Manh Sư Tại Thương

Chương 10: Chưa từng có một người


Đọc truyện Manh Sư Tại Thương – Chương 10: Chưa từng có một người

Dịch giả: Tiểu Mjnh

Hắn chưa từng nghĩ tới rằng sẽ có người vì hắn, mà đi cầu xin vị Chưởng Môn Tôn Giả chí cao đứng đầu Thập Đại tiên tông, luyện chế cho đan dược cho một đứa bị hủy đan điền như hắn, hơn nữa không phải là Lục phẩm thánh đan bình thường mà trên thị trường đang có, hết thảy giống như đang nằm mơ vậy.

“Đi thôi, nuốt đan dược đi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi!”

Âm thanh Nguyên Sơ chẳng hề để ỳ gì đánh thức Dạ Trầm Uyên tỉnh lại từ trong mộng, cảm kích cười.

“Ừ!” Hắn nắm chặt bình ngọc, đối với so tài ngày mai, trong lòng càng có thêm lòng tin!

Trong căn phòng yên tĩnh của Nam Phong Điện, Dạ Trầm Uyên mở nấp bình ngọc ra, bất ngờ viên đan dược kia bay ra, liền bị hắn lấy Huyệt Thủ Pháp bắt lại, trực tiếp nuốt vào.

Hắn vội xếp bằng nhập định, đan dược vừa vào bụng, Dạ Trầm Uyên liền cảm nhận được một cỗ linh lực bàng bạc thiêu đốt ở trong bụng, cải tạo đan điền là một quá trình gian khổ và lâu dài, mà hiện giờ hắn không có đủ thời gian, chỉ có thể giảm bớt quá trình, ít nhất cải tạo xong trước khi cuộc thi đấu vào ngày mai bắt đầu!

Nguyên Sơ ôm kiếm ngồi thủ một bên, tay chân nhỏ bé của nàng mặc dù ôm kiếm nhưng vẻ mặt rất là nghiêm túc, cũng có phần đặc biệt đáng yêu, thực tế bởi vì nàng sống trong Vạn Kiếm Tôn được ăn ngon ngủ ngon, cả người nàng có hơi mập mạp, làm cho người ta hận không thể ôm nàng vào trong lòng để cắn một cái!

Trải qua mấy canh giờ, Nguyên Sơ thấy trên trán Dạ Trầm Uyên xuất hiện mồ hôi lạnh, liền đoán được hắn đã tới thời khắc mấu chốt rồi.


Thế nhưng hơi thở Dạ Trầm Uyên lại từ từ trở nên bất ổn, Nguyên sơ nhíu mày suy nghĩ một chút, nếu nàng nhớ không lầm, thì Dạ Trầm Uyên có tâm ma trong lòng…. Tuy là hắn là con của tộc trưởng, nhưng tộc nhân đối với hắn không được tốt cho lắm, mẫu thân hắn cũng bị bức phải tái giá cho một gã nam tử vô cùng cường đại, hắn vẫn luôn nhớ rõ cảnh tượng mẫu thân hắn khóc lóc khi bị mang đi, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ tuyện vọng không cam lòng.

Cho nên mỗi lần khảo nghiệm tâm ma, Dạ Trầm Uyên đều nhớ lại cảnh tượng đó.

Dạ Trầm Uyên há miệng thở dốc, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt thống khổ khó tả, mày kiếm sâu liễm, phảng phất cả người như lâm vào trong núi đao biển lửa, cả người đều căng thẳng!

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên Nguyên Sơ duỗi tay cầm lấy đôi bàn tay của Dạ Trầm Uyên, mười ngón tay đan vào nhau, nàng nhẹ nhàng nói ra.

“Đừng sợ.”

Nàng biết Dạ Trầm Uyên chắc chắn sẽ vượt qua, nhưng thời gian hiện tại bọn họ có hơi gấp gáp, cho nên nàng phải chọn dùng cách thần thức truyền âm, nhập vào thức hải của Trầm Uyên, nói từng chữ từng câu cho hắn.

