Đọc truyện Manh Miêu Ngạnh Thượng Công FULL – Chương 49: Ác Mộng…
Edit: An Ju
“Người đẹp, em thích mèo không?” Cố Hạo cắn ống hút ngồi cạnh bàn pha coffee hỏi người con gái trang điểm kỹ càng ngồi đối diện.
“Meo con à, em thích nhất đấy.” Người con gái hất hất những lọn tóc dài bên vai, cười khanh khách đến nở hoa.
“Thật tốt quá!”, Cố Hạo thở phào nhẹ nhõm, lấy ra con mèo vằn bị nhét trong bào đăt vào lòng người con gái đó, “Đây là mèo con anh nuôi, tên là Meo Meo, anh là ba nó, sau này em chính là mẹ nó.”
Người con gái êm ái xoa mèo con mềm mại ấm áp trong lòng, thở dài nói:”Đây là loại lông mèo tốt nhất mà em từng sờ qua, mua bao nhiêu tiền vậy?” Ngón tay nhung, cảm giác mềm khiến người con gái thích đến không nỡ buông tay, giống mèo tốt như vậy hẳn rất đắt tiền.
“Ha ha, con mèo này là tự tìm đến cửa, anh nhặt được ở ngay cửa nhà.” Nghe thấy người khác đang khen con mèo mà mình yêu quý, Cố Hạo mừng rỡ cười toe toét.
“Nhặt được?!” Người con gái bỗng nhiên đổi sắc mặt, động tác trên ngón tay cũng chần chừ, “Tôi còn tưởng là phải mất mấy nghìn đồng mua về, nhặt về thì bẩn cỡ nào chứ, trên người còn có ký sinh trùng, mau vứt đi.” Dứt lời, người con gái vừa mới còn thân thiết xoa xoa mèo giờ ném lại vào lòng Cố Hạo, vẻ mặt ghét bỏ.
“Trùng trên người ông đây cũng không nhiều bằng trên người mi.” Trên bàn chỉ có hai người Cố Hạo và người con gái kia, thế nhưng lại vang lên một thanh âm không phải của hai người bọn họ, nếu như lúc bình thường nghe thấy loại âm thanh trầm thấp, hấp dẫn thế này còn cảm thấy hứng thú nhưng lúc này cô gái kia chỉ cảm thấy cánh tay lộ ra bên ngoài lạnh dần, nổi hết da gà lên.
“Ai, ai… Ai đang nói…” Gân xanh trên trán vì sợ mà căng chặt, giọng cô gái kia cũng run run như dê.
“Ặc…Thật ra là…” Cố Hạo đang muốn dùng từ để che giấu cho qua, thằng nhóc thối này sao lại tự nhiên nói chuyện trước mặt người khác, chẳng sợ là đang dọa người ta gì cả, không biết trên pháp luật thì hù chết người có phải ngồi tù không nhỉ…
Vụt——–
Mèo con trong lòng Cố Hạo nhanh chóng biến lớn, trong khoảnh khắc đã biến thân thành một con hổ vằn cỡ đại.
Hình thể còn lớn hơn nhiều so với những con hổ bị nhốt trong vườn thú mà mọi người nhìn thấy.
Con hổ giương móng hổ to lớn chỉ vào người cô gái đã sợ đến không dám động đậy, vẻ mặt con hổ rất không vui nhìn Cố Hạo, mở miệng to như chậu máu bắt đâu nói tiếng người: “Tiểu Hạo, cô ta nói trên người anh có trùng, em nói xem anh nên làm gì bây giờ?”
Con hổ thối này ấy vậy mà lại giận dỗi còn đi so đo với con gái nữa, Cố Hạo đau đầu, đối phương dù sao cũng là một con hổ, một trảo này đập xuống cô gái không giữ mòm này thì khả năng không chỉ đơn giản là hủy dung đâu, Cố Hạo gần như có thể tưởng tượng được tình cảnh khi cô gái này bị đập văng não ra ngoài.
“Anh đừng làm bậy, người ta cũng không phải là cố ý, anh rộng lượng chút đi.” Cố Hạo thân là một con người cảm thấy trên vai bỗng nặng nê hẳn, đó là sức nặng trách nhiệm bảo vệ đồng loại.
“Hừ!” Con hổ nghe thấy Cố Hạo ấy thế mà lại về phe của một người con gái xa lạ, lập tức dài cái mặt hổ ra, “Anh rộng lượng, nên bây giờ ‘người’ rộng lượng đói bụng rồi, người này cứ coi như là đồ ăn đi!”
“Chờ, chờ một chút —!” Cố Hạo vội vã kéo con hổ lại, nhưng không kịp nữa, người con gái mặt biến sắc, ngây người như phỗng bên cạnh ngay cả chạy cũng chưa kịp thử đã bị con hổ trực tiếp ăn trọn vào bụng.
