Bạn đang đọc Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu: Chương 1
Mở đầu
Mới tới
Sáng sớm đầu mùa hè, gió thổi nhẹ mang đến từng đợt hương thơm ngát của hoa nhài.
Đang gục xuống bàn làm bài tập đột nhiên bé trai ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy từ xa có một chiếc xe hơi màu trắng chậm rãi tiến vào cổng, cậu vội vã chạy đến bên cửa sổ, ghé người vào cửa sổ nhìn xuống, lập tức quay đầu gọi một bé trai khác: “Hawke, nhìn mau, phù thuỷ tóc bạc đến.”
Một bé trai khác nghe vậy, cũng nhảy xuống ghế, chạy tới, ghét vào bên cửa sổ, tò mò nhìn xuống.
Chiếc xe hơi màu trắng dừng lại bên đài phun nước, một phụ nữ xinh đẹp bước xuống, mái tóc màu bạch kim vừa dài lại thẳng, toả sáng lấp lánh dưới dưới ánh mặt trời.
“Oa!” Hawke tóc vàng trợn to mắt, lẩm bẩm nói: “Cô ấy không giống phù thuỷ, giống tiên nữ hơn.”
“Ngốc, em chưa có xem truyện cổ tích sao?” Bé trai hơn cậu một tuổi cốc đầu cậu một cái, cau mày dạy dỗ nói: “Tất cả các cuốn truyện cổ tích đều viết mẹ kế rất độc ác.”
“Có thật không?” Tiểu Hawke năm tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghi ngờ nhìn anh trai Alex.
“Dĩ nhiên.” Bé trai nghiêm túc gật đầu.
“Anh đang nói đến truyện gì vậy?” Tiểu Hawke nhìn tiên nữ xinh đẹp dưới lầu, vẫn không tin cô ấy là mẹ kế ác độc.
” Công chúa Bạch Tuyết và Cô bé lọ lem”. Tiểu Alex hùng hồn nói.
Tiểu Hawke càng nghi ngờ, nhìn anh trai bên cạnh, lầu bầu nói: “Đó là truyện dành cho con gái mà cũng xem.”
Nghe vậy, tiểu Alex thẹn quá thành giận, “Truyện cổ tích không phân biệt nam nữ, ai cũng có thể đọc!”
“Nhưng mà. . . . . . Chad nói Hạ Lục đi đón mẹ chúng ta mà. . . . . .” Tiểu Hawke nhìn tiên nữ xinh đẹp dưới lầu, không tin cô là phù thuỷ.
“Hừ.” Tiểu Alex khinh thường vươn tay chỉ, “Mọi người đều có một đứa con ruột, em nhìn xem.”
Tiểu Hawke nhìn theo ngón tay của anh trai, chỉ thấy một cậu bé mập mạp bước xuống xe, bàn tay nhỏ bé mập mập nắm thật chặt tay Hạ Lục, tiểu Hawke nhíu mày, “Cậu ấy là ai?”
“Mới tới .” Tiểu Alex nói.
“Charlotte ?” Tiểu Hawke buồn buồn không vui hỏi.
“Đúng.” Tiểu Alex gật đầu một cái.
Tiểu Hawke mím chặc môi, dựa người vào bên cửa sổ, nhìn Charlotte ngồi xổm xuống sửa sang lại cổ áo cho tiểu mập mạp kia, không vui đưa ra kết luận, “Cậu ta rất mập.”
“Đúng.” Tiểu Alex gật đầu đồng ý, sau đó mặt không thay đổi nhìn em trai nói: “Nhưng Tiểu Trư (heo con) kia là do cô ấy sinh ra, không phải chúng ta.”
Trong nháy mắt đó, tiểu Hawke quyết định – cậu ghét Tiểu mập mạp kia! trở về.
Mặt trời ngả về tây, tia ánh mặt trời cuối cùng biến mất bên ngoài rèm cửa, cách đó không xa trung tâm thành phố đã bắt đầu lên đèn.
