Manh Sư Tại Thương

Chương 4: Bái sư


Đọc truyện Manh Sư Tại Thương – Chương 4: Bái sư

Dịch: Tiểu Mjnh

Nhìn hắn quỳ xuống, chẳng biết tại sao, vốn trong lòng Nguyên Sơ cảm thấy vô cùng khó chịu lúc này đột nhiên trở nên sảng khoái tinh thần!

Sau này nàng chính là sư phó của nam chủ rồi? Chẳng phải sau này nàng có thể ngang dọc ba nghìn thế giới rồi hay sao?!

Trong lòng nàng trở nên thông suốt, nàng vung tay lên, một nhúm ánh sáng nhu hòa phá tan u ám rơi vào trên người Dạ Trầm Uyên, cơn mưa cũng trong nháy mắt tạnh lai, Dạ Trầm Uyên cảm giác vết thương trên người của mình đều đang nhanh chóng chữa trị, cơn đau đớn dữ dội trong đan điền cũng trở nên dễ chịu.

Hắn ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu mây đen giống như thủy triều rút đi, nhường chỗ cho ánh nắng mặt trời từ khe hở tầng mây rọi xuống, một màn này, so với tiên cảnh trong tưởng tượng của hắn còn đẹp hơn gấp vạn lần, vô tình hắn có chút ngây dại.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, khi mà mây đen tản ra, một tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu mặc trường bào màu vàng hiện ra ở trước mặt hắn!

Hơn nữa ánh mặt trời chiếu vào trường bào của nàng, làm cho hoa văn ngay góc áo của nàng tỏa sáng lên, Dạ Trầm Uyên thề,… Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ thấy qua nữ hài nào khả ái xinh đẹp như vậy, nho nhỏ, giống như đứa bé đồ sứ.

Trong tim có hơi hơi nhảy dựng, hắn mới từ trong nỗi kinh ngạc phục hồi lại tinh thần! Chẳng lẽ vừa rồi cùng hắn nói chuyện, chính là tiểu cô nương này sao?!

Thế nhưng nghĩ đến một khi đạt đến cảnh Nguyên Anh là có thể trọng tố thân thể một lần nữa, xem ra hắn gặp phải một Lão Ngoan Đồng rồi, vậy mà đắp nặn bản thân mình hình dạng của nữ hài tử, thật sự là sống khác biệt mà.

Nguyên Sơ thấy hắn rất nhanh liền bình tĩnh khi chứng kiến được thân ảnh nàng, không khỏi âm thầm gật đầu.


Không hổ là nam chủ, tâm lý tố chất quả nhiên mạnh mẽ, thấy nàng nhỏ như vậy, mà không có thất thố!

Nàng rất cao hứng, liền từ không trung chậm rãi hạ xuống, nhìn nàng tựa như càng ngày càng giống như tiên đồng ngọc nữ, Dạ Trầm Uyên dời mắt đi, có hơi không dám nhìn nàng.

Bộ dáng này của hắn làm cho Nguyên Sơ càng thêm vừa lòng!

Nàng khôi phục lại tiếng nói của mình, âm thanh nữ đồng thanh thúy dễ nghe dứt khoát nói ra.

“Về sau ngươi chính là đồ đệ của ta! Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi đến một nơi có đầy bảo vật, Thế nhưng chúng ta phải nắm chặt chút thời gian, bởi vì qua ít ngày nữa là tới khai sơn đại điển của tông môn của ta rồi, đến lúc đó ngươi cũng phải tham gia so đấu với đệ tử nhập môn, tuy vậy, mặc kệ ngươi có thành tích thế nào, ta đều thu nhận ngươi! Ngươi chính là đồ đệ duy nhất của ta, cũng là chính đệ tử quan môn* của ta!”

*Đệ tử quan môn: là người nắm mọi việc trong môn phái sau khi sư phụ nghỉ hưu.

Tâm thần Dạ Trầm Uyên khẽ động, hắn không nghĩ tới hắn lại là duy nhất đệ tử của nàng, hơn nữa còn là đệ tử quan môn, sau khi thu hắn liền sẽ không có ý định lại thu bất luận kẻ nào nữa.

Không ngờ người này kỳ vọng đối với mình, lại nặng như vậy? Vạn nhất tìm không thấy bảo vật, không thể chữa trị được đan điền của hắn, nàng liền sẽ không hối hận hay sao?

Tâm thần Dạ Trầm Uyên kích động, cúi đầu nghiêm túc hành lễ.


“Tạ ơn Sư phó coi trọng! Thế nhưng trước khi theo sư phụ rời khỏi đây, đệ tử muốn… An táng những người thân này.”

Nhìn thi thể lạnh băng xung quanh, thần tình Nguyên Sơ liền trở nên nghiêm túc, nhẹ gật đầu.

“Được.”

Lúc này Dạ Trầm Uyên mới mang những thi thể kia tập trung lại, chuẩn bị chôn cất sau hậu sơn.

Bởi vì không thể dùng Linh lực, Pháp Khí cũng đã thành sắt vụn, Nguyên Sơ thấy Dạ Trầm Uyên dùng pháp khí đào đất, hơn nữa cự tuyệt nàng hỗ trợ, nàng cũng đánh đứng chờ ở một bên.

Thi thể đặt ở một bên, chảy ra máu tươi hòa nguyện với lớp đất bị cơn mưa làm ướt sũng, sau khi mưa tạnh, mùi tanh trong không khí vẫn còn không có tản đi.

