Bạn đang đọc Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ Mít Ướt Gặp Bá Đạo – Chương 37: Nhất Định Không Bỏ Lỡ
“Được thôi, chú đợi tôi lấy hộ chiếu xong rồi chúng ta xuất phát.”
“Để tôi đưa nhóc về, nhà nhóc cũng gần đây mà.”
Tiểu Thanh là một con người đơn giản, cái gì có thể ngồi thì không việc gì phải đứng.
Dĩ nhiên, cô đồng ý để hắn đưa về.
Trước khi đi, cũng phải nói cho mẹ biết một tiếng.
Lúc Đường Vân mở cửa xe cho Tiểu Thanh lên, có một ánh mắt ở phía sau, luôn dõi theo bọn họ.
Lục Nghiên ngồi trong xe, tay cô ta nắm chặt vô lăng.
Đôi mắt hạnh nhân phản chiếu bóng dáng của đôi nam nữ kia.
Nhất là nụ cười trên môi của người đàn ông dành cho cô gái nhỏ lại khiến Lục Nghiên cực kỳ không cam tâm!
Từ nãy đến giờ cô ta lái xe bám theo Đường Vân, ý muốn cùng hắn ôn lại chuyện xưa.
Ai ngờ, giữa đường lại xuất hiện con bé phục vụ kia ngáng đường, nó lên xe của Đường Vân đã thế lại còn cùng hắn thân thiết trong quán ăn.
Ánh mắt Đường Vân ôn nhu lắm, trước đây nó từng là của Lục Nghiên mà? Sao bây giờ hắn lại dùng ánh mắt ấy nhìn người khác thế?
Lục Nghiên đã tin rằng Đường Vân sẽ luôn đợi mình.
Cô ta dù ở nước ngoài nhưng vẫn luôn biết mấy năm nay Đường Vân luôn tìm kiếm mình, dù hắn ta có bao nhiêu người tình đi nữa thì hắn chưa bao giờ ngừng nghe ngóng tin tức từ Lục Nghiên.
Từ 3 năm trước, hắn đã biết cô ta đang ở Canada nhưng không đến tìm.
Thậm chí Weibo của hắn cũng đã thay ảnh đại diện của Lục Nghiên thành ảnh của bản thân hắn.
Lục Nghiên cũng không hiểu tại sao một người luôn tìm kiếm 7 năm lại bỏ lỡ cơ hội đến gặp cô ta như thế này? Manh mối khó lắm mới có.
Chẳng lẽ, hắn không muốn gặp cô ta đến thế sao? Không lẽ, hắn không muốn biết lời giải thích của cô ta như thế nào à?
Trong suốt thời gian ở Canada, Lục Nghiên không một giây phút nào ngừng nhớ về Đường Vân.
Cô ta rất tự tin rằng Đường Vân sẽ không thay đổi, vẫn sẽ luôn nhớ về mình.
Tuy nhiên, có lẽ cô ta đã tự tin quá mức với bản thân.
Một tình yêu được xây nên bởi sự trong sáng của tuổi 17 nhưng lại bị sự lừa dối vùi dập thì làm sao có thể tồn tại lâu dài? E là, 7 năm đó, Đường Vân đã thành công quên đi Lục Nghiên.
Cô ta cuối cùng cũng chỉ là một cô gái đi ngang qua cuộc đời của hắn, rồi sau đó hai người chia hai ngã rẽ.
Lục Nghiên chờ đợi hắn đến tìm mình suốt mấy năm, cuối cùng không đợi được.
Cô ta không chấp nhận được chuyện này, bèn thu xếp về nước.
Mất tận vài tháng để cô ta sắp xếp công việc của mình và quay về đây tìm lại mối tình đầu.
Cô ta cố tình xin làm quản lý của nhà hàng vì biết rằng Đường Vân sẽ hay ghé đây để ăn.
Lúc biết được thông tin này, cô ta vui sướng lắm! Nhất định là hắn vẫn chưa quên cô ta.
Nhà hàng này không phải là nơi họ hay đến khi đó sao? Lục Nghiên có lý do để tin rằng hắn đến đây để tìm kiếm hình bóng khi xưa của mình.
Ai ngờ, lúc gặp nhau, cô ta cả cơ hội để nói chuyện với Đường Vân cũng không có.
