Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Chương:8Quyển 2 -


Đọc truyện Mạnh Mẽ Ràng Buộc – Chương 18Quyển 2 –

Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Tuyết Lạc Y đang ngủ say ngọt thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn trằn trọc vài vòng trên giường, định mặc kệ để người bên ngoài biết khó mà lui. Thế nhưng tiếng gõ ngày một dồn dập cứ như muốn đưa hắn vào chỗ chết, rốt cuộc khiến một kẻ từ trước đến giờ cứ phải rời giường là cáu tiết không thể không bò dậy.

Tức giận bao trùm lên vành mắt, Tuyết Lạc Y chớp chớp vài cái cho thích ứng với bóng tối, sau đó mới lề mề bò xuống giường thì đột nhiên cánh cửa bị đá văng ra.

Mắt nhìn tấm ván đổ rầm xuống sàn, cõi lòng Tuyết Lạc Y tan nát – cửa này làm bằng gỗ đàn hương đó, chi phí không hề rẻ đâu.

“Các cậu…”

Tuyết Lạc Y định gắt gao lên án hai vị khách không mời mà đến, đã quấy rầy giấc ngủ lại còn phá hoại cánh cửa gỗ tâm huyết của hắn thì cảnh ngục vóc người cao gầy đã vọt tới, túm cổ áo hắn lớn tiếng:

“Không thấy Quỷ Thượng đâu!”

“Cậu nói gì?”

Đã cáu tiết vì phải rời giường còn bị Nhã Nhân túm cổ áo khiến Tuyết Lạc Y nổi giận, hắn hất cái tay kia ra, gương mặt đẹp tỏ rõ vẻ khó chịu: “Nhỡ y trốn vào góc nào đó mà cậu chưa tìm thì sao? Lục soát cho kỹ rồi hãy trở lại có được không, quấy rầy giấc ngủ của người khác như vậy hả?”

“Tôi đã tìm hết mọi ngóc ngách rồi.” Đôi con ngươi của Nhã Nhân gấp đến cháy lửa, khuôn mặt tươi cười hiền lành thường ngày không còn thấy đâu.

Sáng sớm nay cứ cảm thấy lo lắng, hắn cho rằng tìm được Quỷ Thượng thì sẽ yên lòng, nhưng mãi chẳng thấy người đâu, hắn liền nhờ Đế Nhĩ giúp, kết quả…

“Đúng đó Tuyết Lạc Y, tôi cũng gọi những tù nhân khác đi hỗ trợ nhưng chẳng thấy, đúng là y đã biến mất.” Đế Nhĩ nỗ lực xen vào để giảm bớt không khí căng thẳng giữa hai người.

“Đã tìm toàn bộ quán ư?”

“Phải, cả thùng rác cũng sắp lật tung lên rồi, nhưng không thấy Quỷ Thượng thì thôi, lại còn… lại còn…” Đế Nhĩ quanh co.

“Lại còn sao?”

“Còn không thấy Tịnh và A Dương, thư viện hay ký túc xá và phòng giam đều đã kiểm tra, tôi đến phòng y tế hỏi thì Cơ Cơ cũng biến mất, kể cả hành lý của cô ấy…”

“Không thấy cả Cơ Tử ư? Chẳng phải trưa nay cô ấy mới rời đi à? Sáng sớm còn mang hành lý chạy đi đâu được nhỉ?” Tuyết Lạc Y nhức đầu cau mày, bỗng nhiên đôi mắt tím lưu ly mở to – lạnh lẽo doạ người: “Không đúng… ngay cả cô ấy cũng biến mất, chẳng bình thường chút nào.”

Một giây sau, Tuyết Lạc Y lấy áo khoác gọn gàng choàng lên người, vặn vặn ngón tay, nói với Đế Nhĩ và Nhã Nhân: “Bây giờ tôi sẽ lái xe ra ngoài tìm người, hai cậu đi điểm danh toàn bộ tù nhân, xem còn tên khốn kiếp nào mất tích hay không.”

“Tôi cũng muốn đi tìm Quỷ Thượng.” Nhã Nhân đứng dậy.

“Cậu nhiều chuyện quá đấy, Giám ngục trưởng nơi này là cậu hay là tôi hả? Giao việc thì cậu ngoan ngoãn làm cho tôi!” Giọng Tuyết Lạc Y lạnh thêm mấy phần.

“Nhưng mà…”

Mắt thấy Nhã Nhân muốn phản bác, Đế Nhĩ vội vã kéo hắn, nhỏ giọng: “Đừng cãi, Trưởng quán vừa rời giường nên dễ cáu giận, tiếp tục chỉ có chịu thiệt thôi, chút nữa hắn nổi bão thì hai chúng ta đều ăn không ngon đâu.”

“Anh không cần lo lắng cho Quỷ Thượng, Tuyệt Sí quán tuy rộng lớn nhưng vẫn là một cái lồng khép kín, chạy ra ngoài đâu có dễ, cẩn thận tìm nhất định vẫn thấy.”

Nhã Nhân cắn môi dưới, tuy lời Đế Nhĩ nói rất có lý, nhưng hắn không buông được Quỷ Thượng, lỡ… lỡ y thật sự rời đi thì hắn phải làm sao bây giờ?