Trên đường lớn người tan việc rất đông, nhưng trong phòng lại hết sức yên tĩnh, kính cách âm đã chặn hết mọi tiếng ồn bên ngoài, nơi này yên tĩnh như một ngôi mộ, bóng tối, yên tĩnh, khác hẳn với sự náo nhiệt bên ngoài.
Đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị những con số, trong phòng vẫn im lặng như thường.
Tích tích tích tích, tích tích tích tích, tích tích tích tích, giọt –
Đồng hồ điện tử vang lên, tiếng tích tích rất nhỏ vang khắp căn phòng ở tầng bốn, một bàn tay to vương ra tắt đồng hồ báo thức.
Chủ nhân của bàn tay ấy mở mắt ra, vẫn còn buồn ngủ nhìn con số màu xanh đang hiển thị.
Bảy giờ đúng.
Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy, vuốt mái tóc hỗn loạn, sau đó vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm.
Mở đèn phòng tắm lên, trong gương hiện ra một gương mặt điển trai, người đàn ông có đôi mắt màu xanh nhạt, mái tóc màu bạch kim xốc xếch, anh nhìn chằm chằm chính mình trong gương, sau đó bắt đầu đánh răng, rửa mặt, cạo râu, chải lại mái tóc rối bời, rồi mới ra khỏi phòng tắm, đi tới phòng tập thể hình, mở nhạc giao hưởng lên, chạy bộ một tiếng đồng hồ .
Tám giờ, anh tiếp tục tập lực cho tay.
Chín giờ rưỡi, anh đi tắm, sau đó đi đến phòng bếp tự rót ình một ly cà phê, nướng hai miếng bánh mì.
Khi anh đang rót cà phê, phòng bếp tối mờ đột nhiên sáng lên, nhưng anh không có bật đèn, ánh sáng này là ánh đèn của hộ đối diện hắt qua.
Anh quay đầu nhìn một chút, cô gái ở đối diện đang ôm một bọc giấy đi tới trước tủ lạnh, lấy thức ăn trong túi bỏ vào trong tủ lạnh, đột nhiên điện thoại của cô vang lên, cô chạy đi nghe điện thoại, vừa nói điện thoại, vừa sắp xếp lại đồ cho tốt.
Cất đồ xong, cô rót một ly sữa tươi, vừa nghe xin điện thoại vừa uống, trên môi cô dính một vòng râu màu trắng bằng sữa tươi, cô không phát hiện, chỉ đi rửa ly, sau đó rót một ly nước, đi tới ban công.
Anh lui về phía sau, lùi vào một góc tối, im lặng quan sát cô đang tưới nước cho những chậu hoa trên ban công, không biết đối phương nói gì với cô chỉ thấy cô nở nụ cười, sau đó cô nói vài câu liền tắt điện thoại.
Tưới nước xong, cô đứng ở trên ban công, ngẩng đầu nhìn về phí anh, anh nghĩ rằng cô sẽ nhìn thấy mình, nhưng một giây sau, cô liền chuyển tầm mắt ra phía cửa, sau đó dựa vào tường màu đỏ, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phương xa.
Anh không biết cô đang nhìn cái gì, nơi đó không có gì cả, chỉ có trời và biển mà thôi, nhưng hiện tại nơi đó chỉ toàn màu đen, ngoại trừ một vài ánh đèn thì không có gì cả.
Sau đó cô nhắm nghiền hai mắt, đón hơi lạnh của gió đêm, vẻ mặt có chút bi thương.
Gió đêm phất qua hai má, cuốn bay những sợi tóc của cô.
Anh nắm chặt ly cà phê, có một loại khát vọng muốn vuốt ve an ủi cô.
Cô trước kia không như thế, tâm trạng cô luôn vui vẻ, không có gầy như vậy, trên mặt cũng không mang theo nét buồn nhàn nhạt.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng khoảng vào giờ này, cô gái này ở trong căn phòng đối diện phòng anh chỉ cách một đường đi, cô chuyển đến nhà trọ không đến năm mét này đã ba năm.
