Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ Mít Ướt Gặp Bá Đạo

Chương 61: Nghi Vấn Thành Lập


Bạn đang đọc Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ Mít Ướt Gặp Bá Đạo – Chương 61: Nghi Vấn Thành Lập


“Vậy phía cảnh sát còn có thông tin gì của cậu ta không?” Lâm Ngọc hỏi
“Theo những gì chúng tôi được biết thì từ năm 10 tuổi đến tận lúc này cậu ta sống ở Tế Nam.

Có một thời gian dài phải sống lang thang bên ngoài, thậm chí cậu ta còn từng bị…”
Nói đến lúc này, bỗng dưng lão Bạch ngưng lại.

Sau đó ông nói tiếp:
“Từng bị người khác biến thành nô lệ tình d*c một thời gian.

Đến tận năm 12 tuổi, cậu ta mới được người khác nhận nuôi.

Và kể từ đó, cuộc sống mới trở nên dễ dàng hơn đôi chút.”
Bạch phu nhân và mẹ Lâm rơi vào trầm ngâm.

Đúng là đáng thương thật!
“Vậy người nhận nuôi cậu ta là ai?” Bạch phu nhân hỏi.
“Không, về danh tính người này, chúng tôi hoàn toàn không có thông tin gì.

Chúng tôi đang cố hết sức để điều tra.

Nhưng có lẽ phải tốn thời gian khá lâu đây!”
Lâm Ngọc mím môi.

Cái cảm giác bất an này lại xuất hiện.

Nó giống hệt như lúc đó…thời gian gần 10 năm về trước.


Lúc mà kẻ đó xuất hiện, loại bất an này liên tục hiện hữu trong bà.

Bây giờ, một lần nữa, nó tiếp tục xâm chiếm tâm trí bà.
Kẻ sát nhân bóng tối – nỗi kinh hoàng của Bắc Kinh, gã gieo rắc nỗi sợ hãi cho những ai nhắc đến tên gã.

Khi ấy, chỉ cần tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ là tất cả người dân nơi đây không dám ra ngoài.

Bởi vì lúc này, chính là thời gian đi săn của gã ta.
Con mồi của gã thường là các cô gái trẻ đẹp đang ở độ tuổi đôi mươi.

Với vẻ ngoài ưa nhìn và phong cách của một quý ông, gã dễ dàng dụ dỗ họ vào tròng.

Sau đó, gã đưa họ đến nhà thờ.

Và ngay nơi này, gã ra tay sát hại họ.

Một nhát chí mạng, thẳng tay cắt đứt động mạch cổ.

Sau đó, gã sẽ đan hai bàn tay họ vào nhau rồi đặt trước ngực, tựa như tư thế cầu nguyện.

Những ai từng nhìn thấy thi thể nạn nhân của ‘Kẻ sát nhân bóng tối’ đều không khỏi kinh hoàng.

Vì ngoài nét mặt vặn vẹo trước lúc chết của nạn nhân, thì hung thủ còn khắc trên trán họ một hình chữ thập.
Mỗi khi hắn tìm được con mồi, câu cửa miệng của hắn chính là:
“Em có muốn cầu nguyện không?”
“Nếu em muốn, tôi sẽ dắt em đi.

Đến một nơi, tôi và Ngài sẽ cùng lắng nghe em.”
Lâm Ngọc đang chìm vào ký ức của 10 năm trước thì bị tiếng gõ cửa lôi trở về thực tại.

Bà bèn lấy lại bộ dạng bình tĩnh, thu lại sự bất an nãy giờ trong ánh mắt.

Nhưng chút hoảng loạn trong đôi mắt bà, đã sớm bị lão Bạch nhìn thấy.

Ông ấy cũng chỉ đành trầm ngâm, lén thở dài một tiếng.
“Vào đi.”
Người bước vào là một vị pháp y trẻ.

Cô ấy nhìn thấy Bạch phu nhân và Lâm Ngọc thì gật đầu chào.

Sau đó bước đến trước mặt lão Bạch, bắt đầu báo cáo.
“Thưa cục trưởng.