Người ấy vẫn là người đàn ông Lục Nghiên yêu năm 17 tuổi, nhưng cô ta không nhận thấy được đôi mắt ấy có ẩn chứa hình bóng của cô ta.
Hắn lạnh lùng lắm, trông xa cách lắm…
Đáy lòng Lục Nghiên vỡ vụn.
Người ấy, thật sự đã thay đổi rồi sao?
Là vì cô thời gian xa nhau khiến con người thay đổi hay vì hắn vẫn còn giận Lục Nghiên vì năm ấy không từ mà biệt? Hay…
Hay…hắn yêu ai khác rồi?
Không, không thể có chuyện này! Cô ta nhất định phải giành lại người đàn ông này! Bỏ lỡ một lần khiến cô ta day dứt suốt bao nhiêu năm ròng rã.
Trong 10 năm đó, nói cô ta không yêu ai khác là sai.
Cô ta cũng như Đường Vân, có rất nhiều mối quan hệ.
Nhưng trái tim của cô ta vẫn luôn hướng về người con trai đó.
Dù người đến sau có tốt đến đâu, cũng không bằng mối quan hệ mà mình đã bỏ lỡ.
Lục Nghiên hối hận, hối hận vì năm ấy nghĩ rằng bản thân có thể từ bỏ Đường Vân.
Mà, cô ta sai rồi…
Gương mặt xinh đẹp của Lục Nghiên hiện lên một tia quyết tâm.
Dù bất kỳ ai, cũng đừng hòng cản trở cô ta!
(…)
Tiểu Ly đứng lên, định bụng sẽ trở về nhà.
Không lẽ…Tiểu Thanh định đến đây thật sao?
Bỗng, trước mặt cô bỗng xuất hiện hai người đàn ông, một trong số đó nắm lấy tay cô, nói:
“Cô bé, bây giờ ở một mình nguy hiểm lắm, có muốn cùng bọn anh đi chơi không?”
Tiểu Ly siết chặt balo trên tay, cô định lơ họ đi.
Nhưng người đàn ông khác lại tiến đến chắn ngang trước mặt cô, nói:
“Đi đâu vậy em?”
Bàn tay của gã bèn nâng cằm của Tiểu Ly.
Đôi mắt độc ác của gã hiện lên tia thích thú.
Chà, con bé này xinh ghê nhỉ? Không biết gương mặt khả ái này khi bày ra bộ dạng khóc lóc cầu xin hắn thì sẽ như thế nào đây?
Càng nghĩ, càng muốn nhanh chóng đem con bé xinh đẹp này về!
Tiểu Ly bất ngờ bị người khác nâng cằm lên, đôi mắt cô lộ rõ vẻ kinh hãi.
Cô bèn lùi về phía sau, trốn khỏi bàn tay của gã béo trước mặt.
“Cô bé xinh đẹp, đồng ý đi chơi với bọn anh nào.”
Tiểu Ly bèn ngã vào người của gã gầy hơn.
Gã ta nhân lúc này mà sờ vào đùi Tiểu Ly một cái, sau đó nhìn gã béo, nở nụ cười:
“Anh hai, da thịt cô bé này rất mềm.
Là hàng tốt nha!”
Cả hai người bọn đồng loạt cười to.
Gã gầy nắm lấy bả vai của Tiểu Ly, sau đó cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:
“Đi theo bọn anh, đảm bảo làm em sướng phát điên…”
Mùi hôi từ miệng gã gầy kia bốc lên làm Tiểu Ly không khỏi khó chịu, cô nghiêng đầu, tránh đi hơi thở đó, run run trả lời:
“Không, tôi…không đi…các người buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ la lên đấy!”
Gương mặt Tiểu Ly tái xanh, cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt.
Cô lấy hết can đảm vùng khỏi bàn tay gã kia, sau đó hô lên:
“Cứu…cứu…”
Bỗng, ngay eo cô, có một vật lành lạnh chạm vào.
Gã gầy kia ở bên cạnh bèn cất lời:
“Còn dám la lên thì coi chừng bọn anh.
Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?”
Con dao của gã dí sát vào eo của Tiểu Ly, mũi dao sáng bóng, tựa hồ chỉ cần một lực nhỏ thôi cũng đủ khiến cô chầu Diêm Vương.
Tiểu Ly nuốt nước bọt một cái, trán cô đổ đầy mồ hôi.
Phải làm sao đây?