“Còn đứng đó lầm bầm cái gì, các cậu cứ ngoan ngoãn chờ tin là được rồi, nhớ đừng để tù nhân bàn tán, ai mồm năm miệng mười thì cắt hết lưỡi cho tôi!”

Tuyết Lạc Y bực bội sửa sang lại áo khoác, lấy chìa khóa xe từ hộc tủ ngầm trên đầu giường, xuống tầng định mở cửa thì mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi. Hắn kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào, sắc trời rất tối, bên ngoài quả nhiên đang đổ một trận mưa to.

“Ai da, phiền phức chết đi được, quần áo sẽ bị ướt hết thôi! Đế Nhĩ, chuẩn bị dù chuẩn bị dù!”

Đế Nhĩ định kéo Nhã Nhân rời đi thì nghe thấy Tuyết Lạc Y gọi lại nên bất đắc dĩ xoay người lấy dù. Bỗng nhiên, hắn thấy Trưởng quán đứng trước cửa sổ sát mặt đất – sắc mặt biến đổi.

“Sao vậy Tuyết Lạc Y?”

Tuyết Lạc Y quay đầu lại, gương mặt tối sầm.

“Không thấy xe của tôi đâu.”

“Cái gì?”

Tuyết Lạc Y bực tức ném chìa khóa xuống đất, bình thường hắn có thói quen để xe đúng vào vị trí từ trong phòng ngó ra cửa sổ là có thể thấy. Mấy ngày trước đánh xe trở về cũng vậy, rõ ràng tối qua còn dừng ở đó, sáng nay lại biến mất, dù gió có thổi mạnh cũng không thể bay đi được.

“Nữ bác sĩ biến mất, tù nhân không tìm được, xe của tôi bị lấy cắp, chuyện này có phải quá trùng hợp hay không?” Đôi con ngươi đẹp đẽ híp lại.

“Ý của anh là… bọn họ không biến mất, mà lái xe chạy trốn sao?” Đầu Nhã Nhân trống rỗng.

“Đúng, theo tôi suy đoán thì họ đã lấy cắp xe của tôi để vượt ngục, hơn nữa còn giữ Cơ Tử làm con tin…”

Tuyết Lạc Y ngước mắt, lạnh lùng nhìn hai người: “Tóm lại chưa cần biết chuyện gì xảy ra, tình hình rất nghiêm trọng, hai cậu mau cút đi làm tốt nhiệm vụ của mình đã, việc còn lại tôi sẽ xử lý.”

Đã rất lâu Đế Nhĩ chưa thấy ánh mắt Tuyết Lạc Y mang theo ánh sáng nguy hiểm như vậy, hắn không nhịn được nuốt nước miếng, nhanh chóng lôi Nhã Nhân bướng bỉnh rời đi.

Tuyết Lạc Y nhìn ra cửa sổ thở dài, hắn bước đến cạnh bàn làm việc, cầm điện thoại thành thục ấn xuống một dãy số, vài giây sau, giọng nói lạnh lùng của Trưởng quán vang lên.

“Toàn bộ nhân viên trạm canh gác chú ý, nếu gặp ai đang lái xe của tôi ra ngoài thì bất kể bọn họ dùng lý do gì cũng không cho phép thông qua, khả năng sẽ có ba nam một nữ… Tôi chưa rõ… cứ ngăn lại cho tôi.”

“Nếu bọn họ đã xông qua trạm gác thì mau chóng cho người truy bắt, nhất định phải cản xe lại cho tôi… Tận lực không làm người bị thương, đặc biệt là tù nhân và phụ nữ.”

Ngón tay thon dài buồn bực gõ lên mặt bàn, Tuyết Lạc Y thầm hy vọng sự việc có thể cứu vãn.

“Mặt khác, gọi trạm trung chuyển điều một chiếc xe lại đây, tôi muốn đích thân đi bắt người.”


– —-

Cả người Quỷ Thượng ướt đẫm, ống quần dính đầy bùn lầy lội, y biến mất giữa làn mưa, ẩn mình trong khu rừng gần trạm canh gác đầu tiên, lẳng lặng chờ đợi.

Nhân viên trạm canh gác này đặc biệt nhiều, được chính phủ bố trí, bất kể người ra hay vào đều phải trải qua tầng kiểm tra cực kỳ nghiêm mật.

Mắt phượng chăm chú dõi theo lối ra, không bao lâu, Quỷ Thượng thấy chiếc ô tô con màu trắng chậm rãi chạy tới gần.

Nhịp tim không tự chủ bắt đầu tăng tốc, Quỷ Thượng không có tín ngưỡng, nhưng giờ khắc này y thầm cầu nguyện cho hai người đang ngồi trong xe.

Xe chạy tới gần rất nhanh khiến nhân viên trong trạm gác chú ý, có hai người mặc đồng phục đen đi ra, Quỷ Thượng thấy họ tới gần cửa xe rồi hỏi gì đó, y cảm thấy quá trình này dài như cả một thế kỷ.

Quỷ Thượng không dám chớp mắt, chỉ sợ một giây sau sẽ bị bại lộ.

Hai người đang trao đổi gì đó, một người đi vòng quanh xe dò xét, Tịnh và Thành Dương mở cốp xe cho hắn kiểm tra.