Tám, chín giờ tối, anh rời giường tập thể dục ăn điểm tâm, phòng bếp đối diện sáng lên, đột nhiên xuất hiện ánh đèn làm anh chú ý, từ cửa sổ nhìn sang, mới phát hiện căn phòng trống kia đã có người chuyển vào, trên sàn phòng khách có năm, sáu chiếc va ly, một cô gái Đông Phương đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cúi đầu vào một trong số những chiếc va ly đó để kiếm đồ, cô ném tất cả đồ trong va ly sang bên cạnh, cuối cùng lấy ra một cái kéo, nắm mái tóc dài được cột sau lưng lên, cũng không thèm nhìn nó, liền cắt ngang một phát.
Hành động của cô làm anh sợ hết hồn, sau đó cô ném phần tóc đã cắt sang một, lại tiếp tục cắt ngắn mái tóc của mình, động tác của cô nhanh chóng gọn gàn, thậm chí không có soi gương, kiểu tóc ngắn này khiến cô giống cậu học sinh nhưng lại tương đối nhẹ nhàng khoan khoái và rất đẹp mắt.
Sau khi cắt xong, cô chỉ tùy ý vuốt lại mái tóc, liền cất cây kéo đi, cầm chổi quét sach sẽ số tóc vương trên mặt đất, thấy bộ dáng thuần thục của cô, chắc chắn là trước đây đã cắt nhiều lần rồi.
Anh vẫn còn sững sờ, lại thấy cô duỗi lưng, không có chút thục nữ há miệng ngáp một cái thật to, sau đó xoay người đi vào phòng, cả quần áo cũng không thay, liền tê liệt ngã xuống giường ngay cả ga trải giường cũng không đổi liền ngủ thật say.
Có lẽ bởi vì mới đến nên trong phòng cô ngoại trừ cái giường kia thì không có bất kỳ cái gì, dĩ nhiên cũng không có rèm cửa, hình như cô cũng không chú ý lắm đến việc này, bởi vì tình trạng này đơn sơ duy trì gần nửa năm, sau đó mới bắt đầu từ từ có thêm một ít đồ điện gia dụng.
Anh rất khó không chú ý tới cô, bởi vì phòng cô không có rèm cửa, cô lại cứ thoải mái phơi bày cuộc sống riêng tư của mình ra trước mắt anh.
Cô nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết trinh thám, cô nằm ngửa trên sàn phòng khách không có vật gì làm Sit-Ups (nằm xuống rồi ngồi dậy lưng thẳng, chân duỗi thẳng – chắc là cách gập bụng), cô tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm liền lao ra nghe điện thoại, cô nấu ba bữa ăn, một mình tự ăn, cô sẽ một mình nói chuyện với những chậu hoa trên ban công rồi cười khúc khích, cô vừa phơi quần áo vừa hát, thỉnh thoảng còn dựa vào tường trên ban công, ngẩn người nhìn phương xa phảng phất, hơn nữa trừ chạy bộ buổi sáng và đi ra ngoài mua thức ăn hầu như cô đều ở nhà cả ngày.
Sau đó có một ngày, anh không thấy cô.
Đồ đạc của cô vẫn còn, nhưng cả ngày đều không thấy bóng người, ngày thứ hai cũng không thấy cô, sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm. . . . . .
Cô mất tích, anh không giải thích được sự khó chịu trong lòng, anh đang định điều tra xem có phải cô đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không, thì cô đột nhiên xuất hiện sau một tuần biến mất.
Trừng mắt nhìn bóng người đang nằm ở trên giường, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nhìn thấy trên va ly ở cuối giường có giấy xuất nhập cảnh của các quốc gia khác nhau, mới có, cũ cũng có.
Cho nên, cô đi xa nhà?
