Bạn đang đọc Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy – Chương 71: Tham Lam Không Có Chừng Mực
Editor: XiBeta: DừaHu hu hu, Nguyên Sơ lại bị Dạ Trầm Uyên làm cho cảm động muốn khóc! Nàng mở to mắt bình tĩnh nhìn Dạ Trầm Uyên, sao lại có một đứa nhóc khiến người khác phải đau lòng như vậy chứ?Quyết định rồi! Sau này nàng nhất định phải đối xử tốt với hắn! Không phải là vì Túc Kính mới chiếu cố hắn, mà là phải bù lại cho tuổi thơ của hắn phải ăn những thứ kia!Hai người dường như vô tình đạt được một suy nghĩ chung nào đó, sau đó tâm trạng thật vui vẻ ăn bữa trưa, sau khi ăn xong bữa ăn, Nguyên Sơ thi triển thanh khiết thuật, rồi nằm vật trên giường.
“Ui.
.
Không ổn không ổn! Bụng ta sắp nổ rồi! Ta sắp phát nổ rồi!”Trên thuyền Thiên Phương chỉ có một căn phòng lớn, tất nhiên là cũng chỉ bày một chiếc giường, Nguyên Sơ lăn qua lăn lại trên giường, trông như một chiếc bánh bao thịt trắng nõn!Dạ Trầm Uyên cố nín cười: “Sư phụ, người đang làm gì vậy?”Nguyên Sơ đang lăn vòng trên giường, giọng nói trẻ con ra sức nói: “Ngươi không thấy gì sao? Ta đang vận động!”Dạ Trầm Uyên không nhịn được, bật cười, sau khi hắn thu dọn đồ xong, cũng bò lên giường, đúng lúc Nguyên Sơ lăn tới, liền bị hắn ôm trọn vào lòng!Lần này, cả hai người đều ngẩn ra!Dạ Trầm Uyên biết rõ mình nên buông tay, nhưng lại không nỡ buông, cho nên không nhúc nhích, mà Nguyên Sơ, chợt nhớ tới chuyện trước đây, là chuyện nàng bị Trầm Uyên hôn!Trên người Dạ Trầm Uyên có mùi thảo mộc rất thơm, nhất là khi hắn đang ngồi sát lại gần.
* * *A a a! Không thể nghĩ như vậy được nữa!”Khụ.
.
” Dạ Trầm Uyên mất tự nhiên ho khan một tiếng, dời tầm mắt, hạ giọng nói: “Sư phụ, người cũng đã mười tuổi rồi, nhưng sao nhìn qua vẫn như trẻ con vậy?”Nhỏ nhỏ, mềm mềm, tựa như yêu tinh sinh ra từ nụ hoa vậy, tóc thật dài, ánh mắt như chứa đựng những vì sao, khuôn mặt lại nhỏ nhắn đầy thịt.
Nguyên Sơ chẹp miệng: “Có thể là do tu vi của ta quá cao, nên cơ thể mới phát triển chậm sao? Ây da! Việc này cũng không quan trọng, làm trẻ con sướng biết bao! Ta phải làm cục cưng bé nhỏ cả đời!”Vừa nói, nàng vừa nhân cơ hội lăn ra khỏi ngực Dạ Trầm Uyên, dường như Dạ Trầm Uyên này không hiểu tuổi tác đối với nữ nhân mà nói gây tổn thương thế nào, nếu như có thể, nàng chỉ mong cả đời này không lớn lên, được người khác ôm vào trong lòng dỗ dành!Trước ngực Dạ Trầm Uyên trống rỗng, cơ thể vô thức nghiêng về phía nàng.
“Vậy, cục cưng có muốn đi nghỉ trưa hay không?”Ánh mắt Dạ Trầm Uyên bất giác tràn đầy cưng chiều, hắn nhìn nàng, ngón tay quấn lấy lọn tóc nàng: “.
.
Ngoan ngoãn đi ngủ được không nào?”Thấy giọng hắn như đang dỗ trẻ con, Nguyên Sơ có chút ngượng ngùng, hơn nữa ánh mắt hắn, lại làm nàng cảm thấy như mình đang không mặc gì vậy.
Vì thế, đột nhiên nàng chui vào trong chăn, dưới chăn lập tức phồng lên một quả bóng, quả bóng kia từ từ di chuyển ra xa, cho đến khi chạm vào gối đầu mới dừng lại, sau đó, một giọng nói buồn rầu của bé gái truyền tới.
“Được rồi, ta ngủ rồi!”Dạ Trầm Uyên cười buồn bực, hắn tiến lại gần, định ôm nàng ngủ chung.
Ai ngờ tay hắn vừa với tay qua, Nguyên Sơ chợt ló đầu ra khỏi chăn, bị dọa giật mình nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi định làm gì?”Dạ Trầm Uyên nhíu mày: “Ngủ cùng nhau, sao vậy?”Tu luyện suốt mấy năm nay, bất kể là buổi trưa hay tối, đều là hắn ôm nàng ngủ, sao hôm nay lại có phản ứng lớn vậy?Nguyên Sơ nhìn hắn đăm đăm, nhìn vẻ mặt Dạ Trầm Uyên không có gì là không đúng, mới dám xác định Dạ Trầm Uyên thật sự không nhận ra nàng là Nhạc Trầm Câu, cho nên mới không có chút xa cách nào, giống như trước đây vậy.