Nguyên Sơ liếc nhìn những thi thể kia, rồi nhìn về phía Dạ Trầm Uyên.

Dạ Trầm Uyên ở trong sách, là một cái Thái Sơn úp đỉnh, là người không đổi sắc mặt, một thân chính khí, đạo tâm kiên định, gặp người đều lộ ba phần tươi cười.

Trước kia Nguyên Sơ nghĩ rằng không chừng hắn đã mất cảm xúc, bằng không thì, làm thế nào mà có thể có người chứng kiến mẫu thân mình chết thảm ở trước mặt mình, mà không có khóc cũng không có đau buồn, hơn nữa còn lại bình tĩnh ý chí để đi báo thù?


Hiện tại mới biết được… Hắn có thể tỉnh táo, là bởi vì từ nhỏ hắn đã đã trải qua rất nhiều chuyện mà những cái kia người bình thường không cách nào tưởng tượng ra được. Mà trong sách đối với hắn khi còn bé chỉ rải rác tóm tắt vài nét bút.

Ví dụ như Dạ Trầm Uyên là con tộc trưởng, ở trong tộc còn không bằng gã hạ nhân, có thể thuận lợi lớn lên, toàn bộ nhờ một vị cô cô trông nom, mới không bị chết non.

Kết quả hắn cô cô bị giết rồi, hắn cũng bị đuổi ra tông môn thiếu chút nữa bệnh chết đầu đường, nếu không phải hắn ngoài ý muốn kích hoạt Thiên châu, hắn đã sớm chết rồi, vì vậy hiện tại, cho dù đan điền có hủy loại, hắn cũng có thể bình tĩnh đối mặt như vậy, bởi vì hắn đã không sợ bất kỳ khó khăn gì nữa, hắn đã rèn luyện ra một trái tim thuộc về cường giả.

Nhưng hắn bây giờ còn chưa có lớn lên, vì vậy tâm tình còn chưa có che lấp được hoàn hảo như vậy.

Lúc này Nguyên Sơ nhìn thấy hai mắt của hắn đỏ bừng, nhưng lại cố hết sức chịu đựng. Nhìn hắn đào đất từng cái một, mặc dù hai tay mơ hồ chảy máu nhưng cũng không nói tiếng nào, nàng nâng má, đối với tia tiếc nuối khi không giết hắn cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Quả nhiên, kiếp trước nàng sẽ không nên làm Boss vai ác để chọc giận nam chủ, mà là phải là làm huynh đệ với nam chủ mới đúng a! Dù sao người này còn là rất hào phóng, đám tiểu đệ lăn lộn với hắn đều rất khá, hơn nữa nhìn kỹ một chút, hắn cũng không có đáng ghét gì…

Rốt cuộc, Dạ Trầm Uyên cũng đào xong mộ địa, rồi mang mười thi thể đầy máu kia, nhẹ nhàng đặt vào trong huyệt mộ.

Rồi cuối cùng, lấp đất lại, dùng máu của mình, viết lên Mộ Bia.

Trương bá bá, Văn cô cô, Hiểu Vân Tỷ, Thiên Thành thúc thúc… Thực xin lỗi, là ta liên lụy các ngươi!

Một giọt nước mắt từ trong mắt tiểu nam hài trong phút chốc rơi xuống mặt đất, nhanh như chưa từng phát sinh qua.

Ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi! Dùng máu cả tộc Hỗn Nguyên, để an ủi linh hồn các ngươi trên trời!


Các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chiếu cố thật tốt cho bản thân, từ nay về sau, ta không hề không có chỗ nương tựa, bởi vì, ta có sư phụ rồi!

Nghĩ đến chuyện này, hắn không khỏi nhìn Nguyên Sơ hồn bay lên trên trời trên đầu cành cây, trong mắt không khỏi hiện lên vài tia ôn nhu.

Sau khi Ba quỳ chín lạy, tâm tình của hắn hiển nhiên khôi phục rất nhiều, ngay khi thời điểm gặp mặt Nguyên Sơ, còn co kéo khóe miệng.

“Sư phụ, cám ơn người, phiền toái cho ngài.”

Nguyên Sơ nhìn mộ địa kia, rồi từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Tiểu Uyên Uyên, sinh ly từ biệt như thế này, tuy là chúng ta là người tu đạo, cũng không thể tránh được, nhưng ta hy vọng, đau xót, có thể trở thành động lực ngươi tiến lên, nhớ kỹ, chỉ có mài giũa linh hồn thống khổ, mới có thể đi xa hơn trên con đường tu hành, mà ta, rất coi trọng ngươi a!”

Dạ Trầm Uyên nghe vậy có hơi cảm động nhìn nàng, mặc dù đối với xưng hô “Tiểu Uyên Uyên” như thế này có hơi… Nhưng trong lời nói của nàng tự nhiên toát ra cảm giác thân mật, làm cho hắn cái gì cũng không nói được, chỉ biết cúi đầu cung kính nói.

“Đồ đệ, Tạ ơn Sư phó dạy bảo!”

Nguyên Sơ gật gật đầu, biểu lộ ra vẻ trẻ con dễ dạy, liền vung tay lên, tế ra Pháp Khí, rồi mang theo đệ tử rời khỏi.

“Tốt rồi, kế tiếp, ta liền dẫn ngươi đi chữa trị đan điền! Nắm chặt!”

Tu luyện thành tiên, ta mặc kệ hắn là ai? Một ngày nào đó, ta tu thành đại đạo, khiến cho cái thế gian không thể nào trói buộc được ta!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.