Cô ngủ cả ba ngày, ngoại trừ đứng lên để ăn, để tắm và đi vệ sinh, cô lúc nào cũng nằm trên giường để ngủ, giống như đã bảy ngày rồi chưa ngủ.
Ngày thứ tư, cô lại khôi phục lại việc làm và nghỉ ngơi như bình thường, buổi sáng ra khỏi cửa chạy bộ, sau đó dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt quần áo, tưới nước cho những chậu hoa sắp chết héo trên ban công, cô nghe điện thoại, xem tiểu thuyết, cô ngẩn người, bộ dáng cả ngày một rảnh rỗi nhàm chán không có chuyện gì làm.
Không bao lâu, anh phát hiện cô thường thường sẽ biến mất không thấy, nhanh thì một tuần, lâu thì ba tháng, mỗi lần trở lại đều có bộ dáng bộ kiệt sức, anh đoán rằng cô đi công tác xa nhà, chẳng qua là không biết đến tột cùng cô làm việc gì.
Lần đó cô đi suốt ba tháng, khi trở về cô gầy một vòng, vừa đen vừa gầy, giống như dân chạy nạn, hơn nữa cũng không còn thấy nụ cười của cô.
Anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, sau lần đó sau cô thường giật mình dậy khi đang ngủ, sức ăn của cô giống như một con chim nhỏ, nhưng dần dần cô đã mập lên, không gầy giống như que củi nữa.
Thời gian cô ngẩn người cũng lâu hơn trước, thậm chí không thèm để ý đến những chậu hoa tươi tốt trên ban công đã sớm chết hết kể từ khi cô đi vào ba tháng trước.
Mặc dù cô dần dần khôi phục lại như bình thường, nhưng cô vẫn không giống như trước.
Cô không còn đi xa nhà, giấy xuất nhập cảnh và va ly hành lý vẫn nằm im ở một góc, cô không hề đụng tới chúng dù chỉ một lần, mặc kệ nó bị bụi bám đầy.
Còn một tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh, cô cũng không giống năm trước lấy cây thông giả trong va ly ra để trang hoàng, bình thường chưa đến tháng mười hai cô đã trang hoàng thật tốt cho cây thông đó rồi, sau đó làm cho nó có đủ màu sắc, mỗi lần như vậy cô liền nhìn nó cười khúc khích, cô trước kia đều làm như vậy nhưng năm nay cái gì cũng không làm.
Reng reng reng reng – Reng reng reng reng –
Anh phục hồi tinh thần, điện thoại của cô lại vang lên, cô mở mắt ra, nhận điện thoại, xoay người trở về phòng, biến mất sau cánh cửa.
Nhìn cánh cửa khép lại, anh uống cạn ly cà phê trong tay, cầm hai miếng bánh mì, xoay người vào phòng bếp, bật máy tính làm việc.
Mặc dù vẫn quan sát cô nhưng anh không có ý định làm quen với cô.
Chẳng qua cô chỉ là một người hàng xóm có chút quái dị, khiến anh không tự chủ được luôn nhìn chằm chằm cô.
Nói cô quái dị nhưng chính anh cũng không bình thường chút nào, nhưng anh rất thích cuộc sống an nhàn như bây giờ, đa số thời gian đều không có ai quấy rầy, cuộc sống của anh vô cùng quy luật, trừ thứ sáu mỗi tuần nhất định đến công ty, bình thường bảy giờ tối anh rời giường, tám giờ đến chín giờ tập thể hình, sau đó ăn điểm tâm, tiếp tục làm việc đến rạng sáng rồi dùng cơm, cơm nước xong tiếp tục làm việc đến chín giờ sáng, tập thể hình đến mười giờ, mười một giờ tắm xong, lên giường ngủ.
Thời gian làm việc và ngày đêm bị đảo ngược, nhưng cuộc sống rất có quy luật, ngày đêm làm việc và nghỉ ngơi bình thường, đối lập hẳn với cuộc sống hết sức rối loạn của cô. Thời gian ra ngoài mua đồ của anh là cố định, còn cô thì nghĩ là ra ngoài mua liền, cho nên mặc dù bọn họ làm hàng xóm ba năm, nhưng lại chưa từng một lần gặp mặt.