“Dốc sức phá vạn chướng, chỉ cần ngươi đủ mạnh, thì có ngươi có thể làm được việc mà người khác không thể làm được, ngươi sẽ đoạt lại những gì bọn hắn đã lấy của ngươi! Chỉ cần ngươi đủ mạnh, liền sẽ không sao.”

Trong cõi hư vô, Dạ Trầm Uyên vốn bị ảo cảnh quấn quanh, nghe được được âm thanh nhẹ nhàng của nàng vang lên, tinh thần hắn liền chấn động!


Bao nhiêu lần nằm mơ, trong mộng hắn đều muốn đoạt lại mẫu thân từ trong tay người xấu, ánh mắt không cam nguyện trước khi rời đi, còn có vẻ mặt bi thương khắc sâu, đều xuất hiện trong giấc mộng của hắn mỗi khi nằm mơ trong nhiều năm qua.

Thế nhưng, chưa từng có ai quan tâm đến ác mộng của hắn. Chín năm qua đi, hắn vẫn luôn sống trong tranh giành chém giết, đây là là lần đầu tiên có người nắm tay hắn, cổ vũ cho hắn, hộ pháp cho hắn ngay thời điểm hắn cần nhất, giống như hắn không còn đơn độc một mình nữa, mà đã có người sưởi ấm bên cạnh.

Hắn nắm chặt tay Nguyên Sơ, chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên linh quang, rồi tất cả phát ra ánh sáng hội tụ xuống dưới, trong nháy mặt hình thành một cái đan điền mới.

Hơn nữa, hắn biết về sau chính mình không còn phải gặp ác mộng kia nữa, bởi vì, hắn còn không còn đơn độc nữa rồi.

Vừa nghĩ tới đây, phảng phất trên người như được tháo đi gông xiềng nào đó, linh khí nồng đậm lấy hắn làm trung tâm, xoay tròn quanh người!

Nguyên Sơ khiếp sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, nàng phát hiện hắn vừa mới chữa trị đan điền xong, còn đang trong lúc củng cố đan điền, vậy mà cảnh giới càng lúc càng nâng dần lên, chỉ trong phút chốc, liền đã khôi phục lại Luyện Khí cấp tám rồi! Hơn nữa nhìn như còn đang muốn đột phá đến Đệ cửu cấp!

Quả nhiên, nam chủ chính là nam chủ, kiếp trước có thể toàn thân từ trong Thập Đại tiên môn trở ra, một cái đan điền nho nhỏ, hiển nhiên chuyện nhỏ nhặt!

Vì Nguyên Sơ không muốn tạo ra rung chuyển, cho nên ngay từ đầu nàng đã dùng kết giới phong tỏa cả toàn bộ đỉnh núi lại, vì vậy lúc này Nam Phong Điện vẫn im ắng như cũ, cũng không có ai tới quấy rầy bọn họ.


Sau khi củng cố tu vi, Dạ Trầm Uyên mở hai mắt ra, từ trong đó lóe lên một đạo linh quang, hai trong mắt của hắn trở nên càng thêm đen nhánh sáng ngời, giống như ánh trăng dưới giếng cổ, yên bình không gợn sóng, nhưng ánh mắt dừng trên người của Nguyên Sơ, thì lộ ra vẻ một loại ôn nhu không nói nên lời.

“Sư phụ, Phục Nguyên Đan quả thật là danh bất hư truyền, đã giúp ta khôi phục.”

Nguyên Sơ cười, lúc này mới phát hiện tay của Dạ Trầm Uyên vẫn còn nắm chặt tay của mình, đôi tay của nam hài gầy cao, còn đôi tay trẻ con của nàng thì nhỏ bé mập ú, nào đâu có giống sư phụ của người ta chứ!