Cứ vậy, chẳng biết bọn họ trao đổi những gì nhưng hình như không có dấu hiệu bại lộ, Tịnh cũng không bị phát hiện. Một người đàn ông vỗ vỗ đuôi xe, vẫy tay với người còn lại, cả hai nhìn vào trong xe gật đầu, rồi trở lại trạm gác ra hiệu cho người ngồi trong.

Sau đó, rào chắn từ từ lui ra…

Đã lừa gạt thành công ư?

Quỷ Thượng vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, nhưng giây tiếp theo đã cứng lại. Y thấy nhân viên trong phòng làm việc vừa nhận một cú điện thoại thì lập tức rào chắn khựng lại, tiếp đó người kia lao ra không biết hô hoán cái gì, tất cả nhân viên ở trạm canh gác ào ào chạy tới…

Không xong, bị phát hiện rồi!

Quỷ Thượng cả kinh, tốc độ cơ thể phản ứng so với suy nghĩ còn nhanh hơn, y xông về phía trước…

Quỷ Thượng không biết vì sao bị bại lộ, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì cũng là lúc y phát huy tốt vai trò của mình, đây là ước định đã bàn bạc cẩn thận.

Quỷ Thượng tung cước đạp một tên áo đen ngã chúi xuống đất, thành công lôi kéo sự chú ý của toàn bộ nhân viên trạm gác.

Không dám dừng lại nghỉ ngơi, Quỷ Thượng liên tiếp ra quyền, lên gối, chiêu thức thành thục mạnh mẽ, dễ như ăn cháo đánh lui thêm mấy người nữa.

Nhân viên trạm canh gác nhà tù đã từng trải qua huấn luyện, dĩ nhiên khó đối phó hơn người thường, y phun một ngụm nước miếng, trước mắt cứ hạ được tên nào hay tên ấy.

Một quyền trúng mặt gã nhân viên định tiếp cận ô tô, Quỷ Thượng tức giận đạp lên đuôi xe còn chậm chạp không chịu khởi động, hừ, không biết mấy người bên trong còn đang làm trò gì.

“Có mau đi không? Mấy người chần chờ cái gì?” Quỷ Thượng quát lớn, trực tiếp dùng đầu hất văng một tên đang túm lấy y.

Nhưng xe ô tô vẫn nằm im không nhúc nhích, Quỷ Thượng đang định rống tiếp thì Thành Dương thò nửa người ra.

“Quỷ Thượng, mau lên xe, anh ở đó ra vẻ anh hùng làm gì?” Thành Dương thoạt nhìn rất tức giận, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, Quỷ Thượng chưa từng thấy hắn kích động như thế.

“Ông đây thích ra vẻ anh hùng thì sao? Chính là muốn anh phải chịu ơn đấy!”

Đánh lui một tên gần nhất, Quỷ Thượng liếc mắt thấy có gã giơ tay định bắt Thành Dương, y bèn đạp lên thân xe lấy đà, Tịnh kéo Thành Dương về vừa kịp lúc y bay tới đá văng tên kia ra.

Mắt thấy có mấy người định xông lên, thực sự không còn thời gian tiếp tục giằng co nữa, Quỷ Thượng quát: “Tịnh! Muốn cút thì mau cút đi, đừng làm tôi phí công tốn sức!”

Dứt lời, chiếc xe màu trắng mới theo ý nguyện của Quỷ Thượng mà chuyển động.

Bây giờ thì y mới rảnh tay đối phó những kẻ này…

Quỷ Thượng xốc lại tinh thần, toàn bộ chú ý dồn vào những người trước mặt. Khi chiếc ô tô tông gãy một nửa hàng rào chắn rời đi, y thấy vạt áo bị kéo một cái, nhưng xe đang chạy nên đành phải buông ra.

Ha ha… tám phần là Thành Dương ngu ngốc kia muốn nỗ lực đưa y theo cùng đây mà, Quỷ Thượng nghĩ thế, khóe miệng nhếch lên, sau đó y liều mạng xông tới, liên tục ra đòn.

Ngoài cửa xe, cây cối rậm rạp đan xen thi nhau lướt qua, mưa rơi trúng lá rồi bắn xuống đất, cảnh sắc cực kỳ đơn điệu…

Phải thường xuyên lái xe trên con đường vô vị nhàm chán này Tuyết Lạc Y cũng chưa bao giờ oán giận, nhưng hôm nay hắn vô cùng thiếu kiên nhẫn… hoặc nói đúng hơn là thiếu kiên nhẫn với tài xế đang ngồi đằng trước.

“Không ngờ có tù nhân dám vượt ngục nha, thật sự rất lớn mật, tôi nói có đúng không…”

Cậu tài xế này cực kỳ ồn ào, từ lúc vào Tuyệt Sí quán đón hắn cho đến khi lái xe ra, dọc theo đường đi miệng chưa từng ngậm lại.

Nhăn đôi lông mày đẹp đẽ, Tuyết Lạc Y căm tức trừng cậu ta.

Bên ngoài thế mà phái đến một tên kỳ cục như vậy?

Tài xế này là một cậu thanh niên vận tây trang đen, bên trên có thêu hoa văn biểu tượng của Chính phủ, chỉ nhìn một thân quần áo thì cậu ta khá chững chạc, nhưng liếc lên gương mặt thì không thấy vậy nữa.

