Manh Sư Tại Thương

Chương 7: Cộng hưởng thần khí


Đọc truyện Manh Sư Tại Thương – Chương 7: Cộng hưởng thần khí

Dịch: Tiểu Mjnh

Nhưng dù sao cũng đích thân hắn luyện chế, trước mắt viên Trú Nhan Đan này là thứ duy nhất hắn có thể luyện thành, không biết sư phụ có ghét bỏ nó hay không nữa?

Tuy rằng Nguyên Anh có thể cải tạo hình dạng cơ thể, nhưng dung nhan vẫn sẽ từ từ già đi, nếu muốn duy trì không đổi, ngoại trừ phục dụng Trú Nhan Đan, chính là dùng Linh lực gia trì, tuy vậy những người dùng linh lực, sau này cũng đối với bản thân mà tạo thành tổn thương, vì vậy, có thể sư phụ.. Sẽ nhận phần lễ vật này của hắn?

“Ngươi còn chờ cái gì nữa?”

Đột nhiên Nguyên Sơ nhảy đến trước mặt hắn, con linh diệp vừa nãy bị nàng giày vò thấy vậy, liền nịnh nọt vây quanh người nàng hai vòng rồi mới bay đi, hình ảnh Linh dược Bách Hoa cùng Hồ Diệp lượn vòng quanh nàng, thật giống như một Hoa Tiên Nữ, vẻ nên cảnh tượng tràn đầy năng động phấn chấn!

Trên mặt tuấn tú Dạ Trầm Uyên đột nhiên hiện lên một tia ngượng ngùng, liền cúi đầu, cầm cái bình trong tay đưa tới phía trước, lớn tiếng nói.

“Sư phụ, đây là Trú Nhan Đan mà đệ tử đã luyện thành, xin sư phụ vui lòng nhận cho!”

Nguyên Sơ sững sờ, nháy nháy đôi mắt kỳ quái nhìn hắn, “Tự nhiên tặng Trú Nhan Đan cho ta vậy?”

Dạ Trầm Uyên bị nàng hỏi, không dám nhìn nàng, chỉ là nhanh chóng mà trả lời.


“Sư phụ đối với đệ tử ân trọng như núi, đệ tử không có gì báo đáp, liền… Muốn tặng cho sư phụ một chút tâm ý.”

Nguyên Sơ thấy vẻ mặt nghiêm trang của hắn, chợt cười một tiếng, “Vậy tại sao ngươi lại tặng Trú Nhan Đan? Chẳng lẽ thứ này là thứ quý nhất mà trên người ngươi hay sao?”

Dạ Trầm Uyên thành thật gật đầu, rất nghiêm túc nói, “Ta hứa, sau này ta sẽ tặng thứ khác còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần thứ này, Trú Nhan Đan này… Ta là nghĩ sư phụ có lẽ cần dùng đến, trước mắt ta cũng chỉ có thể luyện chế được có mỗi mình nó, Chắc chắn sau này ta sẽ cố gắng luyện nhiều đan dược cao hơn!”

Nguyên Sơ nở nụ cười vui vẻ! Nàng chỉ mũi mình, “Ngươi cảm thấy ta cần Trú Nhan Đan à?”

Dạ Trầm Uyên ánh mắt hơi hơi tối sầm lại, cũng đúng, sư phụ đến cái mảnh dược điền này còn không để ở trong mắt, thậm chí nguyện ý chia cho hắn, lại thế nào mà để ý viên Trú Nhan Đan này chứ…

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng muốn thu lại bình thuốc, ai ngờ cuối cùng lại bị Nguyên Sơ đoạt lấy!

“Sư phụ!” Dạ Trầm Uyên nhìn cái chai, vô thức muốn lấy lại, sau cùng lại bị Nguyên Sơ gõ lên trán hắn một cái!

“Ngươi bị ngốc a? Ta mới sáu tuổi, muốn Trú Nhan Đan để làm gì chứ?”

Dạ Trầm Uyên ngây người! Sáu tuổi? Điều này sao có thể?


Nguyên Sơ trịnh trọng thu cái bình vào trong túi trữ vật, nói thật, Dạ Trầm Uyên tặng đồ cho nàng, khiến cho nàng cảm thấy cao hứng vô cùng! Tuy là nàng còn không dùng được.

Nàng cười nói, “Mẫu thân của ta cao thủ Xuất Khiếu Cảnh, nhưng mà nàng đến chết cũng không có cách nào tiến thêm được một bước, cũng không có tìm được phương pháp nào kéo dài thọ nguyên, cho nên lúc ta mới ba tuổi, nàng sợ sau khi nàng chết, ta sẽ chịu khổ, vì vậy lấy sinh mệnh làm vật tế, dùng bí pháp thể hồ quán đỉnh, thúc đẩy ta thành Nguyên Anh, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu?”

Dạ Trầm Uyên gật gật đầu, thế nhưng trong lòng thì lại nổi lên khiếp sợ, hồi lâu còn chưa biến mất!

Sư phụ mới sáu tuổi, sư phụ còn nhỏ hơn cả hắn, sư phụ… Cũng không có người thân nào khác, bằng không thì mẹ của nàng cũng sẽ không làm như vậy chỉ để bảo hộ nàng.

Nguyên Sơ vốn tưởng rằng, Dạ Trầm Uyên biết tuổi thật sự của nàng, sẽ cảm thấy rất là nhục nhã, dù sao cùng đi theo “Hài tử” mới chỉ sáu tuổi, chắc chắn sẽ không học được cái gì, nhưng ai biết, đột nhiên vẻ mặt Dạ Trầm Uyên trở nên nghiêm túc, dường như đánh xuống cái quyết tâm gì đó, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, giữa mi tâm của hắn, bay ra một viên huyết châu màu đỏ, lúc đầu Nguyên Sơ còn cười đùa chợt vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, bởi vì đây không phải là cái nào khác, chính là một trong Kim Thủ Chỉ của nam chủ — Thiên châu!