Dạ Trầm Uyên cũng phát hiện bọn hắn đang nắm tay nhau, vội buông ra, nhưng trong lòng hắn cảm giác như lòng bản tay của mình mất đi cái cảm giác ấm áp mềm mại khi nãy, hận không thể chộp lại đôi bàn tay nhỏ kia vào trong tay, để vuốt ve một hồi.

Không được không được, sư phụ tuy nhỏ, nhưng nàng vẫn là sư phụ của hắn! hắn không thể làm cử chỉ vô lễ như vậy được.

Mà Nguyên Sơ sớm đã vứt cái vẻ lúng túng sau đầu, nhíu mày cười cười.

“Chuyện này tốt rồi, Tiểu Thu không cần phải lo lắng cho ngươi vào ngày mai nữa!”

Dạ Trầm Uyên hơi mỉm cười, vô cùng tự tin đối với ngày mai!

Chợt cửa mở ra, động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên Tiểu Thu biết được Dạ Trầm Uyên đã khôi phục lại rồi, vô cùng vui mừng bước tới.

Lúc này Nguyên Sơ cũng có hơi mệt mỏi, phong tỏa cả toàn bộ đỉnh núi cần tiêu hao rất nhiều linh lực, nàng cần phải nghỉ ngơi một chút.


Cho nên nàng giao Dạ Trầm Uyên lại cho Tiểu Thu, rồi liền đi ngủ.

Ở tuổi này của nàng, tuy là Nguyên Anh có thể đả tọa nhưng vẫn không thể nào thay thế được giấc ngủ, đương nhiên, nàng cũng không muốn thay thế.

Tiểu Thu lĩnh mệnh, lập tức mang theo Dạ Trầm Uyên đi vào khu rừng trúc, để làm quen lực lượng mà mình đã bị mất.

Tiểu Thu chính là Kết Đan tu sĩ, lấy tu vi của nàng, vốn không cần phải lưu lại Nam Phong Điện để chiếu cố Nguyên Sơ, nhưng vì muốn báo ân tình năm đó của mẫu thân Nguyên Sơ, mà nàng mới tự nguyện lưu lại làm tỳ nữ, cho nên lúc này nàng cũng đủ tư cách chỉ dạy cho Dạ Trầm Uyên.

Dạ Trầm Uyên nghe Tiểu Thu phân tích cẩn thận tu vi cùng công pháp hắn, trong đầu không tự chủ được nghĩ về Nguyên Sơ.

Mười ngày qua, hắn chưa bao giờ thấy sư phụ đọc sách, cũng chưa thấy nàng tu luyện, hoặc là đi nghe giảng bài, dường như nàng không có việc gì để làm, hoạt bát có thừa, lười nhác vô độ, nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy Nguyên Sơ rất là mạnh, giống như vừa nãy, nàng lấy sức một người phong tỏa cả toàn bộ đỉnh núi, cho dù Nguyên Anh bình thường cũng khó mà có thể làm được.

Thu hồi lại tạp niệm, vừa nhớ tới ngày mai chính là ngày thi đấu nhập môn, nhờ có sư phụ giúp đỡ, hắn tuyệt đối sẽ không thể làm sư phụ mất mặt! Vì vậy mà hắn bắt đầu nghiêm túc tiềm tu, cẩn thận nghe Tiểu Thu chỉ dạy.

Ngày kế tiếp, cũng không sai biệt lắm, Tiểu Thu nhìn giống như mình đang là đám hài tử đi khảo thí, đối với kết quả của Dạ Trầm Uyên vô cùng lo lắng.

“Tiểu Uyên vừa mới khôi phục lại tu vi, liền phải đi so tài, không biết hắn có xảy ra chuyện gì hay không?”

Nguyên Sơ nằm với tư thế khiếm nhã ở trên giường, nghe vậy rầu rĩ nói ra “Yên tâm đi, hắn không có chuyện gì đâu…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.