Khuôn mặt rất trẻ, đường nét rõ ràng, cũng coi như đẹp trai, nhưng giữa đôi lông mày có nét gì đó rất trẻ con, da đen như bị cháy nắng, mái tóc đỏ rực ngắn ngủi… mang nét nổi loạn, thoạt nhìn hệt như mấy tên côn đồ lưu manh ở bên ngoài.

Hừ, có lẽ hắn nên cảm thấy vinh hạnh, vì người bên ngoài đánh giá cao năng lực của hắn, cho nên mới phái cái cậu binh tôm lính tép này đến giúp đỡ chăng?

“Đúng rồi, đã gặp nhau lâu như vậy còn chưa hỏi thăm, Trưởng quan tên gọi là gì nhỉ? Khà khà, tôi là nhân viên mới, cho nên chưa biết.” Binh tôm lính tép tiếp tục ồn ào.

“Tuyết Lạc Y.” Giám ngục trưởng trợn trắng mắt, lười phản bác, từ lúc hai người gặp nhau mới chỉ có mấy tiếng mà lâu cái quái gì.

Thôi nhịn, dù sao cũng sắp đến nơi rồi, sắp đến rồi, Tuyết Lạc Y tự nhủ, thế nhưng…

“Ồ!” Đối phương kêu lên một tiếng, sau đó cười hắc hắc: “Tôi tên Lý Áo*, thỉnh chỉ bảo nhiều hơn nha, Tuyết Lạc!”

(Lý Áo: he he, nói tên mới biết, vị này là thụ của Trưởng quán đại nhân ở bộ khác cùng hệ liệt nha các cô)


Tuyết Lạc? Ai cho cậu tự ý cắt bỏ tên họ của người ta như thế?

Trán Tuyết Lạc Y nổi một đuờng gân xanh, hắn trừng mắt với cái người gọi là Lý Áo kia, định hung hăng dạy dỗ một phen thì phía trước đột nhiên hiện ra một ngã ba, mà cậu ta đang chuẩn bị rẽ nhầm đường.

“Cậu bị ngu à, lối kia cơ mà!”

“Dạ!”

Bị Tuyết Lạc Y rống lớn, Lý Áo run lên, nhưng vẫn giả vờ trấn định sốt sắng đánh tay lái, xe xoay vòng một cái làm Trưởng quan bị quăng quật đến xiêu xiêu vẹo vẹo.

Gân xanh trên trán lại nổi thêm mấy đường, Tuyết Lạc Y chật vật ổn định để mắng tiếp, thì cậu ta lại bất ngờ đạp phanh làm cơ thể hắn suýt đập vào ghế trước.

“Cậu…”

Trưởng quán điên tiết bóp vai tài xế, định phun lửa thì cậu ta lại nhổm người lên, chỉ chỉ tay: “Ai nha, Tuyết Lạc, đó là mục tiêu hả?”

Tuyết Lạc Y nhìn theo hướng tay chỉ, xe đang chạy gần tới trạm canh gác đầu tiên, rào chắn đã bị chia thành hai khúc, có vài nhân viên ngã gục trên đất, còn lại mấy người mặc đồng phục đen đang bao vây “mục tiêu” – xem ra đã bị thương không ít.

“Quả thực khó chơi mà…”

Tuyết Lạc Y tức giận chậc lưỡi, đè vai Lý Áo dướn người về phía trước, dán mặt vào cửa kính, hắn không xuống xe bắt người mà lựa chọn tạm thời quan sát tình hình.

Trước đó Tuyết Lạc Y nhận được tin báo, trong xe của hắn có hai cảnh ngục ngồi ghế trước, ghế sau là nữ bác sĩ. Nếu hắn suy đoán không lầm thì hai người kia hẳn là Tịnh và Dương, còn nữ bác sĩ dĩ nhiên là Cơ Tử.

Xem xét tình hình trước mắt, tám phần là bọn họ đã trốn ra ngoài.

Cắn ngón tay cái, hiện giờ Tuyết Lạc Y chỉ cầu mong mấy con lợn ngu ngốc ở các trạm tiếp theo đủ lanh lợi bắt được Tịnh và Thành Dương. Còn nơi này, không biết vì sao Quỷ Thượng lại ở đây.

Quỷ Thượng đang đối phó những kẻ còn lại, chẳng hề hay biết có chiếc ô tô vừa xuất hiện tại ngã rẽ, hiện giờ y đang cố gắng không để lộ sơ hở cho chúng tóm được, bởi vì thể lực đã đến cực hạn.

Quan sát từ đàng xa cũng có thể nhìn thấy trên gương mặt cương nghị chằng chịt vết tích, chắc chắn bị thương không nhẹ. Khi thân hình cao lớn vừa giải quyết xong một tên thì hơi lảo đảo, nhưng vẫn nhất quyết trụ vững để phản kích một đòn tấn công khác.

“Xem ra chống cự không được bao lâu nữa.”

Tuyết Lạc Y mỉm cười, hừ hai tiếng, hắn vỗ vỗ vai Lý Áo.

“Nhóc, xuống bắt người đi, tôi…”

“Dạ!”

