp tục xào rau.
Một lát sau.
“Này đưa cho tôi chai dầu ô liu.”
“Tôi muốn đường.”
“Này là muối, OK? Ở bên cạnh…. Đúng đúng đúng.”
“Cho bao nhiêu?” Thẩm Thanh Châu bình tĩnh nói.
“Một muỗng nhỏ.”
“Như thế này?”
“Nhiều thêm một chút.”
Du Vãn chứng kiến Thẩm đại đạo diễn dáng vẻ thận trọng thả hai muỗng xuống… có chút khôi hài.
Thật ra vừa rồi cô cũng chỉ nhất thời tùy ý nhờ anh giúp nêm gia vị, không nghĩ đến cứ sai sử một chút liền sai sử đến lúc nấu cơm xong. Mà Thẩm đại đạo diễn, dường như cũng không có ý không kiên nhẫn, tựa như anh phát hiện sự kiện nấu cơm thật thần kỳ, tròng mắt mở to sáng ngời.
“Tốt lắm, mang thức ăn lên thôi.” Cuối cùng cũng nấu xong thức ăn, lần này chỉ kịp làm hai món mặn một món canh, có chút giản lược.
Thẩm Thanh Châu ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm. Du Vãn ngồi đối diện chống cằm nhìn anh ăn cơm.
“Này, hôm qua tôi đăng weibo mới có tag tên anh, anh không thấy à?”
Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, “Không.”
“Vậy anh mau xem đi, tôi nhắc đến anh mà anh không phản ứng, tôi rất mất mặt.” Du Vãn nghiêm túc nói.
“Mất mặt? Có sao?” Thẩm Thanh Châu vẫn luôn thể hiện bản mặt lạnh lùng, khóe miệng Du Vãn liền sụp xuống, đại khái cũng có rất nhiều minh tinh bị Thẩm đại đạo diễn xem nhẹ.
“Tôi chính là có rất nhiều fan hâm mộ, haizz, bọn họ khẳng định sẽ nhân cơ hội này châm chọc tôi.”
“Ừ.”
“Thẩm đạo, nhớ nha, đừng làm cho tôi mất mặt, hãy xem trọng tâm địa thiện lương của tôi đã nấu cơm cho anh.” Du Vãn mặc dù nói thế, nhưng cũng không trông cậy vào Thẩm Thanh Châu đáp lại cái gì, vua mặt lạnh giới giải trí, danh tiếng này cũng không phải ngẫu nhiên mà có.
Thẩm Thanh Châu cơm nước xong, Du Vãn liền trở về phòng của mình. Mà sau khi Du Vãn đi, Thẩm Thanh Châu ngồi trên ghế sofa mở lại weibo sau hơn một tháng không cập nhật gì.
Số lượng thông báo cùng tin nhắn nhiều vô cùng, Thẩm Thanh Châu không tìm được Du Vãn, vì vậy đành phải tìm weibo của Vị Vãn, tìm kiếm Vị Vãn liền thấy được weibo có tích V.
Vào trang cá nhân của cô liền thấy bài viết mới nhất, Thẩm Thanh Châu liền mở bình luận, bình luận đứng đầu chỉ có hai chữ “Đồng tình”, còn có rất nhiều người phổ cập về “Anh” cho cô.
Thẩm Thanh Châu chợt nhíu mày, duỗi ngón tay ấn follow cô, sau đó tùy ý bình luận một icon tham ăn.
Đăng thành công, Thẩm Thanh Châu nhếch môi cười, tựa hồ có thể đoán được vẻ mặt rạng rỡ của người nào đó.
Du Vãn tắm xong đi ra, mặc đồ ngủ chui vào trong chăn, mở khóa điện thoại, Du Vãn liền phát hiện có thông báo màu đỏ từ weibo, Du Vãn không chút suy nghĩ liền mở ra, chẳng lẽ có ai bình luận?
Mở weibo ra, Du Vãn sững sờ nhìn tên người bình luận, Thẩm Thanh Châu? Thẩm Thanh Châu??!!