Thỉnh thoảng, anh sẽ gặp thoáng qua cô ở trên đường, có một hai lần sáng thứ sáu, anh ra cửa đúng lúc gặp cô trở về sau khi chạy bộ, cô cầm một ly cà phê Starbucks, vừa xem tờ báo mới mua trong tay.
Cô chưa từng chú ý tới anh, anh nghĩ vậy.
Cô luôn chuyên tâm đọc tờ báo trong tay mình, hoặc sẽ chú ý đến con chó Husky ở góc đường đang lắc mạnh cái đuôi với cô, mỗi lần đi ngang qua, cô cũng sẽ ngồi xổm xuống vỗ đầu của nó, chơi với nó hơn nửa ngày.
Cho nên, anh không nên kinh ngạc với những hành động của cô xảy ra khi trước mắt mình, cho dù những hành động đó mất đi một ít nhiệt tình nhưng vẫn rất chân thật.
Sáng sớm hôm nay, vẫn giống như mọi thứ sáu khác, một đêm không ngủ, uống một ly cà phê, mặc bộ vest, chuẩn bị đến công ty báo cáo cho trợ lý của Lam Tư, anh lái xe ra khỏi bãi đậu xe, mới nhớ ra mình quên mang tài liệu mà Ban Đốn dặn dò, không thể làm gì khác là dừng xe lại xen đường, lên lầu lấy tài liệu.
Khi anh đi xuống, mới mở cửa xe, còn chưa lên xe, đã nhìn thấy cô gái kia mặc một bộ quần áo thể thao ngồi chồm hỗm giữa đường, trước mặt cô có một chỉ có một con chó, cô đang giúp nó cầm máu.
Con chó kia bị xe đụng, anh quay đầu lại nhìn, không phải là Husky ở góc đường, chúng không giống nhau, màu lông cũng không giống.
Cô cứ như vậy cố gắng muốn cứu con chó bị thương kia, thậm chí không quan tâm mình đang ở giữa đường, lúc nào cũng có xe chạy nhanh qua, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giống như đang muốn tìm người giúp, nhưng không có ai dừng lại, có vài người chú ý tới, nhưng đều nhanh quay đầu đi chỗ khác.
Một giây sau, cô bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh không cách nào dời tầm mắt, anh tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt hốt hoảng của cô, nhưng cô không có hốt hoảng mà chỉ có tức giận, sau đó cặp mắt đen lấp lánh có hồn kia nhìn anh không mang theo tia cầu khẩn, cô thậm chí không có nâng người con chó kia lên, không có bất kỳ động tác nào, chỉ chăm chú nhìn anh.
Tay của anh đã sớm đặt trên cửa xe, nhưng không cách nào ngồi vào trong xe, cũng giống như những người khác, giả vờ như không thấy cái gì cả, sau đó nghênh ngang rời đi.
Anh cũng muốn làm như vậy, anh cũng không phải bác sỹ thú y, anh cũng không nuôi thú cưng, anh căn bản không biết xử lý như thế nào khi gặp phải chuyện như vậy –
Khi anh do dự vài giây, anh dường như có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của cô càng ngày càng tăng, anh không thích cô nhìn anh giống như dạng người thấy chết mà không cứu.
Đáng chết!
Âm thầm mắng một tiếng, mím chặt môi, đóng cửa xe cái rầm, cau mày đi qua đường, không cam tâm tình nguyện đi đến chỗ cô.
Ông trời, anh ghét nhất loại động vật “Chó” này!
“Cần giúp đỡ sao?”
Người đàn ông to lớn kia nói, anh giống như một chiếc xư tăng đi về phía cô, vẻ mặt giống như “không trâu bắt chó đi cày”, chân mày nhíu chặt, mặt mũi nguội lạnh, giống như vị tướng quân đang dùng cơm bị người ta quấy rầy.