Không đợi Tuyết Lạc Y nói xong, mắt Lý Áo sáng lên, cậu ta cấp tốc phi xuống làm Trưởng quán ngẩn ra, hắn chỉ định sai cậu ta chặn đường lui của Quỷ Thượng thôi mà. Tầm mắt nhìn theo cậu thanh niên đang hăng hái xông lên kia, gân xanh trên trán Trưởng quan lại nổi lên một đường.

“Cái tên ngu ngốc này!”

Chộp khẩu súng, Tuyết Lạc Y phiền não bước xuống xe, đuổi theo Lý Áo.

Quỷ Thượng xoay người, vất vả quẳng cái gã nhân viên khó nhằn nhất xuống đất thì thấy một cậu thanh niên tóc đỏ xông tới, còn có Tuyết Lạc Y phía sau.

“Mẹ kiếp, chưa xong à?”

Y thở hồng hộc, khoang ngực bị nén chặt, trước đây khi chạy năm sáu mươi vòng sân tập cũng không có cảm giác này… đầu óc kêu ong ong, ngất ngư choáng váng.

Quỷ Thượng chỉ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng cái cậu tóc đỏ cầm dùi cui áp sát, hại y không dám dừng lại thở dốc một hơi đã phải làm tốt tư thế chuẩn bị nghênh đón.

Tóc đỏ xông lên, thật sự cậu ta không hề có một chút kỹ xảo đánh nhau nào cả, kém rất nhiều so với những nhân viên khác, chỉ có hùng hổ cậy mạnh hệt như mấy tên côn đồ vậy, thế nhưng lại khiến Quỷ Thượng đặc biệt vất vả.

Thứ được gọi là cọng cỏ cuối cùng có thể đè chết lạc đà lúc này được Quỷ Thượng cảm nhận sâu sắc.

“Ai da… ngoan ngoãn một chút giúp tôi lấy thành tích đi!”

Lý Áo vung dùi cui lại bị nắm chặt, phát hiện không rút ra được cậu ta liền đấm chếch lên bụng đối phương, cùng lúc một quyền của Quỷ Thượng đập qua.

Kết quả, hai người túm chặt lấy nhau không thể động đậy, cứ đứng tại chỗ mà lôi qua kéo lại.

Cuộc giằng co khá là căng thẳng, nếu xem nhẹ Tuyết Lạc Y đang đứng ngay bên cạnh.

Tuyết Lạc Y giơ súng, miệng làu bàu, bởi vì mỗi lần hắn nhắm vào Quỷ Thượng để bóp cò thì Lý Áo lại che mất.

Cứ vậy tới tới lui lui mấy chục lần, trán nổi đầy gân xanh, Tuyết Lạc Y nghiến răng nghiến lợi, cũng không quản có nhắm trúng hay không, tay bóp cò.

Cứ thế…

Quỷ Thượng và Lý Áo đều nghe thấy có thứ gì xé gió lao tới vun vút, nhưng chỉ trong nháy mắt, cả hai vẫn còn đang ngẩn ra.

Bụng bỗng nhiên tê rần, Quỷ Thượng kinh ngạc đẩy Lý Áo ra, cúi nhìn, một vật nhỏ bé giống như chiếc phi tiêu xuyên qua lớp vải cắm vào da thịt, nhưng cũng không sâu.

Đây là… suy nghĩ này vừa lướt qua đầu thì mắt đã tối sầm, cơ thể ngã xuống, Quỷ Thượng mất đi ý thức.

Lý Áo kêu oa oa, chả hiểu gì sất, cậu ta hoảng hốt nhìn Tuyết Lạc Y cầu cứu, thì lại thấy vẻ mặt Trưởng quán phức tạp lườm mình một cái, rồi hắn thu hồi súng, hừ lạnh vài tiếng mới chậm rãi đi tới.

“Đừng lo, chỉ là thuốc mê thôi, chống cự như dã thú thì cần phải dùng phương pháp bắt dã thú mà thuần phục.” Mang ý tứ trả thù đạp chân lên mông Lý Áo, Tuyết Lạc Y ra lệnh: “Còn ngẩn ra đấy làm gì, mau vác y lên, chúng ta đưa người về quán.”


“Những người ngã trên mặt đất phải làm sao bây giờ?”

“Quản làm gì, chả liên quan tới chức trách của tôi…”

Nhã Nhân bồn chồn ngồi trong phòng đợi tin tức.

Sau khi điểm danh tù nhân xong, hắn vẫn đứng ở cổng lo lắng chờ đợi, Đế Nhĩ sợ vị đồng nghiệp này kích động gây chuyện, cho nên ép hắn về phòng.

Cắn cắn ngón tay cái, đáy lòng rầu rĩ chua xót.

Đầu óc hắn hỗn loạn, tất cả không ngừng xoay quanh một trọng điểm – Quỷ Thượng vượt ngục…

Đêm qua, rõ ràng Quỷ Thượng còn nằm dưới thân ngoan ngoãn tiếp nhận, không bài xích giãy dụa, còn nghe lời dong duổi trên người hắn… Vậy mà sáng nay, y dùng phương thức phản kháng kịch liệt nhất – chạy trốn.

Vì sao Quỷ Thượng lại trốn đi?