Chúng tôi đã tiến hành đối chiếu ADN của nạn nhân và mẫu ADN của thiếu úy Lâm.

Kết quả giám định là…”
Cô ấy nhìn Lâm Ngọc, bèn nói tiếp:

“Không trùng khớp.”
Quả nhiên, thi thể này không phải là của Tiểu Ly.

Thế thì, đây là ai?
Cô pháp y tiếp tục nói:
“Giới tính nạn nhân là nữ.

Tuổi tác từ 15-17 tuổi.

Trước lúc chết, có lẽ nạn nhân đã từng xảy ra ẩu đả với ai đó, bằng chứng là những vết thương ở trên thi thể còn mới.

Và, ở trong khoang miệng nạn nhân, chúng tôi tìm được thứ này…”
Cô ấy đưa cho lão Bạch một tấm ảnh.

Trong đó chính là một chiếc khuy áo màu đen, kiểu cách rất sang trọng.

Lão Bạch đưa cho vợ tấm ảnh chụp, bà bèn cất lời:
“Đây chính là khuy áo được đính lên mẫu áo mới nhất của nhà thiết kế Marry năm nay.

Số lượng có hạn đấy.

Cả Trung Quốc chỉ có 100 chiếc được bán ra, tôi định đặt mua một cái nhưng chậm tay này.”
“Cậu chắc chứ?”
“Không nhầm đâu.

Đặc điểm thiết kế của Marry là ở mỗi khuy áo bà ấy sẽ khắc tên mình.

Thường thì, chỉ có tín đồ của bà ấy mới biết chuyện này.

Với lại, cậu nhìn xem, là hàng nhái thì làm gì có thể giống từng chi tiết đến thế? Kể cả viên kim cương ở giữa khuy áo, cái này là hàng thật.”
 
Lâm Ngọc nhìn qua rồi tán thành.

Trước đến giờ, mắt nhìn của đồ của Bạch phu nhân chưa bao giờ sai.


Có lẽ, mẹ của Bạch phu nhân vốn là một nhà thẩm định trang sức nên bà ít nhiều cũng có chút kiến thức về phân biệt đồ thật và đồ giả.  Nhưng, chưa thể xác định được đây là vật của nạn nhân hay của người khác.
“Chúng tôi đã xem qua bảng báo cáo thời gian tử vong trước kia của nạn nhân.

Nhưng tử thi này, thời gian tử vong là trong vòng 5 ngày đến 6 ngày.

Còn theo báo cáo tử vong về Hà Tiểu Ly, thời gian tử vong tính từ khi được bệnh viện thông báo đến nay chỉ có 3 ngày, tính luôn hôm nay là ngày thứ 4.
Ở trên gương mặt nạn nhân, sau khi chết có dấu vết bị vật cứng đập mạnh nhiều lần.

Và quan trọng nhất, vết thương chí mạng của nạn nhân là ở trên cổ.

Nạn nhân này đã bị siết cổ đến chết.

Ở trong móng tay, chúng tôi tìm được một vài mẫu da nhưng không thuộc về nạn nhân.

Nghi vấn bước đầu, nạn nhân đã bị người khác sát hại, và những mẫu da kia thuộc về hung thủ.” Pháp y nâng kính, tiếp tục báo cáo.
“Trong dạ dày của nạn nhân, có món mì của nhà hàng An Tô ở Tế Nam.

Có thể, đây chính là nơi cuối cùng nạn nhân đến.” Nữ pháp y nói xong, rồi đóng lại bảng báo cáo.
Lâm Ngọc chau mày.
Nếu thi thể này không phải là của con gái bà.

Thế thì, thi thể con gái bà ở đâu?
Hoặc, con bé vẫn còn sống và bị đưa đến nơi khác.
( Like + vote truyện nha mn)
Note: Lý do lúc nhận thi thể các nhân vật không phát giác có vết thương trên người do sau khi tử vong tầm vài hôm thì những vết thương mới hiện lên rõ ràng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.