Giọng nói và vẻ mặt, tuyệt không giống như người thật lòng muốn giúp đỡ, chẳng qua cô cũng không nghĩ tới anh thật sẽ đi đến đây, thậm chí mở miệng hỏi thăm cô.
“Đúng vậy.” Cô nhìn anh nói: “Nó bị xe đụng gãy chân rồi, cần đưa đi phòng khám.”
Con chó kia còn đang chảy máu, nhiễm đỏ cả hai tay cô.
Anh chần chờ một chút, đáy mắt thoáng qua cảm xúc mà anh không biết tên, sau đó mới mở miệng nói: “Cô biết địa chỉ?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Anh cởi áo khoác ra, đưa cho cô. “Đem bọc con chó lại, tôi đưa cô đến đó.”
Giọng điệu ra lệnh, vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù hành động của anh là giúp đỡ, nhưng bộ dáng anh nhìn sao cũng không thấy giống đang giúp đỡ, anh thủy chung đều đứng, để cô ngước đầu nhìn anh. Lúc Anh cởi áo khoác ra, cô tưởng rằng anh sẽ ngồi xổm xuống ôm con chó, nhưng anh không làm như vậy, anh đưa áo khoác cho cô, sau đó chờ.
Có một ít còn hơn không, cô nghĩ.
Nhận lấy áo vest cao cấp, cô bao con chó bị thương lại, sau đó đứng lên, anh xoay người đi về phía xe của mình, cô ôm con chó đi theo phía sau, con chó này không nhỏ, còn rất nặng, thật may cô đã sớm quen với việc chuyên vác đồ nặng, hơn nữa mặc dù nó bị thương nhưng vẫn rất ngoan.
Anh thay cô mở cửa xe, nhưng không thay cô ôm con chó, cô ôm nó, có chút khó khăn leo lên xe của anh.
Anh lái một xe màu đen xe jeep, trên xe không có một hạt bụi, giống như mới mua, điều bất đồng duy nhất đó là con số lộ trình của xe, xe mới sẽ không số lộ trình cao như vậy.
Cho anh giống Arnold Schwarzenegger* thích sạch sẽ?
(Arnold Schwarzenegger: Arnold Alois Schwarzenegger sinh ngày 30 tháng 7 năm 1947) là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và cũng là chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm Thống đốc California thứ 38.)
Liếc nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh, cơ bắp hiện rõ sau lớp áo sơ mi, chúng phập phồng theo động tác của anh, anh không nói một tiếng khởi động xe, một đôi bàn tay nhẹ nhõm điều khiển tay lái, lái xe đi.
“Đi hướng nào?”
Cô mở miệng chỉ phương hướng, phòng khám động vật gần đây nhất chỉ cách mấy quảng trường, không tới năm phút sẽ đến, dọc theo đường đi anh không hề nói một câu, không khí trầm mặc cùng thân hình khổng lồ của, khiến thần kinh của cô cũng căng thẳng, nhưng tay phải vẫn vuốt ve an ủi con chó bị thương.
Trên cổ nó có một cái vòng, con chó này đã có chủ, nó vô cùng ngoan, mặc dù bị thương, vẫn hết sức yên tĩnh, thân thể chỉ run rẩy cùng cặp mắt to đen nhánh cho thấy nó thống khổ, nó thậm chí không có rên.
Cổ họng cô căng thẳng, toàn bộ lực chú ý đặt trên người nó, dịu dàng trấn an nó, “Ngoan, ngoan, cố gắng chịu một chút, lập tức đến ngay. . . . . .”