Kỳ thực, Nhã Nhân rất tự tin đối với việc trói Quỷ Thượng bên người.

Hắn biết, Quỷ Thượng không hề có gia thế gì ở bên ngoài, đến một ngôi nhà y còn chẳng có.

Trước kia y chỉ sống trong UG, mà hiện giờ vào Tuyệt Sí quán thì khác biệt duy nhất là địa điểm thay đổi, còn tình huống vẫn vậy.

Cho dù trốn thoát cũng không có nơi để về, thế cho nên y chỉ có thể ở lại nơi này.

Nhã Nhân biết vậy, cho nên hắn không để Quỷ Thượng yên, cứ tiếp cận, đụng chạm, ức hi.ếp, để cuối cùng y bị sa chân vào mà không thể chủ động rời khỏi hắn…

Hắn thật sự nghĩ vậy, nhưng… Quỷ Thượng vẫn trốn đi.

Cho dù đối với y thế giới bên ngoài chỉ là một mảnh mờ mịt, không có điểm dừng, nhưng y vẫn kiên quyết trốn khỏi Tuyệt Sí quán – rời xa mình, rốt cuộc vì sao Quỷ Thượng lại dứt khoát như thế?

Suy đoán lung tung, cuối cùng Ngã Nhân đi đến kết luận – bởi vì Quỷ Thượng quá căm hận hắn.

E rằng… Quỷ Thượng hận hắn vượt quá sức tưởng tượng, chán chét tới mức ở bên cạnh hắn một giây cũng không muốn, cho nên chẳng thèm để ý hậu quả mà kiên quyết chạy trốn sao?

“Thật sự chán ghét tôi đến vậy ư?”

Lầm bầm, Nhã Nhân nheo đôi mắt đang nóng lên, tầm nhìn mơ hồ, cổ họng nghẹn ngào, trái tim như thắt lại.

Từ trước tới giờ hắn không biết, hoá ra cảm giác bị một người chán ghét giống như sắp chết đi vậy.

Trái tim như bị khoét rỗng.

Lúc này Nhã Nhân mới phát hiện, hoá ra mình không chỉ thích Quỷ Thượng, mà còn muốn luôn được ở bên cạnh y.

Nếu Quỷ Thượng trốn thoát thì phải làm sao bây giờ? Chắc chắn y sẽ cách xa hắn, không để cho hắn liên lạc được, và cuối cùng hắn không thể chạm tới y, sợi dây liên hệ giữa hai người sẽ bị cắt đứt vĩnh viễn.

Nhã Nhân bỗng hoảng hốt.

Thật vất vả hắn mới trói được Quỷ Thượng lại, thật vất vả mới phát hiện tấm lòng dành cho y, tại sao y lại nhẫn tâm rời đi vào lúc này chứ.

“Quỷ Thượng…” Nhã Nhân khẽ gọi, vùi khuôn mặt vào giữa hai lòng bàn tay.

Cầu mong Quỷ Thượng trở lại, nếu… nếu không, hắn sẽ chết mất…

Bỗng dưng, cánh cửa bật ra.

Hắn ngẩng đầu thì thấy Đế Nhĩ nhanh nhẹn ló khuôn mặt nhỏ nhắn vào.

“Nhã Nhân, hình như Tuyết Lạc Y trở lại.”

Nhã Nhân vội vội vàng vàng chạy trước, tốc độ nhanh khiến Đế Nhĩ phía sau không nhịn được oán giận mẹ mình, tại sao không sinh ra hắn có cặp chân dài hơn một chút.

Về sau Đế Nhĩ và Nhã Nhân hầu như là chạy, thật vất vả đến trước phòng làm việc của Trưởng quán thì nghe thấy Tuyết Lạc Y đang gầm gừ: “Các người là lũ ăn hại à? Tại sao lúc đó không kiểm tra rõ ràng…”

“Ngăn cản? Ngăn cản có ích lợi gì? Còn không phải mấy người để cho bọn họ chạy mất à? Đến phái một người đuổi theo cũng không có… Lũ lợn các người tốt nhất là bắt bằng được tù nhân về cho tôi, không thì tôi sẽ làm thịt cả lũ mang về cho đồng loại mấy người ăn đấy! Có tin tức thì lập tức báo cho tôi!”

Hung hăng đập điện thoại xuống, Tuyết Lạc Y nổi nóng.

“Cậu chờ đủ rồi đấy, nhiệm vụ kết thúc thì mau cút!” Hắn nói với một ai đó.

“Ai ai, Tuyết Lạc, không bằng mời tôi một chén trà đi, hiếm có cơ hội trăm nghe không bằng một thấy Sí Bàng quán này…”

“Là Tuyệt Sí quán!”

“Ai nha, chỉ là tên gọi thôi mà.”

Từ phòng làm việc truyền ra giọng nam xa lạ, Đế Nhĩ nghe thấy đối thoại giữa hai người thì không nhịn được thầm nghĩ, trình độ ngu ngốc của tên này không phải ở mức bình thường, đã vậy còn điếc không sợ súng.

“Lý Áo thân mến, thế bây giờ cậu muốn cút về đâu? Có muốn nhận một phòng giam ở chỗ này để uống trà cả đời không? Mau chọn đi!” Tuyết Lạc Y nghiến răng nghiến lợi.