Tâm trạng Nguyên Sơ trở nên phức tạp, nếu một thiếu niên đã biết hôn rồi, thì không còn là một đứa nhóc nữa, vậy nàng ngủ chung với hắn, liệu có ổn hay không?Mà Dạ Trầm Uyên nằm bên cạnh nàng, tay vỗ vỗ lưng nàng cách một tấm chăn.
“Đi ngủ thôi, sư phụ.
.
“Giọng nói thanh nhã của hắn vô cùng dễ nghe, dịu dàng quyến luyến, tựa như mang theo ma lực thôi miên.
Nguyên Sơ nheo mắt mơ mơ màng màng nghĩ, sợ gì chứ! Dù sao Dạ Trầm Uyên bây giờ cũng để lộ ra manh mối là thích nam nhân rồi, nàng lại còn có hình hài của một đứa trẻ, có sao đâu?Nghĩ vậy, nàng thấy yên tâm lại, nhắm mắt lại ngủ trưa, chỉ chốc lát sau, lúc nàng đang ngủ mơ màng, Dạ Trầm Uyên đột nhiên vuốt mặt nàng, cười hỏi.
“Đúng rồi, sư phụ, người từng nói, rất muốn có Túc Kính, còn nói sau này con nhất định sẽ đạt được Túc Kính, Túc Kính đó, rốt cuộc là cái gì?”Nguyên Sơ mệt mỏi, nghe vậy ưm một tiếng: “Dù sau cũng rất quan trọng.
.
“Dạ Trầm Uyên lại không chịu buông tha: “Còn quan trọng hơn con sao?”Kết quả là Nguyên Sơ đã chẳng còn động tĩnh gì nữa, Dạ Trầm Uyên nhíu mày, nhìn nàng ngủ say sưa, cũng không hỏi lại nữa, những chuyện này, hắn ghi tạc trong lòng.
Vốn lúc đầu hắn chỉ mong mau chóng tìm được, để hồi báo công sức của nàng, nhưng lời nói của Nguyên Sơ, khiến hắn không hiểu sao lại thấy không vui.
Túc Kính, còn có thể quan trọng hơn hắn sao?Nghĩ vậy, nét mặt hắn trở nên nguy hiểm.
Trước mặt Nguyên Sơ, hắn vẫn luôn dịu dàng, vô hại, nhưng bây giờ, gương mặt tựa tiên giáng trần kia, vì đôi mắt quá u ám, mà trở thành yêu ma.
Đặc biệt là khi đầu ngón tay hắn sờ đến môi Nguyên Sơ, thiên châu trên mi tâm hắn như ẩn như hiện, một dấu đỏ đột nhiên hiện giữa chân mày, đẹp đến rung động lòng người.
“.
.
Sư phụ?”Tiếng hít thở đều đều của Nguyên Sơ truyền tới, lông mi dài nhẹ rung, rõ ràng là đã ngủ say.
Dạ Trầm Uyên nhắm mắt lại, nhịn xuống cảm giác đói khát từ tận sâu linh hồn, hôm nay lão Lệ ở ngay trong trí não hắn, cho dù hắn có ý muốn gì, cũng chỉ có thể kiềm chế bản thân!Hắn nhắm mắt, liên tục tự nhủ, không có gì hết, sư phụ còn nhỏ, hắn đủ kiên nhẫn, đủ thời gian chờ nàng lớn.
Cho dù vẫn là thân phận đồ đệ cũng không sao cả, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, chỉ cần trong lòng nàng không có ai quan trọng hơn hắn, làm đồ đệ, cũng có sao?Dạ Trầm Uyên cũng không biết, tình yêu là một loại tham lam, lúc này hắn cảm thấy thỏa mãn rồi, nào ngờ cảm giác thỏa mãn chỉ chốc sau đã trở nên phai nhạt, sau đó càng ngày càng không biết dừng, càng ngày càng muốn nhiều hơn.
Bởi vì dục vọng, là không có chừng mực, sự tham lam hắn dành cho nàng cũng như vậy.
Đè xuống cơn rục rịch trong lòng, Dạ Trầm Uyên thỏa mãn ôm Nguyên Sơ vào trong ngực, chậm rãi nhắm mắt lại, dấu đỏ giữa chân mày kia biến mất, hắn lại khôi phục lại dáng vẻ tiên giáng trần tao nhã, không hề có chút tà khí ma quỷ như vừa rồi, chỉ đơn thuần, là một thiếu niên.
Sau khi hắn chìm vào ngủ, một thứ hình tròn màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, sau đó lăn qua lăn lại trên giường, lăn đến ngực Nguyên Sơ, thứ màu trắng đó tìm vị trí thoải mái rồi nằm im, Dạ Trầm Uyên ôm Nguyên Sơ, Nguyên Sơ lại ôm nó, nhìn qua như một nhà ba người vậy.
Ấm áp biết bao nhiêu.
Một lúc lâu sau, khi Nguyên Sơ tỉnh lại, nhăn mày sờ thấy một vật kỳ quái, nàng định thần lại, đột nhiên hét ầm lên!”! “Không phải chứ? Nguyên Sơ lập tức co người đến chân giường! Có lẽ nào nàng lại sinh ra một quả trứng?.