Xe ngừng, cô ngẩng đầu lên, người đàn ông đã xuống xe, sau đó thay cô mở ra cửa xe, cô tốn không ít sức lực ôm con chó xuống xe, anh đứng ở một bên, giúp cô mở cửa phòng khám động vật. Cô vội vàng đi vào, nói rõ tình trạng của nó cho nhân viên phòng khám, bác sỹ thú y tiếp nhận chú chó, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng phát hiện người đàn ông kia không vào cùng cô, cô quay đầu lại nhìn lên, thấy anh đang ngồi vào xe, anh khởi động xe, trước khi đi, anh nhìn về phía phòng khám, tầm mắt mắt hai người chạm nhau.
Trong lòng cô chợt giật mình, nhưng lần này anh không dừng lại, chỉ nhấn chân ga nghênh ngang rời đi.
Cô quên cám ơn với anh.
Nhân viên phòng khám đưa trả lại cô chiếc áo vest cao cấp dính đầy máu, cô sẽ giặt sạch máu trên chiếc áo này, đột nhiên cô nhớ ra, nếu cô giặt sạch chiếc áo này, cũng không cách nào trả lại cho anh.
Bởi vì cô căn bản không biết anh là ai, cũng không biết tên của anh –
Trên người cô có mùi thơm của hoa lài.
Hơn nữa cô không có bấm lỗ tai, anh chưa bao giờ thấy cô đeo hoa tai, anh luôn hoài nghi cô không có bấm lỗ tai, mới vừa rồi đến gần cô, mới chính thức xác định. Vành tai cô trơn nhẵn như ngọc, bởi vì trời lạnh và cô mới chạy bộ xong nên hơi ửng hồng hai gò má cô cũng vậy.
Cô có đôi mắt hai mí của người phương Đông, đuôi mắt hơi nhếch lên, hai con ngươi màu đen linh động có thần, mang theo chút thần bí. Mái tóc bị cô cắt ngắn nay đã dài, cô chỉ đơn giản cột tóc đuôi ngựa, nhưng vẫn là có vài sợi tóc vì vận động mà bị rơi ra, nằm trên gò má cô.
Thật ra thì, anh cảm thấy kỳ quái bởi vì trong vài phút ngắn ngủi mà anh có thể nhớ nhiều như vậy, rõ ràng như vậy, cho dù đã tới trưa, anh vẫn có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô khi trấn an con chó kia.
Anh nghe cô ca hát, nhưng mà
Lần đầu tiên nghe được cô nói chuyện, thanh âm của cô hơi khàn khàn, nhưng khi nghe lại hết sức thoải mái, mềm mại giống như tơ lụa –
“Giám đốc? Adam? Adam – Bart!”
Anh khôi phục tinh thần, nhìn thấy Ban Đốn – Blaise sắc mặt khó coi đứng ở trước mặt anh, ánh đèn phản xạ vào gọng kính vàng, đôi môi mỏng mím chặc thành một đường thẳng tắp.
“Chuyện gì?” Adam gắng gượng phối hợp với anh, mở miệng hỏi.
“Đến lúc đi họp rồi.” Ban Đốn đè nén tức giận, cứng ngắc nhắc nhở anh.
Anh nhìn Ban Đốn, sau đó đứng dậy, dưới sự áp giải của Ban Đốn, đi đến phòng họp ngồi xuống ghế da ở giữa phòng, nghe chủ quản các ngành đứng dậy báo tình trạng kinh doanh, lúc cần thiết, hoặc lúc Ban Đốn đá anh, ý muốn anh nhắc anh, anh mới hai câu.
Ban Đốn nghe rất cẩn thận những báo cáo này, nhưng anh còn chưa nghe đến mười phút đã buồn ngủ.
Ban Đốn – Blaise vốn người của Lam Tư, bởi vì hiểu rõ về những vấn đề liên quan đến việc sản xuất khoa học kỹ thuật nên bị điều tới giúp anh, mặc dù trên danh nghĩa Ban Đốn chẳng qua là trợ lý đặc biệt của anh, trên thực tế Ban Đốn đang điều hành cả công ty, về phần anh, chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa mà thôi.