“Tuyết Lạc, đừng vậy mà, vừa nãy tôi giúp anh khiêng người về đã tê hết cả hai cánh tay rồi này, anh…”

Nhã Nhân không đợi người kia nói xong, hắn mở cửa đi vào.

“Tuyết Lạc Y!”

Vừa vào trong Nhã Nhân lập tức nhìn quanh bốn phía, phòng làm việc rộng rãi chỉ có Tuyết Lạc Y ngồi sau bàn làm việc, đằng trước là một thanh niên xa lạ, không có người hắn tìm.

“Quỷ Thượng đâu? Anh không gặp y sao?” Nhã Nhân gấp đến độ toát mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt một mảnh.

“Ngốc hả? Cậu cho tôi là ai? Đương nhiên phải bắt được người về chứ.” Tuyết Lạc Y kiêu ngạo giương cằm.

“Chẳng qua chỉ bắt được một tù nhân, còn vài người khác thì…” Tóc đỏ ha ha nở nụ cười, lúc bị Tuyết Lạc Y đen mặt trừng qua thì mới nhỏ giọng lại.

“Y ở đâu?”

“Trúng thuốc mê rồi, trước hết đang quẳng trong phòng tạm giam ấy, phỏng chừng đến giờ vẫn chưa tỉnh.”


Phòng tạm giam?

Nhã Nhân nhớ ở phía đông tây Tuyệt Sí quán sau các toà nhà có bố trí phòng tạm giam, nơi này dùng để trừng phạt tù nhân phạm vào tình tiết nghiêm trọng, nhưng vì luật lệ trong quán rất đặc biệt nên từ trước đến giờ có ít cơ hội sử dụng…

Quỷ Thượng ở đó sao?

Tay siết thành nắm đấm, Nhã Nhân lập tứ xoay người định ra khỏi phòng.

“Cậu đi đâu?”

“Tôi tìm Quỷ Thượng.”

“Không vội, chúng ta nói rõ chuyện này một chút đã.”

Tuyết Lạc Y liếc Đế Nhĩ ra hiệu, Đế Nhĩ bèn ngăn Nhã Nhân lại, rất thông minh nói một câu: “Nói rõ mọi chuyện xem nào, Tuyết Lạc Y!”

“Sau khi tôi đi, hai cậu điểm danh có thấy tù nhân nào mất tích nữa không?”

“Không, tất cả đều có mặt.”

“Tức là chỉ có Thành Dương, Tịnh, Quỷ Thượng và Cơ Tử – bốn người ra khỏi quán?”

Đế Nhĩ gật đầu.

“Theo tin tức bọn họ cung cấp, lúc đó trong xe có hai cảnh sát trại giam và một nữ bác sĩ, không cần nói các cậu cũng biết là ai nhỉ?” Tuyết Lạc Y ám chỉ gõ gõ lên bàn, hắn nhìn Nhã Nhân đang nôn nóng, ra hiệu hãy nghe cho kỹ.

“Theo tôi suy đoán, trước đó kế hoạch vượt ngục đã được bàn bạc kỹ lưỡng, hai ngục cảnh đó, một là Thành Dương, một do Tịnh cải trang, bọn họ biết hôm nay Cơ Tử muốn rời khỏi quán nên mới mượn danh nghĩa của tôi đưa cô ấy đi, lừa gạt trạm canh gác bên ngoài để chạy trốn.”

Nghe vậy, Nhã Nhân liền bình tĩnh lại, hắn hỏi: “Khoan đã, Quỷ Thượng đâu?”

“Điểm ấy rất lạ, lúc đó Quỷ Thượng không có trong xe. Nhân viên kể lại khi bọn họ tiếp được chỉ thị của tôi thì Tịnh và Thành Dương vừa vặn được phép thông qua tầng canh gác thứ nhất, lúc một đám lợn ngu si chạy ra ngăn cản thì Quỷ Thượng mới xuất hiện.”

Tuyết Lạc Y nhìn Nhã Nhân, đôi mắt xinh đẹp bỗng trợn to.

“Ý anh là gì? Không phải Quỷ Thượng muốn chạy trốn ư…”

“Tôi cũng không rõ… Nhưng tôi nghĩ Quỷ Thượng trước đó đã thông đồng với bọn họ thì sẽ có hai khả năng.”

“Thứ nhất, để phân tán nguy hiểm, họ chọn chạy trốn bằng hai con đường, kết quả Quỷ Thượng nhìn thấy Tịnh và Thành Dương bị ngăn cản, liền quay lại trợ giúp…”

“Thứ hai, khả năng vừa bắt đầu Quỷ Thượng đã không có ý định vượt ngục, mà chỉ vì một mục đích – nếu Tịnh và Thành Dương bị phát hiện, thì y ngăn cản giúp họ trốn thoát.”

“Cho nên… có khả năng Quỷ Thượng không chạy trốn, mà chỉ là giúp Tịnh và Thành Dương rời đi?” Nhã Nhân sững sờ, hắn cúi thấp đầu, khiến người khác không nhìn rõ vẻ mặt.

“Phải, có khả năng này! Nhưng nếu đúng là y giúp họ. Thì không thể không nói Quỷ Thượng thật là vĩ đại, thế mà hi sinh mình để giúp đỡ người khác, thật tốt bụng quá đi!”