Con hổ lấp đầy cái bụng hài lòng vỗ vỗ cái bụng phình lên của mình, liếm môi một cái, “Mùi vị cũng tạm.”
“A——!!!!!!!!!!!!!!!!”
Trong nháy mắt người con gái kia chẳng còn sót lại gì ngay cả một mảnh vụn.
Cố Hạo kinh hãi hét chói tai, hai cái tay dùng hết sức vạch miệng hổ ra tìm.
“A a a a a a a a a a a —– a a a a a——- a a a a —— a a a ——a a ——a —–a—” Cố Hạo càng kêu càng cảm thấy không đúng lắm, mí mắt nặng nề, thân thể cũng mềm xuống vô lực, nhưng động tác trong tay vẫn rất cố sức.
Bên tai có tiếng kêu khóc, Cố Hạo cố sức mở mắt, liền thấy bên cạnh mình có một con hổ uy phong lẫm liệt đang nằm, hai tròng mắt vốn nên bắn ra sát khí lúc này đong đầy nước mắt, mở to miệng, ấm ức nhìn mình.
“Ngao —- ngao —- ngao —– ngao —-“ Con hổ đang ngủ tự dưng bị đánh bất ngờ dùng hơi thở mong manh tru lên cầu cứu.
Thứ tạo nên bị kịch này chính là đôi tay của Cố Hạo, cái chuyện đáng sợ vừa rồi hóa ra chỉ là một giấc mơ, nhưng bạn hổ nhỏ lại thật sự bị banh miệng, trong mơ Cố Hạo cũng không biết dùng loại sức mạnh bạo ngược gì, cứ thế banh miệng hổ của Meo Meo ra đến nỗi khóe miệng cũng sắp bị rách toạc rồi, thậm chí còn có thể ném bóng rổ vào được luôn rồi.
Vội vàng rút đôi tay lại từ trong miệng hổ, Cố Hạo ghét bỏ cọ cọ vào giường, nước miếng trong miệng hổ dính hết lên tay, bẩn chết đi được.
“Khụ khụ khụ khụ —– khụ khụ ——” Miệng vừa được giải thoát, Meo Meo liền biến về hình người, làu bàu xoa xoa quai hàm bị đôi tay độc ác làm khổ của mình, cũng may buổi tối sợ Tiểu Hạo lạnh nên biến về chân thân hổ để dùng da lông ủ ấm cho hắn, nếu như là miệng người, lại bị hắn dùng sức xé ra như thế thì chắc chắn sẽ biến thành hình tượng miệng lạp xưởng kinh điển của Lương Triều Vĩ.
“Tiểu Hạo… Em vừa mơ cái gì thế? Bỗng nhiên anh cảm thấy giường rung chuyển một lúc sau đó em bỗng kêu lên, tiếp đến em liền cho tay vào miệng anh luôn…”
“Ặc…” Cố Hạo thả lỏng tinh thần đang căng thẳng liền tê liệt ngã lên gối, nói: “Một giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy anh ăn thịt người.”
“…” Meo Meo vươn tay sờ trán Cố Hạo, lại sờ trán mình lẩm bẩm: “Không sốt mà.”
“Biến.
Ai sốt?” Cố Hạo không nhịn nổi liền gạt móng hổ ra, chui lại vào trong chăn cuộn tròn định ngủ tiếp, mãi mới đến thứ Sáu, được nghỉ ngơi thoải mái hơn tí, kết quả tự nhiên mơ thấy ác mộng, xui ghê.
Meo Meo nhanh chóng chen lấn nằm cạnh Cố Hạo rồi ôm chặt hắn, nói: “Anh sao có thể ăn thịt người, cũng chẳng biết ăn người sống.
Không nói đến việc máu khó thông, lại còn cực tanh, hoàn toàn không phù hợp khẩu vị của anh.”
Trở mình đối mặt với khuôn mặt rầu rĩ của Meo Meo, Cố Hạo lườm hắn: “Anh là động vật hoang dã, đừng học theo mấy con mèo nhà bị chiều hư, đến chuột cũng không biết bắt, phí cho một cơ thể nhanh nhạy.”
“Con mèo như anh chỉ bắt một con chuột là em không phải đủ rồi sao?” Meo Meo ôm lấy mặt Cố Hạo hôn một cái, “Chỉ bắt một con chuột là em thế cũng đủ ăn (làm) cả đời rồi.”
“Cút ——-, anh đâu phải mèo, rõ ràng là một con hổ già thối lươn lẹo!” Cố Hạo mỗi khi nhớ tới việc Meo Meo giả làm một con mèo con ở nhà mình lại còn lừa gạt tình cảm của hắn hơn nửa năm liền thấy ngứa răng.
“Meo—–” Im lặng vài giây, cùng với khuôn mặt phi thường ‘công’ của mình, Meo Meo vô tội kêu lên một tiếng kết thúc đề tài này.
“…” Con mèo này…
Hết chương 33.1.