Anh thích viết lập trình hơn làm quản lý, có hứng thú làm Hacher hơn so với làm tổng giám đốc, đáng tiếc Lam Tư và lão đầu tử (lão già chiết tiệt) kia không muốn thừa nhận hoặc tin tưởng điểm này, mấy năm trước, anh và bọn họ đạt thành một thoả thuận, anh trở thành tổng giám đốc công ty Khoa Kỹ, một tuần đi làm một ngày, thời gian còn lại anh muốn làm gì thì tuỳ ý anh, Ban Đốn trở thành trợ lý đặc biệt của anh, trên thực tế là quản lý công ty.
Ban Đốn có năng lực trở thành người quản lý chuyên nghiệp, sau khi anh ta tới được mấy năm, công ty phát triển không ngừng, mặc dù ở đây Ban Đốn được đãi ngộ không kém so với CEO, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao người này lại nguyện ý chịu thiệt làm người dưới trướng của anh nhiều năm như vậy.
Anh đoán nguyên nhân là do Lam Tư hoặc là lão đầu tử.
Bất quá nói thật ra, anh không có hứng thú đối với nguyên nhân này.
Trên căn bản, chỉ cần Ban Đốn không làm công ty suy sụp, để lão đầu tử cùng Lam Tư tìm đến phiền anh, thì cho dù Ban Đốn lấy hình anh ra phóng phi tiêu, anh cũng sẽ không để ý.
Chân lại bị đá một cái, anh hoàn hồn, đúng lúc thấy vị quản lý cuối cùng vừa ngồi xuống.
Ban Đốn đưa tài liệu trên bàn cho anh, anh nhanh chóng xem qua một lần, sau đó nói ọi người quyết định của anh, từ định giá sản phẩm, kế hoạch, quảng cáo, phát triển phần mềm, rồi đến công ty hợp tác, những giải pháp cho nhà máy sản xuất vân vân.
Sau khi lặp lại những gì có trong tài liệu mà Ban Đốn đưa, anh tuyên bố tan họp, đem văn kiện ném lại cho Ban Đốn, nhanh chóng về nhà.
Bước vào thang máy, anh nhìn thấy ban đốn sắc mặt tái xanh đuổi theo, anh đưa tay nhấn nút đóng cửa, không cho tên kia cơ hội mở miệng nói chuyện.
Anh biết Ban Đốn muốn nói gì, dù sao chính là mấy câu, cái gì mà hiện tại chưa đến mới bốn giờ mà đã tan việc, cái gì mà anh cũng phải xem hết những mẫu thiết kế của công ty, quan tâm một chút đến việc kinh doanh của công ty, cái gì mà trong phòng làm việc còn số tài liệu cần anh ký tên.
Có lúc, anh thật hoài nghi Lam Tư cùng lão đầu tử đã cho Ban Đốn cái gì đó tốt, mới có thể làm Ban Đốn nhiệt tình muốn anh quan tâm đến việc kinh doanh và có hứng thú với việc quản lý như vậy. Không biết tại sao, hình như Ban Đốn nghĩ rằng chỉ cần không từ bỏ ý định nhắc nhở anh, có một ngày anh sẽ thức tỉnh đột nhiên muốn quản lý công ty.
Thang máy dừng ở bãi đậu xe, anh đi tới bên cạnh chiếc xe Jeep, mở cửa ngồi lên, cắm chìa khóa vào, khởi động xe, lái xe ra ngoài.
Lúc trưa, có cơn mưa nhỏ, đường vẫn còn ướt , bầu trời một mảng mờ mịt.
Lúc ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, nhìn thấy một cô học sinh dắt một con chó Schauzer nhảy nhót chạy qua vằn (lối qua đường dành cho người đi bộ), làm anh nghĩ đến cô hàng xóm và con chó kia.
Không biết tình trạng hiện giờ của nó như thế nào?
Lúc Anh đạp chân ga, trong đầu hiện lên hỏi câu này, anh không khỏi nhíu mày.