Anh thế nhưng lại đáp lại? Còn follow cô? Du Vãn cười thật thỏa mãn, xem ra mỹ thực có sức hấp dẫn thật lớn, không ngờ Thẩm đạo lại nể tình như thế.
Du Vãn cười hì hì xem bình luận, lần này Thẩm Thanh Châu đăng bình luận khiến một đám người muốn nổ tung.
“Vị Vãn là ai?? Ai đến nói cho tôi biết? Sao nam thần của tôi lại bình luận.”
“Thẩm đạo diễn với biên kịch, còn là tác giả nguyên tác của kịch bản, tiểu thuyết nghe nói rất trâu bò.”
“A, a, a… Châu Châu lần đầu bình luận mà không phải tuyên truyền này nọ, cảm ơn!”
“Đại đại nhà ta mặt mũi thật lớn, hôm qua ta còn hiểu lầm, ha ha ha. “
…………..
Du Vãn phát hiện lượt follow của mình tăng rất nhiều, đều đăng bình luận, còn có một đám người bình luận giống nhau “Đoàn tham quan Thẩm Thanh Châu đến đây du lịch”.
Du Vãn, “….”
Hôm sau, Du Vãn rời giường đến đoàn phim, hai người biên kịch kia thấy cô đến liền bắt đầu thảo luận kịch bản. Sau khi kết thúc, Du Vãn liền ở bên cạnh xem diễn viên quay phim, đương nhiên cũng thuận tiện xem đạo diễn đại nhân ở đoàn phim uy phong lẫm liệt như thế nào.
Du Vãn xem rất hài lòng, trong lòng suy nghĩ Lý Manh Manh cùng Hướng Trạch Nhiên bạo hồng cũng có đạo lý, giá trị nhan sắc cao, diễn xuất tốt. Mặt khác, nghe nói cả nam nữ chính đều do Thẩm Thanh Châu tự mình chọn lựa, ừ… Thẩm đạo rất được lòng cô.
Sau khi Lý Manh Manh cùng Hướng Trạch Nhiên kết thúc cảnh quay này liền nghỉ ngơi, cảnh tiếp theo không phải do bọn họ diễn. Thấy Du Vãn cũng ngồi đây, Lý Manh Manh liền hứng trí bừng bừng lại đây cùng cô nói chuyện phiếm.
Hướng Trạch Nhiên cũng lại đây ngồi, nhìn thấy Du Vãn liền nhớ đến cảnh hôm qua, “Vị Vãn, hôm qua ăn phần cơm của cô tôi vô cùng áy náy, thế này, trưa nay tôi mời cô ăn cơm.”
“Cậu ăn cơm của cô ấy khi nào?” Lý Manh Manh hiếu kỳ nói.
Hướng Trạch Nhiên đành phải đem sự kiện hôm qua nói một lần, Lý Manh Manh nghe xong cười một tiếng, “Nên mời, nên mời, để Vị Vãn nhà chúng ta không ăn được cơm tối, cậu thật sự rất giỏi.”
“Tôi vốn muốn đưa cho cô ấy, ai biết cô ấy lại chạy đi…” Hướng Trạch Nhiên ngượng ngùng nói.
Du Vãn cười cười, “Ngày hôm qua tôi cũng không đói lắm, ăn tiếp thì no quá, không cần mời lại tôi đâu.”
“Vậy cũng không được, buổi trưa cô đừng đi, tôi bảo trợ lý mua xong rồi lại đây ăn.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Hai người kẻ xướng người họa, Du Vãn cũng không cự tuyệt nữa, “Được rồi, được rồi, bữa trưa tôi sẽ ăn chùa ở đây.”
“Được, không thành vấn đề.”
Lý Manh Manh cười cười đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô ấy tiến lại gần đây nói, “Vị Vãn, ngày hôm qua tôi thấy Thẩm đạo bình luận ở weibo của cô!! Còn follow cô nữa. Tôi nói với cô một chút, tốt xấu gì tôi cũng là nữ chính, vậy mà anh ấy còn chưa có follow tôi đâu.”