Lời nói của Tuyết Lạc Y vô cùng châm chọc khiêu khích, đây là sở trường của hắn, hắn lạnh lùng trừng Nhã Nhân: “Chỉ là cậu làm cảnh sát trại giam cũng đủ xứng chức nhỉ, tù nhân thông đồng câu kết rồi vượt ngục cậu lại không hề hay biết! Lúc bình thường cậu làm gì hả?”

Nhã Nhân im lặng.

“Được rồi, Tuyết Lạc Y, đừng nóng mà.” Mắt thấy không khí căng thẳng, Đế Nhĩ bèn chặn trước người Nhã Nhân.

“Cậu nói xem tại sao tôi không nổi nóng cho được? Hiện giờ còn chẳng biết lũ vô dụng kia có bắt được người trở lại hay không… Nếu không bắt được ai thì món nợ này sẽ tính trên đầu tôi đó!” Tuyết Lạc Y đứng dậy, hùng hổ định đi tới trước mặt Đế Nhĩ chất vấn thì vạt áo bỗng bị người kéo lại.

Đôi mắt tím trừng cánh tay đang lôi mình lại, chủ nhân của nó vội trưng ra khuôn mặt tươi cười thiếu đòn.

“Yên tâm đi, tôi nghĩ tám phần sai lầm sẽ tính lên đầu nhân viên trạm gác, nhân viên chúng tôi địa vị thấp nên tương đối chịu thiệt mà… Còn tính vào Tuyết Lạc anh khoảng chừng chỉ có hai phần thôi!”

“Huống hồ anh còn bắt một tù nhân trở về nữa cơ mà. Cũng coi như có công, lấy công chuộc tội… Cho nên tuyệt đối không bi quan như anh nói đâu, bớt giận đi mà… Nếu không gương mặt hồ ly xinh đẹp này sẽ có nếp nhăn đó.” Lý Áo vừa nghiêm túc vừa bông đùa lên tiếng.

Nghe thấy từ “hồ ly xinh đẹp”, ngoại trừ Nhã Nhân thì những người có mặt đều sững sờ, Đế Nhĩ không nhịn được cười phì phì, sau đó mới vội vã che miệng để không quá trắng trợn.

Người trong cuộc Tuyết Lạc Y mặt cứng đờ, lửa giận hừng hực lập tức dời mục tiêu, tay hắn hướng tới đầu Lý Áo định tạt cho cậu ta một phát.

“Nơi này chưa tới phiên cậu…”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, điện thoại đúng lúc vang lên, gương mặt đẹp trai cứng lại, hắn hừ một cái, cánh tay bèn chuyển hướng tiếp nhận cuộc gọi.

“Tuyết Lạc Y đây, có việc gì cần báo!”

Đầu bên kia truyền đến âm thanh rất nhỏ, những người khác nghe không rõ, chỉ thấy lúc sau Tuyết Lạc Y vội vàng truy hỏi: “Thế đã bắt được bọn họ chưa?”

Tất cả nín thở chờ đợi kết quả, tâm tình phức tạp…

Từ văn phòng Giám ngục trưởng đi ra, Nhã Nhân trực tiếp đến phòng tạm giam phía sau quán, mà bước đi của hắn không vội vã như trước.

Hắn cố gắng đi thật chậm… để dựa vào từng bước đi mà kiềm chế cảm xúc sắp nổ tung trong cơ thể.

Sau khi biết Quỷ Thượng đã bị bắt về, là vì trợ giúp cho Tịnh và Thành Dương trốn thoát, Nhã Nhân biết không phải Quỷ Thượng muốn trốn khỏi hắn.

Y xưa nay không phải là người vì tư lợi của bản thân mà cam chịu, nhưng nếu như vì người khác, vậy thì có thể.

Tối hôm qua không chịu cho hắn trói, ngoan ngoãn nghe lời, chẳng phải vì mục đích gì khác ngoài việc sợ chậm trễ kế hoạch đã được bàn bạc kỹ lưỡng với Tịnh và Thành Dương.

Nhã Nhân rất rõ, Quỷ Thượng là người như thế.

Mặc dù biết được sự thực này, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi qua đi thì chỉ còn lại tức giận và đố kị điên cuồng.

Hắn không ngờ, Quỷ Thượng có thể vì Thành Dương và Tịnh mà hi sinh nhiều như vậy, làm mồi nhử giúp bọn họ chạy trốn, còn mình làm gì cũng không đáng kể!

Quỷ Thượng là như vậy… Bất kể khi còn ở UG hay tại đây, chưa từng thay đổi, chỉ cần muốn giúp người liền giúp tới cùng dù có nguy hiểm cỡ nào.

Nhã Nhân nghĩ, dù hắn cố gắng khiến Quỷ Thượng chú ý bao nhiêu thì có lẽ trong mắt y – người trọng yếu vĩnh viễn cũng không phải là hắn.

Nhớ đến đây, Nhã Nhân dừng bước lại, hắn trừng mặt đất, viền mắt nóng lên.

“Đáng giận…”

Hắn ghen tỵ, tức giận, không cam lòng – rõ ràng người yêu thích Quỷ Thượng là hắn cơ mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.