Dạ Trầm Uyên nhìn vẻ mặt của Nguyên Sơ, liền hiểu nàng biết rất rõ Thiên châu là cái gì, vẻ mặt hắn kiên định, mỗi chữ mỗi câu mà nói ra, “Bây giờ, ta danh nghĩa của Thiên Châu, cùng với cộng hưởng Thiên châu với Nguyên Sơ, một khi ta thân vẫn hồn tản, Nguyên Sơ, chính là chủ nhân kế tiếp của Thiên Châu.”

Hắn dứt lời, thì một cái vòng sáng hình thoi từ trong huyết châu bay ra ngoài, chỉ cần Nguyên Sơ trích ra một giọt máu dung nhập vào trong đó, liền có thể hoàn thành khế ước.


Thấy Nguyên Sơ bất động, Dạ Trầm Uyên có chút vội vàng.

“Sư phụ, một khi cộng hưởng Thiên Châu, về sau ngươi có nguy hiểm gì, liền có thể trốn vào trong đó, bên trong Thiên Châu còn có cả vạn năm Linh tuyền, có thể tăng tu vi, đối với tu hành của ngươi sau này gặp có là ích lợi thật lớn.”

Thấy hắn nói rõ ràng ra cho nàng nghe, Nguyên Sơ nhịn không được mà cười.

“Không ngờ ngươi lại lấy át chủ bài của mình phơi bày cho một người mà ngươi chỉ mới gặp có vài ngày trước?”

Nàng nói xong, nét mặt ngây thơ bỗng nhiên biến mất, hơi hơi mỉm cười ngược lại trong ánh mắt có cảm giác như loại thâm trầm sắc bén.

“Nếu như ta không muốn cộng hưởng, mà là muốn độc chiếm, sau khi khế ước xong liền giết ngươi đoạt bảo, thì ngươi sẽ làm như nào bây giờ?”

Dạ Trầm Uyên sững sờ, trên thực tế, bởi vì quá khứ hắn cũng đã trải qua lận đận, nếu không hắn cũng không phải là người dễ tin người khác, đến chuyện hắn có Thiên Châu, hắn cũng từng nói ai cả, Cho dù là đám người Văn Gia viện tử đã từng cứu hắn, một mực chiếu cố hắn, cũng không biết tới nó.

Thế nhưng, hắn lại tin tưởng Nguyên Sơ, vừa nghĩ tới nàng nhỏ như vậy, những chuyện trải qua không thể nào so với hắn, hắn liền không tự chủ được mà làm như vậy, liền ngay cả chính hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Dạ Trầm Uyên lắc đầu nở nụ cười… Hai con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn Nguyên Sơ, ánh mắt kia long lanh trong suốt, mang theo một chút điềm đạm.

“… Nếu thật là như vậy, cũng là do vận mệnh của ta đã như vậy, không trách bất kỳ kẻ nào cả.”


Hắn giơ tay lên, đẩy khế ước huyết châu tiến lại gần nàng hơn.

Hắn cười hỏi, “Bây giờ, ngươi nguyện ý cùng cộng hưởng với ta chứ?”

Nguyên Sơ trầm tư thật lâu, mới vươn tay ra, nhưng nàng nhưng không có trích ra giọt máu, mà đẩy khế ước trở về, khế ước chui vào bên trong huyết châu, huyết châu cũng tự nhiên quay trở về mi tâm của Dạ Trầm Uyên, hắn kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu vì sao mà nàng lại cự tuyệt.

Hơn nữa có Thiên châu chẳng khác nào có vô số cái mạng, lúc đầu mới gặp nàng, rõ ràng còn muốn lấy Thiên châu, vậy vì sao khi hắn cam tâm tình nguyện cộng hưởng, thì ngược lại nàng lại cự tuyệt chứ?

“Vì sao ngươi lại tin tưởng ta như thế chứ?” Nguyên Sơ nghiêng đầu tò mò hỏi.

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, chậm rãi nói ra, “Vốn ta tưởng rằng, chí ít ngươi có hơn trăm tuổi, lợi hại hơn xa ta, càng có trãi qua lịch duyệt hơn cả ta, hiển nhiên không cần ta lo nghĩ đến, nhưng là bây giờ, ta biết ngươi mới chỉ có sáu tuổi…”

“Cho nên, mà ngươi lo lắng ta?” Nguyên Sơ nhíu mày, cười nhạo nói, “Lẽ nào trong đầu ngươi xuất hiện ý nghĩ “không may gặp phải sư phụ rởm chỉ mới có sáu tuổi” a? Vậy mà ngươi không nghĩ cho mình sau này sao, mà ngược lại lo ta?”

Đứa nhỏ này làm sao ngốc như vậy chứ?

“Ta sẽ trở nên mạnh mẽ!” Dạ Trầm Uyên rất nghiêm túc nói, “Mặc kệ ngươi có thể giúp ta được hay không, ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, hơn nữa ta đã bái sư, ngươi chính là người quan trọng nhất của ta, ngươi chưa có trục ta ra khỏi sư môn, ta làm sao dám có bất kỳ ý niệm ngỗ nghịch trong đầu chứ?”

“Ngươi đã có phần tâm ý này, làm vi sư rất là cao hứng!” Nguyên Sơ híp mắt, lui về phía sau một bước, khôi phục lại cái bộ dáng không tim không phổi. trái lại còn giáo huấn hắn nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.