Du Vãn cười cười, cô sẽ không nói là cô dùng biện pháp đặc biệt với Thẩm Thanh Châu đâu.
“À…Là sao, vậy thật vinh hạnh cho tôi rồi.”
“Đúng vậy, tôi follow Thẩm đạo lâu như vậy, mà chưa từng thấy anh ấy bình luận ở weibo của ai, trừ cô.” Lý Manh Manh nói xong liền như tên trộm nói, “Vị Vãn, cô nói thật đi, cô có phải cùng Thẩm đạo có cái gì……”
Du Vãn chợt nhíu mày, “Cô cảm thấy chúng tôi nên có cái gì…?”
Lý Manh Manh trầm ngâm một hồi, liền tự phủ định suy nghĩ của bản thân, “Hí hí… Là do tôi nghĩ nhiều, nếu có mới là lạ, khối băng Thẩm đạo kia, sao có thể hạ nhiệt được.”
Du Vãn: Không hạ nhiệt được? Không tin, ngày hôm qua rõ ràng còn cười kìa.
Đến thời gian ăn cơm trưa, tất cả các diễn viên cùng nhân viên đoàn phim đều được phát cơm hộp, mà Hướng Trạch Nhiên vì thực hiện hứa hẹn liền bảo trợ lý mua rất nhiều đồ ăn ngon mang tới đây, Du Vãn ngồi ở giữa Lý Manh Manh và Hướng Trạch Nhiên, ăn vô cùng cao hứng.
Các diễn viên khác đi ngang qua, “Nhiên ca, có đồ ăn cũng không gọi tôi.”
“Cho cậu ăn một miếng thôi, không được ăn nhiều, đây là bồi tội với biên kịch đại nhân của chúng ta.”
“Nhiên ca còn phải bồi tội cơ à?”
“Không phải như vậy sao.”
“Vậy tôi sẽ không ăn, anh phải bồi tội cho tốt… Ai da, đạo diễn.” Diễn viên vừa đi vừa nói chuyện không nhìn đường, trực tiếp đụng vào Thẩm Thanh Châu đang đi tới.
“Ừ.” Thẩm Thanh Châu khẽ gật đầu.
Diễn viên kia liền chạy nhanh như một làn khói, ánh mắt Thẩm Thanh châu liền rơi trên người Du Vãn, Hướng Trạch Nhiên gắp đồ ăn cho cô, Du Vãn cũng không phản ứng nhiều lắm, giống như thói quen liền ăn luôn.
Thẩm Thanh Châu đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt.
Anh liền tiến lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống Du Vãn đang ăn rất nhanh, “Biên kịch, cô ra đây một chút.”
Du Vãn ngẩng đầu, “Ừ.”
“Ăn xong chưa? Đi ra đây?”
“Còn chưa ăn xong.” Du Vãn thành thật trả lời.
Thẩm Thanh Châu day day huyệt thái dương, “Chưa ăn xong cũng ra đây cho tôi.”
Du Vãn, “….”
Thẩm Thanh Châu ra ngoài trước, Lý Manh Manh liền vỗ bả vai Du Vãn, “Thẩm đạo nổi giận rất đáng sợ, chúc cô gặp may mắn.”
Du Vãn, “Tôi làm sai cái gì?”
“Khẳng định là có, cô nên biết Thẩm đạo mặc dù đáng sợ, nhưng anh ấy đều giảng đạo lý, nếu cô không làm sai thì anh ấy sẽ không mắng cô.”
Vẻ mặt Du Vãn buồn bực, để đũa xuống, “Hai người tiếp tục ăn đi, tôi đi trước.”
Hướng Trạch Nhiên, “Mới ăn có một ít, có cần tôi giữ lại cho cô không?”
“Không cần không cần, hai người ăn đi.”